Minh Lê nhìn Ngu Tri Dao mặc cả người đều là linh bảo linh khí mà mình tự luyện chế, cũng rất vui vẻ, y quơ ốc biển nhỏ cỡ bàn tay, "Tiểu Ngư Ngư, có chuyện gì, chúng ta dùng Tiểu Hải loa liên lạc nha! Nếu gặp phải chuyện không giải quyết được, truyền âm cho sư tôn, sư tôn nghĩ cách giúp ngươi."
"Vâng sư tôn." Ngu Tri Dao cũng cầm Tiểu Hải loa vẫn luôn treo bên hông quơ quơ với y.
Minh Lê còn đặc biệt ngây thơ đặt ốc biển vào miệng, kêu một tiếng: "Tiểu Ngư Ngư!"
Trong lòng Ngu Tri Dao cảm nhận được sự chấn động bên trong ốc biển, nàng đặt ốc biển vào lỗ tai, giọng nói của Minh Lê từ từ truyền đến rõ ràng, vì vậy nàng cũng nhắm vào miệng ốc biển, nói: "Ta nghe được, sư tôn! Ngài nhất định phải trị thương thật tốt! Đồ nhi còn phải dưỡng lão cho ngài, biến phong của chúng ta thành Nhân Duyên phong."
Minh Lê cười to ha ha.
Y lại kín đáo đưa cho nàng một túi đựng ốc biển không có đường vân gì, "Đây là ốc biển dẫn âm mà sư tôn luyện chế, vật vô chủ. Nếu như ở bên ngoài Tiểu Ngư Ngư quen được bạn tốt, có thể tặng ốc biển dẫn âm này cho bọn họ, nhỏ máu nhận chủ là được. Chẳng qua thời gian vội vàng, những ốc biển này sư tôn luyện chế chỉ có thể truyền âm cho một mình Tiểu Ngư Ngư mà thôi."
Vân giới rất ít vật truyền âm ở khoảng cách xa, truyền tin tức đi hết sức bất tiện, nhưng ốc biển mà Minh Lê luyện chế đủ để truyện âm trong vòng mấy ngàn dặm.
Dù là hai người truyền âm với nhau, đó cũng là vô cùng trân quý.
"Cảm ơn sư tôn." Ngu Tri Dao nhận lấy ốc biển, lại lấy một đống đan dược tự mình luyện chế, trên thân mỗi bình đều dán tên và hiệu quả trị liệu: "Sư tôn, trong này phần nhiều là chưỡng ám thương, nhưng đan dược khác ta cũng đã đánh dấu công hiệu, Chuyển Hoàn Đan chỉ luyện thành công được một viên. Không cho phép không uống, ta có hơi sửa lại công thức, có mùi của kẹo rồi, cũng giữ nguyên dược liệu!"
"Biết biết, lại phải uống thuốc!" Trong mắt Minh Lê toát ra vẽ bất đắc dĩ, nhưng cố làm ra vẻ không kiên nhẫn khoát tay: "Đi nhanh đi, thật là quỷ đòi nợ kiếp trước của ta mà!"
Ngu Tri Dao, quỳ xuống đất, dập đầu mạnh ba cái: "Sư tôn, ta đi đây."
"Ừ."
Đợi bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, Minh Lê nâng tay lên, che hốc mắt dần ướt của mình.
Sau khi Ngu Tri Dao trở về phòng mình, trong lòng không nhịn được mà buồn bã.
Rời khỏi sư tôn như cha ruột, nàng có thể trở lại cuộc sống cá mặn mười năm trước ở thế giới hiện đại.
Rõ ràng sẽ không ai quản thúc mình nữa, nhưng Ngu Tri Dao lại không vui vẻ nổi.
Ngu Tri Dao biết nơi Minh Lê muốn đi là Vân Cảnh thánh địa. Bởi vì trong toàn bộ Vân giới, chỉ có Tôn giả Vân Cảnh thành địa là Đan tôn cửu phẩm, có thể luyện chế Nghịch Chuyển đan cửu phẩm, nghịch chuyển căn cơ tổn hại, chữa lành được vết thương cũ.