- Công tử, Thái quân sư đến đây, đang chờ tại cửa!
Nếu như nói Đào Trạm đưa dụng cụ gia đình chỉ là để Lưu Cảnh có chút không ngờ, như vậy Thái Mạo tới chơi khiến cho Lưu Cảnh kinh ngạc rồi, hắn dù thế nào cũng không nghĩ ra Thái Mạo sẽ chạy tới, nhưng lúc này Lưu Cảnh không kịp nghĩ, lập tức phân phó Tiểu Bao tử:
- Lại đi pha hai chén trà!
Hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa viện. Tại cửa tiểu viện có hơn mười người tùy tùng vây quanh Thái Mạo, cũng không có đi vào trong viện tử.
Mí mắt Thái Mạo đang híp mắt đánh giá nhà nhỏ trước mắt này, nghe nói nhà nhỏ này là Khoái Việt tặng cho, tuy nhiên cũng có chút hơi keo kiệt, nhìn có khác gì nhà của người dân bình thường chứ. Khoái Việt dùng chút ân huệ nhỏ này mà đã mua chuộc được Lưu Cảnh rồi ư?
Tiếng bước chân truyền đến, thân hình khôi ngô Lưu Cảnh hiện ra ở cửa, hắn khom người thi lễ, cười nói:
- Không biết Thái quân Sư đến, không tiếp đón từ xa!
Dựa theo quy củ quan trường, Lưu Cảnh thấy Thái Mạo hắn là phải quỳ lễ, nhưng Lưu Cảnh chỉ là làm cái lạy dài, hắn không có thói quen quỳ lẻ này. Ngoại trừ Lưu Biểu là bề trên, còn đối với mọi người hắn đều không làm loại lễ tiết này.
Thái Mạo thấy hắn chỉ chắp tay thi lễ đối với mình, trong lòng có chút không vui, nhưng trên mặt không có biểu lộ, như trước cười tùm tim nói:
- Là ta tới gấp gáp, quấy rầy. Cảnh công tử nghỉ ngơi.
- Thái quân sư, mời vào!
Lưu Cảnh bày ra một tư thế xin mời.
Thái Mạo gật gật đầu, quay đầu lại chỉ bảo tùy tùng:
- Các ngươi ở bên ngoài chờ!
Lưu Cảnh cũng không khách khí, trực tiếp mời Thái Mạo vào khách đường. Khách đường đã thu dọn xong, xếp đặt hai bàn ngồi, trên sập có rải chắn lông thật dày. Bởi vì là mùa đông, trải chắn lông lên ẩm áp một chút, bình thường còn có một cái chậu than, vô cùng ấm áp.
Thái Mạo ngồi xuống, đánh giá phòng một chút cười nói:
- Phòng này quá lâu rồi, hơn nữa hơi ẩm ướt. Ta ở Phàn Thành cũng có một tòa nhà, so với nơi này thì rộng lớn hơn, trong nhà còn có vườn cây hoa lá, còn có mười mấy tôi tớ, dù sao cũng không dùng, hay là Cảnh công tử ngày mai sẽ chuyển sang đi?
Lưu Cảnh còn đang âm thầm suy nghĩ Thái Mạo chạy tới làm cái gì, là uy hiếp mình sao? Bởi vì chuyện của Trương Doãn, hắn biết rằng hai người Thái, Trương bởi vì có cùng chung kẻ địch là họ Khoái mà đi lại rất gần, gần như là kết thành liên minh rồi. Hôm nay, Trương Doãn bị giáng chức, tự nhiên cũng tổn hại lợi ích của Thái Mạo, Thái Mạo sẽ không có sắc mặt gì tốt đối với mình đâu.
Nhưng Thái Mạo vừa mở miệng là lấy lòng mình, có ý đem tòa nhà làm chỗ ở cho mình. Điều này trái lại khiến Lưu Cảnh sinh ra một tia cảnh giác, Thái Mạo muốn làm cái gì?
- Đa tạ ý tốt của Thái quân sư, chỉ là ta luôn không quá để ý chỗ ở, ta đã rất hài lòng tòa nhà nhỏ này.
Lưu Cảnh kín đáo cự tuyệt sắp xếp của Thái Mạo, Thái Mạo cười gượng hai tiếng, bảo:
- Công tử yêu cầu quả thật không cao.
Thái Mạo để xuất đổi tòa nhà chỉ là thử thăm dò, Lưu Cảnh không chịu đáp ứng cũng năm trong dự liệu. Lúc này, Tiểu Bao tử bưng hai chén trà tiến vào, đặt trên bàn hai người, lại lui xuống.
- Cảnh công tử, đây là nha hoàn của ngươi?
Thái Mạo liếc qua Tiểu Bao tử.
- Đây là nha hoàn của bá phụ ta, bá phụ sắp xếp nàng đến hầu hạ của cuộc sống hằng ngày của ta.
Trong đầu Lưu Cảnh căng lên như dây cung. Hắn vô cùng cảnh giác, một ánh mắt của Thái Mạo có lẽ sẽ mang đến cho Tiểu Bao tử họa sát thân, hắn không thể có chút sơ suất, một chút cơ hội cũng không thể cho Thái Mạo nắm lấy.
Thái Mạo ngược lại cũng không quá mức chú ý lên một đứa nha hoàn, y hỏi như vậy chỉ là có ý tưởng khác, có lẽ có thể khiến Lựu Cảnh suy xét việc thành gia, mình có một cháu gái cũng thích hợp với hắn.
Tuy nhiên trước tiên không đề cập tới việc này, Thái Mạo khẽ nhướng mày, vừa cười nói:
- Hôm nay Cảnh công tử quét hết mặt Trương Doãn, Kinh Châu từ trên xuống dưới đều vỗ trykten hay ai! Ngay cả ta cũng thở phào một hơi.
- Cũng không phải mỗi người đều vỗ tay khen hay! Rất nhiều người đồng minh với Trương Doãn, hẳn là hận thẩu xương Lưu Cảnh ta mới đúng.
Lưu Cảnh nửa cười nửa không liếc qua Thái Mạo, nói.
Thái Mạo đương nhiên hiểu được Lưu Cảnh là ám chỉ mình, trong lòng của y căm tức mắng một câu, chỉ phải miễn cưỡng cười nói:
- Đương nhiên là có người sẽ hận, nhưng ta cũng rất cảm kích công tử, hôm nay Châu Mục tước đoạt bộ khúc của Trương Doãn, về sau sẽ không còn có ai dám tự tiện sử dụng bộ khúc rồi. Kinh Châu quân kỷ nghiêm túc, làm quân sư, ta đương nhiên là thở phào một hơi. Kinh Châu từ lâu một bệnh trị không dứt, không ngờ đến tay Cảnh công tử lại giải quyết được.
- Thái quân sư đã quá coi trọng ta, Lưu Cảnh làm sao gánh nổi công lao nghiêm túc chỉnh đốn quân kỷ. Quân sư hẳn nên cảm kích Châu Mục mới đúng.
Lưu Cảnh không cảm kích khiến Thái Mạo có chút xấu hổ, y nhất thời không tìm ra lời nói. Trong phòng yên lặng xuông, hai người đêu tự uông trà, đều không mở miệng, khiến không khí trong phòng trở nên trầm trọng.
Kỳ thật ý tưởng ban đầu của Thái Mạo cũng không muốn lôi kéo Lưu Cảnh, bởi vì Lưu Cảnh là cháu Lưu Biểu, không phải con trai của Lưu Biểu. Cho dù hắn có thể làm, cũng không thể thay thế được hai người Kỳ - Tông trở thành người đứng đầu Kinh Châu, lãng phí thời gian trên người Lưu Cảnh, không bằng đem công phu và tiền vốn thả trên người Lưu Tông.
Nhưng không ngờ y lại không có cách đi báo cáo Nhị thúc. Nhị thúc dường như rất coi trọng Lưu Cảnh này, y đành phải làm bộ đến cùng Lưu Cảnh nói chuyện một chút.
Chính là như thế này, trong lòng Thái Mạo cũng không có thành ý gì. Nếu Lưu Cảnh nguyện ý bị y lôi kéo đương nhiên là thu hoạch ngoài ý muốn; nhưng lôi kéo không được, cũng không có gì đáng tiếc, hơn nữa cũng có thể ăn nói lại với Nhị thúc.
Thái Mạo cười cười, liền chuyển tới Việc đại Sự. Với Lưu Cảnh:
- Thật ra hôm nay ta đến, cũng là muốn thuận tiện nói với ngươi một chút về Thiếu Dư. Nhật Đán hôm nay nó mới đầy mười lăm tuổi, dựa theo quy củ của Thái gia, nữ tử đủ mười bảy tuổi mới gả, cho nên ta đã nói với Châu Mục, đợi Thiếu Dư thêm hai tuổi nữa mới bàn về việc hôn sự của nó. Châu Mục cũng đồng ý, ta hy vọng hiền chất cũng có thể hiểu được khổ tâm của người làm phụ thân ta đây, đợi thêm hai năm nữa.
Giọng điệu Thái Mạo rất thành khẩn, Lưu Cảnh cũng nghe nói việc hôn sự của hắn và Thái Thiếu Dư hoãn lại sau. Điều này hiển nhiên không phải ý nguyện của Lưu Biểu, hắn là Thái gia phản đối đem con gái gả cho hắn, loại phản đối này biểu hiện rõ ràng hơn ở Thái phu nhân.
Hôm nay Thái Mạo tới cửa dụng ý cũng rất rõ ràng, là muốn lôi kéo Lưu Cảnh hắn, nhưng thành ý đâu? Một tòa nhà rộng hơn nơi này, hơn nữa còn chỉ cấp tạm thời cho hắn.
Ở vấn đề quan trong là Thái Thiếu Dư lại cứng rắn, mạnh mẽ như cũ, không có chút nhượng bộ nào. Đây là cái mà Thái Mạo gọi là thành ý sao.
Có thể theo Thái Mạo, y hạ mình tới cửa là nể mặt mũi cho mình rất nhiều, còn mình hằn là quỳ xuống, cảm kích y tới đây. Trong lòng Lưu Cảnh kìm nổi cười lạnh, Thái Mạo coi mình là ai chứ?
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh thản nhiên cười:
- Kỳ thật ta là tính toán có thành tựu rồi sau đó mới lo lắng tới việc thành gia thất, đây cũng là trăn trối của cha ta trước khi lâm chung. Mệnh nam nhi đại trượng phu lấy sự nghiệp làm trọng, ta luôn khắc ghi trong tâm, nếu như có thể hoãn lại hôn sự này thì cũng chính là hợp ý ta.
- Ha ha! Không hổ là hiển chất lòng ôm chí lớn, có cơ hội ta cũng muốn để cử với bá phụ ngươi, chứ cho ngươi làm một Đốc Tào ở Du Chước Sở, là quá thiệt thòi ngươi rồi
Dối trá cười gượng hai tiếng, Thái Mạo lại nhanh hỏi tiếp:
- Vậy không biết hiền chất chuẩn bị bao lâu mới suy xét đến việc lập gia đình?
Lưu Cảnh cười lạnh, một phương diện thì muốn lùi lại hôn sự hai năm, về phương diện khác lại hỏi mình bao lâu mới suy xét lập gia đình. Sau đó đem trách nhiệm đây cho mình, quả thực là đê tiện đến nhàn.
Lưu Cảnh không trực tiếp trả lời y, mà là hỏi ngược lại:
- Thái quân sư không phải mới vừa nói qua hai năm nữa mới lo đến việc nữ nhi xuất giá hay sao, bây giờ nói chuyện này không phải là quá sớm sao?
- Ý của ta là nói, nếu trong vòng năm nay hiền chất tính toán lập gia đình, ta có một đứa cháu gái, mỹ mạo đoan trang, trí tuệ hiền thục, không biết cháu....
Lưu Cảnh nửa ngày không nói gì, hắn giờ mới hiểu được dụng ý của Thái Mạo, lại là muốn dùng kế thay mận đổi đào. Y xem Lưu Cảnh hắn là người như thế nào chứ?
Lấy thân phận và từng trải, giảo hoạt của Thái Mạo, không phải không biết đây là một cách làm nhục người khác. Nhưng y vẫn làm như vậy, chỉ có thể nói trong lòng y cực kỳ khinh miệt mình.
Trong lòng Lưu Cảnh bốc cháy lên hừng hực lưa giận, hắn sâu hít sâu một hơi nói:
– Ta chỉ là một cái Đốc Tào Du Chước Sở nho nhỏ, là một tiểu quan chưa nhập lưu, thân phận thấp kém, làm sao xứng đôi với con gái Thái gia cao quý. Lưu Cảnh tự biết mình, ý tốt của Thái quân sư, ta nhận.
Một chút kiên nhẫn cuối cùng trong lòng Thái Mạo rốt cục bị Lưu Cảnh không phối hợp gây sức ép mà biến mất. Y thầm hừ mạnh một tiếng, hạ mình tới bái phỏng hắn, việc này đã cho hắn thể diện như thế, không ngờ hắn thủy chung chống đối lại mình, loại người không hiểu biết này không lôi kéo cũng vậy!
Việc của cháu gái, Thái Mạo cũng không muốn tiếp tục nói nữa, trong lòng y cực hận Lưu Cảnh, trên mặt nhanh chóng khoác lên một vẻ u ám. thanh âm cũng trở nên nghiêm khắc:
- Ý của ngươi là, không có ý định cưới con gái Thái gia, có phải hay không!.
Lưu Cảnh cũng không muốn nói lại với y, nếu phải trở mặt, vậy đơn giản nói rõ:
- Nếu Thái quân sư cho là như vậy, thì như vậy đi!
- Được! Thẳng thắn lắm!
Thái Mạo không hề có bất kỳ khách khí, đứng lên lạnh lùng nói:
- Tâm ý của ngươi ta hiêu được, từ hôm nay trở đi, con gái Thái gia ta và ngươi không có chút quan hệ nào nữa. Cáo từ!
Y nổi giận đùng đùng đi ra ngoài viện, vung tay lên:
- Chúng ta đi!
Lưu Cảnh cũng đi đến cửa lớn, mắt lạnh nhìn chăm chú vào một đám người đi xa. Hắn mới khinh thường hừ một tiếng:
- Cố làm ra ve!
Hắn đã nhìn thấu sự dối trá cùng biểu hiện giả dối của Thái Mạo.