Thành Giao Chỉ, tòa thành cuối cùng của Sỹ gia đã bị quân Giao Châu bao vây hai mươi ngày. Trong cuộc tranh đoạt Giao Châu kéo dài gần bốn năm, quân đội của Lưu Bị từ yếu đến mạnh, từ thế hạ phong dần dần chuyển thành thượng phong, phạm vi thế lực từng bước từng bước lấn về phía tây. Mà quân đội cũng từ hơn vạn người ban đầu cũng dần tăng lên hơn sáu vạn.
Nói một cách tương đối, quân đội của Sỹ Tiếp lại vì chiến bại liên tiếp, từ bảy vạn người lúc mạnh nhất lần lượt bị suy yếu, đã không còn đến một vạn binh sỹ, thế lực chỉ còn có một tòa thành Giao Chỉ.
Gia Cát Lượng đích thân dẫn năm vạn đại quân bao vây Thành Giao Chỉ. Một khi có được tòa thành trì này, Lưu Bị cũng sẽ thống nhất được Giao Châu.
Trên một gò đất phía bắc tòa thành, Gia Cát Lượng đang nhìn phía tòa đệ nhất đại thành của Giao Châu ở đằng xa. Nắng nóng của Giao Châu khiến cho làn da của Gia Cát Lượng trở nên rất đen, trên đầu cũng đã xuất hiện mấy sợi tóc bạc. Nhưng tinh thần của y vô cùng tốt, vẻ mặt hồng hào.
Y khoác một bộ đạo bào màu trắng có vẽ hình Thái Cực, đầu đội phù dung quán, tay cầm quạt lông, mặt mang nụ cười nhìn về phía thành Giao Chỉ ở đằng xa. Y quay lại cười nói với Trần Chấn:
- Ta đã mấy lần đề nghị Chủ công dời đô thành về Giao Chỉ, tòa thành Giao Chỉ này có thể còn lớn hơn so với thành Phiên Vũ nhiều lắm, nhân khẩu cũng đến mười mấy vạn, nhưng chủ công không chịu.
Trầnn Chấn trầm tư một chút rồi nói:
- Ty chức đoán chừng Chủ công muốn trở về phương bắc. Từ Phiên Vũ có thể đi bằng đường thủy đến quận Linh Lăng hoặc quận Quế Dương, mà so ra thì Giao Chỉ cách Kinh Nam quá xa.
- Ngươi nói không sai, tâm tư của Chủ công quả thật là rất dễ đoán.
Đang nói chuyện, một viên tướng lĩnh vội vàng chạy đến, tuổi tầm mười sáu mười bảy, là trưởng tử Trương Bào, y hô to:
- Khởi bẩm Quân sư, quân đội đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tiến công.
Gia Cát Lượng gật gật đầu, trận chiến hôm nay, bọn họ nhất định phải nắm được thành Giao Chỉ trong tay, thắng bại phụ thuộc vào trận chiến này. Lúc này, y liền ra lệnh:
- Có thể công thành rồi!
- Tuân lệnh!
Trương Bào quay đầu ngựa chạy vào trong quân. Gia Cát Lượng nhìn bóng lưng của y, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Năm đó đến Giao Châu, y vẫn chỉ là một đứa trẻ, bây giờ đã trưởng thành, làm một Đại tướng rồi.
Còn có thứ tử Quan Hưng của Quan Vũ, cũng đã mười sáu tuổi rồi, "Giang sơn đại hữu tài nhân xuất" (1). Nhoáng cái đã mấy năm trôi qua, bọn vãn bối đã trưởng thành rồi.
(1) Giang sơn đại hữu tài nhân xuất: trích trong "Luận thi" của Triệu Dực thời nhà Thanh:
"Lý Đỗ thi thiên vạn nhân truyền, Chí kim dĩ giác bất tân tiên. Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, Các lĩnh phong tao sổ bách niên."
Dịch thơ (Người dịch: Hoàng Tạo):
Tập thơ Lý, Đỗ miệng muôn người, Xem lại ngày nay đã cũ rồi. Sông núi sinh tài đời vẫn có, Lẫy lừng ai cũng một thời thôi.
Đúng lúc này, tiếng trống trong quân Giao Châu gõ vang những tiếng "Tùng! Tùng! Tùng!" rung chuyển đất trời. Yên tĩnh đã gần hai ngày, đại quân Lưu Bị lại lần nữa tiến công thành Giao Chỉ như cuồng phong bạo vũ. Chủ tướng Quan Vũ dẫn năm vạn đại quân từ ba hướng đông, nam, bắc, phát động tấn công lên thành Giao Chỉ như thủy triều.
Tiếng trống như sấm, binh sỹ chạy đến như triều dâng. Thang, sào xa, chùy công thành cũng lần lượt xuất hiện. Trên đầu thành, cánh tay của máy ném đá vung ra, từng khối cự thạch gào thét bay trên không trung, hướng về binh sỹ tập trung dày đặc. Bụi đất tung bay, huyết vụ ngập tràn, từng đám binh sỹ hoặc bị gãy xương đứt gân, hoặc bị đè thành thịt nát
Nhưng cự thạch không ngăn được binh sỹ như che trời phủ đất, lời hứa của Quân sư dường như vẫn còn vang vọng bên tai của binh sỹ, "Người đầu tiên xông vào thành, thưởng tiền năm trăm lượng, phong quan Nha tướng, giết một tên binh sỹ quân địch, thưởng tiền năm ngàn, ai giết được quan quân, thưởng tiền một vạn".
Dưới sự trọng thưởng, quân Lưu Bị như điên như dại, bọn họ hung hãn không sợ chết, dốc sức công kích thành Giao Chỉ
Trên đầu thành, tám ngàn quân của Sỹ Tiếp liều chết chống cự. Hai mươi ngày liên tiếp giết lui từng đợt công kích của quân Lưu Bị, bọn họ đã tử thương quá nửa, nhưng cuối cùng vẫn không thể đánh bại quân Lưu Bị, sỹ ký dần dần hạ thấp, quân tâm bắt đầu tan rã, đã lộ ra dáng vẻ thất bại.
Trên đầu thành, Thái thú Sỹ Tiếp quát to, trong lòng sợ hãi cực độ. Y đã tử thủ thành trì hai mươi ngày, nhưng lại không có viện quân, thành trì sắp bị công hãm ngay trước mắt.
Y hiểu rất rõ vận mệnh sau cùng của mình, ngoại trừ chết ra, y không còn lối thoát. Lưu Bị nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc, tuyệt sẽ không bỏ qua cho y.
Nhìn quân đội của Lưu Bị xông đến như che trời phủ đất, y chỉ cảm thấy hai chân như mềm nhũn ra, tay cầm trường kiếm, nghiêng nghiêng ngã ngã chạy xuống dưới thành, vừa lúc gặp con trai Sỹ Huy, cũng là Chủ tướng phòng ngự của thành trì.
Y dẫn binh sỹ tiếp tực động viên dân phu thủ thành, nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé. Ba vạn dân phu y động viên lúc trước đã chết trận một vạn, dân phu trong thành không chịu bán mạng vì Sỹ gia nữa. Y chạy tới chạy lui hai ngày, mới trưng được không đến ba ngàn dân phu, trong đó có một nửa là bị cưỡng ép.
Điều này khiến cho Sỹ Tiếp cực kỳ sầu não, bây giờ quân Lưu Bị lại công thành quy mô lớn lần nữa, y còn thủ được không? Quân trọng hơn là lương thực của bọn họ đã sắp hết, nhiều nhất cũng chỉ có thể thủ thêm hai ngày. Đây là bí mật to lớn của bọn họ, một khi bị quân địch nhìn thấu, bọn họ hoàn toàn xong đời rồi.
- Phụ thân, cha làm sao vậy?
Sỹ Huy phát hiện sắc mặt của phụ thân không ổn, liền tiến lên đỡ lấy phụ thân, Sỹ Tiếp khoát tay:
- Ngực ta hơi đau, muốn trở về nghỉ ngơi một chút.
Sỹ Huy lập tức lệnh cho hai tên thân binh:
- Đỡ Thái thú trở về nghỉ ngơi đi!
Y nhìn binh sỹ đi xa, lại chạy lên đầu thành. Lúc này, quân Lưu Bị tấn công như nước đổ, Sỹ Huy cắn chặt môi, lớn tiếng ra lệnh:
- Quân địch lại tiến công, chuẩn bị máy ném đá, chuẩn bị phích lịch xa!
- Giết!
Binh sỹ quân Lưu Bị mãnh liệt như thủy triều, chiến dịch ở phía đông và tây thành dần ngưng lại, thế công chuyển sang thành bắc.
Thành bắc là trọng điểm tiến công và phòng ngự, Gia Cát Lượng đưa ba vạn đại quân vào tấn công thành bắc, mà Sỹ Huy đã cho gần sáu ngàn quân phòng thủ ở thành bắc. Trên đầu thành dài đến mười mấy dặm, binh sỹ đông đúc, tên như mưa rào, cây và đá liên tục nện xuống, từng chiếc thang bị đẩy ngã, tử thương vô số.
Rõ ràng là Gia Cát Lượng đã rút ra bài học từ mấy lần công thành thất bại trước, giảm bớt số lượng thang đi mười chiếc, mà sào xa lại tăng đến năm mươi chiếc, do trâu bò kéo, chậm rãi tiến về phía đầu thành
Nhưng quân phòng thủ cũng đã có chuẩn bị, thợ thủ công do Sỹ gia tổ chức đã chế tạo một trăm tám mươi chiếc phích lịch xa trong thành, nguyên lý giống như nỏ sàn, chỉ có điều thứ bắn ra không phải là tên, mà là đá. Mỗi chiếc phích lịch xa có thể phong ra một hòn đá nặng ba mươi cân đi xa trăm bước, trong vòng năm mươi bước, sức phá hủy cực lớn.
Sức sát thương của loại phích lịch xa này đối với người không như cự thạch từ máy ném đá ném ra, nhưng nó lại là khắc tinh của vũ khí công thanh cỡ lớn.
Bắn thẳng trong năm mươi bước, chính xác mục tiêu, một hòn đá gào thét bay ra, nhanh như sao băng, vẽ ra một đường cong thấp bằng. "Ầm!" một tiếng, những tảng đá đập trúng một cỗ sào xa, sào xa lập tức gãy rời, liên tục ba chiếc sào xa ầm ầm ngã xuống, hơn trăm binh sỹ bên trong tử thương thảm trọng, tiếng kêu khóc, tiếng hét thê thảm vang lên.
Với uy lực cực lớn từ phích lịch xa của quân phòng thủ trên đầu thành, trong vòng một canh giờ, năm mươi chiếc sào xa tấn công thành bắc thì đã có hai mươi chiếc bị phá hủy. Quân Lưu Bị tổn thất thảm trọng, chết gần năm ngàn người.
Đúng lúc này, từ đằng xa truyền đến một tiếng ầm ầm thật lớn. quân phòng thủ trên đầu thành nam đều hoảng sợ nhìn về phía xa, chỉ thấy ngoài mấy trăm bước, một vật to lớn đen thui đang chậm rãi tiến gần đến tường thành. Thứ đó cao bốn trượng, dài mười trượng, là một thứ khổng lồ đến mức khiến người khác khó có thể tin là chùy phá thành.
Thân chùy làm từ cây gỗ lớn ngàn năm, thân dài tám trượng, đường kính một trượng, phía trước được bọc tinh thiết, hình mũi dùi. Mà giá gỗ để treo cây chùy kia càng to lớn vô cùng, sử dụng thân cây to hơn nhưng vẫn còn thô. Mấy chục sợi xích sắt dài trăm trượng dùng để treo chùy. Phía dưới sàn có mười tám cái bánh xe gỗ cao bằng đầu người.
Đây là chùy công thành mà Gia Cát Lượng tốn thời gian một năm để chế tác nên, chính là vì chờ đợi thời khắc này, là vũ khí bí mật được chuẩn bị dùng để công phá thành Giao Chỉ, sáng hôm nay vừa mới được vận chuyển đến Giao Chỉ theo đường thủy.
Cả chiếc chùy công thành này nặng mấy vạn cân, do hơn mấy mươi con voi lớn và ba ngàn binh sỹ điều khiển. Gia Cát Lượng đã xuất kỳ bất ý, y tập trung binh lực tấn công thành bắc, nên lúc này thành nam trống rỗng, chính là cơ hội công thành ngàn năm một thuở.
Đầu thành nam vang lên tiếng kẻng, có binh sỹ gấp gáp bẩm báo với Chủ tướng Sỹ Huy. Sỹ Huy ngây cả người, y chán nản ngồi xuống, một cảm giác tuyệt vọng mạnh mẽ chưa từng có đang dâng lên trong lòng y.
Mặc dù đã không còn binh để sai phái, nhưng Sỹ Huy vẫn điều một ngàn người từ thành bắc gấp rút đến thành nam ứng chiến.
Chu vi của thành Giao Chỉ dài hơn hai mươi dặm, viện quân ở thành bắc đuổi đến thành nam nhanh nhất cũng cần một khắc đồng hồ. Quân Lưu Bị cứ như thế mà được lợi một khoảng thời gian, chờ bọn kia đến, thì đã muộn rồi.
Tiểu tướng trẻ tuổi Quan Hưng đang chỉ huy quân đội khởi động chùy công thành. Chùy công thành khổng lồ chậm rãi tiến đến như một ngọn núi, khoảng cách đến cửa thành chỉ còn năm mươi bước. Mấy chục con voi ra sức kéo, ba ngàn quân Lưu Bị ở hai bên đẩy mạnh về phía trước.
Mấy trăm quân phòng thủ trên đầu thành bắn tên như mưa, tạo ra âm thanh leng keng, nhưng mọi việc đều trở nên vô nghĩa. Quân Lưu Bị hai bên đã sớm có sự chuẩn bị, mấy trăm người giơ cao cự thuẫn, yểm hộ cho các binh sỹ khác đẩy chùy công thành.
Mục tiểu của chùy công thành không phải là cổng thành. Kết cấu của cổng thành ở vùng biên cương không giống với ở Trung Nguyên. Nó là tường thành đơn, chỗ rộng nhất chỉ có hai trượng, vô cùng ít ỏi, vì vậy mục tiêu của chùy công thành chính là tường thành. Đầu chùy cũng đã quyết định uy lực phá thành cực lớn của nó.
Một ngàn viện quân vẫn chạy xồng xộc trên đầu thành, viện quân gần thành nam nhất cũng phải mấy dặm, nhưng chùy công thành khổng lồ đã đến dưới thành, dừng lại. Dường như thời gian cũng đang dừng theo vào thời khắc này. Binh sỹ trên đầu thành đều ngừng bắn tên, cả dùng đá ném xuống cũng không làm được gì, bọn họ ngơ ngác nhìn chùy công thành chậm rãi kéo về phía sau.
Dưới sự chỉ huy của Quan Hưng, hai ngàn binh sỹ quân Lưu Bị kéo xích sắt. Từng hồi trống vang lên, thân chùy thô to dài tám trượng càng kéo càng cao. Bỗng tiếng trống dừng lại, xích sắt được buông ra.
Thân chùy đen kịt phát ra âm thanh quái dị, mạnh mẽ lao xuống, với khí thế làm rung chuyển đất trời, mãnh liệt va vào tường thành
"Binh!" một âm thanh trầm đục vang lên, tiếng vang truyền khắp toàn thành. Rất nhiều người đều cảm thấy tay chân run rẩy. Trong nháy mắt, sức mạnh mấy vạn cân được tác động lên tường thành. Tường thành phía nam kịch liệt lay động, hơn ngàn quân phòng thủ phía trên đứng không vững đều ngã xuống.
Phần ngoài của tường thành vỡ vụn. Dưới thế năng và xung lực của thân chùy ngàn cân, thân chùy đã tạo nên một lực tác động mười mấy vạn cân, toàn bộ đều tập trung vào mấy chục khối gạch. Chúng khó có thể chịu đựng được lực rung trời này, bị đánh vỡ ra, xuất hiện một lỗ hổng rộng năm thước.
Lại vang lên tiếng hò hét, thân chùy ngàn cân lại được kéo lên cao phát ra tiếng ken két, hai ngàn binh sỹ mạnh mẽ buông ra, cú va chạm như trời long đất lở lại nện vào tường thành một lần nữa. "Ầm" một tiếng, tường thành sập xuống, đất cát bên trong đổ ra, nháy mắt đã che mất sàn của chùy công thành, lộ ra một lỗ hổng rộng mấy trượng.
Sở dĩ quân Lưu Bị chọn đoạn tường thành này là vì nó là chỗ mỏng nhất, chiều rộng của tường thành chỉ có một trượng. Khi chùy công thành lại được kéo cao lần nữa, trong lòng binh sỹ trên thành đều dấy lên một sự sợ hãi. Bọn họ vứt bỏ vũ khí, chạy xuống dưới thành, mà ngay cả binh sỹ đến chi viện cũng đều vứt mũ cởi giáp bỏ chạy. Đại thế của Sỹ gia đã mất. không còn ai chịu bán mạng cho họ nữa.
"Ầm!"
Lại một cú va chạm mãnh liệt nữa, nhưng cú va chạm lần này không nặng nề nữa, mà là một loại âm thanh phá thành vang lên. Mấy ngàn khối tường gạch trên tường thành vỡ tan, đá vụn văng bốn phía, giống như đầu của con cự long đã chui vào trong thành. Tường thành hoàn toành sụp đổ, nháy mắt đã xuất hiện một lỗ hổng rộng trăm trượng.
Trong đại doanh ngoài thành nam bỗng vang lên tiếng la hét, hai vạn quân tinh nhuệ của Lưu Bị từ hai phía đông tây giết vào. Dưới sự chỉ huy của Trương Bào, một ngàn kỵ binh chạy như bay vào đầu tiên, còn hai vạn đại quân thì như cơn sóng dữ dâng lên, ập vào trong thành Giao Chỉ từ chỗ tường thành đã sập xuống.
Trên lầu Phi Tượng trong phủ đệ của Sỹ gia trong thành, Sỹ Tiếp tuyệt vọng ném bó đuốc vào trong đống củi, lửa bùng cháy, càng cháy càng mãnh liệt, cuối cùng đã nuốt sống cả tòa tiểu lâu. Cuối cùng Sỹ gia đã kết thúc mười mấy năm thống trị của bọn họ ở Giao Châu.
Thành Giao Chỉ bị quân Lưu Bị công chiếm, cũng có nghĩa là rốt cuộc Lưu Bị đã thống nhất Giao Châu. Lưu Bị bắt đầu tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi lại sức. Tin tức Lưu Cảnh và Tôn Quyền đã thỏa hiệp truyền đến, Quế Dương, Hành Dương và bốn quận Kinh Nam sắp thuộc về sở hữu của Giang Đông.
Không ngờ Lưu Cảnh lại vứt bỏ hơn nửa Kinh Nam, tăng cho Giang Đông. Điều này khiến cho khát vọng trở về phương bắc của Lưu Bị lại hừng hực bùng cháy lên lần nữa.