Trời cuối cùng cũng sáng, quân đội của Từ Hoảng cũng tiến vào huyện Thượng Khuê, cho dù lương thảo đồ quân nhu bị thiêu hủy, nhưng ở lại ngoài thành còn nguy hiểm hơn, chỉ có thể sau khi phán đoán tình huống rồi định đoạt.
Trên đầu thành, Từ Hoảng thở dài nói với Vu Cấm:
- Văn Tắc, ta nên nghe theo lời khuyên của ngươi, không nên bị thành trống của huyện Thượng Khuê dụ đỗ, cũng không đến nỗi thành bị động thế này.
Trong lòng Vu Cấm có chút đắc ý, nhưng trên mặt y không dám biểu lộ ra, trấn an Từ Hoảng:
- Công Minh không nên tự trách mình, tuy rằng đã mất quân nhu lương thảo, nhưng binh lực tổn thất không lớn, chỉ chết hơn vạn quân. Quan trọng hơn là, chúng ta đã đoạt lại được huyện Thượng Khuê, cũng coi như có lời để giải thích với quân sư. Mẫu chốt là chúng ta không thể bị quân địch nhiễu loạn nữa, phải phấn chấn sĩ khí lên, cân nhắc nên hành động gì tiếp theo.
Từ Hoảng gật gật đầu:
- Ngươi nói không sai, chúng ta không thể để sĩ khí ảm đạm, càng không thể bị quân Hán dắt mũi, nếu có thể quyết chiến một trận, ta quyết không né tránh.
Từ Hoảng đã suy nghĩ kĩ càng, hiện tại chính sách tốt nhất chính là quyết chiến với quân Hán. Hai bên binh lực ngang nhau, nhưng khả năng tác chiến đơn độc của tào quân mạnh hơn, đánh đến cuối cùng, bọn họ chưa chắc đã thất bại, cho dù thắng thảm, thì cũng đáng lắm.
Lúc này, Quan lương trong quân vội vàng tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, lương thực đã kiểm kê xong.
- Còn có bao nhiêu lương thực?
Từ Hoảng vội hỏi. Tuy rằng lương thực quân nhu bị đốt trụi, nhưng binh lính quân Tào cũng mang theo chút đồ ăn, Từ Hoảng rất hi vọng vào điều này.
- Hồi bẩm tướng quân, bình quân mỗi binh lính có ba thăng lương thực và hai cân thịt, còn lại không còn lương thảo.
Từ Hoảng ngây người một lát, số lương thực này cùng lắm duy trì được hai ngày. Một lúc sau, y khoát tay bảo Quan lương lui ra, lúc này Vu Cấm nói:
- Ta đoán quân Hán sẽ không đi nơi khác, nhất định đóng quân ở Sơn Đạo phía nam, chi bằng chúng ta tập trung binh lực xuôi về nam, quyết chiến với quân Hán, có lẽ còn có chút hi vọng.
Từ Hoảng nhìn chăm chú vào ngoài thành, hồi lâu sau y lắc đầu:
- Văn Tắc, ta mặc dù hối hận trước đây không nghe lời khuyên của ngươi, nhưng lúc này đây ta vẫn không chấp nhận cách nghĩ của ngươi. Quân Hán ở chỗ cao chúng ta ở chỗ thấp, quân Hán sao có thể không phòng ngự. Nếu bọn họ từ chối không chiến đấu, thì nhiều nhất hai ngày lương thực của chúng ta cạn kiệt, lúc đó toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Cho nên ta quyết định rút lui, trong thời gian hai ngày, mới có thể đuổi tới huyện Quảng Ngụy, nếu quân Hán truy kích chúng ta, chúng ta cũng không ngại giao chiến với bọn họ.
Vu Cấm còn muốn khuyên, nhưng Từ Hoảng khoát tay ngăn lại:
- Văn Tắc không cần phải khuyên nữa, như vừa nãy ngươi nói, bảo tồn binh lực mới là việc mà chúng ta cần giải quyết. Tuy rằng chúng ta cũng muốn bảo vệ huyện Thượng Khuê nhưng nếu gắng gượng chống đỡ, ngược lại sẽ bị tổn thất cả thành trị lẫn quân đội. Chi bằng ta giữ lấy một cái, tin là thừa tướng cũng sẽ tán thành quyết định của ta.
Vu Cấm bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Nếu Công Minh đã quyết định vậy, ta là phó tướng, đương nhiên sẽ toàn lực ủng hộ.
- Tốt lắm, lệnh cho các huynh đệ lập tức tập kết, một khắc sau xuất phát Bắc thượng.
- Ta đề nghị một mồi lửa đốt trụi huyện Thượng Khuê thành mảnh đất hoang.
Vu Cấm lại đề nghị.
Từ Hoảng lắc lắc đầu:
- Huyện Thượng Khuê thành trì thấp bé, không ngăn được quân đội tấn công, đốt nó có ý nghĩa gì, tổn hại ngược lại chính là dân chúng. Chúng ta đã không bảo vệ được dân, lại còn hủy ruộng vườn của họ, không cần quản nữa, rút quân!
Vu Cấm bất đắc dĩ, đành tập hợp binh lính, một khắc sau, hai vạn Tào quân rời khỏi huyện Thượng Khuê, trùng trùng điệp điệp đi về hướng Đông bắc.
Sau khi quân Tào bỏ chạy không bao lâu, Triệu Vân dẫn quân Hán chủ lực quay lại huyện Thượng Khuê một lần nữa. Triệu Vân là người thận trọng, sẽ không vì tốc độ nhất thời mà quyết chiến với quân Tào. Hơn nữa y trường kì ở phương bắc, biết sức chiến đấu của quân Tào dẻo dài, khi binh lực tương đương, quân Hán nhất định không phải đối thủ, huống chi chủ tướng quân Tào lại là Từ Hoảng và Vu Cấm, đều là những tướng thiện chiến.
Nếu y lỗ mãng xuất kích, quyết chiến với quân địch, một khi chiến bại, y không thể không lui về Mộc Môn, nhưng như vậy, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiến lược của Châu Mục, cho nên sách lược của Triệu Vân chính là ép quân Tào đi, cắt đứt lương thực của bọn họ chính là biện pháp tốt nhất.
Quân Hán vào thành, bọn lính phân công nhau dựng lều trại trên đất trống. Lúc này Pháp Chính tìm thấy Triệu Vân, cười nói:
- Tướng quân tìm ta sao?
Triệu Vân gật gật đầu nói:
- Quân sư mời đi theo ta!
Triệu Vân dẫn Pháp Chính lên đầu thành đi một vòng, Triệu Vân chỉ vào tường thành nói:
- Thị trấn quá nhỏ bé, không thể đóng hai vạn đại quân, hơn nữa tường thành lại mỏng manh, cực bất lợi cho phòng ngự. Ta định xây dựng công sự, đắp thêm chiều cao chiều rộng, quân sư thấy thế nào?
Pháp Chính cười cười nói:
- Xây công sự rất tốn thời gian, ít nhất phải ba tháng đến nửa năm, chỉ sợ không kịp thời gian. Một khi Tào Tháo đến Lũng Tây, nhất định sẽ tụ tập đại quân tấn công thành, cho nên ta đề nghị không nên xây công sự, mà là xây một lớp tường dọc theo tường thành, giống như một tuyến phòng ngự Mộc Môn Trại. Một khi quân Tào đánh hạ tường ngoài, binh lính còn có thể lui về tiếp tục chống cự.
Triệu Vân trầm tư một lát lại nói:
- Quân sư nói không sai, xây một vòng tường ở ngoài, chúng ta có hai vạn quân đội, cũng đủ phòng ngự. Nhưng ta vẫn muốn xây tường thành cao lên, xung quanh núi đá rất nhiều, có thể trực tiếp khai thác đá, đơn giản một chút, chỉ cần hơn một tháng là hoàn thành, hơn nữa cho dù quân Tào đến tấn công cũng không ảnh hưởng lớn.
Pháp Chính thấy Triệu Vân một lòng muốn xây công sự, cũng không phản đối nữa, cười nói:
- Nếu đơn giản một chút cũng không sao, thật ra ta cảm thấy không cần phải tốn công giữ huyện Thượng Khuê, giống như chúng ta lúc này đây, Tào quân đột kích, chúng ta lui lại, quân Tào đi chúng ta lại chiếm lĩnh, chỉ cần trong thành không có lương thực, hơn nữa lại có thể kịp thời cắt đường lương thực của quân Tào, thì quân Tào cũng không thể đóng quân trên Thượng Khuê được. Nếu tướng quân nhất định muốn xây công sự, ta cũng không phản đối, nhưng ta hi vọng tướng quân không bị tường thành làm khó khăn.
Triệu Vân lúc này mới chợt hiểu, y khom người thi lễ nói:
- Nhờ quân sư nhắc nhở, Triệu Vân suýt chút nữa tự hại mình trong thành.
Pháp Chính lại cười nói:
- Ta còn muốn nhắc nhở tướng quân, mệnh lệnh của Châu Mục không chỉ là chiếm lĩnh huyện Thượng Khuê, chúng ta phải phối hợp tác chiến tấn công Thượng Phương Cốc, thừa dịp Từ Hoảng rút quân đi huyện Lâm Vị, đây là cơ hội của chúng ta, nếu đợi Từ Hoảng bổ sung lương thực xong trở về, sẽ không còn thời cơ nữa.
Triệu Vân gật gật đầu:
- Quân sư nhắc nhở rất đúng, huyện Thượng Khuê ta giao cho Trương tướng quân, đêm nay ta dẫn quân đi về hướng Tây.
Triệu Vân lập tức giao quân cho Trương Nhậm, y dẫn mười ngàn quân rời khỏi huyện Thượng Khuê, hành quân về phía Tây bắc.
Trương Nhậm tiếp nhận phòng ngự huyện Thượng Khuê, lúc này y hạ lệnh chia đóng quân, trong thành chỉ đóng ba nghìn quân, lương thực trong thành không nhiều lắm, còn lại mười bảy ngàn người ở đường núi hiểm yếu bảo vệ lương thảo cho quân doanh. Như vậy, cho dù là từ bỏ huyện Thượng Khuê, cũng sẽ không làm thay đổi đại cực tiến quân vào Vị Thủy Cốc của quân Hán.
Ngay lúc Triệu Vân dùng kế bức lui viện quân của Từ Hoảng, cục diện Thượng Phương Cốc cũng vì Mã Quân đến mà thay đổi. Mã Quân đem đến cho quân Hán máy bắn đá kiểu mới, cho dù uy lực của máy bắn đá này không mạnh, không đủ để phá hủy tường doanh, nhưng cự ly bắn xa cũng mang đến cơ hội chiến thắng cho quân Hán.
Ở trong đại doanh của quân Tào có ba mươi mấy chiếc máy bắn đá, đây là xe mà năm đó quân Tào sử dụng đánh thắng Viên Thiệu, do trăm tên lính kéo, xa nhất có thể bắn một tảng đá năm mươi cân đến bốn năm trăm bước. Ba mươi mấy chiếc máy bắn đá đã hoàn toàn che lấp cả cửa cốc.
Nếu quân Hán muốn miễn cưỡng tấn công đại doanh của quân Tào, dưới sự tấn công nặng nề của máy bắn đá chắc chắn sẽ tổn thất thê thảm. Đây cũng là tổn thất mà Lưu Cảnh không muốn thừa nhận. Nếu dùng binh lính quy mô nhỏ tấn công, mấy ngàn nỏ thủ của quân Tào sẽ bị tiêu diệt ở khoảng cách gần.
Đang lúc lo lắng phòng ngự vũ khí sắc bén của quân Tào, Lưu Cảnh mới chậm chạp không muốn tiến công, nhưng Mã Quân đem đến máy bắn đá, tầm bắn có thể đạt tới năm trăm bước, dài hơn tầm bắn bốn trăm bước của quân Tào hoàn toàn có thể tránh được đòn nghiêm trọng của quân Tào.
Đêm này, màn đêm vừa buông xuống, ba vạn quân Hán liền tiến vào Thượng Phương Cốc, chậm rãi tiến lên phía trước. Đây thực tế là để yểm hộ tấn công của máy bắn đá. Phía trước là binh lính cho Vương Bình dẫn đầu, bọn họ đẩy hai trăm chiếc máy bắn đá đi trước, sau đó là ba nghìn lính bắn tên, những cái này để ứng phó với tấn công vòng thứ nhất của Quân Tào.
Ở sau quân bắn tên là năm nghìn bộ binh trọng giáp, dùng để đối phó với binh khí của kỵ binh. Ở sau quân trọng giáp là hai vạn bộ binh trường mâu, bọn họ tấn công chủ lực của đại doanh quân địch.
Lúc còn cách đại doanh quân Tào khoảng chừng năm trăm bước, quân Hán dừng lại, chiều rộng của cốc khoảng một dặm, đúng là vị trí tấn công tốt nhất. Vương Bình ra lệnh một tiếng, một ngàn binh lính nhanh chóng lắp ráp, hai trăm máy bắn đá kiểu mới bắt đầu xuất hiện trong cốc.
Ngay lúc quân Hán tiến vào Thượng Phương Cốc, quân Tào liền nắm được tin tức, Tuân Du và Hạ Hầu Đôn cùng xuất hiện trên tường trại. Lúc này Tuân Du càng quan tâm hơn đến tình hình huyện Thượng Khuê, tính toán theo thời gian, quân đội Từ Hoảng hẳn đã tới huyện Thượng Khuê. Theo ước định, Từ Hoảng lập tức sẽ đưa chim bồ câu đưa thư trở về, nhưng đến bây giờ còn không có tin tức, điều này khiến Tuân Du cực kì lo lắng, chẳng lẽ huyện Thượng Khuê xảy ra chuyện gì sao?
Thật ra lúc Tuân Du biết tin tức Mộc Môn Trại thất thủ, y liền biết huyện Thượng Khuê không thể giữ nổi. Thượng Khuê chỉ có ba ngàn quân coi giữ, thành trì thấp bé, căn bản không ngăn nổi hai vạn quân Hán tấn công. Nhưng vị trí chiến lược của huyện Thượng Khuê rất quan trọng, một khi thất thủ, sẽ phá tan mạng lưới phòng ngự mà y tỉ mỉ vẽ ra.
Điều này khiến Tuân Du vô cùng lo lắng, y chỉ có thể chờ mong Từ Hoảng có thể đến kịp thời, đoạt lại huyện Thượng Khuê. Bây giờ huyện Thượng Khuê không có tin tức, mà quân Hán lại tiến công Thượng Phương cốc rồi, giữa hai cái này, có liên hệ gì không?
Tuân Du tâm trạng nặng nề, Hạ Hầu Đôn lại không nghĩ xa như vậy, sự chú ý của y đều dồn vào quân Hán phía trước. Quan sát hồi lâu, y quay đầu nói với Tuân Du:
- Thám bào nói quân địch chỉ có ba vạn người tấn công, bây giờ là buổi tối, quân sư cảm thấy Lưu Cảnh có thể có quỷ kế không?
Tuân Du khe khẽ thở dài:
- Thẳng thắn mà nói, ta cũng không biết, Mộc Môn Trại đã thất thủ rồi, bây giờ ta đã không còn niềm tin. Đây là lần tấn công đầu tiên của quân Hán, ta nghĩ Lưu Cảnh trước giờ suy tính trước hành động sau, nếu như hắn không nắm chắc, chắc sẽ không tấn công ban đêm. Hắn tất nhiên là có cái để dựa, chúng ta không nên khinh thường.
- Chẳng lẽ là xe nhỏ mà quân Hán đẩy đi sao?
Hạ Hầu Đôn chợt nhớ tới thám báo báo cáo, ở phía trước đội ngũ quân Hán có một ngàn chiếc xe con, không biết là vật gì. Y hơi lo lắng:
- Quân sư, hay là quân Hán lại phát minh ra vũ khí kiểu mới?
Không chỉ có Hạ Hầu Đôn, gần như tất cả quân Tào đều đau đầu với hàng loạt vũ khí mới mà quân Hán phát minh ra. Rất nhiều đại tướng đều phải học tập quân Hán, cũng mở lớp dạy thủ công, để nghiên cứu chế tạo vũ khí mới. Giang Đông xây dựng lớp học thợ thủ công đã thất bại, nhưng đầu năm nay Tào Tháo lại cho xây dựng một lớp ở Vũ Xương.
Nghĩ vậy, Hạ Hầu Đôn cũng không cần biết là vũ khí mới gì, y cắn răng nói:
- Bất kể là bọn chúng dựa vào cái gì, trước phích lịch xe đánh của chúng ta, tất cả đều hóa thành bột mịn.
Hạ Hầu Đôn hô to một tiếng:
- Chuẩn bị đá lớn!
Ba mươi máy bắn đá khổng lồ được kéo ra, binh lính quân Tào đem hơn trăm tảng đá nặng nhét vào trong túi sắt, lúc này, ánh mắt của Hạ Hầu Đôn nhìn về đài quan sát ở bên cạnh trại, tòa quan sát cao bốn trượng sáng lên, có nghĩa là quân địch đã tiến vào trong tầm bắn. Hạ Hầu Đôn liền chờ đợi khoảnh khắc này.
Đúng lúc này, trên tòa quan sát bỗng nhiên rực sáng.