Yến Nương thèm ăn đã sớm theo dõi nó, cũng vừa mở một hộp cho nữ nhi nếm thử, lại không nghĩ tới bị lão gia thấy.
“Vì sao không đưa một ít qua tây phòng, ta nhớ lần này thu không ít điểm tâm.”
“Lão gia, thiếp đã sớm phái người giúp Trĩ Nương làm mấy thân xiêm y, cũng là do lòng thiếp nghĩ Trĩ Nương bệnh, không nên ăn điểm tâm, nên cũng không có đưa qua.”Triệu huyện lệnh trầm mặt, không nói lời nào. Đổng thị bụm mặt, ủy khuất không thôi, ông ta ho nhẹ một tiếng, “Ngươi thân là chủ mẫu, hậu viện đều là ngươi lo liệu, Trĩ Nương ở đó, nhớ chiếu cố.”
“ Vâng, lão gia.”
Triệu Yến Nương căm giận nói, “Cha, nương đối với các nàng tốt, các nàng nửa điểm cũng không nhớ, một chút chuyện liền nháo đến trước mặt cha, cũng không có quy củ.”
Triệu huyện lệnh trừng mắt, nàng ta lập tức câm miệng, cầm lấy một khối điểm tâm, nhét vào trong miệng nuốt quá gấp, nghẹn trợn trắng mắt, Đổng thị vội vàng rót cho nàng ta một chén nước, lúc này bánh mới mềm xuống nuốt vào. Qua một chút gián đoạn, Triệu huyện lệnh cũng hết giận vài phần, lạnh mặt ra cửa, cũng không về tây phòng, mà đến thư phòng. Trĩ Nương phái Ô Đóa đi tìm hiểu thực hư, liền biết Triệu huyện lệnh bất quá là ở phòng Đổng thị một hồi, trong đó không truyền ra động tĩnh gì, ông ta đã trở lại thư phòng. Nàng hờ hững mà nhìn nóc nhà, tự giễu, cái tiện nghi phụ thân căn bản không đáng tin cậy, có lẽ ông ta có một chút yêu thương nguyên chủ, nhưng cũng là chồng Đổng thị, là cha Triệu Yến Nương, huống chi Đổng thị còn sinh Triệu Thủ Hòa và Triệu Phượng Nương. Củng di nương chỉ có mình nàng là nữ nhi, thê thiếp mà so sánh thì cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa xem thấy ngay. Nàng che ánh mắt lạnh băng , con đường Triệu huyện lệnh này đi không thông, nếu muốn sống bình an gả chồng, phải mở một đường máu. Trong phòng yên tĩnh đến dọa người, hai mẹ con Đổng thị tâm tư cực kỳ ác độc, Ô Đóa tựa hồ minh bạch dụng ý tiểu thư , từ trong lòng lấy ra một cái yếm màu vàng cam thêu hoa, giống như bị lửa đốt, mắt Trĩ Nương sáng ngời, từ tay Ô Đóa tiếp nhận. Thấy nàng vui mừng, Ô Đóa lại lấy ra một kiện áo lót phụ nhân là của Đổng thị, Trĩ Nương cười khen ngợi nàng, nha đầu này có nhãn lực.
“Ngươi khi lấy nó không bị phát hiện chứ?”
“Hồi tiểu thư, Lan bà tử đem quần áo cũ trực tiếp để vào lò thiêu liền đi , nô tỳ dùng gậy gỗ lấy hai kiện trên mặt tới, đáng tiếc lửa lớn cháy không còn hình dáng.” Hai kiện đã đủ phi thường hữu dụng.
“Ngươi làm rất tốt hai kiện là được.” Trĩ Nương thu vào, lần trước Ô Đóa đi thiêu áo cũ, trong đầu nàng linh quang vừa hiện, bảo Ô Đóa nhìn chằm chằm đông phòng, nếu họ muốn thiêu áo cũ, nhân cơ hội lấy tới tay. Ô Đóa cảm thấy tam tiểu thư thay đổi rất nhiều, tuy rằng cũng không thích nói chuyện, nhưng cùng trước kia thực khác nhau, cụ thể không giống chỗ nào, nàng không thể nói rõ, đều do phu nhân, đem tam tiểu thư bức thành bộ dáng này. Nàng là nha hoàn bên người tam tiểu thư , tam tiểu thư nếu không tốt, nàng cũng không có kết cục tốt. Trĩ Nương thấy Ô Đóa cúi đầu, đoán là mình cùng nguyên thân khẳng định có khác nhau, dù thế nào cũng không thể biến thành một.
“Ô Đóa, ngươi có phải cảm thấy ta thay đổi?”
“Không có, tam tiểu thư, đều là do phu nhân…” Ô Đóa ngẩng đầu, liền thấy tiểu thư hai mắt rưng rưng, vẻ mặt bi thương, thoạt nhìn cơ khổ lại bất lực. Ô Đóa thầm mắng, đều là phu nhân làm hại, đem tiểu thư khi dễ thành bộ dáng này, là quan gia tiểu thư lại bị bức đến đường cùng. Đổng gia công tử lớn lên hung ác, mỗi lần xem tam tiểu thư, ánh mắt đều hận không thể lột quần áo nàng ra, thậm chí nhìn nàng ta cũng mang dâm khí, nàng ta rùng mình, nếu phu nhân thực hiện được ý định, không chỉ tam tiểu thư, nàng ta cũng khó thoát vận rủi. Không thể để chuyện như vậy phát sinh, nàng kiên định mà nói, “Tam tiểu thư, có gì phân phó cứ sai bảo Ô Đóa đi, phu nhân dụng tâm hiểm ác, ngàn vạn không thể nói đạo lý cùng.” Trĩ Nương rơi lệ càng nhiều, cắn môi, vạn phần cảm tạ nhìn nàng. Nàng thẳng thắn ngực ánh mắt đều là ý trung tâm hộ chủ đầy quyết tâm. Sau khi Ô Đóa rời khỏi đây, Trĩ Nương khôi phục như thường, mặt vô biểu tình lau nước mắt, bây giờ nghẹn khuất qua ngày, cũng không biết khi nào là ổn, giờ yếu thế tuy có thể tạm thời bình an, lâu dài thì không được. Đổng thị với nàng vẫn mãi khống chế để tồn tại, trong một tấc vuông nội trạch đều là địa bàn Đổng thị, Đổng thị muốn hại nàng, dễ như trở bàn tay. Tương đối may mắn là nàng cùng Củng di nương, bên người tuy chỉ có Lan bà tử cùng Ô Đóa là hạ nhân, nhưng đều trung thành, Lan bà tử là được di nương mang vào trong phủ, Ô Đóa cũng là do di nương tự mình tuyển, Củng di nương nhìn nhu nhược, kỳ thật tâm cơ cũng không ít, đáng tiếc là thiếp thất.
Nàng đem cái yếm lấy ra, chán ghét dùng ngón tay nhéo, trong mắt hàn ý ẩn hiện, thời điểm mấu chốt hy vọng mấy thứ này có thể có tác dụng.