Đang lúc hoàng hôn, cách Tây Thành về phía đông khoảng chừng năm mươi dặm, trên một đường núi gập ghềnh, một đội quân ba vạn người đang hăng hái hành quân về phía đông, đây là quân Hán Trung do Triệu Vân suất lĩnh, lão nhận lệnh của Lưu Cảnh xuất chinh tới thành Mộc Môn, khai thông Thượng Khuê đạo, tấn công lực lượng Quân Tào ở Quận Quảng Ngụy, cắt đứt liên hệ giữa Quan Trung và Lũng Tây.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Lưu Cảnh đồng thời để hai đội quân Hoàng Trung và Triệu Vân tới, bất kể là tấn công mạnh tới Thượng Phương cốc, hay là vào Ký Thành, Quân Hán đều bị rơi vào thế bất lợi, tất sẽ bị tổn thất nghiêm trọng và thảm hại, hơn nữa Tào Tháo bố trí hai vạn đại quân ở Quan Lũng, Quân Tào sẽ không ngừng tiếp tế, không ngừng bổ sung binh lực tới Lũng Tây, còn Quân Hán lại càng đánh càng ít, cuối cùng là vô lực chống đỡ Bắc phạt mà thất bại.
Đang suy nghĩ tới suy xét này, Lưu Cảnh sẽ không phải tử công tới Thượng Phương cốc, mà sẽ phân binh tiến vào nơi yếu kém của Quân Tào, đây chính là Quận Quảng Ngụy, nhất là huyện Thượng Khuê, một khi đoạt được huyện Thượng Khuê, Quân Hán ở Vị Thủy cốc sẽ có chỗ yên ổn, là có thể công một chút mà phá toàn cục.
Từ Tây Thành tới thành Thượng Khuê khoảng một trăm năm mươi dặm, núi cao cốc sâu, đường đi gian nan, xe chở đồ quân nhu rất khó đi, hơn nữa cứ tám mươi dặm lại phải xoay người một lần, kể cả là trâu gỗ cũng khó có thể đi qua vùng gian nguy này để về thủ đô, cho nên trên lưng mỗi một binh sĩ đều phải đeo năm cân lương khô, khiến họ tiêu hao mất năm ngày.
Đương nhiên, năm cân lương khô là không thể đủ, một khi không công phá được huyện Thượng Khuê, binh lính Quân Hán sẽ gặp phải nguy cơ cạn lương thực, vì vậy bọn họ phải xây dựng một điểm tiếp tế lương thực giữa đường, thật ra điểm tiếp tế lương thực này là tự nhiên, cách Mộc Môn trại khoảng sáu mươi dặm.
Mộc Môn trại nằm ở phía đông Mộc Môn cốc, là một điểm tiếp tế lương thực mà hai năm trước Tuân Du thực hiện liên hoàn kế mà xây dựng lên, lúc đó Từ Hoảng suất lĩnh năm vạn quân tiếp tế lương thực, sau khi lần đầu tiên Lưu Cảnh bắc phạt thất bại, Mộc Môn trại liền chính thức trở thành một pháo đài phòng ngự của Quân Tào, lại mở rộng ra lần nữa, hiện tại đóng năm ngàn quân, cùng với huyện Thượng Khuê do đại tướng Trương Cáp trấn thủ.
Quân Hán một đường hành quân, quân đội đã dần tới Mộc Môn cốc, Mộc Môn cốc dài khoảng bảy tám dặm, cuối cốc chính là Mộc Môn trại.
Lúc này, Pháp Chính thúc ngựa tiến lên nói với Triệu Vân;
- Triệu tướng quân, phía trước đã là Mộc Môn cốc rồi, không bằng chúng ta dừng lại hạ trại đi.
Triệu Vân ngẩng đầu nhìn sắc trời, màn đêm đã buông xuống, quả thật là bất lợi với việc hành quân, y liền nói với thân binh:
- Đi thông báo với Trương tướng quân, hạ trại tại đây.
Lệnh vừa truyền ra, quân đội liền ngừng hành quân, Trương Nhậm tìm một nơi trống, sắp xếp binh lính hạ trại nghỉ ngơi, lại phái hơn trăm thám báo, đi xung quanh tra xét địch tình.
Tại đại trướng vừa mới hạ, Triệu Vân, Pháp Chính, Trương Nhậm và Lưu Chính đang thảo luận đối sách trước bản đồ, Triệu Vân nói với ba người:
- Lúc gần đi, Châu Mục nói rất rõ ràng, hơn một năm nay Tuân Du luôn bố trí phòng ngự, chỉ có yếu kém về binh ít binh nhiều, mà không hề có sơ hổ trong phòng ngự, tuy là Mộc Môn trại, cũng phải ác chiến một lần, nhưng ta một đường suy xét, nếu Châu Mục để chúng ta Đông tiến, chính là không muốn tổn thất quá lớn, nếu ta vì mở đông đạo mà làm tổn hại nặng nề, thì cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy, lần này tấn công Mộc Môn trại, ta không muốn tấn công mạnh.
Nói tới đây, Triệu Vân nhìn Pháp Chính, thấy Pháp Chính như thoáng có suy nghĩ, liền cười nói:
- Pháp quân sư có thượng kế gì không?
Pháp Chính cười nói:
- Dọc đường đi chúng ta hành quân thuận lợi, căn bản không thấy có dấu hiệu mai phục của Quân Tào, điều này chứng tỏ sách lược Mộc Môn trại của Quân Tào rất đơn giản, chính là tử thủ, có thể nói đây chính là dĩ bất biến, ứng vạn biến, hẳn là kế của Tuân Du, nhưng có những trường hợp Tuân Du cũng không thể ngờ được.
Mọi người cùng đồng thanh hỏi:
- Trường hợp như thế nào?
Pháp Chính cười nói:
- Đó chính là chúng ta có đội quân Ưng Kích quân tinh nhuệ nhất, cho dù Quân Tào phòng ngự không có sơ hở, nhưng chúng ta cũng sẽ tạo ra sơ hở.
Sắc mặt Lưu Chính đỏ lên, gã biết trận chiến này là để cho mình xung phong, khiến trong lòng gã thấy vô cùng hưng phấn, thật ra đây cũng là ý của Lưu Cảnh. Lưu Cảnh biết rõ đi Đông đạo là gian nan, cho nên liền trực tiếp giao Ưng Kích quân cho Triệu vân, để bọn họ có cơ hội lập kỳ công, Pháp Chính cũng hiểu được ý này của Lưu Cảnh, vì vậy đề xuất Ưng Kích quân công phá Mộc Môn cốc.
Nhưng cụ thể tấn công thế nào thì Pháp Chính cũng nhất thời chưa có phương án.
Mộc Môn trại nằm ở chỗ sườn núi hiểm trở, từ trên cao nhìn xuống, là Mộc Môn cốc, đồng thời cũng chặt đứt đường đi về phía đông, cả doanh trại rộng khoảng trăm mẫu đất, kết cấu gỗ đá, qua hai lần xây dựng, khiến doanh trại trở nên chắc chắn lạ thường, có thể chống đỡ sức đập của máy bắn đá, ở bốn góc của doanh trại xây các tháp canh cao ba trượng, có lính gác ngày đêm tuàn tra, vô cùng cảnh giác.
Canh một, cách Mộc Môn trại khoảng một dặm, trong một cốc đạo xuất hiện vài bóng đen, động tác của họ nhanh lẹ giống như khỉ, nhanh chóng bò lên trên một cành cây đại thụ, người cầu đầu là thủ lĩnh thám báo Nhậm Bình, hiện tại y đã là phó tướng của Lưu Chính, chủ quản thám báo Ưng KÍch quân.
Nhậm Bình chăm chú nhìn doanh trại quân địch cách đó không xa, không khỏi lăc đầu, với kinh nghiệm của y, y không tìm thấy sơ hở của doanh trại, lúc này, ánh mắt y dừng lại trên một ngọn núi cao phía sau lưng doanh trại, nếu nhất định phải tìm một sơ hở, thì ngọn núi cao này còn có chút hy vọng.
Lúc trước khi tấn công Lịch Thành, thành trì cũng dựa lưng vào một ngọn núi lớn đây cũng chính là mấu chốt để dung máy bắn đá đánh hạ Lịch Thành, nhưng ngọn núi này lại không có cơ hôi đó, trên núi đều là những hòn đá nhỏ, trụi lủi không có cây cối, hơn nữa lại vô cùng dốc đứng, một sườn dốc thẳng tắp về phía trước.
Điều này khiến cho Nhậm Bình hơi nhụt chí, lúc này, một tên thuộc hạ nói:
- Thủ lĩnh, hay là chúng ta lên núi xem sao, xem có cơ hội nào không.
Nhậm Bình trầm tư một lát, vậy cũng đúng, việc gì chỉ có đích thân tới xem xét mới có thể biết có cơ hội hay không, y liền hạ lệnh với mấy thuộc hạ:
- Mọi người theo ta lên núi.
Mảnh đất này sở dĩ gọi là Mộc Môn, cũng bởi vì cuối cốc có hai ngọn núi hiểm trở, hai ngọn núi đều sừng sững, cuối thũng lũng tạo ra thành hình một cái cửa, vì vậy liền đặt tên là Mộc Môn cốc, hai ngọn núi lần lượt là Nam Môn sơn và Bắc Môn sơn, phía dưới Bắc Môn sơn là một cái khe sâu không nhìn thấy đáy, không có đường đi.
Muốn đi qua Mộc Môn cốc, chỉ có thể đi qua sườn núi Nam Môn sơn, mới có thể vượt qua cái cửa đặc thù này, mà đại doanh của Quân Tào lại xây dựng ngay ở sườn núi Nam Môn sơn, chặn ngang đường đi.
Đám người Nhậm Bình dùng dây thừng bò lên đỉnh cốc, dọc theo chân núi Nam Môn đi vài dặm, tới phía trái của Nam Môn sơn, nơi này lại hoàn toàn khác với cái mặt dốc đứng bên kia, bên này dày đặc cây cối, bốn phía đều là núi cao bao quanh, không có đường đi.
Năm tên thám báo của Quân Hán bò lên trên Nam Môn sơn, bọn họ nhìn xuống khe núi thăm dò, phía dười cao khoảng hơn mười trượng, vách đá như đao gọt, khiến người ta đầu váng mắt hoa, đêm nay trăng sáng, sắc bạc rải đầy triền núi, có thể nhìn rõ tình hình trong doanh trại quân địch, hẹp dài ở bên sườn núi, lưng tựa vào núi cao, bên kia xây một cái tường trại, bọn họ đang đứng phía sau lưng của doanh trại Quân Tào.
- Nhậm thủ lĩnh, ngài nói chúng ta có thể ném hỏa cầu xuống dưới, đốt chết mẹ đại doanh của chúng không?
Một tên thuộc hạ dò hỏi.
Nhậm Bình chăm chú nhìn một lát, lắc đầu:
- Ngươi không thấy phía dưới có một loạt bè gỗ sao? Đó chính là để phòng bị hỏa cầu ném từ trên núi xuống, quan trọng hơn là, nơi này không có cách nào dung máy bắn đá, căn bản là một nơi vô cùng yên ổn.
Nhậm Bình lại quan sát một lát, liền nói với thuộc hạ:
- Đi thôi, về bẩm báo.
Trời gần sáng, Nhậm Bình về tới nơi trú doanh, đi gặp Lưu Chính, báo cáo tình hình tra xét tối qua, Lưu Chính đưa y tới đại trướng của Triệu Vân, không bao lâu Trương Nhậm và Pháp Chính cũng vội vàng tới.
Nhậm Bình vẽ một hình đơn giản trên tấm bản đồ, nói với mọi người:
- Mộc Môn trại trên thực tế có hai tường trại, khoảng cách giữa hai tường trại khoảng chừng trăm bước, đầu tường xây dựng rất kiên cố, cao khoảng hai trượng, vô cùng rắn chắc, mặt trên có thể sắp xếp binh lính, hơn nữa, trên tường trại đều không có chỗ dung máy bắn đá, nhưng bên ngoài trại có nỏ sàn, có khoảng hơn trăm cái.
- Nghe nói Mộc Môn trại có một cái khe nham thạch rất rộng, đúng không?
Trương Nhậm hỏi.
- Thực tế là có hai cái khe, bên ngoài tường có một cái khe rộng chưa tới ba trượng, là tự nhiên, còn có một cái cầu treo, vấn đề không lớn, có thể ầung tấm ván gỗ đi qua, mấu chốt là cái khe nham thạch bên trong, rộng khoảng mười trượng, chỉ có một cái cầu gỗ nối hai cái khe, hiện tại cầu gỗ chỗ này không bị phá.
Mọi người đều trầm mặc, nếu quân địch tự mình hủy cái cầu gỗ này, hậu quả là không thể tưởng, nhưng Quân Tào lại không phá nó, đây cũng là một hy vọng cho mọi người.
- Tại sao ngươi biết được tình hình trong trại?
Pháp Chính có chút kỳ lạ nói:
- Các ngươi trèo lên núi sao?
- Vâng! Chúng tôi trèo lên núi phía sau doanh trại, vách núi là sườn dốc, thẳng tắp vô cùng, giống như đao, phía dưới có bè gỗ, không thể phóng hỏa tiễn hay hỏa cầu từ trên cao được, xem ra Quân Tào cũng hấp thụ sự giáo huấn của Lịch Thành
Pháp Chính và Triệu Vân nhìn nhau, Triệu Vân hỏi:
- Vậy có thể xuống núi từ phía sau, vào được Tào doanh không?
Nhậm Bình hiểu ý của chủ tướng, y do dự một lát nói:
- Vách đá rất trơn, có thể dùng dây thừng xuống núi, hoặc dễ bị binh lính Quân Tào phát hiện, sẽ trở thành mục tiêu sống
Pháp Chính mỉm cười:
- Cái này lại không liên quan, chỉ có thể đi vào hậu doanh, đánh một trận chúng ta có bảy phần cơ hội thắng.
Y quay đầu nhìn Lưu Chính:
- Lưu tướng quân, xem ra Châu Mục đã sớm nghĩ ra, mới để Ưng Kích quân đồng hành cùng chúng ta.
Lưu Chính khom người nói:
- Ty chức nguyện xin chiến.
Ban ngày Quân Hán không có bất cứ hành động nào, nghỉ ngơi một ngày, theo màn đêm buông xuống, hai vạn Quân Hán chia làm hai đội, Trương Nhậm suất lĩnh đi trước, Triệu Vân dẫn hai vạn quân phía sau, hai đội quân trước sau lần lượt đi vào trong Mộc Môn cốc, chạy về phía ngoài Mộc Môn trại vài dặm.
Chủ tướng doanh trại Quân Tào là Trương Cáp, y là ở huyện Thượng Khuê, nhưng y nhận lệnh của Tuân Du, Quân Hán rất có thể sẽ đi thẳng tới Quận Quảng Ngụy, liền lệnh cho y cần phải cảnh giác, cũng vì nguyên nhân này, Trương Cáp liền từ huyện Thượng Khuê huyện tới Mộc Môn trại, tự mình chủ trì phòng ngự trại lớn.
Khi Quân Hán ban ngày hạ trại ở miệng hang, Trương Cáp liền nhận được báo cáo của thám tử, điều này khiến y lo lắng, Quân Hán quả nhiên tới rồi, hơn nữa là ba vạn người, điều này khiến áp lực trên vai y trở nên nặng nề, bọn họ chỉ có năm ngàn người, nhưng đối với ba vạn người, so với binh lực, Mộc Môn trại có thể giữ được sao?
Cho dù trong lòng Trương Cáp vô cùng lo lắng, nhưng y vẫn không chịu buông tha, tự mình suất lĩnh binh lính tích cực phòng ngự, bọn họ trông coi cả ngày, khi màn đêm buông xuống, Trương Cáp hơi mệt mỏi, liền lệnh cho phó tướng Vương Anh tiếp tục giám sát, y thì về doanh nghỉ ngơi.
Ngay khi y vừa chìm vào giấc ngủ, một tên lính chạy vào, hô lớn bên ngoài trướng:
- Tướng quân, phát hiện động tĩnh quân địch, bọn chúng muốn tấn công rồi.
Trương Cáp nghiêng người đứng lên, y hợp giáp mà nằm, không cần mặc, một tay nhấc thương, liền chạy khỏi trướng vải.
Trương Cáp chạy một mạch tới tường trại, nhìn chằm chằm về phía ngoài, thấp giọng hỏi Vương Anh:
- Phát hiện bao nhiêu quân địch?
- Nhìn không rõ lắm, nhưng lính gác nói, số lượng hẳn là rất nhiều.
Trương Cáp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đêm nay trời nhiều mây, một vầng trăng sáng đi qua mây, khiến bốn phía đại doanh trở lên lúc sáng lúc tối.