Tư lão phu nhân ngồi đó, mắt từ ái mỉm cười nhìn hai tôn tử, một thanh một bạch, phong nghi bất đồng, lại rất xuất sắc, đều là hảo nam nhi, trưởng tôn thứ tôn cảm tình tốt, ở chung hòa thuận, huynh hữu đệ cung, là chuyện may mắn. Bà vui mừng nói, “ Huynh đệ hai đứa đã lâu không gặp, lần này Xuyên ca nhi muốn ở Lãng Sơn một đoạn thời gian, thật ra có thể cùng thảo luận văn chương.”
“Đúng là lý này.” Tư Lương Xuyên ngồi xuống, Tư Lương Nhạc cũng ngồi xuống. Chấp Mặc đi lấy cơm chay, tổ tôn ba người liền dùng cơm.
Sau khi ăn xong, huynh đệ hai người chong đèn đánh cờ, Tư Lương Nhạc quân trắng, hắn quân đen, quân đen như mây đen áp thành, đại sát tứ phương, đem quân trắng cắn nuốt vây quanh.
“Huynh trưởng cờ nghệ lại tiến nhanh, đệ bội phục.”
Kiếp trước, tránh thế sự ở Lãng Sơn, toàn thời gian đều ở bàn cờ, cờ nghệ tự nhiên tinh tiến rất nhiều, hắn cố ý bỏ qua cài lần, nhưng vài thập niên tôi luyện, đối phó với Tư Lương Nhạc không cần tốn nhiều sức.
Tư Lương Xuyên không chút do dự rơi xuống quân cuối cùng, toàn quân trắng bị diệt, đại cục đã định.
“Rảnh rỗi không có việc gì, chơi nhiều, cũng sẽ có tiến bộ.”
Tư Lương Nhạc tin phục, đem quân cờ mặc ngọc cất vào trong hộp.
“Huynh trưởng, nghe nói Thái tử đã bắt đầu tham triều, có việc này không?” Tư Lương Xuyên ngưng mi, trầm tư lúc lâu, “Xác thật có việc này, Thái tử đầu tháng đã bắt đầu phụ bệ hạ nghị sự.” Thái tử là con cả Hoàng Hậu , lại là Hoàng trưởng tử, tất nhiên được lập Thái tử, hậu cung trừ Hoàng Hậu dục có một nữ hai nam, cũng chỉ có Hiền phi có một vị công chúa, còn lại phi tần đều không sinh con. Hoàng Hậu tâm cơ, người khác khó dò.
May mà như thế cũng tốt, đối với triều đình cùng bá tánh đều là phúc khí, hoàng tử ít, ám đấu cũng ít, trong triều cũng không có đảng phái, Nhị hoàng tử cũng là con Hoàng Hậu - con vợ cả, tự nhiên toàn lực duy trì Thái tử. Hắn cùng Thái tử tuổi nhỏ đã quen biết, Thái tử phong dật, trầm ổn có độ, có nhân ái, nếu đăng cơ tất là minh quân. Kiếp trước, hắn cũng không nghĩ ra, Thái tử vì sao sẽ mưu nghịch, thiên hạ sớm hay muộn cũng là của hắn, hắn vì sao không chờ nổi mà có tâm soán vị, mạo hiểm, lại bị người trong thiên hạ chỉ trích, tự hủy tương lai.
Cố tình là Hoàng Hậu tự mình tố giác, dẫn người tới Đông Cung lục soát thấy long bào, vật chứng trước mắt, không thể biện luận, sự tình một khi phơi ra, bệ hạ nổi trận lôi đình, đem xoá tên khỏi hoàng thất, biếm thành thứ dân, giam cầm cả đời, Thái tử nói oan uổng, ở trước kim điện dập đầu khóc rống, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, vô pháp chống chế, nản lòng thoái chí, rút kiếm tự vận trước cửa cung. Ngày đó, mây đen áp thành, sấm rền nổ vang, Thái tử quỳ gối trước cửa, ngửa mặt lên trời tgào ba tiếng oan uổng, bạn với tiếng sấm, đinh tai nhức óc, Thái tử rút kiếm chặt đầu, chết không nhắm mắt. Hoàng Hậu nương nương ôm thi thể hắn khóc đến té xỉu trên mặt đất. Thái tử vừa chết, bệ hạ cũng chịu đả kích, long thể bất an, ba năm sau rốt cuộc băng hà, truyền ngôi cho Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử đăng cơ, Hoàng Hậu vì Thái Hậu, đích tỷ Vĩnh An công chúa thành trưởng công chúa. Sau năm dài tháng rộng, hắn vẫn luôn cân nhắc, Thái tử kêu ba tiếng oan uổng tự sát, rõ ràng là oan khuất mà chết, hắn từng là thư đồng, đối với tâm tính Thái tử, tự nhận hiểu biết, Thái tử quyết không phải là người vì cái lợi trước mắt, càng không thể mưu nghịch. Trải qua nhiều năm tra án, trong lúc vô ý biết được thảm án Triệu gia rõ ràng là có người cố ý, Triệu Thư Tài đi nhậm chức nơi căn bản không có sơn phỉ, mà tội danh có lẽ có của Đoạn gia, nếu thật là phe Thái tử, cả triều đều là phe Thái tử, vì sao chỉ có Đoạn gia bị hạch tội.
Vì cái gì? Tất cả mọi người đều chết, chỉ còn Triệu Yến Nương tồn tại, cả đời tôn quý. Kế phu nhân Đoạn gia là nữ quan của Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương lúc trước bất quá chỉ là Trắc phi Chúc Vương phủ, vì có trưởng tử, Chúc Vương khi đăng cơ mới được làm Hoàng Hậu. Chuyện cũ năm xưa, có một việc khiến cho hắn chú ý, năm đó phủ Chúc Vương có hai vị trắc phi đồng thời có thai, Bình Trắc Phi là thứ nữ Thường Viễn Hầu phủ, đã có trưởng nữ, một vị khác là Cao Trắc Phi tắc xuất thân từ Hoài Ninh Cao gia, Cao gia là trăm năm thế gia, nội tình thâm hậu. Bình Trắc Phi trước đó một ngày có sinh trưởng tử, Cao Trắc Phi sinh nữ, Chúc Vương đại hỉ. Trừ hai vị trắc phi, trong vương phủ còn có một thông phòng, cùng ngày Bình Trắc Phi sinh thì khó sinh mà chết cùng một thai nam.
Lúc ấy, Triệu gia phu nhân vừa tới kinh vấn an cô em chồng, ở đó sinh hạ song sinh nữ, tức Triệu Phượng Nương cùng Triệu Yến Nương. Chúc Vương lúc ấy là một hoàng tử bình thường, ai ngờ hoàng quyền tranh chấp, hắn lại đăng cơ , Chúc Vương phi mất sớm, trong phủ có trắc phi , Bình Trắc Phi có trưởng tử, sắc lập Hoàng Hậu, Cao Trắc Phi phong làm Hiền phi. Việc thế gian nhìn như tầm thường, lại có rất nhiều trùng hợp. Hậu trạch tranh đấu, thường thường ngươi chết ta sống, Hoàng Hậu nương nương thân là mẫu thân, như thế nào sẽ xác nhận Thái tử mưu nghịch, Thái tử nếu con bà, bà che còn không kịp, làm sao tự mình tố giác. Trừ phi Thái tử không phải là con ruột Bình Hoàng Hậu , Bình Hoàng Hậu muốn con mình kế vị, tất nhiên sẽ trăm phương ngàn kế mà diệt trừ Thái tử, Nhị hoàng tử mới có thể danh chính ngôn thuận mà thừa kế Đại Thống.