Cả ngày bôn ba, Trĩ Nương cũng rất mệt, sớm ngủ, đông phòng không yên ổn, Triệu huyện lệnh trách Triệu Yến Nương, Đổng thị không chịu cùng hắn cãi lại, đem sai lầm đẩy đến người Trĩ Nương. Triệu huyện lệnh từ Trĩ Nương nghe sự tình trải qua, giờ nghe Đổng thị nói hoàn toàn tương phản, có chút hoài nghi, chắp tay sau lưng đi đến thư phòng, đơn giản nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Trĩ Nương đứng dậy, liền nghe được trong viện nghe tiếng rống, Ô Đóa tiến vào, nhỏ giọng mà nói, “Tam tiểu thư, Đổng lão phu nhân tới.”
Trĩ Nương mặt không gợn sóng, Đổng Khánh Sơn mất tích, Đổng gia tự nhiên sẽ đến tìm người. May mắn nàng có nhân chứng, đến sau núi là đi cùng Vong Trần sư phụ, Đổng thị muốn đem nước bẩn hắt trên người nàng , nhưng phải hảo hảo cân nhắc. Đổng lão phu nhân không quan tâm cứ trong viện dùng cái miệng không sạch sẽ hô: “Đem tiểu tiện nhân kia tới đây, bảo nó nói cho rõ, Khánh Sơn đi nơi nào?”
Triệu huyện lệnh đầu đau muốn nứt ra, từ trong thư phòng đi tới, vốn muốn hành lễ, nghe thế trong lòng tức khí, “Không biết tiểu tiện nhân trong miệng nhạc mẫu là ai?”
Đổng lão phu nhân thấy hắn ra tới, xoa eo, “Thư Tài, ngươi tới vừa đúng lúc, ta muốn cùng ngươi nói chuyện hôm qua Khánh Sơn ra cửa, nói là cùng Trĩ Nương có hẹn, nhưng đi mãi không thấy trở về, đến bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng, ta ở trong nhà chờ rất nóng vội, lúc này mới tới cửa hỏi.”
“Nhạc mẫu, có phải hiểu lầm, Trĩ Nương hôm qua cùng Đại Mai đi tới chùa Thiên m dâng hương, sao cùng cháu trai vợ có hẹn được?”
“Khánh Sơn nói thật là thật, làm sao giả, ngươi đem Trĩ Nương ra hỏi, liền biết thật giả ngay.”
“Hồ nháo, Trĩ Nương là một cô nương chưa lấy chồng, thế nào dám lén cùng Khánh Sơn ước hẹn, sợ là nhạc mẫu nghĩ sai rồi đi?”
Đổng lão phu nhân nghiêng mắt thấy nữ nhi, “Hừ, Thư Tài, Đại Mai gả đến Triệu gia, sinh nhi dục nữ, thay ngươi lo liệu việc hậu viện, ngươi không biết cảm kích, ngược lại còn chọc nữ tử lai lịch không rõ sinh nữ, như thế nào? Tam nữ nhi của ngươi có mẫu thân, là đồ không biết kiểm điểm, cũng do Khánh Sơn, bị mê hoặc đầu óc choáng váng, nàng ta muốn vào cửa Đổng gia , ta còn phải cân nhắc đấy.”
Triệu huyện lệnh tức giận sắc mặt đen thui, hắn từ trước đến nay không thích người Đổng gia, Đổng thị biết rõ điểm này, bình thường cũng không cho người Đổng gia tới cửa.
giọng Đổng lão phu nhân rất lớn, trong phòng người nghe rất rõ ràng, Củng di nương tất nhiên lại nước mắt liên liên, Trĩ Nương lạnh mặt, bình tĩnh mà nghe.
Hôm qua nàng nửa điểm sơ hở cũng không có cho Đổng thị bắt lấy, Đổng gia tưởng có thể hủy thanh danh nàng, nàng muốn cho họ trộm gà không được còn mất nắm gạo. Triệu huyện lệnh bất mãn nhìn Đổng thị, làm nương ở trong sân ồn ào, vạn nhất truyền ra đi, Trĩ Nương phải làm người thế nào.
Đổng thị trong lòng kinh nghi, hôm qua chất nhi chưa đến sau núi, cũng không về nhà, vậy nó đi đâu? Không màng sắc mặt Triệu huyện lệnh, “Lão gia, lúc này không phải thời điểm truy cứu, lão gia nhanh phái người đi ra ngoài tìm Khánh Sơn quan trọng hơn, Đổng gia chỉ có nó là độc đinh.” Đổng lão phu nhân thấy nữ nhi cũng không biết, lúc này mới hoảng sợ, bà còn tưởng rằng nữ nhi biết tôn tử ở đâu lúc này mới đánh đòn phủ đầu, trước cứ chứng thực tiện nha đầu kia cùng Khánh Sơn có gian tình, lại tôn tử ở nơi nào cũng không muộn. Làm nửa ngày, nữ nhi cũng không biết, bà thầm mắng, tôn tử chắc lại tránh nơi nào tìm hoan mua vui, đến lúc này, bạc phí không ít.
Triệu huyện lệnh có bất mãn, cũng không thể phát hỏa, phất tay áo đi tới chỗ mấy nha dịch phân phó, nha dịch lĩnh mệnh rời đi. Trong viện, Đổng thị đưa mắt ra hiệu xem tây phòng. Đổng lão phu nhân nhỏ giọng hỏi, “Sự tình không thành?” Đổng thị lại hạ đầu.
“Khánh Sơn đi nơi đâu ngươi có biết không, ta mặc kệ, ngươi có chủ ý gì, nếu cháu trai có cái gì không hay xảy ra, ta muốn tiểu tiện nhân kia đền mạng.”
Đổng lão phu nhân âm ngoan nói, Đổng thị đỡ bà ta vào nhà, nàng vừa đi vừa lớn tiếng kêu, “Mau đưa thứ nữ kia tới, bà ngoại tới cửa, cũng không tới bái kiến, lễ nghĩa đều học trong bụng chó đi.”
Ở Tây phòng Củng di nương nghe được, hoảng sợ, không muốn tam cô nương đi ra ngoài, lại sợ bị người mượn cơ hội này phá thanh danh tam cô nương, Trĩ Nương mặt trắng bệch, nằm trên giường, “Di nương, hôm qua quá mức mệt nhọc, cả người ta đau, ta bị bệnh rồi.” Củng di nương lập tức lau nước mắt, bảo Lan bà tử đi thỉnh đại phu.
Lan bà tử mới vừa ra khỏi cửa, cùng Khúc bà tử chạm mặt, Lan bà tử u sầu đầy mặt, “Khúc mụ mụ, tam tiểu thư bị bệnh, ta đang muốn đi thỉnh đại phu.” Khúc bà tử đảo mắt, “Bị bệnh? Tam tiểu thư bệnh thật đúng thời điểm, không phải chột dạ trốn tránh không ra khỏi cửa chứ.” Bà ta đẩy ra Lan bà tử, hướng vào trong phòng, ánh mắt khiếp sợ nhìn bà, run run, ngoài cười nhưng trong không cười, “Tam tiểu thư, Đổng gia lão phu nhân tới cửa, phu nhân bảo nô tỳ tới thỉnh người qua gặp mặt.” Trĩ Nương giãy giụa ngồi dậy, lại vô lực mà ngã xuống, hơi thở mong manh nói, “Khúc mụ mụ, phiền toái ngươi trở về giúp ta cáo tội, ta thật sự là vô pháp, không đi nổi.” Nói xong, mặt nàng bạch như tờ giấy, tựa muốn ngất xỉu đi, Củng di nương gấp đến độ khóc lớn, cũng không màng có người ngoài ở đây, liền bổ nhào vào sụp bên cạnh, đau thương mà khóc lên.