Lỗ Túc là người thật thà, sẽ không nói dối, y do dự một lát, liền nói:
- Tuy rằng Giang Đông bại trận tại Hợp Phì, nhưng chưa động đến căn cơ, vẫn còn hơn mười vạn đại quân, lương thảo sung túc, thẳng thắn mà nói, vấn đề của Giang Đông không phải ở thực lực, mà là ở chỗ quan trường.
Lưu Cảnh cũng đã sớm nghe nói phe phái trong quan trường Giang Đông mọc lên như rừng, nội đấu kịch liệt, lại không ngờ Lỗ Túc có thể thẳng thắn nói với mình, điều này khiến cho hảo cảm của Lưu Cảnh đối với Lỗ Túc lại tăng lên vài phần, hắn gật gật đầu nói:
- Nội đấu trong quan trường Giang Đông, đến từ chính nội đấu trong gia tộc Tôn thị, kỳ thực có quan hệ mật thiết đến việc nền tảng của Tôn Quyền không vững, hai lần tây chinh đều thảm bại trở về, đại chiến Xích Bích tuy thắng, nhưng lại không có đầy đủ lợi ích, trận chiến Hợp Phì cũng là trước thắng sau bại, có thể nói Tôn Quyền bại nhiều hơn thắng, thế này thì đương nhiên sẽ làm dao động gốc rễ quyền lực của y, dưới tình hình như vậy, chỉ có khơi mào đấu tranh phe phái, mới có thể củng cố địa vị, nhưng thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà (1), tương lai Giang Đông thất bại, chỉ sợ cũng là bại do nội đấu trong quan trường.
(1) Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà: Tiêu Hà là Thừa Tướng dưới thời Hán Cao Tổ Lưu Bang, "thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà" là chỉ người cất nhắc Hàn Tín trở thành Đại tướng là Tiêu Hà, mà giết chết Hàn Tín cũng là do Tiêu Hà hiến mưu, ý của câu là chỉ sự việc thành hay bại đều do một người gây ra.
Sau một lúc lâu, Lỗ Túc vẫn không nói gì, Lưu Cảnh dùng phương thức sắc bén nhất, trực tiếp khơi dậy căn nguyên làm Giang Đông suy yếu mấy năm nay, Lỗ Túc cũng biết Giang Đông suy yếu là vì nội đấu quan trường, nhưng một câu của Lưu Cảnh lại chỉ ra nguyên nhân của việc nội đấu quan trường ngày càng nghiêm trọng, gốc rễ chính là do Tôn Quyền, vì giữ gìn địa vị quyền lực của mình, mà Tôn Quyền cố ý khơi mào nội đấu.
Lỗ Túc không khỏi nhớ đến lời của Chu Du nói với y trước khi lâm chung, "Nhìn người không tỏ, thẹn với Bá Phù", Chu Du nói nhìn người không tỏ, chính là chỉ Tôn Quyền, điều này khiến trong lòng Lỗ Túc khó chịu vô cùng, chẳng lẽ Giang Đông sẽ thật sự bị hủy hoại do đấu tranh phe phái trong quan trường hay sao? Giang Đông sẽ thật sự bị hủy hoại do đấu tranh phe phái trong quan trường hay sao?
Lưu Cảnh cảm thấy tâm tình của Lỗ Túc không ổn, liền an ủi y:
- Nhược bằng Tử Kính không muốn tham dự vào nội đấu Giang Đông, đừng ngại nói rõ với Ngô Hầu, có thể đại diện cho Giang Đông thường trú ở Thành Đô.
Lỗ Túc cười khổ lắc lắc đầu, Tư Mã Ý ở bên cạnh cười nói:
- Châu Mục đang nói đùa đấy! Ngô Hầu sao lại để Đại đô đốc của Giang Đông đi thường trú ở Thành Đô.
Lưu Cảnh lại không cười chút nào, hắn nhìn chăm chú vào Lỗ Túc, nói:
- Tử Kính còn nhớ nhiều năm trước, lần đầu tiên đi sứ Sài Tang, ở trên bến thuyền ta đã nói gì với các hạ hay không? Nếu còn nhớ rõ, những lời kia đến nay vẫn còn hữu hiệu.
Lỗ Túc cũng không biết là mình về đến khoang thuyền từ lúc nào, dường như y vừa mới mộng du, đứng trên thuyền ngơ ngác nhìn mặt sông cuồn cuộn sóng ngoài cửa sổ, y không khỏi nghĩ đến cảnh tưởng nhiều năm trước, khi y lần đầu đến Sài Tang, Lưu Cảnh chính miệng mời y ở lại Sài Tang, trở thành Quân sư của Sài Tang, lúc ấy y coi thường cự tuyệt không thèm để ý.
Nhưng hôm nay Lưu Cảnh lại nhắc đến sự kiện đó, khiến Lỗ Túc cảm khái vô hạn, chỉ là y vẫn còn có thể lựa chọn sao? Trên mặt Lỗ Túc không khỏi lộ ra một nụ cười khổ khó nói.
Lúc trước khi Chu Du còn làm Đại đô đốc, là thật sự nắm quân quyền, Tôn Quyền cũng không còn cách nào, nhưng sau khi Chu Du tạ thế, Tôn Quyền bổ nhiệm mình làm Đại đô đốc, quân quyền lại không giao cho mình, mà là bị chính y nhân cơ hội thu trở về.
Nói trắng ra, bản thân mình chỉ là một Đại đô đốc trên danh nghĩa, quân quyền thực tế lại nằm trong tay Tôn Quyền, thậm chí thực quyền của mình ngay cả Lục Tốn cũng không bằng.
- Chẳng lẽ Giang Đông thật chỉ qua ba đời là diệt vong sao?
Lỗ Túc lẩm bẩm.
Lỗ Túc rời đi, trong khoang thuyền Lưu Cảnh vẫn thương nghị với Tư Mã Ý về việc đàm phán với Giang Đông lần này, việc đàm phán cụ thể Lưu Cảnh sẽ không tham dự, do Tư Mã Ý toàn quyền phụ trách.
Tư Mã Ý thở dài nói:
- Chúng thần đã nghe được một tin tức ở Hạ Khẩu, Tào Tháo đã bố trí quân đội ở Trung Nguyên, chứng tỏ Tào Tháo đã nhìn thấu ý đồ liên hệ Giang Đông của chúng ta, thần còn có chút lo lắng, nếu như bắc công Trung Nguyên thất bại, chúng ta lại cho Giang Đông lợi ích lớn như thế, đặc biệt là Trường Sa và Hành Dương, một khi mất đi, rất có thể cả hai quận Tương Đông và Quế Dương đều không giữ được, phải chăng là lợi bất cập hại?
Lưu Cảnh mỉm cười, nói:
- Trọng Đạt quá lo lắng rồi, bất kể là Trường Sa hay là Hành Dương, những thứ ấy đều không phải là lương thực, không phải là ăn rồi thì không còn nữa, đó là đất đai, mặc kệ là qua bao nhiêu năm, đất đai vĩnh viễn sẽ không mất đi, chỉ cần chúng ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy về, cho dù là cho bọn họ toàn bộ Kinh Nam cũng không ngại gì, bọn họ nuốt vào cũng không tiêu hóa được, thì trước mắt chúng ta tạm thời để Giang Đông ở đó, tương lai chắc chắn sẽ có một ngày, không riêng gì Trường Sa và Hành Dương, toàn bộ Giang Đông đều sẽ trở thành vật nằm trong túi của chúng ta.
Dừng một chút, Lưu Cảnh lại nói:
- Về phần Tào Tháo bố trí quân đội ở Trung Nguyên, đã nằm trong dự liệu của ta, bố trí đến hai mươi lăm vạn đại quân, thẳng thắn mà nói, đây chính là kết quả mà ta mong muốn.
Tư Mã Ý giật mình:
- Châu Mục nói thế là có ý gì?
Lưu Cảnh nở nụ cười:
- Nếu như không liên hợp với Tôn Quyền, Trọng Đạt cảm thấy Tào Tháo sẽ xuất binh bao nhiêu? Sẽ còn xuất binh hai mươi lăm vạn không? Sẽ không, nhiều nhất chỉ có mười vạn đại quân, Nam Dương năm vạn, Nhữ Nam năm vạn, nếu binh lực ở Trung Nguyên của Tào Tháo không đủ, bên phía Quan Trung của chúng ta vẫn chưa có cơ hội.
Lúc này Tư Mã Ý mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra mục đích chiến lược của Châu Mục là muốn kiềm chế chủ lực của Tào Tháo ở Trung Nguyên, giờ rốt cuộc gã mới hiểu được.
Lưu Cảnh đi đến trước cửa sổ, khoanh tay nhìn về mặt sôn, sau một lúc lâu, hắn thản nhiên nói:
- Bất kể như thế nào, đàm phán lần này với Tôn Quyền nhất định phải thành công, ngoại trừ lương thực và hiện vật không cho bọn họ, tất cả điều kiện về đất đai bọn họ đưa ra đều có thể đáp ứng, trước tiên dùng lợi ích cám dỗ, đợi sau này sẽ thu thập bọn họ!
Nói đến đây, ánh mắt của Lưu Cảnh trở nên vô cùng lãnh khốc.