Chương 27: (2) Trĩ Nương tuy là thứ xuất, nhưng từ nhỏ ngoan ngoãn , là hôn đầu cũng không có khả năng gả cho Đổng Khánh Sơn cái thứ bại hoại. Ông lạnh lùng nhìn Đổng thị sắc mặt nhăn nhó.
Triệu huyện lệnh chắp tay sau lưng ở trong sân qua lại xoay vài vòng, Đổng thị được hắn cưới thời trẻ còn ở nông thôn làm nghề nông, khi cưới nghèo rớt mồng tơi, trên có mẹ già bị liệt, vì mẫu chữa bệnh muội muội còn nhỏ bán mình làm nô, bạc rất nhanh xài hết, ông làm việc, còn chiếu cố người nhà, lực bất tòng tâm cho nên một lòng muốn cưới một tức phụ có khả năng lo liệu việc nhà.
Trùng hợp Lâm thôn có một vị Đổng đại tỷ, khuê danh là Đại Mai, nghe nói so nam tử còn cường tráng hơn, rất xấu, qua tuổi hai mươi còn chưa gả, tìm bà mối hỏi thăm, biết được Đổng gia không cần lễ hỏi, cắn răng cưới vào cửa. Đổng thị quả nhiên làm việc hảo thủ, trừ bỏ dung mạo không quá vừa ý, cái khác cũng không ra sai, đất trong nhà đều làm tốt, phụ thân khi sống đối với bà ấy cũng thực vừa lòng, không quá hai năm liền sinh hạ trưởng tử. Tình trạng trong nhà dần có chuyển biến tốt đẹp, ít nhất có thể miễn cưỡng ấm no, vài năm sau, muội muội nhờ người mang tin trở về, còn mang tới một ít bạc, cuộc sống rốt cuộc tốt lên. Nguyên lai muội muội được bán vào nhà cao cửa rộng sau đó chủ tử muội ấy vào Chúc Vương phủ, trở thành trắc phi, cả nhà đều thực vui mừng, dùng bạc muội muội mang trở về, trang trí nhà cửa, mua đồng ruộng, dần dần giàu lên, Củng thị là khi đó mới gặp gỡ.
Sau đó Chúc Vương đăng cơ, Chúc Vương phi mất sớm, trắc phi có Hoàng trưởng tử, sắc phong làm Hoàng Hậu. Muội muội cũng trở thành đệ nhất nữ quan bên người hoàng hậu, cố ý viết thư trở về bảo hắn đọc sách, hắn chữ to không biết một nét, sao biết đọc sách, nhưng muội muội nói chỉ cần hắn chịu tiến vào trường thi, nhất định có thể trúng cử, quả nhiên, hắn thỉnh phu tử, nghiêm túc học chữ, thế nhưng thi đâu đậu đó, mãi đến thi đậu cử nhân. Kế tiếp đó là những việc có nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn được người tiến cử trở thành Huyện thừa, sau đó thăng làm huyện lệnh. Triệu gia sở dĩ có thể làm giàu, toàn bộ đều là công lao của muội muội, ông cũng biết nếu không phải có muội muội phái người từ giữa sử dụng kế, mình sao có khả năng trúng cử, làm huyện thí đều không được. Muội muội bị Hoàng Hậu nương nương hứa cho tiến sĩ nghèo Đoạn Sĩ Kiệt làm vợ, Đoạn Sĩ Kiệt có vợ cả đã qua đời, có một con trai, muội muội gả qua chưa sinh, thấy có ba cháu gái, muốn đem Phượng Nương đưa tới kinh thành. Cả nhà vui vẻ đồng ý.
Đến nay, Phượng Nương ở kinh thành cũng nhiều năm, Đoạn Sĩ Kiệt từ một tiến sĩ nghèo lên tới Thái Thường Tự Thiếu Khanh, muội muội từng nói, Phượng Nương trời sinh quý khí, mang vượng tướng. Trong lòng ông cũng tán đồng, từ khi Phượng Nương sinh ra, hắn mới chậm rãi từ nông thôn đi ra, đọc sách biết chữ, từ một người dốt đặc cán mai trở thành một huyện quan phụ mẫu, đều là nhờ sinh ra Phượng Nương. Mà Đoạn gia cũng là khi muội muội nuôi Phượng Nương, Đoạn Sĩ Kiệt cũng một đường thăng chức, từ tiến sĩ nghèo hoàn toàn không có phương pháp, không có chỗ dựa, lại một mà lên làm tới Thái Thường Tự Thiếu Khanh. Phượng Nương được Hoàng Hậu nương nương yêu thích, hiện giờ lại phong làm huyện chủ.
Từ xưa đến nay, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.
Có Phượng Nương không có khả năng ông thật sự làm gì Đổng thị , bất quá hôm nay nhạc mẫu thật sự quá đáng, vì biểu bất mãn, cũng không thể cho Đổng thị sắc mặt tốt, ngẩng đầu vừa thấy Đổng thị còn đứng ở cửa đông phòng, lạnh mặt phất tay áo tới phòng hướng tây phòng. Đi vào tây phòng, Trĩ Nương đã tỉnh lại, khí nhược tàn tạ mà dựa vào giường, Củng di nương ngồi ở bên cạnh, hai mắt doanh nước mắt, trong tay bưng một chén cháo, cháo trong có thể thấy đáy, gạo ít nhom. Mặt ông tối sầm, đem cháo đoạt lấy “ Cháo này là từ nơi nào tới.”
“Lão gia, là phòng bếp phân cho tây phòng theo phân lệ.”
Trước mắt giờ Dậu đã qua lâu mà lúc này mới có thể có cơm ăn, chính xác là cháo loãng, có thể soi gương, Củng di nương hốc mắt hồng hồng, đau lòng mà nhìn nữ nhi.
“Phụ thân, Trĩ Nương thể chất nhược hư, không nên ăn đồ bổ, nước cơm cũng thích hợp.”
Bệnh mới càng bồi bổ thân mình, cháo như vậy đừng nói là người bệnh, thường nhân cũng chịu không nổi, Triệu huyện lệnh bưng chén, tay niết chặt. Ô Đóa “Phác đông” một tiếng quỳ xuống:
“Lão gia, hai ngày này còn có nước cơm, chứ trước đó vài ngày, di nương cùng tam tiểu thư đều phải ra phía sau phố mua thức ăn, bà tử phòng bếp nói trong phủ bận quá, không ai thay tây phòng chuẩn bị cơm canh.”
“Ngươi cái nha đầu lắm miệng còn không mau đi ra ngoài.” Củng di nương gấp đến độ đứng lên, lại nói với Triệu huyện lệnh:
“Lão gia, chớ nghe nha đầu này nói bậy, mấy ngày trước đây, đại cô nương thụ phong huyện chủ, trong phủ xác thật bận quá, thiếp cùng tam cô nương ở bên ngoài mua ăn, cũng khá tốt.”
“ Choang!”
Triệu huyện lệnh đem chén cháo trong tay quăng đổ, nổi giận đùng đùng mà vén rèm đi.