Cuộc chiến giữa hai nữ vẫn diễn ra lặng lẽ không một tiếng động.
Hai cô gái một lớn một nhỏ mặc dù bề ngoài rất thân thiết nhưng lời trong lời nói lại có tính sát thương như giấu đao kiếm.
“Tiểu sư muội thật nhỏ nhắn, thật hoạt bát!”
“Ta cả ngày chung đụng cùng với sư huynh!”
“Có thời gian đến Ngọc Nữ phong, có lẽ tiểu sư muội sẽ tìm được nhiều bạn nhỏ hơn để chơi cùng.”
....
u Dương vội vàng ngừng cuộc giằng co không hiểu gì của hai người lại, vừa quay đầu vừa cười với Tô Linh Nhi: “Sư muội, trời cũng không còn sớm, chúng ta sớm đi thôi!”
Tô Linh Nhi lấy một cây sáo ngọc ra, vẻ mặt tràn ngập ái tình nhìn u Dương mà ôn nhu nói: “Sư huynh, ta thổi sáo cho huynh nghe được không?”
“Khụ khụ khụ, bận rộn chính sự trước, chờ làm xong chuyện này rồi đến phòng của ta, chúng ta bàn bạc tỉ mỉ hơn!” u Dương ho khan.
Ai có thể từ chối chuyện này chứ, mặc dù hắn biết lời Tô Linh Nhi nói không giống với ý mà mình nghĩ.
Nhưng nhìn một mỹ nhân quyến rũ thuần khiết nói những lời khảo nghiệm đạo tâm của mình như vậy, đạo tâm ai chịu nổi chứ!
“Cũng không biết ta có chịu nổi nữa hay không?” u Dương tự lẩm bẩm.
Hồ Đồ Đồ nhìn hai người liếc mắt đưa tình với nhau thì lập tức nổi giận không chỗ phát tiết, sư huynh đúng là đồ hư hỏng mà!
Rõ ràng hắn đã có một tiểu sư muội đáng yêu như mình mà còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không biết hồ ly tinh này từ đâu chạy đến đây!
Nói về hồ ly tính, không phải mình là chính tông sao?!!
Hồ Đồ Đồ sắp cắn nát răng nanh, nhưng vì người vẫn còn là một đứa bé nên nàng không thể làm gì được.
Dù gì thì ai sẽ hứng thú với cơ thể của trẻ con chứ!
Tô Linh Nhi khẽ vẫy bàn tay ngọc của mình, một đám sương mù ở dưới chân ba người bay lên.
Đám mây mù hóa thành một đám mây trắng xóa mang ba người bay lên, bay về phía Thanh Vân phong.
Cách nhau hàng trăm kilomet mà chỉ chưa đầy nửa giờ bọn họ đã bay đến trước sơn môn của Thanh Vân phong.
So với Tiểu Sơn Phong, Thanh Vân phong cao hơn và hùng vĩ hơn.
Đỉnh núi khổng lồ đứng sừng sững trên mặt đất, ở giữa lưng chừng núi có thể nhìn thấy mây tiên lững lờ, hạc trắng kết đàn bay lượn.
Vô số bậc thang màu trắng ngọc giống như thang trời dẫn thẳng lên đỉnh núi, không nhìn thấy điểm cuối.
Là một trong chín thánh địa lớn của giới tu hành, Thanh Vân tông khá quan tâm đến việc trang trí ngọn núi chính của nhà mình.
Trên đỉnh Thanh Vân phong có thác nước, có sông hồ, đủ loại hoa cỏ, chim thú quý hiếm, điểm tô bằng những ngôi nhà độc đáo nằm rải rác xen lẫn.
Núi tiên trang nghiêm nhưng cũng không mất đi vẻ thanh lịch.
u Dương đi ở phía trước, Tô Linh Nhi và Hồ Đồ Đồ một trái một phải đi theo sau nửa bước.
Vừa mới bước đến sơn môn đã thấy hai con sư tử đá đang ngủ gà ngủ gật trên cái trụ sơn son màu đỏ thắm.
Dường như phát hiện có người đến, hai con sư tử đá mơ màng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, run mình giũ đá vụn trên người rồi nhảy khỏi trụ sơn, nhắm mắt lại, kiêu ngạo nói với u Dương: “Người đến là người nào, nói khẩu lệnh của sơn môn!”
u Dương thấy sư tử đá chẳng thèm mở mắt mà lập tức nổi giận lôi đình, cười lạnh nói: “Đến đây cúi đầu xuống, ta sẽ nói khẩu lệnh cho ngươi!”
Hai con sư tử đá nghiêng lỗ tai sang một bên và cúi đầu xuống, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cợt giễu của u Dương thì lại lập tức sững sờ.
Nhưng u Dương không hề thân thiện với hai con sư tử đá trước mặt, thẳng tay cho hai sư tử đá một cục u trên đầu, hắn tức giận hét lên: “Ngươi chính là do tự tay ta nặn ra mà còn dám bắt ta báo khẩu lệnh sao? Nghe kỹ cho ta, khẩu lệnh chính là cha ngươi không bao giờ cần khẩu lệnh để tới đây!”
Sư tử đá bị gõ đầu choàng tỉnh, chúng nó vội vàng xoay người tránh đường, quỳ rạp trên mặt đất ngoan ngoãn như hai con chó xù, thậm chí còn vẫy đuôi với u Dương.
Hai con sư tử đá trước mặt chính là hai tên gia hỏa do hắn tùy tiện nặn ra lúc mới bắt đầu tu luyện độn pháp Thổ hệ, bởi vì quên thu hồi chân khí của mình nên hai tên gia hỏa kia mới có linh khí, lâu dần nhờ chân khí của u Dương mà khai mở linh trí.
Cuối cùng lại bị lão chưởng môn lừa gạt bắt ngồi canh ở cổng lớn.
Có thể nói một tảng đá được khai mở linh trí là ngàn năm hiếm có, một khi tảng đá kích được khai mở linh trí thì nó sẽ ẩn mình ở trong núi, nên trong thế giới tu hành, hầu như chưa từng gặp qua thạch linh.
Dùng hai thạch linh để trông cửa là khí phách bậc nào!
Không nghĩ tới hai con thạch linh trông cửa cho Thanh Vân phong đến làm kiêu ngạo, thậm chí không thèm nhìn thẳng hắn!
u Dương dẫn theo hai cô gái đi thẳng lên thềm đá, đi được hai bước thì lại lui trở về.
Thanh Vân phong cấm bay, cũng cấm sử dụng pháp thuật, nếu muốn lên đến đỉnh núi chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình.
Bậc đá dài như vậy, hắn cũng không muốn đi hết một đoạn đường như thế.
Hai con sư tử đá vừa thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy u Dương vừa đi lên lại quay trở về thì lập tức ngồi thẳng dậy.
u Dương chỉ một con sư tử đá trong đó, nói: “Ngươi chở chúng ta đi lên đó.”
“Chủ nhân, chỉ có thể tự mình đi bộ lên Thanh Vân phong, đây là quy củ.” Con sư tử đá bị u Dương chỉ vào, cười giảo hoạt giải thích nói.
u Dương nhìn sư tử đá, ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Ta nghe không rõ, ngươi nói lại lần nữa xem?”
Sư tử đá trong nháy mắt cảm thấy thân thể của mình đang hóa đá tại chỗ, chân khí thuộc về u Dương trong cơ thể đang từ từ rời khỏi cơ thể của mình.
Sư tử đá cuống quít cúi xuống nói: “Ý của ta nói là quy tắc của chủ nhân chính là quy tắc, đi thôi! Nhấc chân lên chậm thôi, ngài có muốn ta nằm thấp xuống một chút không?”
u Dương hừ lạnh một tiếng, dẫn hai nữ nhân cưỡi lên sư tử đá, nhảy vài cái, sư tử đá liền biến mất trên bậc thang bạch ngọc.
Sư tử đá không được u Dương gọi tên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn thấy một thanh niên muốn đi theo u Dương lên sơn môn.
Sư tử đá phấn kích, trầm giọng nói: “Người đến là ai, khẩu lệnh!”
Thanh niên sửng sốt, nghĩ đến dáng vẻ u Dương phát cáu vừa rồi, thử nói: “Khẩu lệnh là cha ngươi...”
Thanh niên còn chưa nói xong, dáng người của sư tử đá đã tăng vọt, cơ thể vốn cao năm sáu mét trong nháy mắt vọt tới hơn hai mươi mét, sư tử đá to lớn giơ móng vuốt, dùng sức đè lên người thanh niên.
Bị kinh hãi, chàng thanh niên kết pháp quyết độn đất bỏ chạy.
“Cũng dám giở trò khôn vặt với ta? Đúng là muốn tìm cái chết mà!” Sư tử đá cười lạnh một tiếng, thân là thạch linh, nó có thiên phú đối với thuật pháp Thổ hệ.
Sư tử đá nhấc móng vuốt lên hung hăng đập lên trên mặt đất, thanh niên vốn dĩ độn đất dưới mặt đất thảm thiết hét lên và bò ra khỏi mặt đất, ôm lấy đầu.
Thân thể vừa mới chui ra được một nửa, đất ở xung quanh đã giam cầm hắn ta lại.
“Khẩu lệnh sai, phạt đứng mười tiếng!” Sư tử đá quay trở lại trụ sơn, ngáp một cái mà nói.
Người thanh niên nhìn sư tử đá, muốn khóc mà không ra nước mắt, rõ ràng là bị sư huynh Lăng Phong gọi đi chép Hoàng Đình kinh, sao có thể xui xẻo đến mức bị phạt đứng ở chỗ này.