Tư Mã Ý và Lưu Mẫn đã đến Giang Đông được hai ngày rồi, lúc đó Tôn Quyền đã tiếp kiến hai người họ, còn bày tiệc chiêu đãi, sau đó cũng không nói ra lời nào là xuất binh hay không xuất binh, Tôn Quyền cũng không hề đáp lại rõ ràng, nhưng mà Tư Mã Ý cũng biết, sự việc quan hệ trọng đại, Tôn Quyền cũng cần phải cùng các trọng thần tiến hành bàn bạc.
Tư Mã Ý và Lưu Mẫn tại dịch trạm Qý Tân ở Kiến Nghiệp, đây là chuyên môn vì tiếp đãi sứ giả triều đình mà xây dựng, vô cùng xa xỉ hào hoa, trông giống như một tòa cung điện, không chỉ có cẩm y ngọc thực, đồng thời còn có hơn mười thị nữ mĩ mạo hầu hạ, có thể nói là chiêu đãi vô cùng cẩn thận.
Nhưng Tư Mã Ý ở đó lại thực sự không thoải mái, gã từ cứ điểm tình báo của thành Kiến Nghiệp nhận được tin mới nhất, quân Tào đã vượt qua Hán Thủy, đang vây công Tương Dương, điều này khiến cho gã có chút lòng nóng như lửa đốt, chỉ hy vọng mau chóng biết được kết quả, có thể hoàn thành sứ mệnh của mình.
Trên nội đường, Tư Mã Ý khoanh tay đi qua đi lại, hiện rõ vẻ ưu tư trùng trùng, hôm qua vào buổi chiều gã gặp Lỗ Túc, phát hiện Lỗ Túc đối với việc của Kinh Châu chỉ nghe qua loa, khiến cho Tư Mã Ý cảm thấy rất kinh ngạc, điều này nói rõ Tôn Quyền cũng không có cùng thủ hạ chúng thần thảo luận việc này.
Tôn Quyền đây là thể hiện thái độ gì đây? Chẳng lẽ y đúng như lời của Châu Mục nói, cũng không có thành ý xuất binh? Một khi đã là như vậy, vì sao Tôn Quyền kia còn nói ""Không thể từ chối"", lời nói của một người đứng đầu Giang Đông nói ra, chẳng lẽ lại là lời nói đùa sao?
Đủ loại băn khoăn khiến cho Tư Mã Ý cảm thấy tâm phiền ý loạn, gã cảm thấy không thể tiếp tục hàm hồ như vậy được, nhất định phải tìm Tôn Quyền nói rõ chút, mặc kệ Quyền có nguyện ý xuất binh hay không, gã đều phải tỏ thái độ rõ ràng.
- Quân sư!
Lưu Mẫn từ bên ngoài vội vàng đi vào. Lưu Mẫn hiện đang nhận chức Hồng lư tướng quân phủ, phụ trách ngoại giao và sự vụ, lần này cùng Tư Mã Ý đi sứ Giang Đông, y phụ trách ngoại liên, còn Tư Mã Ý thì suy xét quyết sách.
- Chuyện gì xảy ra?
Tư Mã Ý thấy Lưu Mẫn đi đến vội vàng, liền cảm giác dường như đã xảy ra chuyện.
- Bỉ chức vừa mới nhận được tin tức, tối hôm qua Chu Du chết bệnh rồi.
- A!
Tư Mã Ý chấn động, bọn họ cũng nghe Chu Du bệnh nặng, gã còn đang chuẩn bị đại diện Lưu Cảnh hai ngày nữa đến thăm Chu Du, không nghĩ tới hôm qua y đã qua đời rồi, trong lòng Tư Mã Ý có chút ảo não, sao mình không đến thăm y sớm hơn?
Chuyện đến mức này, Tư Mã Ý cũng không thể làm gì được nữa rồi, chỉ hỏi han nói:
- Linh bằng (lều của người chết) bày ra chưa?
Lưu Mẫn gật gật đầu:
- Bày ra rồi, rất nhiều quan viên đều đã đến tế bái.
- Vậy chúng ta cũng đi thôi!
Tư Mã Ý thở dài một hơi, trong ngực y còn một phong thư Lưu Cảnh tự tay viết cho Chu Du, không thể giao cho chính chủ rồi.
Bọn họ thay đổi một thân quần áo trắng, liền đi lên xa ngựa thẳng tiến về hướng phủ đệ của Chu Du.
Trước cửa phủ chu Du người người tấp nập, trên mặt đất bày đầy hương nến, rất nhiều người đang dập đầu khóc, người Giang Đông xưa nay kính trọng Chu Du, nghe nói Chu Du bệnh chết, mọi người đều đau buồn vạn phần, đều chạy tới trước cửa phủ của Chu Du tế lễ dọc đường, trước đại môn treo đầy vải trắng, hơn mười hạ nhân đốt giấy để tang, tay cầm chậu đồng đựng đầy hiếu phục (quần áo tang của con cháu), đứng trước cửa phủ nghênh đón những quan viên đến hiến tế.
Tư Mã Ý và Lưu Mẫn xuống xe ngựa, lúc này, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình, vừa quay đầu lại, chính là Lỗ Túc, ánh mắt Lỗ Túc khóc đến đỏ bừng, đốt giấy để tang, cũng vừa mới xuống xe, y bước nhanh đi đến nghẹn ngào thi lễ nói:
- Chu đô đốc qua đời, là tổn thất lớn nhất của Giang Đông!
Tư Mã Ý thở dài:
- Chủ công nhà ta cũng biết Công Cẩn bệnh nặng, còn đặc biệt phó thác ta mang đến một phong thư đến hỏi thăm, không ngờ rằng người còn chưa gặp mặt thì đã ra đi rồi, vậy là ta không làm tròn bổn phận rồi.
- Tư Mã quân sư đừng nói quá như vậy, dù sao tiên sinh cũng mới đến có hai ngày, có sự việc trọng đại cần phải làm, muộn mấy ngày mới đi gặp Đô đốc cũng là chuyện thường tình của con người, không liên quan đền việc không làm tròn được bổn phận.
Lỗ Túc an ủi Tư Mã Ý vài câu, mọi người liền cùng nhau tiến vào bên trong phủ, Tư Mã Ý thay đổi đồ tang, đi thẳng tới trước linh bằng xếp hàng. Trước linh bằng đều là văn võ bá quan ở Giang Đông, đám người Trương Chiêu, Trương Hoành, Trình Phổ, Lục Tốn, Thái Sử Từ, Lã Mông đều ở trong đó.
Mọi người nhìn thấy Tư Mã Ý đến, đều tránh ra một bên đường, Trương Chiêu chắp tay nói:
- Trọng Đạt là quý khách, có thể đến bái tế Đô đốc nhà ta, đây là vinh hạnh của Giang Đông, mời trước!
Tư Mã Ý gật gật đầu, đi vào trong linh bằng, trong linh bằng treo đầy cờ trắng, ở chính giữa bày linh đài, trên có linh bài và quan tài của Chu Du, thê tử Tiểu Kiểu của Chu Du, hai người con trai, con gái và các chất tử đều đốt giấy để tang, quỳ gối ở hai bên.
Tư Mã Ý thắp hương lên, quỳ xuống bồ đoàn, hướng về linh bài dập đầu lạy ba cái, lại lấy từ trong người ra một phong thư, hai tay trình cho Tiểu Kiểu, thấp giọng nói:
- Phu nhân, đây là thư tay do Châu Mục nhà ta viết cho Công Cẩn, không nghĩ tới ta tới chậm một bước, không thể tự tay giao cho Công Cẩn, mong phu nhân tha thứ!
Tiểu Kiểu ánh mắt đỏ lên, tiếp nhận thư rơi lệ nói:
- Đa tạ Lưu Châu Mục quan tâm tướng quân nhà ta, đa tạ Tư Mã tiên sinh ngàn dặm truyền tin!
Nàng đem bức thư bỏ vào chậu than, rất nhanh liền hóa thành tro, nhìn lấy bức thư bị hỏa táng, nàng lại không kìm nổi nức nở khóc, hai người con trai bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng:
- Mẫu thân!
Trong lòng Tư Mã Ý chua xót, yên lặng đứng dậy lui xuống, đi ra khỏi linh bằng, lại thấy Tôn Quyền ở trong nhóm chúng thần nhanh nhanh bước tới, Tư Mã Ý vội vàng tiến lên diện lễ:
- Tham kiến Ngô công!
Tôn Quyền thở dài nói:
- Hai ngày này bởi vì an bài hậu sự của Đô đốc mà chậm trễ đối với Tư Mã quân sư, mong quân sư chớ trách móc!
- Ta có thể hiểu được!
Tôn Quyền ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Về việc xuất binh, ta sẽ nhường cho Tử Kính cùng quân sự nói chuyện, không phải hôm nay, sẽ là ngày mai, mong quân sư chờ cho, bất luận thế nào, Giang Đông sẽ cho Kinh Châu một câu trả lời.
Tư Mã Ý vội vàng thi lễ nói:
- Ta đây sẽ đợi tin tức từ Ngô công!
Tư Mã Ý và Lưu Mẫn trước tiên cáo lui đi rồi, Tôn Quyền bái tế xong vong linh của Chu Du, liền lệnh cho Lỗ Túc cùng mình lên xe quay về Kiến Nghiệp cung, xe ngựa chậm rãi lăn trên đường cái, trong xe ngựa rộng rãi, Tôn Quyền trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Chiều hôm qua ta đến thăm Công Cẩn, Công Cẩn đề cử với ta để Tử Kính làm đại đô đốc kế nhiệm, ngươi cảm thấy như thế nào?
Lỗ Túc sợ hãi, vội vàng quỳ xuống nói:
- Vi thần vô đức vô năng, sao có thể bàn đến trọng trách này, rất nhiều người có thể bàn đến trọng trách này hơn bỉ chức, chủ công vì sao không suy xét đến?
Tôn Quyền vội vàng nâng y dậy, cười nói;
- Ngươi nói xem ai thích hợp đây?
- Tử Bố, Đức Mưu có kinh nghiệm thâm hậu, đặc biệt Đức Mưu đảm nhiệm lâu dài chức phó đô đốc, rất được quân tâm, y đảm nhiệm đại đô đốc là thích hợp nhất.
Tôn Quyền cười cười lại hỏi:
- Ngoại trừ Trương Chiêu và Trình Phổ, còn có người nào khác không?
- Hoàng tướng quân, Thái Sử tướng quân, Lã tướng quân đều là người có uy vọng trong quân, thậm chí đến Lục Tốn tướng quân tuổi trẻ tài cao, cũng thích hợp được chọn, vì sao chủ công không đặc biệt phân công y làm đô đốc?
Tôn Quyền ha hả cười:
- Tử Kính nói nhiều như vậy, vì sao không nhắc đến chính mình?
Lỗ Túc hổ thẹn nói:
- Vi thân năng lực không đủ, không thể đảm nhiệm.
Tôn Quyền im lặng, y quay đầu lại nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau, y cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Mấy năm nay ta phạm phải sai lầm lớn nhất, đó chính là Tây chinh ba năm trước, trận chiến đó khiến cho nguyên khí Giang Đông mất hết, mà khi đó người ngăn cản ta Tây chinh, chỉ có hai người là Công Cẩn và Tử Kính, chỉ có hai người các ngươi biết ta sẽ phạm phải sai lầm lớn, tuy rằng sau này Công Cẩn phá vây thất bại, nhưng ta cũng không có trách y, bởi vì trách nhiệm là ở ta.
Nói đến đây, Tôn Quyền lại thở dài:
- Hai năm qua ta đã suy nghĩ hiểu rõ, Giang Đông có thể yên ổn không, mẫu chốt là ở chỗ thái độ của Lưu Cảnh đối với Giang Đông, đây cũng là nguyên nhân Công Cẩn khuyên ta để Tử Kính làm kế nhiệm Đại đô đốc, ta bây giờ không cần một mãnh tướng ở biên cương, ta hiện tại cần có một tấm kính soi ta không mắc phải sai lầm như trước, mà chiếc kính này không ai khác ngoài Tử Kính.
Tôn Quyền quay đầu lại nhìn chằm chú vào Lỗ Túc, chậm rãi nói:
- Ta suy tính cả một đêm, vẫn là để ngươi kế nhiệm chức Đại đô đốc tam quân!