Trận chiến giữa hai bên bước vào giai đoạn gay cấn, nhưng Ưng Kích Quân không được trang bị vũ khí dài, chỉ có khiên với chiến đao, điều này khiến sức mạnh chiến đấu của họ không thể phát huy được, chỉ có thể cướp lấy trường giáo của địch để tác chiến, hoàn toàn không thuận tay.
Nhưng cùng với một toán Ưng Kích Quân khác lên thông đạo, tình thế vũ khí của họ lập tức xoay chuyển, hai mươi mấy binh lính Ưng Kích Quân mang đến mấy chục thanh Trảm Mã đao.
Loại Trảm Mã dao này vốn dĩ để trang bị cho bộ binh trọng giáp, nhưng vì tính chất gọn nhẹ, chắc chắn, sắc bén vô cùng của nó, cùng với kĩ thuật đúc thành thục, Trảm Mã đao dần trở thành trang bị cho những quân chủng khác, Ưng Kích Quân là quân chủng đầu tiên được trang bị như thế.
Cùng với việc Trảm Mã Đao được trang bị cho Ưng Kích Quân, thế cục bị động dần xoay chuyển, Ưng Kích Quân dần trở nên tinh nhuệ vô cùng, Trảm Mã Đao dài bổ tới, máu liền theo đó tung ra, quân địch bị chém đứt ngang lưng, hoặc là bị chém bay đầu.
Lúc này quân Tào cũng say máu chém giết, hết lượt này chết lại lượt khác xông lên, ùn ùn không ngớt, xác chết chồng chất, cao đến ba thước, cản trở nghiêm trọng đường vào doanh trại.
Thế nên binh lính phía sau Ưng Kích Quân không ngừng dùng trường giáo đẩy thi thể ra, nhưng quân Tào quá đông, nhất là những mũi tên lạnh lùng khó chống đỡ được cũng khiến Ưng Kích Quân không thoát khỏi kết cục chết thê thảm, trong nửa canh giờ tranh giành, đã có gần ba mươi người chết trận, đây là lần thương vong lớn nhất kể từ khi Ưng Kích Quân được thành lập.
Lúc này phó Giáo Úy Ngô Ban của Ưng Kích Quân đã xuống đến dưới chân núi, xông lên trước nhất, gã có biệt hiệu là “Vượn tay dài”, là người cao lớn khôi ngô hiếm thấy trong Ưng Kích Quân, gã cao đến tám thước hai, khôi ngô khác thường, sức dài vai rộng, thanh Trảm Mã Đao dài một trượng tám trong tay gã giống như một con dao đồ tể.
Ngô Ban là em trai Ngô Ý, là mãnh tướng tề danh cùng với Lôi Đồng trong quân Ba Thục, gã không chỉ cao lớn, mà còn nhanh nhẹn linh hoạt vô cùng, Lưu Cảnh vì Ưng Kích Quân khuyết thiếu một mãnh tướng thiện chiến, bèn phong Ngô Ban là Phó giáo úy, làm Hữu phó tướng cho Lưu Chính, phụ trách đấu tranh anh dũng.
Gã dẫn theo năm mươi binh lính Ưng Kích Quân thiện chiến xuống vách đá, cũng lăn xả vào trận chiến, sự xuất hiện của gã làm thay đổi hoàn toàn thế cục, ánh đao thoáng qua, chỉ thấy đầu người lăn lông lốc trên đất, máu thịt văng lung tung, tứ chi đứt lìa, tiếng kêu la thảm thiết vang lên trong không trung.
Ngô Ban hét lớn một tiếng, nhảy vọt vào đám người, lưỡi dao sắc bén văng bổ, bốn gã binh lính quân Tào bị chém thành tám mảnh, lại xoay tay một cái, ba cái đầu người bay lên, máu phọt lên lỗ cổ cao cả trượng.
Thần sắc hung hãn của Ngô Ban đủ để dọa chết khiếp mấy chục binh lính quân Tào xung quanh, bọn họ xưa nay chưa từng gặp một sát thần nào hung hãn đến vậy, sợ đến nỗi hai chân run rẩy, Ngô Ban chém giết hăng say, điên cuồng hét lên một tiếng, vung đao bổ về phía mấy chục binh lính quân Tào, lại có mười mấy người đầu một nơi thân một nẻo, binh lính quân Tào sợ đến nỗi hét to một tiếng, quay đầu tháo chạy.
Ngô Ban ngửa mặt lên trời cười ha hả, gã vung tay lên, hô lớn:
- Các huynh đệ, tiến vào địch doanh!
Lúc này, ngày càng nhiều binh lính Ưng Kích Quân từ trên vách đá xuống, đến chủ tướng Lưu Chính cũng xông xuống, hơn bốn trăm binh lính Ưng Kích Quân dũng mãnh phi thường, con đường tới chiến thắng cuối cùng cũng đã khai thông.
……………
Cùng với việc mấy trăm binh lính Ưng Kích Quân tiến vào doanh trại, chiến cuộc cũng bắt đầu nghịch chuyển, ngày càng có nhiều quân Tào bị bắt phải quay đầu đối phó với Ưng Kích Quân, đến Trương Cáp cũng bị bắt quay đầu đối phó quân địch tấn công vào nội doanh.
Mà binh lính quân Tào cố thủ ở cửa doanh chỉ còn lại có hơn ngàn người, Trương Nhậm đã biết quân của Lưu Chính đã thắng thế, y lớn tiếng ra lệnh:
- Toàn quân tiến lên, công thành!
Tiếng kèn trầm thấp vang lên, trống trận như sấm, mấy ngàn quân Hán hò reo xông qua cầu gỗ, hơn trăm tên lính ôm chùy đâm vào bức tường cao của doanh trại. Sau lưng bọn họ, mấy ngàn quân Hán đang đồng loạt bắn tên, trận mưa tên át chế hoàn toàn quân Tào trên thành.
Hơn ngàn quân Tào thấy tình thế không ổn, lũ lượt rút từ thông đạo trên tường về phía cửa lớn, chuẩn bị tiếp nhận trận ác chiến nơi cửa lớn.
- Ầm!
Một tiếng vang thảm thấu lòng người, cánh cửa lớn rung mạnh, mấy chục binh lính quân Tào phía sau run sợ vội vàng lùi sau, lúc này, trăm tên quân Hán đột ngột hét lớn, cây chùy công thành khổng lồ lại lần nữa đâm vào cánh cửa, trại môn không chống đỡ được lực va chạm mạnh như vậy, cuối cùng cũng vỡ vụn, cửa lớn bị thủng một lỗ lớn.
Bức tường Mộc Môn trại tuy cao lớn vững trãi, mà từ trên cao nhìn xuống, đến thang công thành bình thường cũng không thể với tới, nhưng nó vẫn có hạn chế, giống như một cái thùng đựng đầy nước vậy, khi một viên bị vỡ, thì cả cái thùng cũng không thể nào đựng nước được nữa, cho dù những cái còn lại có kiên cố thế nào đi chăng nữa.
Đai môn bị phá thông, doanh trại trông có vẻ phòng thủ kiên cố trong chốc lát bị tan rã, quân Hán như nước thủy triều dâng tràn vào trong doanh giết chóc, Trương Nhậm dẫn mấy trăm binh lính xông lên trước nhất, như cuồng phong lướt qua đêm tối, vọt vào cửa trại đầu tiên.
Lúc này, quân Tào ở cửa trại đang chìm đắm trong sợ hãi và hoang mang cực độ, doanh trại bị công phá khiến bọn họ không biết phải làm thế nào, mấy ngàn binh lính quân Hán xông vào đại doanh, chiến đao bổ chém, trường mâu đâm tới, đầu người bay lên, ngực bị đâm thủng.
Phía trước quân Hán hung hãn như mãnh hổ, mọi sự kháng cự đều là vô ích, quân thủ trại lũ lượt quỳ gối xin hàng, kẻ ngoan cố chống lại sẽ bị giết tại trận, Trương Nhậm dẫn quân chạy thẳng tới, phi thẳng tới đông môn của Mộc Môn trại, lúc này đông môn đã bị Ưng Kích Quân chiếm giữ, Trương Cáp dẫn hơn ngàn quân định phá vòng vây quân địch, tháo chạy ra ngoài trại.
Hai bên giao tranh ác liệt tại cửa đông, Trương Cáp ngồi trên lưng ngựa, đang chiến đấu ác liệt với bộ tướng Ngô Ban, cho dù Ngô Ban là mãnh tướng đất Thục, nhưng so với danh tướng Hà Bắc Trương Cáp mà nói vẫn còn kém xa, bị đánh cho liên tiếp lùi sau, xem chừng không chống đỡ nổi.
Đúng lúc này, phía xa truyền tới tiếng hò hét rung trời, Trương Cáp phát hiện có mấy ngàn quân Hán đang đánh sang bên này, dẫn đầu dường như là chủ tướng quân Hán, trong lòng y biết là không ổn, cũng bất chấp Ngô Ban, quay đầu ngựa xông về phía cửa lớn, múa may cương sóc, một lượt giết mười mấy người, mở một con đường máu.
Thân binh của y nhân cơ hội đẩy mở cửa lớn, Trương Cáp hai chân thúc chiến mã, chạy ra khỏi cửa đông, mang theo hơn hai trăm thân binh hoảng sợ bỏ chạy theo hướng đông.
- Đầu hàng! Chúng tôi đầu hàng!
Hơn ngàn quân Tào thấy Trương Cáp bỏ chạy, bọn họ lại không có cả hi vọng chạy trốn, tiếng kêu đầu hàng thảm thiết của bọn họ vang lên.
Từng toán binh lính quân Tào bỏ vũ khí, chốc lát đã có gần hai nghìn người đầu hàng, bọn họ quỳ trên đất, khẩn cầu quân Hán tha mạng, trong lòng mỗi người tràn đầy sợ hãi, rất nhiều người run lẩy bẩy, đến quỳ cũng không vững, hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này Triệu Vân cũng tiến vào doanh trại, y híp mắt đánh giá tòa thành kiên cố này, đánh giá đám lương thực chất thành núi trong kho, thầm thở một hơi dài nhẹ nhàng, chiếm được Mộc Môn trại, có nghĩa là nhiệm vụ lần nãy của y đã thành công một nửa.