Tháng mười một, Hoàng Hà đã kết băng, gió lạnh thấu xương khiến lòng sông kết một tầng băng thật dày, tuyết vừa mới rơi xuống, bao trùm ở trên mặt băng một màu trắng xoá, liếc nhìn lại, giống hệt một thế giới băng tuyết ngập trời.
Nơi này là huyện Hạ Dương, quận Phùng Dực của Quan Trung. Bờ bên kia Hoàng Hà đó là bến sông Hà Tân trứ danh, ở trên vùng băng nguyên Hoàng Hà bị tuyết bao trùm mờ mịt này, một chi quân đội ước ba vạn người đang hăng hái hành quân theo hướng đông. Binh lính mặc ủng da thật dày, lúc giẫm lên tuyết tạo nên những tiếng két kẹt rung động, chiến mã cũng dùng cỏ khô bao bọc bốn vó, trên bụng được quấn chặt bằng vải bố dày, phòng ngừa bị hàn khí của băng nguyên làm tổn thương.
Đại quân một đường hướng đông, tinh kỳ phấp phới, xích kỳ quân Hán phần phật bay múa trong gió rét. Đại tướng dẫn đầu đúng là Triệu Vân. Dựa theo thống nhất bố trí của Lưu Cảnh trước đó, sau khi khai hỏa đại chiến ở Trung Nguyên, Triệu Vân suất quân xuyên thẳng Tịnh Châu, cướp lấy Thái Nguyên.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên tuyết trắng, cực kỳ chói mắt, Triệu Vân giơ vòm tay nhìn về phương xa một lát, chỉ thấy từ xa có một gã kỵ binh đang cấp tốc chạy tới hướng bên này, đây là kỵ binh thám báo đến.
Một lát sau kỵ binh thám báo chạy tới trước mặt Triệu Vân, ở trên ngựa ôm quyền thi lễ nói:
- Khởi bẩm Đô đốc, năm trăm quân Tào ở bến sông Hà Tân đã bị Vương Bình tướng quân tiêu diệt, không thoát một người.
Triệu Vân mừng rỡ, quay đầu lại nói với Pháp Chính:
- Pháp quân sư, Vương Tướng quân không để cho người thất vọng a!
Pháp Chính biết rằng Triệu Vân càng coi trọng Vương Bình hơn, định để y là người nối nghiệp của mình, cũng cười nói:
- Lấy năng lực của Vương Tướng quân, bến Hà Tân nho nhỏ này tất nhiên y không coi là gì, mấu chốt là không để lọt tin tức, như vậy sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho chúng ta cướp lấy Thái Nguyên.
Triệu Vân gật gật đầu, lúc này hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, lấy tốc độ nhanh nhất vượt qua Hoàng Hà, trú doanh nghỉ ngơi ở Hà Tân.
Ba vạn quân đội đẩy nhanh tốc độ, đi về hướng bờ bên kia Hoàng Hà.
Tịnh Châu cũng chính là địa khu Hà Đông, hiện nay là tỉnh Sơn Tây, ban đầu cũng là địa bàn của Viên Thiệu, do cháu ngoại trai Cao Can đảm nhiệm Thứ sử Tịnh Châu. Sau khi Viên Thiệu bị giết, Cao Can cũng một lần đầu hàng Tào Tháo, về sau lại lại tạo phản, cuối cùng bị Tào Tháo tru sát. Trước mắt Thứ sử Tịnh Châu do nguyên Ti lệ Giáo Úy Vương Diễm đảm nhiệm.
Tịnh Châu nguyên bản có đóng ba vạn quân, bởi vì quân Hán tiến công Quan Lũng, Tào Tháo liền đem hai vạn quân Tịnh Châu điều đi Quan Trung, khiến binh lực Tịnh Châu giảm bớt đến mười ngàn, trong đó năm ngàn người trú đóng ở Thái Nguyên, do danh tướng Khiên Chiêu Thống soái.
Thái Nguyên là châu trị sở tại của Tịnh Châu, cũng là thành lớn nhất Tịnh Châu, thành trì cao lớn chắc chắn, chu vi hơn ba mươi dặm, gần hai trăm ngàn nhân khẩu, cũng là một trong năm tòa hùng thành nổi danh địa khu phương bắc cùng với Trường An, Lạc Dương, Nghiệp Đô, Hứa Đô.
Tịnh Châu bởi vì nguyên nhân địa vực, chịu xung kích của khởi nghĩa Hoàng Cân tấn công yếu hơn, hơn nữa thổ địa phì nhiêu, dân gian phổ biến khá giàu có và đông đúc, buôn bán cũng vô cùng phát đạt, Thái Nguyên là trung tâm thương nghiệp của Tịnh Châu, bên trong thành các loại cửa hàng san sát lẫn nhau, tửu quán, lữ xá, thanh lâu, quán đánh bạc v…v.. tùy ý có thể thấy được.
Mặc dù Quan Trung và Trung Nguyên đồng thời bạo phát hai trận chiến dịch, nhưng vì chiến trường khá xa, Thái Nguyên không bị ảnh hưởng chút nào, mỗi ngày vẫn bận rộn buôn bán, dân chúng trong thành bận rộn, tiếp tục cuộc sống của mình.
Buổi trưa hôm nay, một chi đội la ngựa chở đầy hàng hóa từ ngoài Nam Thành đi tới, đây là thương đội mà ở địa khu Tịnh Châu thường nhìn thấy. Bình thường đều là do hơn mười chi thương đội nhỏ ghép thành, chi thương đội này cũng không ngoại lệ, có khoảng mấy trăm thất la ngựa, mười mấy thương nhân, hơn một trăm tên tiểu nhị, coi như là một chi thương đội lớn.
Khi chi thương đội xuất hiện tại cửa thành, một gã quan quân thủ thành dẫn theo mấy tên lính chạy ra đón chào:
- Thương đội từ đâu đến, có thương dẫn hay không?
Thương dẫn là một tờ hóa đơn chứng minh kinh thương xuất phát từ quan phủ, mặt trên sẽ có bản ghi chép nộp thuế, phòng ngừa lặp lại thu thuế, thương đội sau khi tới đích, chuyện thứ nhất chính là phải tới thị thự địa phương báo nghiệm thương dẫn, nộp tiền thuế, như vậy mới có thể bán hàng hợp pháp.
Nói chung, quan binh thủ cửa thành cũng không cần nghiệm chứng thương dẫn cái gì, đây thật ra là một loại ám chỉ vô nghĩa. Thương nhân cầm đầu đem một quyển giấy lụa đưa cho gã, cười nói:
- Đây là thương dẫn của chúng ta.
Quan quân mở thương dẫn ra nhìn nhìn, như cười như không nói:
- Ồ! Hóa ra là từ Nam Dương lại đây, một đường bôn ba, rất vất vả đi!
- Chúng ta không khổ cực, nào có vất vả như tướng quân thủ thành.
Lúc nói chuyện, một thỏi hoàng kim mười lượng đã lặng lẽ nhét vào trong tay quan quân, quan quân ngầm hiểu, những thương nhân này xem ra hiểu quy củ lắm, gã liền trả lại thương dẫn cho bọn họ, cười hỏi:
- Có mang binh khí vi phạm lệnh cấm không?
- Đương nhiên không có, chỉ có một chút đao kiếm phòng thân bình thường, vũ khí dân gian tùy ý có thể mua được.
Quan quân đại khái đánh giá mọi người một chút, không thấy vi phạm lệnh cấm binh khí dài, nhân tiện nói:
- Nếu đã nộp thuế, thì chính là thương nhân hợp pháp, chúng ta sẽ không làm khó dễ, vào thành đi!
Gã vung tay lên, hô lớn với binh lính thủ thành:
- Cho đi!
Thương đội thúc giục la ngựa, bắt đầu trùng trùng điệp điệp vào thành, ngay lúc bọn họ vào thành không lâu, chủ tướng Thái Nguyên Khiên Chiêu suất lĩnh một chi trinh sát tuần tra đi ngang qua, y hỏi quan quân thủ thành nói:
- Là thương đội nơi nào?
- Khởi bẩm tướng quân, là từ Hứa Xương lại đây.
Quan quân hết sức giảo hoạt, không dám nói Nam Dương, Nam Dương tới gần Kinh Châu, sẽ chọc cho ra phiền toái không cần thiết, Khiên Chiêu gật gật đầu, có dặn dò:
- Gần đây bùng nổ chiến dịch Quan Trung, mặc dù cách Thái Nguyên khá xa, nhưng vẫn phải coi chừng, phải nghiêm khắc kiểm tra, không thể thiếu cảnh giác.
- Xin tướng quân yên tâm, ty chức tuyệt sẽ không để người khả nghi lẫn lộn vào trong thành.
Khiên Chiêu gật gật đầu, lại dặn dò vài câu, liền quay đầu ngựa đi về hướng cửa thành phía Tây. Đợi chủ tướng đi xa, quan quân nhéo nhéo hoàng kim nặng trịch trong ngực, trong lòng vui mừng, nói với đám binh lính thủ hạ:
- Giữ vững tinh thần để làm việc, buổi tối ta mời mọi người uống rượu.
......
Thương đội vào thành, cũng không sốt ruột đi tìm cửa hàng thương nhân bán hàng, mà là đi thẳng tới phụ cận góc tây nam Thái Nguyên. Vùng này người ở khá phức tạp, vàng thau lẫn lộn, ban đầu chỉ là bãi tha ma tập trung vô chủ, đổ nát hoang vu, chồn hoang thường lui tới, nhưng từ sau khi đại lượng lưu dân Hà Bắc vì trốn tránh loạn Hoàng Cân tiến vào Thái Nguyên, quan phủ đem góc tây nam hoang vắng cho bọn họ ở lại, đám lưu dân liền dựng túp lều ở lại, khiến góc tây nam thành trì trở thành nơi tập trung dân nghèo Thái Nguyên.
Thương đội đi qua một con đường nhỏ dơ dáy bẩn thỉu, đi vào trước nhà lữ xá cuối nhất. Thương nhân dẫn đầu nhìn nhìn chiêu bài của lữ xá, liền nói với mọi người:
- Chính là chỗ này, mọi người vào đi thôi!
Từ bên trong lữ xá vài tên tiểu nhị đi ra, bọn họ nhận ra thương nhân dẫn đầu, liền dẫn mọi người đi vào, lúc này, một gã tiểu nhị nói khẽ với thương nhân dẫn đầu:
- Ngô Tướng quân, xin mời đi theo ta.
Chi thương đội này đúng là do tinh nhuệ của quân Hán Ưng Kích Quân đóng giả, thương nhân dẫn đầu là Phó thống lĩnh Ưng Kích Quân Ngô Ban, y là nhận lệnh của Triệu Vân phái tiến vào Thái Nguyên trước, trên thực tế trước y, đã có mấy đám binh lính Ưng Kích dùng các loại phương thức xé nhỏ ra tiến nhập thành Thái Nguyên, Ngô Ban là một nhóm cuối cùng.
Chỗ lữ xá này là điểm liên lạc quân Hán thiết lập tại thành Thái Nguyên, thiết lập riêng tại góc tây nam khu dân nghèo, một là địa phương trọng đại, tiếp theo là quan phủ không quá hỏi đến, chỉ cần tiêu tiền mua được thủ lĩnh vô lại lưu manh vùng này, trên cơ bản là được bình an vô sự rồi.
Ngô Ban đi theo tiểu nhị bước nhanh đi đến hậu đường, một người nam tử trung niên chạy ra đón chào, thi lễ với y và nói:
- Tham kiến Ngô Tướng quân!
Người đàn ông trung niên là chưởng quầy nhà lữ xá này, tên là Chương Cừ, là một gã quan văn thư tá trong quân Hán, năm tháng trước bị phái tới Thái Nguyên, mua lại lữ xá này, đã thành lập nên điểm liên lạc, Ngô Ban gật gật đầu cười nói:
- Chương sứ quân không cần đa lễ, ta thân mang trọng trách, chúng ta vào nhà nói đi!
- Ngô Tướng quân mời!
Hai người đi vào nội đường ngồi xuống, Ngô Ban hỏi trước:
- Trước đó đã tới hai trăm huynh đệ, như thế nào không thấy?
Chương Cừ cười cười nói:
- Bọn họ bị phân tán đến các nơi ở thành Thái Nguyên, chủ yếu là hiện tại Khiên Chiêu tra thật sự nghiêm, khoảng trăm người ở lâu một chỗ, sẽ bị hoài nghi, ta liền thuê vài toà phủ trạch, đưa bọn họ phân tán ở đó, bất cứ lúc nào có thể tụ tập lại.
Ngô Ban gật gật đầu, lại nói:
- Còn có vấn đề binh khí khôi giáp, đã giải quyết xong chưa?
Chương Cừ đứng dậy cười thần bí nói với Ngô Ban:
- Tướng quân mời đi theo ta!
Bọn họ đi vào nội thất, nơi này xem bộ dáng là một gian thư phòng, Chương Cừ đẩy ra một loạt giá sách, mặt sau lộ ra một cái cửa nhỏ, Chương Cừ mở cửa, dẫn Ngô Ban vào gian phòng bí mật này. Đây là một gian thạch thất không có cửa sổ, phòng rộng rãi, bầy đặt hơn mười cái giá, cái giá treo cung nỏ căng dây, tấm chắn, chiến đao và khôi giáp, góc phòng bày đặt bó lớn trường mâu dựng thẳng.
- Tuy rằng thành Thái Nguyên không cho mang vũ khí vi phạm lệnh cấm vào thành, nhưng đây chẳng qua là quy định gần nhất, trên thực tế chỉ cần có tiền, các loại khôi giáp binh khí lúc nào cũng có thể mua được, đều là vũ khí quân đội chính quy, nơi này có năm trăm bộ vũ khí, tướng quân có thể tùy ý lấy dùng.
Ngô Ban tiến lên lấy ra một chi trường mâu, múa may hai cái, gật gật đầu thả lại chỗ cũ, lại nhặt lên một cái nỏ quân, dây cung nỏ đã tháo ra, chỉ cần cài đặt, bất cứ lúc nào có thể sử dụng, điều này làm cho y vô cùng hài lòng, quay đầu cười nói với Chương Cừ:
- Có binh khí, ta có thể yên tâm rồi, Chương sứ quân chuẩn bị vô cùng tốt, nếu thành công lớn, ta sẽ thượng tấu công lao của sứ quân.
- Đa tạ Ngô Tướng quân khen ngợi! Không biết khi nào thì động thủ?
- Nhanh thôi! Khi ta đi tới, quân Hán đã cướp lấy Hà Tân, đang mở rộng về hướng Thái Nguyên, ta phỏng chừng trong vòng 3 ngày đại quân đến Thái Nguyên.
Nói đến đây, Ngô Ban lại nói:
- Thời cơ đã tới rồi, phiền Chương sứ quân thông tri tất cả huynh đệ đêm nay tập trung ở trong này, ta muốn an bài nhiệm vụ.
- Tướng quân yên tâm, ta lập tức phái người đi thông tri.
Ba ngày sau, ba vạn quân Hán từ Hà Tân đánh tới qua quận Ly Thạch, tiến nhập trong quận Thái Nguyên. Chiều tối, ba vạn quân Hán rốt cục đã tới Thái Nguyên, quân đội kéo trong vòng hơn mười dặm, tinh kỳ phấp phới, thanh thế lớn, khi còn cách thành Thái Nguyên ước chừng mười dặm thì thả chậm tốc độ.
Quân Hán đến khiến dân chúng vùng Thái Nguyên đều hoảng sợ, mọi nhà đóng cửa cài then, không dám ra đường, trên quan đạo và cánh đồng bát ngát trống rỗng, nhìn không thấy một bóng người. Đúng lúc này, một đội thám báo quân Hán vội vàng chạy tới, bọn họ đã đưa đến một gã người đưa tin, là thủ hạ Ngô Ban phái ra trước khi cửa thành đóng cửa, người đưa tin rất nhanh được dẫn đến trước mặt Triệu Vân.
- Tham kiến Đô đốc!
Người đưa tin khom người thi lễ, đem lệnh bài tín vật trình lên.
Triệu Vân nhìn nhìn lệnh bài liền cười hỏi:
- Ngô Tướng quân hiện tại như thế nào rồi?
- Hồi bẩm tướng quân, chúng ta đã chuẩn bị sắp xếp, ở góc tây nam thành trì, chúng ta sẽ cướp lấy Tây Môn vào tối nay, thời gian là vào hai canh, hy vọng Đô đốc có thể phái quân đội phối hợp.
Ưng Kích Quân là quân đội thuộc trực tiếp Lưu Cảnh, không thuộc về Triệu Vân quản hạt, cho nên Ngô Ban có thể yêu cầu Triệu Vân phối hợp, quan trọng hơn là, cửa thành đã đóng Thái Nguyên, người đưa tin trở về không được, quân Hán cũng đành ở ngoài thành dựa theo phương án của Ngô Ban đến đoạt thành.
Triệu Vân gật gật đầu:
- Vất vả rồi, đi xuống trước nghỉ ngơi đi!
Y lệnh binh lính mang người đưa tin đi xuống nghỉ ngơi, lúc này Pháp Chính tiến lên cười nói:
- Nếu là cướp lấy Tây Môn, chúng ta đây hẳn là hạ trại ở Đông Môn.