Tào Tháo lúc này đã hạ đại doanh tạm thời ở thành Tân Dã, kế hoạch ban đầu lão muốn tận lực rút về Uyển Thành, nhưng lui binh bất lợi khiến cho Tào Tháo vô cùng phiền não.
Trương Cáp trúng kế dụ binh ở Bỉ Thủy, tổn thất quá bán, Tào Tháo miễn cưỡng có thể chấp nhận, Tào Hưu gặp phục kích trên đường, năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ bị thương vong quá bán, Tào Tháo cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng lão lại không thể chấp nhận được việc hậu quân bị tiêu diệt toàn bộ.
Không chỉ là vấn đề quân đội, mà quan trọng hơn là chủ tướng hậu quân Trương Liêu chính là đại tướng tâm phúc mà lão nể trọng nhất, một khi Trương Liêu bị bắt hoặc đầu hàng Lưu Cảnh thì hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên Tào Tháo cũng biết Trương Liêu sẽ không đầu hàng Lưu Cảnh, nhưng nếu Trương Liêu không muốn bị bắt, thà lấy thân hi sinh cho tổ quốc thì đó cũng là nỗi đau như cắt mà lão không thể chịu nổi, làm thế nào cho Lưu Cảnh nhanh chóng rút quân, thả hậu quân trở về đã trở thành việc hệ trọng đè nén trong lòng Tào Tháo.
Tào Hồng đề ra phương án, gã chủ trương lại đưa đại quân xuống phía nam, quyết chiến với quân Hán, lợi dụng ưu thế của kỵ binh để một đòn đánh tan quân đội của Lưu Cảnh, nhưng phương án này cuối cùng bị Tào Tháo bác bỏ, Tào Tháo đã thân kinh bách chiến, lão biết kể cả có kỵ binh cũng chưa chắc đánh bại được quân Hán.
Quan trọng hơn là, lương thảo đều ở hậu quân, một khi đại quân của lão tiến xuống phía nam, Lưu Cảnh sẽ không cho lão cơ hội lần nữa, nhất định sau khi tiêu diệt quân Trương Liêu sẽ rút lui về bờ phía nam, nếu lương thảo bị cắt đứt làm cho lòng quân hỗn loạn, quân Hán nhân cơ hội phản kích, lão sẽ tan tác toàn tuyến, hậu quả này lão đảm đương không nổi.
Sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng Tào Tháo quyết định cầu hòa, nhận thua để chấm dứt cuộc nam chinh lần này, cho dù thể diện sẽ khó coi nhưng lão vẫn đạt được mục đích, trì hoãn thành công cuộc bắc chinh của quân Hán ở tuyến phía tây, giành được thời gian để Tuân Du chuẩn bị chiến tranh.
Trong đại trướng, Tào Tháo đang chắp tay đi qua đi lại, lo âu bất an chờ đợi tin tức của Trần Quần, lúc này trời đã tối đen, theo lộ trình thì đáng lẽ Trần Quần phải trở về từ lâu rồi, hoặc sẽ sai người tới đưa tin, sao giờ cũng không có một chút tin tức gì, lẽ nào hắn cũng xảy ra chuyện gì sao?
Đúng lúc Tào Tháo bắt đầu hơi bực bội trong lòng thì có tên thị vệ ngoài cửa chạy vào bẩm báo:
- Khởi bẩm Thừa tướng, Trần tham quân đã về!
Tào Tháo mừng rỡ, vội nói:
- Mau cho hắn vào!
Một lát sau, Trần Quần vội vã bước vào đại trướng, khom người thi lễ:
- Vi thần tham kiến Thừa tướng.
- Không cần đa lễ, nói cho ta biết tình hình ra sao?
- Hồi bẩm Thừa tướng, vi thần không gặp được Lưu Cảnh, Giả Văn Hòa tiếp đãi ty chức, chỉ là gã tránh không nói đến điều kiện.
Tào Tháo ngơ ngẩn, đây là ý gì? Lão khoát tay:
- Ngồi xuống từ từ nói.
Hai người ngồi xuống, lúc này Trần Quần mới kể lại tỉ mỉ việc y gặp Giả Hủ, cuối cùng kết luận:
- Trên đường ty chức suy nghĩ, hẳn là Lưu Cảnh muốn nâng cao điều kiện, chỉ là hắn không muốn tỏ thái độ, mà hy vọng Thừa tướng chủ động đề xuất.
Tào Tháo gật đầu:
- Ngươi nói đúng, hắn đã bao vây mà không tấn công, tức là muốn mặc cả với chúng ta, nhưng hắn lại không muốn mượn cớ nhân lúc người khác gặp khó khăn, cho nên mới không chịu chủ động đưa ra điều kiện, hy vọng ta bày tỏ thái độ, chỉ là để xem ta ra giá thế nào?
Tào Tháo thở dài một tiếng, lại nói:
- Trước đây hắn đề nghị không được phế truất Phục hoàng hậu, đây là một điều kiện cực kỳ hà khắc rồi, hắn còn muốn thế nào nữa?
Trần Quần im lặng, rất nhiều người đều không thể lý giải được thâm ý của điều kiện này, nhưng y lại hiểu rất rõ, đây không phải là cuộc giao dịch vật tư có thể nhìn thấy được như thuế ruộng quân giới, mà là một nước cờ chính trị, một khi Phục hoàng hậu bị phế, tất nhiên Tào thị sẽ là Hoàng hậu, Tào Tháo liền trở thành Quốc trượng, chiếm được lợi thế cực lớn về chính trị, như vậy sẽ tạo thành cục diện Tào và Lưu cùng chung thiên hạ, tiện đà Thào Tháo sẽ tiến phong Ngụy vương.
Trần Quần biết, để có ngày này, Tào Tháo đã chờ đợi rất lâu rồi, thậm chí Phục Hoàn âm mưu thông đồng với đại thần, mua chuộc tử sĩ, những việc này Tào Tháo đều biết, thậm chí ngầm đồng ý sự mở rộng của hành vi này, như thế sẽ tạo điều kiện cho việc lão phế truất Phục hoàng hậu.
Nhưng Lưu Cảnh cũng nhìn ra vấn đề này, đưa ra điều kiện không được phế Phục hoàng hậu, đây rõ ràng đã đánh trúng vào điểm yếu của Tào Tháo, vì thế Tào Tháo mới kiên quyết không chịu đáp ứng, Trần Quần cũng không dám khuyên nhiều, chỉ kiên nhẫn chờ đợi chính bản thân Tào Tháo quyết định.
Tào Tháo chắp tay đi đi lại lại, sau đó dừng bước nhìn lên nóc trướng, mãi lâu sau, cuối cùng lão thở dài nói:
- Được rồi! Ta đồng ý với hắn, tạm thời không phế truất Phục hoàng hậu.
Trần Quần bỗng thấy nhẹ nhõm trong lòng, như vậy, ít nhất bản thân y cũng có thể khai báo được với nhạc phụ Tuân Úc, Trần Quần lại dè dặt nói:
- E rằng chỉ có điều kiện này vẫn chưa được.
- Ta biết!
Tào Tháo gật đầu nói:
- Ngươi nói với Lưu Cảnh, sẽ có thánh chỉ tới, hắn có thể được phong thưởng tước vị từ Hương hầu trở xuống, chỉ hy vọng hắn đừng lạm phong.
Trần Quần lại cưỡi ngựa ngày đêm vội tới Phàn Thành, trên đường thay ngựa chạy gấp, khi trời tờ mờ sáng, y đã trông thấy đại doanh của quân Hán từ xa.
Trên đồi Bạch Long, chiến trường đã được thu dọn xong, lương thảo và xe ngựa lại được dàn trận phòng ngự, đao thương cùng mũi tên đều được nhặt gọn lại, yên dê, bò cũng được sữa chữa hoàn chỉnh, hàng chục ngàn con trâu và ngựa đang yên lặng đứng trong vòng vây, trên bãi đất trống phía tây, quân Tào đã hạ hàng trăm đại trướng, đây là chỗ nghỉ ngơi của các binh lính bị thương.
Lúc này trời vừa mới sáng, phần lớn binh lính Quân Tào đang chìm trong giấc ngủ, trên núi đặc biệt yên tĩnh, Trương Liêu đã dậy từ sớm, y đang tuần tra tình hình lính bị thương ở đại doanh phía tây, một cuộc chiến ác liệt khiến Quân Tào bị thương hơn năm ngàn người, trong đó một ngàn lính bị thương nặng, đã có hơn năm trăm người chết vì bị thương quá nặng.
Thật ra theo tính toán thì tỉ lệ chết sau khi bị thương này đã rất nhỏ, đây đều là nhờ vào miếng dán ngưng máu và viên trị thương mà Trương Trọng Cảnh phát minh, được trang bị sớm nhất cho quân Giang Hạ, mỗi binh lính đều có một túi thuốc, về sau túi thuốc này được truyền tới Quân Tào, Tào Tháo cũng hạ lệnh mở rộng, các binh lính Quân Tào đều được trang bị một cái.
Đám binh lính gọi túi thuốc này là “túi cứu mạng”, sau khi bị thương, các binh sĩ đều có thể tự cứu mình, kịp thời cầm máu trị thương, như thế sẽ làm tỷ lệ tử vong trong chiến tranh giảm xuống rõ rệt, chiến dịch lần này cũng thế, mười binh lính mới có một người chết vì không chữa được vết thương, nếu như là trước đây thì ít nhất phải chết một nửa.
Trương Liêu tới thăm liên tiếp mấy đại trướng, lúc này, một binh lính chạy vội tới, chắp tay nói:
Trương Liêu gật đầu, xoay người đi theo tên lính, tới trước triền núi, chỉ thấy mấy trăm Quân Tào đang nhắm cung tiễn vào một gã văn sĩ trẻ tuổi, Trương Liêu tiến lên trầm giọng nói:
- Ngươi là người phương nào? Tìm ta có chuyện gì?
Văn sĩ trẻ tuổi khom người thi lễ đáp:
- Tại hạ Lưu Mẫn, là tham quân dưới trướng Châu Mục, nhận lệnh Châu Mục đưa cho Trương tướng quân một bức thư.
Lưu Mẫn nói thế nhưng lại không lấy bức thư ra, ý là muốn vào quân doanh nói chyện, không ngờ Trương Liêu lại lắc đầu:
- Hai quân đối chọi, thứ cho Trương Liêu không tiếp đãi sứ giả quân địch.
Lưu Mẫn đành phải lấy thư ra đưa cho Trương Liêu:
- Vậy mời tướng quân xem qua bức thư tay Châu Mục chúng ta viết.
Trương Liêu nhận lấy bức thư, chỉ thấy trên bì thư viết “Đại Hán Văn Viễn tướng quân thân khải”, y lại trả lại bức thư cho sứ giả:
- Ta không nhận bức thư này, mời Lưu tham quân về đi!
Lưu Mẫn ngạc nhiên:
- Tướng quân thế này là sao?
Trương Liêu trầm ngâm một lát, thản nhiên nói:
- Lưu Châu Mục nếu là việc công thì mời trực tiếp nói với Thừa tướng, Trương Liêu chẳng qua chỉ là một kẻ tì tướng, không dám nhận công thư của Châu Mục, còn nếu là vì việc riêng thì hình như Trương Liêu và Châu Mục không có giao tình, thứ cho Trương Liêu không nhận thư riêng.
Nói xong, y quay người bước nhanh đi, xa xa nghe được lệnh nói:
- Đưa Lưu tham quân xuống núi!
Trong lúc Lưu Mẫn bất đắc dĩ phải xuống núi về hồi bẩm Lưu Cảnh thì Trần Quần cũng đã tới đại doanh quân Hán, hai ngày nay Trần Quần phi ngựa thục mạng, đã mệt mỏi tới mức kiệt sức, gần như y đã được binh lính dìu vào đại trướng của Lưu Cảnh.
Lần này, Lưu Cảnh đích thân tiếp kiến y, trong đại trướng, Trần Quần uống một bát canh nóng, nghỉ ngơi thêm một lát mới dần hồi phục thể lực. Lưu Cảnh ngồi bên cạnh nheo mắt cười nhìn y nói:
- Tiên sinh đừng vội, ta vừa nghe được tin tức từ chỗ trinh thám của quý quân, trong quân còn nước vẫn có thể cầm cự được hai ngày, có đủ lương thực, nếu không tiên sinh đi ngủ một giấc trước đi rồi hãy nói chuyện?
Trần Quần lắc đầu:
- Đa ta Châu Mục quân tâm, sự việc trọng đại, ta phải vất vả một chút, Thừa tướng rõ ràng đã chấp thuận Châu Mục, tạm thời sẽ không phế truất Phục hoàng hậu.
Nói đến đây, Trần Quần lấy bức thư của Tào Tháo từ trong ngực ra, hai tay dâng lên Lưu Cảnh:
- Lời cam kết bằng văn bản của Thừa tướng ở trong thư, mời Châu Mục xem qua.
Lưu Cảnh mở thư ra đọc một lượt, trong thư quả nhiên Tào Tháo hứa hẹn sẽ không vì loạn ngoại thích mà phế bỏ Phục Hoàng hậu. Lưu Cảnh gật gật đầu, lấy thân phận của Tào Tháo, nếu chính mồm đã hứa hẹn thì sẽ không dễ dàng đổi ý, cái đó khác với việc lão xé bỏ hiệp nghị ngưng chiến, đây là một loại hứa hẹn trong chính trị, hắn nhân hứa hẹn này mà lấy được lợi ích.
Lúc này, Trần Quần lại nói:
- Mặt khác, Thừa tướng còn đáp ứng để Châu mục có quyền phong tước, đại khái qua vài ngày nữa Thánh chỉ sẽ tới, tuy nhiên giới hạn chỉ dưới Hương hầu.
Lưu Cảnh và Giả Hủ liếc nhìn nhau, hai người đều hiểu ý liền mỉm cười, xem ra Tào Tháo rất thông hiểu nhân tình thế sự, còn đưa ra một điều kiện phụ, hắn gật đầu:
- Tào Tháo đã có thành ý như thế, thì ta có thể thả hậu quân quay về phương bắc, có điều để lại tất cả vật tư, chỉ cho quân đội rời đi.
- Việc này không thành vấn đề!
Trần Quần vội vàng nói:
- Có thể cho ta lên núi nhắn nhủ với chư tướng được không?
- Tiên sinh xin tùy ý!
Lưu Cảnh sai người đưa Trần Quần lên núi, lúc này Giả Hủ mới thở dài nói:
- Mặc dù Tào Tháo đồng ý tạm thời sẽ không phế truất Phục hoàng hậu, nhưng sau này tất nhiên sẽ có biến cố, ty chức hiểu lão, việc lão muốn làm thì nhất định sẽ làm, có lẽ chỉ trì hoãn mấy năm về mặt thời gian mà thôi.
Lưu Cảnh cười cười:
- Điều này ta hiểu, chỉ là lão đã về già, rất nhiều chuyện kể cả lão muốn làm nhưng ít nhiều lão sẽ lo lắng cho danh tiếng sau khi chết.
Nói đến đây, Lưu Cảnh chắp tay đi đến trước đại trướng, nhìn lên đồi Bạch Long đang chìm trong ánh bình minh, nhìn đại kỳ của Quân Tào tung bay trong gió, hắn khẽ thở dài:
- Nếu như Trương Liêu chịu đầu hàng ta, ta tình nguyện không cần quyền phong tước này.
Giả Hủ cười nói:
- Văn Viễn là tướng trung nghĩa, sao Châu Mục không cho hắn toại nguyện?
- Quân sư nói đúng!
Lưu Cảnh lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, quân đội rút khỏi vòng vây, lui binh về phía đông một dặm, thả cho Quân Tào quay về phương bắc.
Trên sườn núi, Trương Liêu dẫn theo Lý Điển và các tướng vái ba lạy về phía bắc, Trương Liêu cao giọng nói:
- Ơn cứu viện của Thừa tướng, Trương Liêu khắc cốt ghi tâm, nguyện máu chảy đầu rơi, hiến mạng phục vụ cho Thừa tướng!
Trần Quần gật đầu nói với Trương Liêu:
- Văn Viễn mau chóng rút khỏi đây đi! Thừa tướng vẫn đang ở Tân Dã chờ tướng quân cùng quay về phương bắc.
Trương Liêu nhìn theo quân Hán đang từ từ rút về phía đông, y quay đầu trầm giọng nói:
- Bỏ lại tất cả vật tư, lập tức xuống núi rút về phía bắc!
Từng đội quân Tào xếp thành hàng đi xuống núi, Trương Liêu cưỡi ngựa lao xuống núi trong sự bảo vệ của hơn một trăm thân binh, lúc này, y ghìm chặt chiến mã nhìn về phía đông.
Chỉ thấy trên bãi đất trống cách xa mấy trăm bước, một cây xích kỳ viền vàng tung bay trong gió, dưới đại kỳ, mấy trăm người vây quanh một đại tướng đội nón trụ, cưỡi bạch mã hùng tuấn, người đó đang nhìn chăm chú về phía này, Trương Liêu chắp tay thi lễ rồi lập tức quay đầu ngựa chạy gấp về phía bắc.