Vào canh 3, một đội quân Tào khoảng 3 vạn người rời khỏi thành Hợp Phì, đi dọc theo Phì Thủy lên bắc. Còn 1 canh giờ trước, hai đội quân Giang Đông cũng rời khỏi doanh trại, đi về phía Thọ Xuân.
Quân Giang Đông bố trí một lượng lớn thám báo ở các vùng gần Hợp Phì, khiến 3 vạn quân Tào vừa mới ra khỏi thành lên bắc lập tức đã bị thám báo của quân Giang Đông phát hiện. Mấy tên kỵ binh chạy như bay đến doanh trại Giang Đông:
- Chúng ta có tin tình báo quan trọng muốn bẩm báo với Ngô hầu!
Kỵ binh la lớn trong bóng đêm.
Lính gác đi lên kiểm tra kỵ binh báo tin rồi lập tức tránh đường. Kỵ binh xoay người xuống ngựa rồi chạy vội vào doanh trại lao về phía đại trướng trung quân.
Lúc này, Tôn Quyền vừa mới ngủ không lâu thì bị thị vệ nhẹ nhàng đánh thức:
- Ngô hầu, thám báo có tình hình khẩn cấp muốn bẩm báo!
Tôn Quyền xoay người ngồi dậy, khoác một chiếc áo bào đi ra ngoài trướng, tên thám báo đồn trưởng lập tức quỳ gối xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm Ngô hầu, chúng ta phát hiện đại quân Tào đã rời thành đi về hướng bắc.
Tôn Quyền phấn chấn, đây đúng là tin mà y muốn nghe nhất, y lập tức hỏi:
- Có bao nhiêu quân Tào?
- Có khoảng 3 vạn người!
- Bao nhiêu?
Tôn Quyền ngạc nhiên hỏi lại.
- Khởi bẩm Ngô hầu, có khoảng 3 vạn người.
Tôn Quyền hơi căng thẳng, số quân Tào xuất binh nằm ngoài dự liệu của y. Ban đầu y nghĩ chỉ có khoảng 1 vạn quân Tào lên bắc, như vậy 3 vạn quân Giang Đông có thể đủ để tiêu diệt 1 vạn quân Tào, nhưng bây giờ không ngờ quân Tào lại xuất 3 vạn binh, đội quân đang bắc tiến của y sẽ gặp phải một chút nguy hiểm.
Y trầm tư một lát rồi hỏi:
- Các ngươi phải xác định số người, chắc chắn là lính Tào mà không phải dân phu giả dạng chứ?
Tên đồn trưởng thám báo lắc đầu:
- Chắc là khoảng 3 vạn người, không phải dân phu giả dạng, từ trạng thái hành quân có thể nhìn ra được, hơn nữa trong đó còn có 5 ngàn Hổ báo thiết kỵ.
Tôn Quyền giật mình kinh hãi, lại còn có 5 ngàn kỵ binh trong lòng y càng căng thẳng hơn, y lẩm bẩm:
- Lạ thật, lẽ nào Trương Liêu không cần thành Hợp Phì sao?
Trầm tư một lúc lâu sau, Tôn Quyền khoát tay lệnh cho thám báo rút lui, y chỉ vào thị vệ nói:
- Mau dẫn Lã Tử Minh tướng quân đến gặp ta!
Không lâu sau, Lã Mông đã vội vàng đi tới, ông ta cũng ngủ chưa được bao lâu thì đã bị thị vệ của Tôn Quyền đánh thức, ông ta đi lên thi lễ:
- Mạt tướng tham kiến chủ công!
- Tử Minh tướng quân, ta hỏi ngươi, nếu chúng ta toàn lực tấn công Hợp Phì, quân Tào dựa vào 1 vạn quân đội thì có thể thủ thành Hợp Phì được bao lâu?
- Khởi bẩm chủ công, nếu đối phương có dân phu trợ giúp, có thể thủ được 3 canh giờ!
- Nhưng các ngươi chỉ giữ được hơn 1 canh giờ?
Lã Mông thở dài:
- Lòng người Hợp Phì không ở Giang Đông, dân phu không chịu giúp sức, nếu là quân Tào thủ thành thì có lẽ họ sẽ trợ giúp. Hơn nữa, quân Giang Đông không có nhiều vũ khí phá thành còn quân Tào thì có mấy chục tổ xe. Cuối cùng dùng tổ xe mà tấn công, vi thần nói thật nếu 3 canh giờ mà đánh được Hợp Phì cũng là giỏi rồi.
Tôn Quyền chắp tay sau lưng đi đi đi lại, không phải là y không muốn tấn công thành Hợp Phì. Y đang suy nghĩ vì sao quân Tào lại dám xuất 3 vạn quân lên bắc. Rõ ràng không phải đi Thọ Xuân mà đi bảo vệ thuyền lương thực ở phía nam. Lã Mông phân tích như vậy, y đã hơi hiểu ra, quân Tào đương nhiên cũng phải cân nhắc nhiều lần, điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo giữ vững thành trì mới phái 3 vạn quân lên bắc.
Nhưng cứ như vậy, quân đội của Lục Tốn sẽ nguy hiểm, đối phương có 3 vạn quân, còn có 5 ngàn thiết kỵ, nếu làm không tốt ngược lại họ sẽ bị quân Tào tiêu diệt. Nghĩ như vậy, trán Tôn Quyền mướt mát mồ hôi, lúc này y nói với Lã Mông:
- Lã tướng quân, ta cho ngươi 2 vạn quân, ngươi lập tức lên bắc hợp quân với Lục Tốn. Nếu đã giao chiến ngươi có thể tấn công quân Tào từ phía sau, nếu bọn họ vẫn chưa giao chiến ngươi hãy lệnh cho Lục tướng quân lập tức rút về đại doanh.
Nói xong, Tôn Quyền lấy kim bài của mình đưa cho Lã Mông:
- Tất cả phải nhờ Tử Minh rồi!
- Ty chức tuân lệnh!
Lã Mông vội nhận kim bài, thi lễ rồi lui xuống. Tôn Quyền khoanh tay đi ra trước đại trướng nhìn màn đêm mà khẽ thở dài, y không thể nửa phần khinh địch.
Cái gọi là”Binh bất yếm trá”, có nằm mơ y cũng không ngờ lúc này thành Hợp Phì đã gần như một tòa thành rỗng tuếch, chỉ có 3 ngàn lính và 1 ngàn dân phu trấn thủ. Còn đại quân đang ở bến sông Tiêu Dao phía tây, Trương Liêu dẫn theo 1 ngàn tinh binh chỉnh đốn sẵn sàng đang đợi tin của Lý Điển.
Lúc này, có một gã thám báo quân Tào vội chạy lại:
- Bẩm báo tướng quân, lại có 2 vạn quân Giang Đông rời khỏi doanh trại lên bắc rồi.
Trương Liêu cười đắc ý, điều này đã nằm trong dự liệu của y. Tôn Quyền nghe nói có 3 vạn quân lên bắc, y sao có thể không lo lắng 3 vạn quân Giang Đông đã bắc tiến trước đó chứ. Đương nhiên, y sẽ phải quân đội đi tiếp ứng, điều này quá đỗi bình thường.
Nhưng cứ như vậy, đại doanh ở bờ đông bến sông Tiêu Dao chỉ còn có 5 vạn quân, tương đương với binh lực của họ. Đây là tương kế tựu kế, một nửa quân Giang Đông đã được điều đi.
Y nhìn bầu trời, đã là canh tư, y quay đầu hạ lệnh:
- Phấn chấn lên cho ta, phá địch ngay đêm nay!
Tinh thần của 1 vạn quân Tào phấn chấn hẳn lên. Lúc này, Trương Liêu vung tay lên, 1 vạn quân Tào dọc theo đường mòn hành quân về hướng bến đối diện sông Tiêu Dao. Trên bán đảo của bến sông có một con đường thủy hẹp, cách bờ tây khoảng 10 trượng, có thể dùng thuyền nhỏ để tạo thành cầu nổi.
Lúc trước khi giao chiến với quân Kinh Châu, Tào Chân đã dẫn kỵ binh chính là lợi dụng con đường nhỏ này để giết tiểu doanh trại bờ tây của sông, diệt sạch 3 ngàn quân Kinh Châu, đại tướng Trần Sóc phải bỏ mình. Lúc này, Trương Liêu vẫn muốn lợi dụng con đường này bất ngờ đánh vào doanh trại trung tâm của quân Giang Đông.
Đã gần đến canh năm, doanh trại quân Giang Đông hoàn toàn yên tĩnh, đây là lúc đen tối nhất trước khi trời sáng, cũng là lúc binh lính ngủ say sưa nhất. Trên tháp canh của đại doanh, mấy tên lính đang đi đi đi lại, nhìn chăm chú ra bên ngoài rất cảnh giác.
Đúng lúc này có tiếng vó ngựa dồn dập phá tan sự yên tĩnh của bóng đêm, chỉ thấy mấy tên thám báo chạy đến hô to:
- Mau gõ chuông cảnh giác, quân Tào giết đến rồi!
Vừa dứt lời, hơn 10 mũi tên phóng từ xa tới, hai gã thám báo kêu lên thảm thiết lật nhào xuống ngựa. Còn một tên khác sợ đến mức chạy kinh hồn bạt vía, hai tên lính trên tháp xanh cũng sợ đến ngây cả người ra rồi cũng kịp phản ứng, vội vàng gõ chuông cảnh báo.
- Keng... keng.... keng...
Tiếng chuông trên tháp canh vang lên, 1 ngàn binh lính đang trực vội chạy đến cửa lớn. Tất cả cung tên giương lên nhắm ra ngoài đại doanh. Lúc này mặt đất từ xa đã bắt đầu rung lên, xa xa vọng lại thứ âm thanh nghe như sấm rền. Tên Nha tướng cầm đầu bỗng ý thức được điều gì đó bỗng hô lớn:
- Đây là kỵ binh, mau đi bẩm báo với Ngô hầu, kỵ binh quân Tào giết đén rồi!
Trong đêm tối, chỉ thấy một đội quân nghìn nghịt chạy từ hướng tây bắc đến xông về phía đại doanh quân Giang Đông, tốc độ càng lúc càng nhanh. Dễ dàng nhìn thấy mũi thương sáng loáng, phía sau kỵ binh là hơn 2 vạn quân Tào dưới sự chỉ huy của Lý Điển, họ reo hò đánh về phía đại doanh quân Giang Đông.
Đây là 3 vạn đại quân Tào lên bắc, lên bắc chỉ là một mánh khóe lớn của họ, là kế dụ địch. Sau khi lừa quân Giang Đông lên bắc, họ lại hăng hái quay đầu xuôi về nam lao thẳng về phía đại doanh quân Giang Đông. Lúc này trong doanh trại quân Giang Đông chỉ còn có 5 vạn người, còn quân Tào là hơn 4 vạn người, binh lực hai bên tương đương nhau. Hơn nữa, quân Tào lại có 5 ngàn Hổ báo kỵ binh, hơn nữa quân Tào còn dùng chiến thuật đánh bất ngờ khi người ta chưa kịp phòng bị.
Bọn họ muốn trước khi trời sáng lợi dụng việc đánh đột kích để tiêu diệt quân Giang Đông, chấm dứt trận chiến trước khi quân đội của Lục Tốn và Lã Mông gấp gáp trở về. Đây là một sách lược vô cùng can đảm, quân Tào chỉ có 1 canh giờ, nhất định phải làm được ổn, chuẩn, nhanh, độc. Nếu trận chiến trên bến sông Tiêu Dao này có thể thành công, uy danh của Trương Liêu sẽ lẫy lừng thiên hạ.
Quân Tào đánh lén quân Giang Đông khiến họ không kịp đề phòng. Trong đại doanh thành một cảnh hỗn loạn, 1 ngàn cung nỏ binh lao tới góc tây bắc để nghêng chiến, chỉ bắn một vòng tên thì 5 ngàn Hổ bao kỵ binh đã giết vào đại doanh của quân Giang Đông. Bọn họ cứ 1 trăm người thành một đội, đột kích liều chết xông vào đại doanh giết binh sĩ quân Giang Đông người ngã ngựa đổ, tử thi có ở khắp nơi.
Lúc này, Lỗ Túc dẫn theo 1 ngàn quân đội quần áo vẫn chưa nghiêm chỉnh lên nghênh chiến, họ vội vàng rất nhiều lính còn chưa mặc áo giáp, đội mũ giáp, thậm chí còn chưa kịp đi giày thì lại càng không có thời gian để mà chỉnh đốn đội ngũ. Dưới lệnh của Lỗ Túc, 1 ngàn quân xách trường mâu xông lên, liều chiến với 5 ngàn kỵ binh.
Cho dù binh sĩ khó mà cản được sự tấn công của kỵ binh nhưng vẫn tranh thủ được chút thời gian quý giá cho Tôn Quyền tập kết quân đội rút lui.
Lý Điển dẫn theo 2 vạn 5 nghìn quân cũng giết vào đại doanh Giang Đông, còn Lăng Thống và Toàn Tông cũng mang 5 ngàn quân vừa mới chỉnh đốn xong lên nghênh chiến với quân của Lý Điển.
Đúng lúc này, phía tây nam bỗng xuất hiện cảnh đại loạn. Trương Liêu đích thân dẫn theo 1 vạn quân Tào từ con đường nhỏ trực tiếp xông vào đại doanh quân Giang Đông. Một vạn quân Tào đột nhiên xông tới khiến 2 vạn quân Giang Đông đang tập kết lại rơi vào cảnh hỗn loạn. Sĩ khí quân Giang Đông sụp đổ, chạy trốn tứ tung, quân Giang Đông bại binh như núi đổ.
Trương Liêu huy động trường đao làm gương lên trước, theo sau y là 1 ngàn kỵ binh. Dưới lưỡi đao của Trương Liêu vô số lính bị tử thương. Trương Liêu suất lĩnh kỵ binh mở một đường máu lao thẳng đến trước đại trướng trung quân. Mười mấy tên kỵ binh vung đao chém đứt cán đại kỳ của quân Giang Đông. Đại kỳ bao gồm cả cột cờ cũng đổ ầm xuống, đại trướng trung quân hừng hực cháy lớn.
Lúc này trời đã tang tảng sảng, trong cảnh hỗn chiến Trương Liêu thấy mười mấy tên lính Giang Đông đang bảo vệ một gã có chòm quai nón chạy trốn về hướng đông. Người này mặc trang phục của quan văn phẩm thấp, Trương Liêu không dể ý liền xông lên quát hỏi:
- Tôn Quyền đâu?
Gã đàn ông râu quai nón chỉ về phía bắc nói:
- Người đội mũ giáp màu vàng chính là ông ta.
Trương Liêu vừa quay đầu lại lờ mờ nhìn thấy trong loạn quân có một gã đội mũ giáp màu vàng liền mừng thầm, quay ngựa đuổi về phía bắc. Gã nam tử có chòm râu quai nón thở phào nhẹ nhõm rồi liều mạng chạy trốn về hướng đông.
Trương Liêu chạy được trăm bước lại không thấy tên đội mũ màu vàng kia dâu liền bắt một gã lính Giang Đông hỏi:
- Tôn Quyền đâu?
Gã lính sợ hãi trả lời:
- Chính là người vừa rồi tướng quân hỏi.
Trương Liêu ngạc nhiên:
- Là tên râu quai nón mắt xanh kia sao?
- Đúng vậy!
Trương Liêu hối hận nhưng lại không thể bỏ qua cho Tôn Quyền, y không cam lòng lại đuổi về hướng đông. Phía sau y có cả ngàn ky binh quân Tào đuổi theo. Lúc này, y lại nhìn thấy bóng dáng của Tôn Quyền liền mừng thầm, hô lớn:
- Tôn Quyền, để đầu lại.
Tôn Quyền bị Trương Liêu đuổi đến cùng đường, y đang kêu khổ thấu trời, lần này chết là cái chắc. Đúng lúc này, một đội quân Giang Đông hơn 1 ngàn người mà dẫn đầu là đại tướng Thái Sử Từ lao tới, ông ta hét lớn:
- Tướng địch, chớ làm tổn thương chủ ta!
Ông ta giương thương lên nghênh chiến với Trương Liêu. Trương Liêu biết Thái Sử Từ võ công cao cường nên không dám khinh định. Một đao bổ về phía trước, hai con chiến mã tương giao, hai người chiến đấu kịch liệt.