Trong thư phòng, lò sưởi đã được nhóm lên nhưng vẫn càng khá lạnh, Từ Thứ ngồi bếp lửa than hai tay chà xát vào nhau sưởi ấm. Mặc dù lâu mới có ngày nghỉ nhưng ở nhà Từ Thứ cũng không thể nào ngồi yên, rốt cuộc tối hôm qua y cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà Lưu Cảnh giao cho, hôm nay đến đây để cùng thảo luận với Lưu Cảnh.
- Trong phòng này rất lạnh, không bằng chúng ta vào phòng khách sẽ ấm hơn.
- Không cần, nơi này đã sưởi ấm rồi, sẽ không lạnh.
Hôm nay hai người đều mặc thường phục, không phải ở triều cương nên cũng không cần lễ nghi phiền phức, như tụ họp bạn bè bình thường, đấy cũng là yêu cầu mà Lưu Cảnh đưa ra với thủ hạ. Từ Thứ theo Lưu Cảnh nhiều năm cũng hiểu được thói quen này của hắn.
Hai người vừa ngồi xuống Từ Thứ lấy ra một trục cuốn vải đưa cho Lưu Cảnh nói:
- Lần trước Châu Mục nói tới vấn đề thay đổi chế độ quyền lực, dựa theo ý nghĩ của Châu Mục ta đã làm ra một vài phương án, xin Châu Mục hãy đọc qua.
Kỳ thật Lưu Cảnh cũng như Tào Tháo, cũng đang mang nặng suy nghĩ làm sao tìm ra lối thoát trong việc thực thi quyền lực để chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc Bắc chinh, điều bất đồng chính Tào Tháo còn có năm đứa con để phó thác còn Lưu Cảnh mới có một đứa con trai bốn tuổi, hắn đã nghĩ đến vấn đề tiến hành cải cách, phòng ngừa một người chuyên chính độc tài.
Điểm này Từ Thứ cực kỳ ủng hộ, tuy rằng điều này sẽ làm suy giảm đi quyền lực của Từ Thứ nhưng y suy tính cũng vì tương lai sau này, một khi chế độ đã hình thành, quân quyền đã cân bằng có thể phòng ngừa chế độ chuyên quyền.
Ý nghĩ của Lưu Cảnh rất đơn giản, Hán triều thực thi quân tướng cùng nắm quyền, quân quyền và tướng quyền đều độc lập, điều này trên thực tế tướng quyền hạn chế sức mạnh quân quyền.
Nhưng lần này Lưu Cảnh đưa ra đề xuất yêu cầu phân chia quyền lực, tức là nhiều người cùng có tướng quyền. Không chỉ có tướng quốc, tiến hành cân bằng quyền lực tướng quốc như vậy có thể phòng ngừa một người độc quyền rồi.
Từ Thứ lại nói tiếp:
- Vi thần thiết lập chế độ năm Trưởng sử, năm Trường sử này phải thay phiên nhau quản lý chính sự, những việc quan trọng nên để năm người biểu quyết, ý kiến được đa số người tán thành thì thông qua, mặt khác cần thiết lập Thị Trung để tiến hành duyệt lại chính sự của Trưởng sử đương quyền, nếu có gì nghi vấn thì sẽ bác bỏ, sau đó trình năm Trưởng sử cùng giải quyết như vậy phương pháp này có thể phòng ngừa một người độc quyền hữu hiệu nhất.
Lưu Cảnh gật gật đầu, đó chính là ý hắn muốn, mang chức Trưởng sử tướng quân phân tán ra cho mấy người, trên thực tế chính phân tán quyền lực, lại có cơ quan xét duyệt, hơn nữa trực tiếp báo cáo giám sát với hắn, như vậy hắn hoàn toàn có thể tạm thời trao quyền chính vụ cho cấp dưới rồi.
Hắn đọc đi đọc lại báo cáo của Từ Thứ rồi hỏi:
- Trưởng sử cảm thấy thay người quản lý quyền chính sự trong bao nhiêu ngày thay một lần là thích hợp?
- Vi thần có thương lượng với Giả quân sư, y có đề nghị mười ngày đổi một lần là thích hợp, như năm mươi ngày xoay vòng, đồng thời Giả quân sư cũng tỏ rõ thái độ người không muốn tham dự chính sự.
Lưu Cảnh trầm tư chốc lát nói:
- Như vậy đi! Ta cũng tạm thời không tham dự, Giả quân sư tuổi đã lớn nếu không muốn tham gia chính vụ ta cũng tôn trọng ý kiến của lão, như vậy sẽ do Từ Trưởng sử, Tư Mã quân sư, Tưởng Uyển, Phí Quan cộng thêm Đổng Hòa cùng Doãn Mặc sáu người này sẽ thành một tổ, thảo luận tỉ mỉ các chế độ sau đó đưa ra phương án tán thành cuối cùng để ta xét duyệt.
Từ Thứ hiểu ý của Lưu Cảnh, kỳ thật sáu người tạo thành cơ cấu có quyền lực cao nhất trong đó Doãn Mặc nắm giữ quyền duyệt lại, có thể bác bỏ. Từ Thứ nghĩ đến một chuyện cẩn thận hỏi:
- Lần trước có đề cử Chu Bất Nghi và Liêu Lập làm giám sát Tả Hữu nội sử, gây nên một số lời chỉ trích.
- Sao lại chỉ trích?
Lưu Cảnh không hiểu nhìn y hỏi.
- Chủ yếu các viên quan Ích Châu không đồng ý vì hai người đều là người Kinh Châu, mọi người cho rằng như thế là không công bằng.
Trong lòng Lưu Cảnh thật sự có chút không vui, hắn không thích phân chia khu vực, như thế sẽ tạo nên sự chia rẽ. Tuy rằng không quá đồng ý nhưng hắn cũng biết hiện tại chưởng quản Ích Châu mới bắt đầu, còn cần thời gian cân bằng sự bất mãn của mọi người.
- Vậy ngươi có đề nghị gì thích hợp không?
Từ Thứ vội vàng nói:
- Vi thần đề nghị Liêu Lập làm Thái thú Giang Hạ thay thế Tô Phi, giám sát Hữu nội sử hãy thay đổi thành Tử Đồng Quận Thừa Dương Nghi đảm nhiệm, người này cương trực công chính, khôn khéo thận trọng, thích hợp làm Giám sát huyện quận địa phương.
- Để ta suy nghĩ một chút.
Lưu Cảnh nói để suy nghĩ thực chất chính đã đồng ý đề nghị của Từ Thứ rồi, hắn lại dặn dò:
- Phương án phân quyền này vô cùng trọng đại, mong Nguyên Trực hãy chuẩn bị chu đáo.
Từ Thứ vội vàng đứng lên nói:
- Vi thần hiểu rõ, khi trở về thần chuẩn bị chu đáo.
Lưu Cảnh cười khoát tay nói:
- Hôm nay là ngày nghỉ, Trưởng sử không cần làm lụng vất vả như vậy, hãy nghĩ ngơi một chút ngày mai rồi tính.
Từ Thứ cũng nhịn không được bật cười:
- Thần bận rộn cũng quen, một ngày không làm việc cảm thấy mình không có tâm trạng, thật không muốn nghỉ ngơi. Rất nhiều người khuyên nhưng thói quen này không thay đổi được, hôm nay lại đến quấy rầy không để Châu Mục nghỉ ngơi.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Không nói dối gì Nguyên Trực, ta cũng thế, hôm nay ta cũng đã phê duyệt các báo cáo thuế phú của các quận, thật sự có khá nhiều chuyện.
Hai người nhìn nhau lại cười ha hả.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đang đi đến vội vàng, một gã thị vệ đứng ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Văn Đô đốc Phàn Thành phái người cấp báo.
- Mau cho hắn vào!
Không bao lâu sau một tên lính được thị vệ dẫn vào, người lính kia quỳ gối trình sớ tâu:
- Phụng mệnh Đô đốc báo cáo tình hình khẩn cấp với Châu Mục.
Lưu Cảnh tiếp nhận công văn vừa mở ra sắc mặt lập tức biến đổi. Từ Thứ có chút bất an hỏi:
- Châu Mục, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
- Tào Tháo tăng binh ở Nam Dương rồi, theo Hứa Xương tăng cho Nam Dương ba vạn binh, từ Hợp Phì điều đến bốn vạn binh. Như vậy binh lực ở Nam Dương đã đạt trăm ngàn binh, Văn Sinh nói có người phát hiện Tào Tháo xuất hiện ở Uyển Thành.
Trong lòng Từ Thứ cũng cả kinh, vội vàng nói:
- Chẳng lẽ quân Tào muốn tiến công Tương Dương sao?
Lưu Cảnh gật đầu:
- Nếu Tào Tháo thật sự có ở Uyển Thành có lẽ lão muốn thực hiện kế sách vây Ngụy cứu Triệu rồi, tấn công Kinh Tương giải vây quận Thiên Thủy.
- Nhưng chúng ta và lão ký kiệp ước ngưng chiến còn một năm nữa mới đến kỳ, lão ta thật sự muốn xóa bỏ hiệp ước sao? Một khi đã bội ước, chữ tín của lão hoàn toàn bị xóa sạch.
Từ Thứ không hiểu nói.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu, Văn Sính đã cấp báo nói lấy lý do quân Hán xâm nhập Nam Dương trước, nhưng quân đóng tại Tân Dã tuyệt không làm việc này. Lưu Cảnh lập tức hiểu được, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói:
- Đây đúng thật là điều ta lo lắng nhất, quả nhiên đã xảy ra rồi sao?
Hắn nhanh chóng nói với người thị vệ:
- Nhanh cho mời Giả quân sư và Tư Mã quân sư vào đây, có quân tình khẩn cấp cần thảo luận.
.....
Nửa canh giờ sau Giả Hủ cùng Tư Mã Ý nhanh chóng có mặt, Từ Thứ cũng không dám rời đi. Tuy rằng y không màng quân vụ nhưng trên thực tế khi có chiến sự xảy ra ở Tương Phàn thì người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là dân chúng.
Vài tên thị vệ đã mang sa bàn Kinh Tương đến, Lưu Cảnh nhìn chăm chú thành Tương Dương trên sa bàn, chỉ có một năm không chú ý đến Tương Dương nhưng hắn cảm giác như đã nhiều năm lắm rồi. Lúc đầu hắn cho rằng Tào Tháo sẽ tôn trọng quyết định hai bên đã đưa ra, không nghĩ Tào Tháo lại nhanh chóng phá bỏ hiệp ước như vậy, cho quân tấn công Tương Phàn rồi.
Lưu Cảnh ngẩn đầu nhìn Giả Hủ và Tư Mã Ý:
- Hai vị quân sư hẳn biết có chuyện gì xảy ra rồi đúng không.
Tư Mã Ý hừ lạnh một tiếng nói:
- Bọn chúng dùng khổ nhục kế vu oan cho chúng ta, hiện giờ lão xé bỏ hiệp ước ngưng chiến là điều rõ ràng rồi, xem ra Tào Tháo thật sự muốn tấn công Tương Dương.
Giả Hủ gật đầu nói:
- Không thể không nói, quân Tào tấn công Tương Dương thực sự khiến người ta bất ngờ, đây có lẽ kế sách vây Ngụy cứu Triệu, mục đích cuối cùng của quân Tào chính phòng ngự Tây tuyến.
- Tuy nói là vây Ngụy cứu Triệu nhưng cũng khiến rất nhiều người đau đầu, Tương Phàn chỉ có mười lăm ngàn quân đội sao có thể ngăn cản một trăm ngàn đại quân của Tào Tháo?
Lưu Cảnh thở dài một tiếng nói:
- Vừa khôi phục chút nguyên khí lại phải lầm than rồi.
Lúc này Từ Thứ tiếp lời:
- Kỳ thật ta cảm thấy đối phó mà nói có lẽ....Tổn thất cũng không quá lớn, từ Tân Dã tới Phàn Thành binh sĩ tụ tập khá đông, trong đó nông dân chiếm không bao nhiêu, chỉ có điều Phàn Thành có khá nhiều người buôn bán, nếu chúng ta lui lại đúng lúc sau đó dùng Thủy quân phong tỏa Hán Thủy, dù cho quân Tào có chiến lĩnh được phía Bắc Hán Thủy cũng như trước không thể làm gì được ta.
Lưu Cảnh cũng biết đó là hy vọng cho tình trạng hiện giờ, nhưng dù sao cũng là một trăm ngàn đại quân, hơn nữa Tào Tháo vẫn có ý đồ tấn công lại Kinh Châu, quân Tào ở Nam Dương sao có thể không chuẩn bị, nghĩ thế nên Lưu Cảnh lại nói:
- Hiện tại Lưu Bị đang cùng Giao Chỉ Sĩ Tiếp giằng co, không chú ý đến Kinh Nam được, ta định mang mười ngàn quân ở Bắc Giang Lăng điều đến Tương Dương, lại điều năm nghìn thủy quân ở Vũ Xương tiếp viện Hán Thủy, như vậy Tương Phàn có ba vạn quân, có Văn Sính và Cam Ninh trấn thủ ta có thể yên tâm được chút, ta chỉ còn lo về mưu trí bọn họ cho chút thiếu sót, trúng kế Tào Tháo.
Nói đến đây Lưu Cảnh nhìn thoáng qua Giả Hủ, Giả Hủ hiểu ý lập tức khom người:
- Vi thần nhanh chóng đến Tương Dương, tham dự cùng các tướng sĩ hiến kế phòng ngự.
Lưu Cảnh mỉm cười nói:
- Có Giả Công trấn thủ Tương Dương, ta có thể yên tâm rồi.
Ánh mắt hắn lại nhìn Tư Mã Ý, thấy Tư Mã Ý có điều muốn nói lại thôi liền hỏi:
- Tư Mã quân sư có đề nghị gì chăng?
Tư Mã Ý khom người nói:
- Vi thần đề nghị liên hệ Tôn Quyền, mời quân phía Bắc Giang Đông tấn công Hợp Phì hoặc Quảng Lăng, như thế có thể phân tán áp lực ở Tương Dương.
Lưu Cảnh trầm ngâm chốc lát nói:
- Như thế cũng có thể, chỉ sợ Tôn Quyền nhân cơ hội này đề xuất yêu cầu hủy bỏ một vài điều khoản lúc trước.
Từ Thứ lại khuyên nhủ:
- Sắt thô đã được bồi thường hoàn thành, Giang Đông cũng thu hồi quận Dự Chương, ta nghe nói Giang Đông đã tạo được chiến thuyền chín trăm thạch, đây cũng là một loại vi ước. Còn về phần lệnh cấm qua lại trên sông, ta thấy điều này hai bên cùng có lợi, ta nghĩ Giang Đông cũng sẽ không yêu cầu bãi bỏ lệnh cấm này, như vậy lợi ích chân chính vẫn là quậnKỳ Xuân, chỉ cần Châu Mục kiên trì không cho quận Kỳ Xuân, có thể hạn chế tàu thuyền của y, kỳ thật đối với chúng ta cũng không có bất kỳ tổn thất nào.
Giả Hủ cũng nói:
- Trưởng Sử nói rất đúng, Giang Đông có 2000 đến 3000 dân buôn bán qua đường thuyền biển, nếu hạn chế lúc này không có ý nghĩa gì cả, mở cửa có thể cho thấy thành ý của chúng ta, điều quan trọng quận Kỳ Xuân không để mất, cũng không tổn hại đến lợi ích của chúng ta.
- Được rồi.
Rốt cuộc Lưu Cảnh cũng đồng ý, hắn viết cho Tôn Quyền một bức thư giao cho Tư Mã Ý nói:
- Thỉnh cầu quân sư thay ta đi sứ Giang Đông, đồng thời trên đường qua Tương Dương có thể mang theo Lưu Mẫn để hắn ta làm phó sứ cùng đi sứ Giang Đông, cụ thể làm thế nào quân sư có thể tùy cơ mà hành động.
Tư Mã Ý khom người nói:
- Vi thần đã rõ, thần nhanh chóng trở về đi sứ Giang Đông.
Giả Hủ cũng cười nói:
- Ta cũng đi Tương Dương, có thể cùng Trọng Đạt đi chung đoạn đường rồi.
Tư Mã Ý có chút sợ hãi vội vàng xua tay:
- Nhưng ta nói trước, ta không đánh cờ cùng Giả Công đâu.
Giả Hủ cau mày nói:
- Sao ngươi lại keo kiệt thế, đánh vài ván cờ thì đã làm sao?
Mọi người cùng nhìn nhau mỉm cười, đánh một ván cờ với Giả Hủ ít nhất cũng mất nửa ngày, ai mà chịu nổi.