Lúc xế chiều, chủ lực quân Hán rốt cuộc đã tới Ký Thành, đại quân chừng mười vạn, dọc theo quan đạo trùng trùng điệp điệp đánh tới Ks Thành, tinh kỳ che phủ trời đất, nhân mã vô biên vô hạn, đồ quân nhu xe ngựa thấy đầu không thấy đuôi, trước đội ngũ, Lưu Cảnh ngồi trên lưng ngựa tay cầm bản đồ và so sánh thực cảnh quan đạo hai bên, đây là lần đầu tiên hắn đến Ký Thành, toàn bộ xung quan đều khiến hắn thấy mới mẻ.
Giả Hủ bên cạnh cười nói với hắn:
- Mùa xuân Lũng Hữu thật ra hết sức đẹp đẽ hơn so với phía nam, trải qua mùa đông băng tuyết ngập trời, khi tới mùa xuân mới cảm thấy sức sống vô cùng, không giống như phía nam, năm nào cũng đều là màu xanh dạt dào, nên cảm giác mùa xuân rất bình thường.
- Quân sư nói không sai, mùa xuân đều giống nhau, nhưng cảm thụ lại bất đồng.
Lúc này, phía trước có một binh lính hô to:
- Cầu bắc rồi!
Lưu Cảnh giục ngựa tiến lên, phía trước là một con sông nhỏ, mùa xuân nước dâng cao, mặt sông rộng gấp đôi, dòng nước chảy xiết làm một tòa cầu nổi nhỏ bị xói lở, lúc này, hai ngàn lính công sự đang cấp tốc tu sửa lại cầu, Lưu Cảnh nhìn chăm chú thật lâu vào nước sông dâng cao, nói với Giả Hủ:
- Quân sư cảm thấy quân Tào sẽ xem xét đến vấn đề này không?
Giả Hủ cười cười:
- Ta tin tưởng Tuân Du sẽ xem xét đến, nhưng y cũng không có cách nào đâu, người không thể thắng trời, trừ phi y không chọn Ký Thành.
- Nhưng y có thể gia cố thành trì, phòng ngừa bùn đất quá tơi.
Giả Hủ lắc đầu:
- Tựa như thể chất của một ngừi quá suy nhược nhưng lại cho hắn mặc khôi giáp, không có tác dụng chút nào, đây không phải là vấn đề mà Tuân Du có thể giải quyết được.
Lưu Cảnh bật người nhìn Ký Thành xa xa, khẽ thở dài, nói:
- Chúng ta đợi ba năm, hy vọng là lúc này đây, trời xanh sẽ không để chúng ta thất bại đâu.
Rất nhanh, lính công sự xây dựng xong ba tòa cầu nổi, quân Hán vượt qua sông nhỏ, tiếp tục đẩy mạnh về hướng Bắc, không bao lâu đã tới nơi trú doanh, thám báo quân Hán từ mùa đông đã mấy lần tra xét tình hình, tìm được một nơi trú doanh lý tưởng nhất.
Nơi này cách phía đông Ký Thành mười dặm, là một mảnh đất vùng đồi núi cao hơn ba mươi trượng, trên đồi núi rộng lớn bằng phẳng, vô cùng thích hợp để hạ trại, còn có một khu rừng tùng rậm rạp, Lưu Cảnh lập tức hạ lệnh chặt cây tùng để hạ trại, một lúc lâu sau, rừng tùng chiếm trăm mẫu đất đã bị chặt phạt toàn bộ, quân Hán đóng hạ đại doanh trên đồi núi.
Lưu Cảnh khoanh tay đứng nơi cao trên đồi núi, từ trên cao nhìn xuống Ký Thành xa xa, từ vị trí này của hắn có thể nhìn thấy rõ tình hình của Ký Thành, không có dân chúng, chỉ có nhiều đội binh lính tuần tra trên đường, cũng không có doanh trướng dễ bị điểm cháy, mà là quân doanh xây dựng bằng đá lớn, vô cùn có kết cấu, nhìn ra được Tuân Du đã mất rất nhiều tâm huyết.
Lúc này, Hoàng Trung đi lên trước thi lễ:
- Châu mục, chuẩn bị xong rồi, bao lâu thì động thủ?
- Quân đội có thể xuất phát, sau khi trời tối thì phái quân đội động thủ.
Ban đêm, Tuân Du đứng trên đầu thành nhìn chăm chú vào quân doanh của quân Hán trên gò núi, trong đại doanh có nhiều ngọn đèn, nhìn vô cùng rõ ràng, trong lòng y vô cùng kinh ngạc, không ngờ quân Hán lại hạ trại ngay trên gò núi, y biết ở đó là một rừng tùng, trên gò núi không có nguồn nước, một khi quân đội của mình bao vây đồi núi, quân Hán không chiến ắt bại, Lưu Cảnh sao có thể phạm phải sai lầm như này.
Tuân Du hoài nghi mình nghĩ sai, lập tức tìm hai gã lính gác đến hỏi:
- Gò núi mà quân Hán hạ trại rốt cuộc có nguồn nước hay không?
- Khởi bẩm quân sư, quả thật không có nguồn nước, chúng ta từng đào móc trên đó, đào sâu hai trượng cũng không thấy nước.
- Vậy thật kỳ lạ, chẳng lẽ là...
Lúc này, Tuân Du chợt nghĩ tới một chuyện, lập tức sợ hãi toát mồ hôi lanh, y vội la lên:
- Nhanh chóng đi mời Hạ Hầu tướng quân tới gặp ta.
Binh lính vội chạy xuống, Tuân Du lại vịn vào lỗ châu mai, khẩn trương thăm dò nhìn xuống dưới thành, y đã hiểu ý đồ của Lưu Cảnh rồi. Lưu Cảnh đã tìm được nhược điểm lớn nhất của Ký Thành, bọn họ sẽ gặp phải kiếp nạn rồi.
Không bao lâu, Hạ Hầu Đôn vội vàng tới:
- Quân sư, đã xảy ra chuyện gì?
- Hạ Hầu tướng quân, nhanh chóng lệnh tất cả binh lính chuẩn bị túi đất vây thành, từ mặt trong vây thành, nhanh đi, chậm là không còn kịp nữa rồi.
Hạ Hầu Đôn không hiểu ra sao, y gãi đầu hỏi:
- Quân sư, xảy ra chuyện gì vậy, có thể nói rõ không?
- Quân Hán muốn đào Vị Thủy dìm thành.
Sắc mặt của Hạ Hầu Đôn trở nên trắng bệch, Ký Thành vừa lúc nằm ở chỗ trũng, một khi bị Vị Thủy dìm thành thì làm sao bây giờ? Y vội vàng nói:
- Nếu không, chúng ta lập tức rút khỏi.
- Không kịp rồi, chỉ có tự cứu thôi, nhanh đi đi!
Vừa dứt lời, Tuân Du bỗng nghe thấy tiếng sấm rền vang từ phương bắc vọng tới, mặt đất như đang run rẩy, chỉ thấy vô số động vật đang liều mạng bỏ chạy. Tuân Du ngơ ngác nhìn về phía bắc, chỉ thấy cả vùng đất phía bắc là một mầu sáng, giống như một bạch tuyến rất rất dài đang vọt tới bên này.
Sắc mặt Tuân Du tái nhợt, đây là hồng thủy đến, y đã phát hiện khi đến Ký huyện, từ Tần Hán tới nay, Ký huyện đã xảy ra năm lần đại thủy đều là phát sinh vào mùa xuân, Vị Thủy vỡ đê, lũ lụt che phủ thành trì, lần gần đây nhất là vào bốn mươi năm trước.
Mà hiện tại, hồng thủy lại một lần nữa đến, chỉ có điều lần này là do quân Hán đào mở đê của Vị Thủy, thả hồng thủy nhấn chìm Ký huyện. Tuân Du cảm thấy vạn niệm thành bụi, y vất vả cực khổ chuẩn bị phòng ngự hơn một năm, không ngờ lại mất đi tất cả.
Quân Tào trên đầu thành đã phát hiện tình hình khác lạ vội vàng quát gọi, những tiếng cảnh báo vang lên, hồng thủy tới cực nhanh, chỉ thoáng đã ngập qua thành trì, tiếp tục dâng lên cuồn cuộn chảy về hướng nam.
Bên trong thành sớm đã đại loạn, hồng thủy từ khe hở của bốn cửa thành tràn vào trong thành, mấy vạn binh lính khiêng bao tải bùn đất lao về phía cửa thành để chặn nước tràn tới.
Lúc này đang là lũ xuân, Vị Thủ dâng cao, một khi vỡ đê thì nước sẽ dâng ngập trời, thế nước dâng lên nhanh chóng, một lúc lâu sau, hồng thủy không qua cửa thành, nước trong thành cũng đã ngập tới thắt lưng người, phần lớn tòa nhà trong thành dùng bùn đất đáp thành, không chịu được bọt nước, rất nhanh đã sụp đổ, binh lính quân Tào khóc lóc kêu gào mấy ngày liền vang vọng khắp cả thành.
Trên đầu thành chật ních mấy vạn binh lính quân Tào đang kêu khóc, tiếng kêu khóc đau thương vang vọng, Tuân Du nhìn ra bên ngoài mờ mịt, trong lòng như đang rơi xuống vực sâu, đây là trách nhiệm của ông ta, khi y thấy Ký huyện đã sớm biết Ký huyện từng mấy lần bị hồng thủy bao phủ, nhưng y lại chưa từng nghĩ rằng Lưu Cảnh sẽ đào mở Vị Thủy để nhấn chìm Ký Thành.
Lúc này, Hạ Hầu Đôn đi lên trước, tâm trạng nặng nề nói:
- Lương thực trước đó đoạt được còn có mấy ngàn thạch, có lẽ còn có thể tiếp tục vận chuyển, quân sư cảm thấy hồng thủy ngập bao lâu nữa?
Tuân Du lắc đầu:
- Ký thành là vùng đất trũng, nếu quân Hán có thể kịp thời ngăn chỗ hổng thì có lẽ 3-5 ngày sau nước có thể rút xuống, nếu không hồng thủy sẽ cứ ngập úng ở chỗ này hình thành một hồ nước, toàn bộ chúng ta đều là mồi cho cá tôm rồi.
Trong lòng Hạ Hầu Đôn phẫn hận, quân Hán chính là muốn dìm Ký Thành làm sao có thể ngăn chỗ hổng được, y thấy Tuân Du muốn nói lại thôi, bỗng nhiên hiểu ra:
- Ý của Quân sư là nếu chúng ta đầu hàng, quân Hán sẽ ngăn chỗ hổng sao?
Tuân Du gật gật đầu:
- Trừ cách đó ra, không còn cách nào khác!
Sắc mặt Hạ Hầu Đôn lập tức xanh mét, nửa ngày mới nói được một câu:
- Nếu quân sư muốn đầu hàng, ta không ngăn cản, nhưng muốn ta đầu hàng, trừ phi ta chết!
Tào Hồng xoay người bước nhanh đi. Tuân Du nhìn theo lưng y, khẽ lắc đầu, nếu Lưu Cảnh cho phép họ đầu hàng cũng là một loại khoan thứ rồi.
Đúng lúc này, có binh lính hô to:
- Thành sụp rồi!
Tuân Du quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tường thành góc tây bắc bị sụp một đoạn, hồng thủy ngập trời tràn vào mãnh liệt, mấy trăm binh lính đứng ở góc tây bắc tránh không kịp đều bị ngã xuống thành, nháy mắt bị hồng thủy nuôt trôi.
Tuân Du chậm rãi đứng lên, đây là chuyện mà y lo lắng nhất, góc tây bắc là kho hàng, dính đến việc vận chuyển lượng lớn vật tư nên chưa kịp gia cố nền, dưới thành là bùn đất tơi, y rất lo lắng tường thành nơi đó không chịu được sự tấn công của hồng thủy, tình huống còn hơn hẳn những gì mà y từng tưởng tượng, lúc này còn chưa đến hai canh giờ mà tường thành đã sụp đổ rồi.
Toàn bộ trên tường thành đã an tĩnh lại, mấy vạn binh lính lặng yên nhìn hồng thủy tràn vào trong thành, phòng ốc bị sụp, mấy vạn thạch lương thực bị hồng thủ nhấn chìm, mấy ngàn binh lính đang vận chuyển lương thực sợ hãi liều mạng chạy trốn về phía đầu thành, sợ hãi la hét, rất nhiều người tránh không kịp đều bị hồng thủy nuốt sống, nhưng tử vong lại không để ý tới bọn họ gần như thế, rất nhiều binh lính trẻ tuổi đều ngồi thụp xuống, bụm mặt khóc ròng lặng lẽ.