Thôn trưởng thấy Vương Đại Trụ không nói, liền nhìn về phía Hổ Tử bên cạnh vui vẻ tung tăng nhảy nhót, vuốt đầu tiểu hài tử hỏi: "Hổ Tử a, ngươi nói cho thôn trưởng gia gia biết, cái cày kia là ai cho nhà ngươi?"
Hổ Tử buột miệng thốt ra: "Tiên nữ tỷ tỷ!"
Thôn trưởng: "??" Cái gì? Tiên nữ?
Thôn trưởng nghe được câu trả lời thì nghẹn lại, lời nói của hài tử quả nhiên không tin được, quay đầu nhìn về phía Vương Đại Trụ.
Vương Đại Trụ ngẫm lại cũng nói: "Đúng là do tiên nhân ban tặng."
Thôn trưởng: "..."
Hai phụ tử các ngươi sao không nói là Ngọc Hoàng Đại Đế cho luôn đi? Thành thật một chút được không?
Thôn trưởng chỉ cho rằng Vương Đại Trụ chỉ đang tìm cớ, tuy rằng hắn cũng kính trọng thần tiên, nhưng dù sao hắn đã sống nửa đời người cũng chưa từng nhìn thấy vị thần nào xuất hiện nên trong lòng vẫn không tin lắm.
Thôn trưởng cố gắng nghĩ cách hỏi, nhưng cả nhà ba người lại khăng khăng không đổi cắn chết câu trả lời này, là do tiên nhân ban cho! Ngay cả Vương lão đầu, cùng đại ca và đại tẩu của Vương Đại Trụ lúc tới cũng nói như vậy.
Thôn trưởng bất đắc dĩ, cạy không nổi miệng Vương Đại Trụ cũng đành thôi, tìm thợ thủ công phỏng chế cái cày kia hẳn là cũng không khó.
Thôn trưởng ngồi lại Vương gia nhị phòng một lúc rồi mới rời đi, mặc dù đối với cái gọi là tiên nhân, trong lòng có hoài nghi nhưng cũng không quá để ý. ...
Lương thực dự trữ trong phòng bếp không nhiều lắm, chỉ có thể duy trì hơn một tuần, mặc dù trong tay có không ít bạc, nếu thật sự thiếu đồ ăn, hắn có thể đi trấn trên mua, nhưng Triệu Chí Dân cảm thấy lương thực cổ đại này sao có thể ăn ngon bằng lương thực hiện đại?
Thịt trong nhà cũng đang không ngừng vơi bớt, thói quen bữa nào cũng ăn thịt, làm sao chịu được một ngày không ăn thịt?
Cân nhắc một hai, người Triệu gia quyết định phân chia công việc, trước tiên hai huynh đệ sẽ cùng ra sông giăng lưới bắt một túi cá rồi nói sau.
Vào ngày đầu tiên xuyên đến triều đại Thiên Khải, Triệu Húc đã khám phá xung quanh biệt thự, phía sau là hai ngọn núi thông nhau, thỉnh thoảng vào ban đêm sẽ có tiếng sói tru. Cách biệt thự một cây số có một con sông nhỏ, con sông này chảy qua thôn Đào Hoa, có lẽ sinh hoạt ăn uống của toàn bộ dân làng trong thôn đều dựa vào con sông nhỏ này.
Người Triệu gia vốn sinh sống ở nông thôn, khi còn bé, Triệu Ngôn và Triệu Húc thường đi xuống sông bắt cá chơi, cho nên hai huynh đệ xách theo một cái thùng sắt lớn lấy từ trong phòng bếp ra, trong tay cầm túi lưới và cần câu tự chế đi về phía bờ sông.
Hai vợ chồng Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm thì lục lọi xung quanh biệt thự, nghĩ có thể khai phá một mảnh đất hoang ra trước hay không, chờ tích lũy đủ điểm để mở khóa kho hạt giống tốt thì có thể trực tiếp gieo trồng.
Mà Triệu Hi bởi vì lúc nhỏ từng suýt chết đuối trong nước nên không đi theo hai anh tra mà ở nhà nấu cơm tối.
Vừa đến bờ sông, Triệu Húc cúi người bụm một bụm nước hất rửa mặt, khen ngợi: "Nước này trong và mát quá!"
Triệu Húc tốt nghiệp học viện cảnh sát, từ nhỏ sức khỏe rất tốt, triều Thiên Khải chưa vào mùa hè nên khi đi bắt cá chỉ mặc quần đùi ngắn và đi dép nhựa.
Triệu Húc tạt nước lên mắt kính của Triệu Ngôn, Triệu Ngôn liền tháo kính xuống lau, còn ghét bỏ nói: "Cậu cẩn thận một chút, đừng tạt nước vào người anh."
"Thần tiên ca ca, đây là cái gì vậy?" Một giọng nói non nớt từ phía sau truyền đến, hai anh em vừa nhìn quả nhiên là Hổ Tử, đứa nhỏ không có nhiều kiêng kị như người lớn, rất nhanh đã thân quen với bọn họ.
Trước mắt Triệu Ngôn mơ hồ, lau sạch vết nước trên kính rồi đeo lại, cười nói: "Kính, không đeo cái này thì ta không thể nhìn rõ."
Hổ Tử cái hiểu cái không gật đầu: "Hổ Tử hiểu rồi, đây là pháp khí của tiên nhân."
Thần tiên sẽ không thể nhìn được vật thể nếu không có chiếc kính này, Hổ Tử không khỏi tự hỏi liệu tiên nhân có thể nhìn xa hàng ngàn dặm thông qua pháp khí gọi là kính hay không.