Ngu Tri Dao không có ý định vội vả đi về phía Đông, nàng chuẩn bị chơi ba ngày, chờ đầu tháng xem xong hội đèn Hoa Triều sẽ rời đi.
Tay cầm bản đồ của Vân Vân, nàng ẩn giấu khí tức, lẫn tránh ẩn núp, chơi vô cùng tận hứng!
Vì vậy, Ngu Tri Dao lòng tràn đầy vui vẻ bắt đầu đi dao đường Thanh Châu náo nhiệt.
Mặc dù trấn Thanh Châu chỉ là trấn nhỏ, xung quanh không có thành trì nào, nhưng trên đường người đến người đi vô số, trình độ sầm uất giống như đốm trên con báo.
Đây cũng là vì gần trấn Thanh Châu có một khu mỏ, bên trong có thể khai thác ra phỉ thúy châu ngọc đáng tiền, cho nên cho dù vị trí xa xôi, thương nhân lui đến cũng không dứt.
Dọc đường phố Ngu Tri Dao mua mấy món trang sức nhỏ, có kẹo tóc hoa nhỏ màu vàng, bông tai trân châu, còn có cột tóc tơ tằm màu sắc rực rỡ.
Dựa vào trực giác mua món ăn của sạp nhỏ, mùi vị rất ngon.
Trên đường có một đám tu sĩ đi về phía trước, ước chừng bảy tám người, Ngu Tri Dao phát hiện phần lớn tu vi của bọn họ là Minh Tâm cảnh hậu kỳ, vẻ mặt nàng không thay đổi, giống như một thiếu nữ không bận tâm việc đời, vui vẻ cúi đầu ăn đồ trên tay, đi ngang qua bọn họ.
Ngu Tri Dao dọc theo đường Thanh Châu đi tới đi lui, gặp được rất nhiều tu sĩ. Đừng nói gặp được người dùng một kiểu dịch dung với nàng, ngay cả người phát hiện dấu vết dịch dung của nàng cũng không có.
Quả nhiên, thiếu niên áo đen kia chính lần đụng hàng duy nhất.
Ngu Tri Dao thoải mái rồi, lại mua không ít đồ. Ví dụ như một cái giá chống kính Linh thông, đợi lúc nàng nằm sấm trên giường một ngón tay cũng có thể linh hoạt lướt xem, Lại ví dụ như một cái tua kiếm màu đỏ rực rỡ cho Tiểu Ngư kiếm, phối hợp vô cùng đẹp.
Mặt trời dần dâng cao lên đỉnh đầu, nàng đi đến tiệm cháo xanh mà mình đã dự định từ sớm.
Vừa mới chuẩn bị bước vào tiệm, bên cạnh có một thiếu niên áo đen tóc đuôi ngựa lướt qua.
Thiếu niên ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Ngu Tri Dao, sau đó cũng hơi kinh ngạc, hiển nhiên cũng phát hiện thuật dịch dung của Ngu Tri Dao giống mình.
Hắn gật đầu với nàng, cũng không nhìn nữa, ngồi tại chỗ chờ đồ ăn bưng ra.
Tư thái vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không quan tâm thuật dịch dung có bị nhìn ra hay không.
Ngu Tri Dao cũng rất thản nhiên, nhẹ nhàng bước vào tiệm, cũng gọi cháo và thức ăn kèm giống thiếu niên.
Cháo của tiệm này luôn rất đông khách, lúc này trong tiệm đã ngồi gần đầy người.
Ngu Tri Dao thấy chỗ đối diện của thiếu niên còn trống, nàng vô cùng bĩnh tĩnh ngồi xuống.
Cho dù hai người tình cờ chạm mắt nhau cũng không cảm thấy khó chịu, yên tĩnh dùng bữa.
Nếm được một muỗng cháo đầu tiên, trong nháy mắt Ngu Tri Dao đã bị nó bắt làm tù binh, gạo mềm dẻo, bên trong có rau xanh còn có thịt, mùi vị đặc biệt thơm. Thức ăn kèm là dùng nấm tùng nhung và nấm thể, còn có một loại nguyên liệu nàng không biết xào chung chế thấy, chua cay ngon miệng.
Ngu Tri Dao không nhịn được lại gọi hai đĩa thức ăn kèm, một phần ăn bây giờ, một phần đóng gói mang về.
Không biết có phải ảo giác của nàng không, lúc kêu thêm đồ ăn, hình như thiếu niên đối diện mơ hồ nhìn nàng một cái.
Đồ ăn ngon trước mặt, Ngu Tri Dao cũng lười quan tâm.