Lúc này trời đã là canh 5, trên trời có một tia sáng, thời khắc đen tối nhất đã qua, chiến dịch tấn công thành Hợp Phì cũng đã dần đi vào giai đoạn kết thúc.
Sau khi nghe tin Hổ báo kỵ bị quân Hán tiêu diệt hoàn toàn, doanh trại chủ của quân Tào đã không còn ý chí chống cự nữa.
Lúc Cam Ninh dẫn 8 ngàn dư quân Hán giết đến, 2 ngàn lính Tào trong doanh trại chủ lâm vào hỗn loạn. Một bộ phận chạy trốn theo cửa tây doanh trại còn dân bản xứ trong quân Tào thì không muốn trốn chạy, dưới sự dẫn đầu của một Nha tướng ở Hợp Phì, bọn họ đã lựa chọn đầu hàng.
Từng đội quân Hán xếp thành hàng, tiến sâu vào mấy trăm mẫu đất của doanh trại chủ, nhanh chóng khống chế các nơi quan trọng của doanh trại. Hơn 8 trăm binh lính đầu hàng bỏ khí giới, áo giáp tập trung ngồi trong hơn 10 lều lớn, chờ chiến tranh kết thúc để về nhà.
Cam Ninh đi cùng Nha tướng đầu hàng vào trạm canh gác phía tây của doanh trại. Đây là một trạm canh gác cao khoảng 500 trượng, là khu được xây dựng cao nhất của Hợp Phì, nhìn bao quát xung quanh 10 dặm rất rõ ràng.
Nha tướng họ Tưởng, người Hợp Phì, gần 50 tuổi, đã không còn lòng hiếu thắng cũng không trông mong gì vào con đường làm quan, chỉ muốn yên ổn sống nốt quãng đời còn lại. Vì thế sau khi có tin quân Hán tiêu diệt kỵ binh quân Tào, y đã lập tức quyết định vứt bỏ doanh trại đầu hàng.
Y đi cùng Cam Ninh lên trạm canh gác, ở đây có thể nhìn thấy tình hình của thành trì rất rõ ràng. Trong ánh nắng của buổi bình minh chỉ thấy quân Tào càng lúc càng ít đi, quân Giang Đông đã đánh vào thành Hợp Phì theo cửa nam. Nha tướng chỉ vào cửa thành bắc nói:
- Tướng quân nhìn thấy chưa? Cửa thành bắc đã mở, điều này chứng tỏ quân Tào đã bỏ thành rút lui rồi.
Cam Ninh gật gật đầu nhìn cửa thành bắc mở rộng, liền hỏi:
- Mãn Sủng sẽ thủ vững đến cùng sao?
- Chắc là không, nhiều tướng quân khá coi trọng binh lính, bến sông Tiêu Dao ở mặt đông đã thất thủ, thành nam cũng thất thủ. Tôi nghĩ y sẽ không kiên trì thủ thành, chắc chắn sẽ bảo tồn binh lính mà dẫn quân bỏ chạy theo cửa thành bắc.
Nói đến đây, Nha tướng không kìm nổi hỏi:
- Phá được Hợp Phì là thuộc Kinh Châu hay là Giang Đông đây?
- Hợp Phì cho Giang Đông, chúng ta tạm thời không cần.
Cam Ninh thấy sắc mặt của Nha tướng tỏ ra thất vọng, liền vỗ vỗ bả vai y cười nói:
- Tưởng tướng quân không cần lo lắng, ta và Hoàng Cái đã bàn luận xong, vẫn cho ông tiếp tục trấn thủ Hợp Phì, lúc quân Hán chính thức công phạt Hợp Phì sẽ gặp lại tướng quân một lần nữa.
Nha tướng hiểu ý của Cam Ninh liền lặng yên gật đầu. Lúc này, một gã kỵ binh Giang Đông chạy từ trong thành đến, được một tên lính dẫn lên tháp cao giọng nói:
- Cam tướng quân có ở đây không?
- Chuyện gì?
Cam Ninh dò hỏi.
- Hoàng tướng quân đã cướp thành Hợp Phì, mời tướng quân đi quận Nha một chuyến.
- Ta bết rồi, hãy nói với Hoàng tướng quân, ta sắp xếp việc quân xong sẽ đi.
Tên lính đưa tin chạy như bay, Cam Ninh xuống tháp canh. Lúc này có mấy tên cấp dưới đến khuyên nhủ:
- Tướng quân phải canh chừng quân Giang Đông có lòng ác, tốt nhất không nên đi.
Cam Ninh cười ha ha nói:
- Các vị cứ yên tâm! Ta hiểu lòng Hoàng Cái, y sẽ không gây bất lợi cho chúng ta. Hậu quả này, y đảm đương không nổi đâu, mọi người cứ bảo vệ doanh trại thật tốt, ta sẽ về nhanh thôi.
Lại dặn dò mọi người mấy câu, Cam Ninh dẫn theo hơn 100 thân binh cưỡi ngựa đi vào trong thành.
Thành Hợp Phì đã bị quân Giang Đông khống chế, Mãn Sủng nghe nói đến sông Tiêu Dao và cửa nam cùng thất thủ biết rằng đại thế đã mất, y liền dẫn theo mấy ngàn quân Tào rút theo cửa bắc, rút lui về Nhữ Nam. Lúc này, Hợp Phì đã giới nghiêm, không cho dân chúng đi trên đường phố, khắp nơi toàn là đội tuần tra của binh si Giang Đông, thỉnh thoảng có quân Giang Đông lại áp giải lính Tào đi qua.
Rất nhanh, Cam Ninh đã đi vào quận nha trong thành, đây cũng là quận Nha của quận Hoài Nam. Sau khi quân Tào rút lui, Thái thú Chung Quân cũng dẫn quan quân đầu hàng quân Giang Đông. Cam Ninh xoay người xuống ngựa, một gã thân binh của Hoàng Cái đã chờ sẵn trước cửa lớn, y vội vàng thi lễ nói:
- Tướng quân nhà tôi đang chờ Cam tướng quân, mời tướng quân đi theo tôi.
Cam Ninh đi theo y vào quận nha, trong một quan phòng lâm thời, Hoàng Cái đang đứng trầm tư một mình trước địa đồ. Cướp được Hợp Phì tuy đã hoàn thành nhiệm vụ của Ngô công giao cho, nhưng Hoàng Cái biết, cuộc chiến vẫn chưa chấm dứt, lần này Kinh Châu xuất quân giúp bọn họ cướp lấy Hợp Phì, ân tình này bọn họ phải trả.
Lúc này, tên thân binh đi vào bẩm báo:
- Khởi bẩm lão tướng quân, Cam tướng quân đến rồi!
- Mau mau mời vào!
Hoàng Cái vội vàng nói.
Một lát sau, Cam Ninh bước nhanh lên chắp tay nói:
- Xin được nói lời xin lỗi tới Hoàng tướng quân, không thể thu hút được quân Tào chủ lực, Cam Ninh chưa thực hiện được lời hứa.
Hoàng Cái là người biết lý lẽ, tuy quân Giang Đông vì tấn công Hợp Phì mà tổn thấy hơn 3 ngàn người nhưng ông ta biết nếu không có Cam Ninh dụ 4 ngàn quân Tào ở bến sông Tiêu Dao thì bọn họ cũng chưa chắc đã đánh hạ được Hợp Phì. Nhất là Hổ báo kỵ đã bị quân Hán tiêu diệt hoàn toàn, đây mới là ân tình lớn.
Ông ta vội vàng nói:
- Cam Ninh tướng quân không cần áy náy, Trần Sóc đã bỏ mìinh ta tiếc thương vô cùng, các ngươi cũng đã tận lực bám trụ quân Tào để chúng ta đánh hạ được thành trì, trong lòng ta rất hiểu.
Cam Ninh thấy ông ta đã hiểu liền cười nói:
- Theo ước định, Hợp Phì là do quân Giang Đông khống chế, tôi sẽ rút về Kinh Châu. Ngoài ra, tôi có gần 1 ngàn lính đều là dân bản địa Hợp Phì, tính cả Nha tướng sẽ cùng giao cho quân Giang Đông, mong tướng quân đối xử tốt với bọn họ.
Hoàng Cái mỉm cười nói:
- Cam tướng quân cứ yêm tâm, nếu là dân bản địa, đương nhiên ta sẽ tiếp tục sử dụng để bọn họ duy trì trật tự cho chúng ta. Ta mời tướng quân đến đây là muốn thảo luận một chút, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì? Nếu hợp sức uy hiếp quân Tào, có thể ép Tào Tháo rút quân.
Cam Ninh đi lên phía trước cười nói:
- Lúc tôi gần đi, Châu Mục đã cho tôi một phương án. Nếu lấy được Hợp Phì tôi sẽ tiếp tục lên bắc cướp lấy Thọ Xuân, xuất binh quận Tiếu. Hi vọng quân Giang Đông cũng có thể phái một phần quân đội phối hợp với tôi, chỉ cần Tào Tháo rút lui từ bắc Kinh Châu, tôi sẽ lập tức rúy về Hợp Phì, giao lại Hợp Phì cho Giang Đông, tôi dẫn quân về Kinh Châu, quyết không nuốt lời.
Phương án của Cam Ninh đã nằm trong dự liệu của Hoàng Cái, chẳng qua nếu như có thể cướp được Thọ Xuân, ông ta có thể giải thích với Ngô công, ông ta trầm tư một lát rồi nói:
- Ta lệnh cho Lã Mông dẫn theo 10 ngàn quân phối hợp với quý quân lên bắc nhưng cuối cùng chúng tôi phải cần Thọ Xuân.
Cam Ninh gật đầu nói:
- Chúng ta nói lời giữ lời.
Ba ngày sau, 2 vạn liên quân giết đến Thọ Xuân, vì Hợp Phì thất thủ khiến cửa đông của địa khu Trung Nguyên được mở rộng, mà 400 ngàn quân Tào tập trung chủ yếu ở Quan Lũng, Kinh Châu, Nghiệp Đô, Hứa Xương và phía bắc Từ Châu. Địa khu Trung Nguyên hoàn toàn không có binh lực, Thọ Xuân chỉ có mấy trăm quận binh.
Lúc biết được Giang Đông và Kinh Châu liên quân, huyện lệnh huyện Thọ Xuân đã bỏ chạy khiến liên quân không đánh mà thắng chiếm được Thọ Xuân, 2 vạn liên quân cũng không dừng lại ở Thọ Xuân mà tiếp tục hăng hái tiến quân về quận Tiếu, một đường tan tác, sau 5 ngày đã công chiếm huyện Phụ Thành, thẳng tiến huyện Tiếu, Trung Nguyên rơi vào hoảng loạn.
Tin tức liên quân Tôn Lưu chiếm được Hợp Phì, giết vàoquận Tiếu cuối cùng cũng truyền đến Kinh Châu, lúc này đã là cuối tháng tư, quân Hán và quân Tào đã giằng co hơn 1 tháng, hai bên cũng không có động tĩnh gì mà đều kiên nhẫn chờ đợi.
Tào Tháo vì kéo dài thời gian đã nhanh chóng thi hành phương án của Tuân Úc, chiếm lĩnh Phàn Thành, khiến cho biên giới của hai bên rơi vào Hán Thủy. Đồng thời điều binh đến Nhữ Nam, chuẩn bị tấn công quận An Lục, từ đó tấn công Kỳ Xuân.
Còn Lưu Cảnh một mặt chờ tin tức của Hợp Phì, mặt khác điều 3 vạn binh từ Ba Thục đi Kinh Châu, đồng thời giao 2 vạn quân từ Tương Dương đến Giang Hạ, tăng cường phòng ngự cho Giang Hạ. Hai bên đều tự điều binh khiến tưởng, có tư thế tử chiến một trận.
Nhưng trên thực tế, quân Tào đã có dấu hiệu duy trì không nổi. Lần này Tào Tháo xuôi quân nam Kinh Châu chỉ là quyết định tạm thời, không giống đại chiến Xích Bích lúc chiến đấu đã được chuẩn bị từ 1 năm trước đó, 100 ngàn đại quân tiếp viện bắt đầu báo nguy, lương thực của quân Tào cần vận chuyển từ Uyển Thành đến Phàn Thành. Cho dù Tào Tháo có trưng dụng 3 ngàn chiếc xe bò, ngày đêm vận chuyển cũng không đủ lương thực cho 100 ngàn đại quân.
Trương Liêu đã từng đóng không ít thuyền ở Uyển Thành, có thể lợi dụng đường thủy để vận chuyển lương thực. Nhưng một lần vượt sông đã làm mất gần 1 ngàn con thuyền nhỏ, thuyền bè đã hết cũng không thể vận chuyển trên quy mô lớn được.
Bất đắc dĩ, Tào Tháo bắt đầu dùng bè da dê để vận chuyển lương thực. Nhưng 2 ngày trước, một đội trạm thuyền canh gác của quân Hán đã dọc theo Bỉ Thủy lên bắc, thiêu rụi mất trăm con bè da dê và thu được lượng lớn lương thực. Lần này, tổn thất đau đớn và thê thảm khiến Tào Tháo vô cùng tức giận, lão hạ lệnh chém đầu 3 gã tướng quân canh gác dọc sông.
Nhưng lão không biết đó không phải là do tướng sĩ không làm tròn nhiệm vụ mà thực sự thủy quân quá yếu. Lão không thể không ngừng dùng bè da dê để vận chuyển lương thực, nhưng tin tức mà lão càng không tiếp nhận được đang lặng lẽ tới.
Trần Quần lại vội vàng đi vào lều của Tào Tháo, y cũng đã nghe được một vài tin đồn nói Hợp Phì bại binh. Quân Giang Đông đã lên bắc Trung Nguyên rồi. Tin đồn này khiến lòng Trần Quần bất an, y nóng lòng muốn Thừa tướng chứng thực chuyện này.
Trần Quần đi đến trước lều lớn rồi dừng bước, sau đó mới tiến lên thấp giọng hỏi Hứa Chử:
- Hứa tướng quân, Thừa tượng bây giờ thế nào rồi?
Hứa Chử nhẹ nhàng lắc đầu:
- Vừa rồi Thừa tướng nổi cơn giận dữ, từ trước đến đến nay ta chưa từng thấy Thừa tướng tức giận như vậy. Đề nghị tiên sinh tạm thời tránh mặt, đợi Thừa tướng tỉnh táo lại rồi nói sau.
- Nhưng chuyện Hợp Phì?
Trần Quần quan tâm hỏi.
Hứa Chử liếc mắt sang hai bên thấy không có người, lúc này mới nhỏ giọng nói với Trần Quần:
- Hợp Phì đúng là thất thủ rồi, Tào Chân bỏ chạy đi Hứa Xương, Mãn Sủng đã rút lui về Nhữ Nam rồi.
Trong lòng Trần Quần vô cùng khiếp sợ. Không ngờ Tôn Quyền lại ra tay với Hợp Phì, trong lòng y rối bời không thể hiểu được nguyên nhân trong đó. Lúc này, trong đại trướng có tiếng mệt mỏi của Tào Tháo:
- Là Trường Văn sao, mời vào đi?
Hứa Chử sợ đến mức lui lại hai bước, đứng không vững, Trần Quần đành phải đi vào đại trướng.
Tào Tháo ngồi trước bàn trong đại trướng, quay lưng về phía cửa đại trướng, lưng của lão hơi còng xuống, có vẻ rất mệt mỏi, Trần Quần liền quỳ xuống cúi đầu thi lễ:
- Tham kiến Thừa tướng!
- Không cần khách sáo, mời ngồi.
Tào Tháo chậm rãi xoay người cười khổ một tiếng rồi nói:
- Trường Văn nghe thấy tin đồn mới đến gặp ta sao?
- Vâng, ty chức không dám tin?
- Ta cũng không tin, nhưng dây là sự thật, không chỉ Hợp Phì thất thủ mà đến cả huyện Tiếu cũng thất thủ rồi.
Trần Quần liền ngây cả người ra, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói:
- Là ty chức đã nhìn lầm Tôn Quyền, ty chức có trách nhiệm.
Tào Tháo lắc đầu:
- Ngươi không nhìn lầm Tôn Quyền, ta cũng không nhìn lầm Tôn Quyền, chỉ là chúng ta đã đánh giá thấp Lưu Cảnh, đánh giá thấp đối thủ lớn nhất này của chúng ta.