Hơn nữa nàng không có đồ gì tốt, có thể mang qua chỉ có thể là tài nấu nướng sở trường của nàng.
Một bà lão bị bệnh lâu năm sẽ thích ăn món gì?
Yến Thu Xu xin Thủy Mỗi giúp đỡ: "Ngươi có biết bình thường Tiêu phu nhân thích ăn gì không?"
Thủy Mỗi nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: "Nô tỳ không biết, nhưng mà mấy năm nay khẩu vị của phu nhân không tốt, nghe nói phòng bếp bên kia vắt hết óc nhưng phu nhân chỉ nếm một hai miếng. Cho nên sức khỏe của phu nhân mới trở nên suy yếu. Mấy năm trước, khi năm người nhà họ chưa xảy ra chuyện, Tiêu phu nhân còn từng đi lên chiến trường đấy! Đại phu nói phu nhân không thích ăn cơm là tâm bệnh, cô nương, người tùy tiện làm mấy món là được, bình thường phu nhân không ăn đâu."
Yến Thu Xu nghe xong, suy nghĩ hồi lâu, cười nói: "Ta muốn đi ra ngoài một chuyến."
Hình như Tiêu phu nhân có vẻ như bị biếng ăn.
Nhưng nghe Thủy Mỗi miêu tả còn có thể ăn vài miếng, vậy vẫn chưa đến mức nghiêm trọng nhất. Người già bị bệnh biếng ăn không đủ dinh dưỡng, chắc chắn sẽ yếu ớt nhiều bệnh.
Thảo nào Tiêu Hoài Đình cần nàng đến nấu cơm.
Nếu ở kiếp trước, có thể Yến Thu Xu không chắc, tài nấu nướng có tốt cũng không chắc được, ít nhiều gì người đến giai đoạn cuối bệnh kén ăn đều muốn ăn cũng không ăn được.
Nhưng lúc này nàng có bàn tay vàng!
Đúng lúc vị trí thắp sáng đối ứng với triệu chứng, nếu chuyện này nàng còn làm không tốt thì đúng là vô dụng!
*
Chủ viện Tiêu gia.
Trên bàn tròn đã bày đầy trái cây tươi, người hầu đi qua đi lại bận rộn. Trong đó có một gã sai vặt hơi sơ ý, làm rơi nắp của chén trà, lập tức vang ra tiếng động lớn.
Quản sự giật nảy mình, khẽ mắng: "Tối qua người làm trộm à? Cẩn thận một chút!"
Gã sai vặt làm sai chuyện vội phục tình rủ mắt xin lỗi, lấy lòng quản sự mới khiến cho chuyện này từ nhỏ hóa không.
"Chú ý một chút!" Quản sự khoát khoát tay, cho người tiếp tục làm việc, nhưng thấy hắn đi thật, vừa bực vừa buồn cười nói: "Đúng là, huấn luyện bao lâu rồi? Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, nếu để Thu cô nương cảm thấy người trong phủ chúng ta không có quy củ sẽ không tốt!"
"Được rồi, hắn cũng không phải cố ý." Ma ma phụ trách quản lý nha hoàn có ý tốt nói, trêu đùa: "Ông đừng nhăn mặt nữa, rõ ràng trong lòng vui vẻ, chắc đứa bé kia bị ông hù rồi."
"Có sao?" Quản sự sờ mặt, hỏi.
Ma ma lườm hắn một cái: "Không phải sao?"
Quản sự trầm mặc một lát, vẫn nở nụ cười: "Đúng là rất vui, không chừng trong phủ chúng ta sẽ có việc vui, việc vui thì tốt! Việc vui tốt..."
Ngoại trừ hai đứa bé được sinh ra, mấy năm nay trong phủ không có việc vui, tràn đầy tang tóc. Đến mức tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ vì tang của cha phải giữ đạo hiếu không làm lớn, chỉ là người trong nhà cùng ăn rau dưa.
Bầu không khí trong nhà buồn bã khiến ông không có tinh thần.
Bây giờ tốt rồi, Lục thiếu gia dẫn một cô nương về!
Phu nhân đã lâu không tiếp khách lại chịu gặp cô nương này, như vậy có nghĩa gì, còn không biết sao?
*
Lúc Yến Thu Xu đến, nghênh đón nàng là thiếp thân ma ma của Tiêu phu nhân, Hoàng ma ma.
Mới vừa ngồi xuống không lâu, Tạ Thanh Vận cũng tới, làm trưởng tẩu, nữ chủ nhân hiện nay của Tiêu gia, nàng ấy có vẻ rất ôn hòa, sợ Yến Thu Xu không vui, liên tục lôi kéo Yến Thu Xu trò chuyện.
Ngay sau đó là hai đứa bé, một đứa bé bảy tuổi là Tam tiểu thư Tiêu gia, con gái Tiêu Hoài Ngọc.