“u Dương sư huynh, cầu xin huynh ngừng tay, nếu cạy nữa sẽ không kích hoạt được trận pháp hộ tông!” Một thiếu niên bình thường mặc đạo bào màu xanh lam khẩn thiết cầu xin u Dương.
u Dương thì đang cầm cuốc sắt cạy linh thạch tinh túy cực phẩm trên mặt đất.
Linh thạch tinh túy cực phẩm chỉ tồn tại ở nơi sâu nhất của mạch linh thạch, cực kỳ hiếm có, là vật liệu cần thiết bất kể dùng để tu luyện hay là luyện chế pháp bảo đều không thể thiếu.
Chỉ những tông môn đỉnh cấp như Thanh Vân tông mới có thể lấy để xây dựng trận pháp hộ tông.
“Sợ cái gì chứ? Nếu chưởng môn trách phạt thì nói là ta làm, viên này cho ngươi, ta có miếng ăn, có thể thiếu ngươi sao?” u Dương cõng một bao tải ở trên lưng, âm thầm nhét cho thiếu niên kia một viên không đạt, hào phóng nói.
Người thiếu niên nơm nớp lo sợ, run rẩy nhận lấy viên linh thạch tinh túy cực phẩm mà u Dương đưa cho mình, một viên này có thể so sánh với tài nguyên tu luyện trong nửa năm hắn.
Vậy mà cái bao bố u Dương đang mang sơ sơ đã đầy một nửa!
Người này muốn một lần cạy sạch trận pháp hộ tông sao!
Nếu đội chấp pháp của Hình phong nhìn thấy, người bình thường không chết thì cũng sẽ bị lột da.
Dám nạy trận pháp hộ tông lại còn nói mình không phải phản đồ của tông môn?
Nhưng lúc người này đang nạy thì tình cờ đội chấp pháp đi ngang qua, còn chào hỏi người ta:
“Mấy ngươi làm gì vậy?”
“u Dương sư huynh, phong chủ kêu chúng ta đi tuần, ngươi làm gì vậy?”
“À, không phải do trong nhà thiếu linh thạch nên ta mới tới đào một ít sao, người mà, đều phải tự lực cánh sinh.”
“Cần giúp một tay không u Dương sư huynh?”
“Không cần, đào thêm một chút nữa ta sẽ trở về, đến lúc phải ăn trưa rồi...”
Rồi u Dương vừa quơ cuốc sắt vừa nói chuyện cùng với các sư huynh ở trong đội hộ pháp!
Những người kia đều bị mù sao?
Hắn đang đào móc trong trận pháp hộ tông đó!
Các đệ tử nội môn bình thường chỉ nhìn trận pháp hộ tông hơi lâu thôi đội chấp pháp đã đến dò hỏi bọn họ có phải là phản đồ tông môn hay không.
Mà vị sư huynh u Dương này đã đào ở đây gần một giờ!
Nhưng nghe nói vị sư huynh này là con riêng của chưởng môn.
Vậy thì không sao!
Tay của người thanh niên đau khổ cầu xin u Dương ngưng đào khẽ di chuyển, viên linh thạch tinh túy cực phẩm biến mất trong tay hắn, hắn cũng giả vờ không có chuyện gì mà rời đi.
u Dương lau mồ hôi trên trán, cõng nửa bao linh thạch tinh túy cực phẩm ở trên lưng đi về Tiểu Sơn phong.
Chỉ vừa mới đi được hai bước, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen đã ngăn ở trước mặt u Dương.
Người đàn ông trung niên ngăn trước mặt u Dương dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Cố ý hủy hoại trận pháp hộ tông, lấy trộm linh thạch của tông môn, ngươi biết tội của mình không?”
u Dương nhìn người tới, cười hì hì nói: “Lý sư thúc, thúc ăn cơm chưa?”
“Nghiệt đồ! Đồ đệ tốt mà Hồ Vân thu nhận vậy mà lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!” Người đàn ông trung niên lạnh lùng quát lớn.
u Dương cũng lười nói nhảm, từ trong túi trữ vật lấy ra một quyển sách vung về phía người đàn ông kia.
Lờ mờ có thể thấy cảnh cô gái tuyệt đẹp trong bộ quần áo mát mẻ giữa các trang sách.
“Dám dùng ám khí!” Người trung niên thấp giọng quát một tiếng, mở áo bào đen ra, chỉ trong nháy mắt bầu trời tối sầm lại, giống như trời đất đều bị áo bào đen kia hấp thu vào bên trong.
Khi trước mắt của u Dương khôi phục trở lại bình thường, bóng dáng người trung niên đã biến mất.
u Dương lẩm bẩm nói: “Mỗi lần muốn xin một bản thì cứ giống như tông môn bị hủy diệt, sợ người khác nhìn thấy, lão xử nam thật sự quá rảnh mà.”
Người chặn u Dương vừa rồi là phong chủ Lý Ý của Hình phong có tu vi sâu không lường được, nhưng lại yêu thích tranh màu.
Lúc nhìn thấy bản vẽ chân thực của các nhân vật mà u Dương lấy ra, hắn ngay lập tức kinh ngạc như gặp thiên nhân, cũng hết lời khen ngợi cốt truyện tuyệt vời cũng như những thăng trầm của nữ chính được miêu tả trong sách.
Vì vậy, thỉnh thoảng hắn lại lấy cớ để mượn một bản từ u Dương để đọc.
Khi u Dương mang linh thạch tinh túy cực phẩm trở lại Tiểu Sơn phong, trong sân nhỏ đã vô cùng náo nhiệt.
Hai tay Tiêu Phong cởi trần, cơ bắp rắn chắc màu đồng cổ cực kỳ chói mắt dưới ánh nắng chiều.
Hồ Đồ Đồ ôm tàng hồ nhìn đến ngây người, nước dãi trào ra không ngớt.
Trong tay Trần Trường Sinh cầm bút lông vẽ nháp ở trên lưng Tiêu Phong.
Thần thú ngũ phương sống động hiện ra trên lưng của Tiêu Phong.
Rồng bay lên, hổ vồ xuống, rùa ngửa cổ, chim cúi đầu và kỳ lân nhắm mắt.
Theo từng nhịp thở, Thần thú ngũ phương chập chùng nhúc nhích ở trên lưng Tiêu Phong như thể đang sống lại.
Quả nhiên, ngay cả Hình phong chi chủ cũng không kiềm được trước bút lực này, nếu đây thật sự là một muội tử ngang bướng, ai có thể chịu đựng được!
Đối mặt với bóng lưng của Tiêu Phong, u Dương không chút keo kiệt mà khen ngợi tài nghệ của Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh đỏ mặt, lớn tiếng nói hắn chưa từng vẽ qua.
Nhưng lại gây ra một tràng cười sảng khoái, cả sân tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
u Dương ném bao tải xuống đất, linh thạch tinh túy nhiều màu sắc nằm rải rác khắp mặt đất, nguyên khí trời đất dồi dào từ linh thạch tinh túy truyền đến.
Đối với người ngoài mà nói thì gần như không thể mơ tưởng đến linh thạch tinh túy, còn đối với những người có mặt ở đây, ngoại trừ Tiêu Phong trông giống như chưa trải chuyện đời thì những người khác đều giống như nhìn thấy rác rưởi.
“Sư huynh, lúc đi ta đã nói huynh biết mắt trận ở trong vòng trung tâm có phẩm chất tốt nhất, tại sao chỗ này không có chứ?” Trần Trường Sinh cúi người lục lọi một chút, hỏi u Dương.
“Vốn dĩ lúc đầu cũng muốn đào ở trung tâm nhất, nhưng lão chưởng môn đáng chết kia lại ra hạ cấm chế, ta hoàn toàn không cách nào tới gần được.” u Dương thở dài nói.
Trần Trường Sinh thật sự cũng không hy vọng xa vời u Dương có thể đào tinh túy của trận pháp hộ tông ở trung tâm nhất về.
Đó là chỗ mấu chốt nhất của toàn bộ trận pháp, cho dù chưởng môn cho phép bọn họ làm loạn, nhưng cũng không thể làm quá mức.
“Những thứ này cũng đủ rồi, đi thôi, Tiêu sư đệ, ta nghiền nát những linh thạch này rồi bôi lên người ngươi. Sẽ rất đau, ngươi chịu đựng một chút.” Trần Trường Sinh thu linh thạch tinh hoa lại, nói với Tiêu Phong.
Tiêu Phong khẽ gật đầu, so với việc hắn có thể tu luyện thì đau một chút cũng chẳng là gì!
Nhưng hắn đã đánh giá thấp cảm giác đau đớn khi linh thạch tinh túy xâm nhập vào cơ thể.
Để tinh hoa của thạch linh được khảm hoàn chỉnh vào cơ thể của Tiêu Phong, gần như mỗi mảnh vỡ đều phải ghim vào ba phần da thịt.
Ròng rã mấy ngàn mảnh vỡ, mỗi một lần đều là cơn đau thấu xương.
Hơn nữa, để làm cho linh thạch phát huy hiệu quả cao hơn, Trần Trường Sinh cũng sẽ kích thích nguyên khí trời đất ở trong linh thạch.
Mấy ngàn mảnh vỡ linh thạch giống như hàng ngàn chiếc đinh nóng hổi đâm vào cơ thể Tiêu Phong.
Dưới sự tra tấn cực hình như vậy, Tiêu Phong vẫn chịu đựng toàn bộ quá trình mà không kêu lên một tiếng nào.
Lúc bức vẽ hoàn thành, Trần Trường Sinh hài lòng lau mồ hôi trên trán, trầm trồ khen ngợi bức tranh Thần thú ngũ phương mình vừa chế tác xong.
Tác phẩm này có thể là bức tranh đỉnh cao nhất trong cuộc đời của hắn.
Dưới sự cường hoá của linh thạch tinh túy cực phẩm, thần thú càng trở nên sống động, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm, tiếng phượng múa, tiếng hổ gầm ở bên tai.
Nếu Tiêu Phong cởi trần đi trên đường ở kiếp trước, đi vài bước thì sẽ bị bắt lại thẩm vấn có phải đại ca xã hội đen nào đó không.
Nhưng tất cả Thần thú đều không có mắt, lộ ra vẻ không có sức sống.
Bởi vì công việc vẽ đôi mắt được giao lại cho u Dương.
Nét bút điểm mắt vẽ rồng là để mở linh trí của Thần thú!
Đây cũng là bước khó khăn nhất trong hành trình trộm của trời, vì vậy tất cả mọi chuyện đều phải thận trọng và kỹ càng!