Chương 39: Thiên đạo không được thì để đại đạo tới!
Uy áp vô tận và Thiên Phạt chi Nhãn vừa mở ra kia đã để mắt tới tàng hồ Hồ Ngôn có tu vi cao nhất.
"???!" Cả người Hồ Ngôn cứng đờ lại, thở cũng không dám thở, lắc đầu điên cuồng.
Không phải ta! Mặc dù ta là Độ Kiếp kỳ nhưng ta thực sự không có gan khiêu khích cha già thiên đạo đâu!
Mấy tiểu quỷ này điên hết rồi! Có bao nhiêu cân lượng mà lùa ra Thiên Phạt chi Nhãn!
Bạch Phi Vũ mặt không đổi sắc nhìn lên Thiên Phạt chi Nhãn trên trời, lòng vẫn hơi kinh ngạc, Thiên Phạt chi Nhãn này còn suy yếu không còn hình dạng gì hơn cả thời thượng cổ.
Bạch Phi Vũ chậm rãi rút kiếm ra, thiên đạo bất nhân thì ta là thiên đạo!
Keng! Tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên, kiếm ý toàn thân Lãnh Thanh Tùng tăng vọt, chỉ thẳng lên thiên đạo.
"Thiên đạo bất nhân thì ta trảm thiên đạo!"
Trường Trần Sinh chỉ muốn khi Tiêu Phong thất bại do ý thức của Thần thú thì hai người có thể chặt đứt mối liên hệ giữa Tiêu Phong và Thần thú trong tình huống thiên đạo không cho phép.
Hai người cùng lúc rút kiếm, chỉ thẳng lên thiên đạo.
Trong mắt thiên tài, cách giải quyết vấn đề tốt nhất chính là giải quyết từ gốc!
Thiên Phạt chi Nhãn cảm nhận được hai luồng kiếm ý đang bay thẳng về phía mình.
Thiên Phạt chi Nhãn vốn không chút gợn sóng, không chút tình cảm tỏ ra nghi hoặc.
Vì sao một trong hai luồng kiếm ý này lại mang tới cảm giác quen thuộc như vậy?
Thiên Phạt chi Nhãn nhìn xuống dưới, thấy Bạch Phi Vũ toàn thân trắng toát, mặt không đổi đang mỉm cười tựa như chào hỏi với mình.
"Là hắn! Hắn lại chuyển thế!" Trong mắt Thiên Phạt chi Nhãn hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng cũng lập tức đổi thành tàn nhẫn.
Nhân lúc chưa trưởng thành phải làm thịt hắn ngay!
Kiếm ý của Bạch Phi Vũ phóng lên tận trời, nhưng không chỉ thẳng vào Thiên Phạt chi Nhãn.
Mà nó hóa thành thân ảnh của Bạch Phi Vũ lóe lên trước Thiên Phạt chi Nhãn.
Để lại một câu uy hiếp: "Ngươi muốn bị ta chọc mù mắt thêm lần nữa à?"
Câu nói này tựa như đánh thức ký ức đã bị phủ bụi từ lâu của Thiên Phạt chi Nhãn, vốn dĩ bầu trời đang dày đặc mây đen lập tức tan thành mây khói.
Thiên Phạt chi Nhãn nhìn về phía Tiêu Phong đang chậm rãi xâm chiếm hai con Thần thú, trong mắt lóe lên lửa giận, một tia sét như con rắn màu tím xông về phía Tiêu Phong.
"Tử Tiêu Diệt Thế thần lôi!"
Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh lập tức nhận ra lai lịch của tia lôi xà này!
Có thể đánh bay sự tồn tại của một người trên dòng sông thời gian!
Loại thần lôi này sẽ tiêu trừ toàn bộ vết tích tồn tại của đối phương!
Vả lại còn bất chấp thời gian, đã công kích là không thể kháng cự!
"Cuồng vọng!"
"Nghiệt súc!"
Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh tức giận vì Thiên Phạt chi Nhãn này chưa nói võ đức đã đột ngột ra tay!
"Tự tìm đường chết!"
Mặc dù Lãnh Thanh Tùng không biết vì sao hai người họ đột nhiên ngửa mặt lên trời mắng, nhưng chắc chắn là do con mắt trên trời kia có vấn đề!
Lãnh Thanh Tùng rút kiếm phóng thẳng về phía Thiên Phạt chi Nhãn trên bầu trời.
Thấy Lãnh Thanh Tùng ra tay, Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh cũng cùng lúc ra tay với Thiên Phạt chi Nhãn.
Hai kiếm ý và đại trận tấn công của Tiểu Sơn phong được kích hoạt, đâm thẳng về phía Thiên Phạt chi Nhãn.
Thiên Phạt chi Nhãn không thể tin nổi, đám sâu bọ kia cũng dám?
Ngày thường đám sâu bọ này có ai là không khóc lóc cầu xin thiên đạo đánh nhẹ một chút, sao tới phiên ba người này, tên thì rút kiếm, tên thì khởi động trận pháp rồi!
Bởi vì Tiêu Phong chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ nên công kích của Thiên Phạt chi Nhãn cũng bị suy yếu đi rất nhiều.
Ngay cả thiên đạo cũng không ngờ Trúc Cơ kỳ có thể dẫn tới Thiên Phạt!
Thế nên khi ba người kia đồng loạt ra tay, Thiên Phạt chi Nhãn có hơi bối rối, mới phóng ra một tia Tử Tiêu thần lôi đã tiêu hao mất bảy phần lực lượng.
Không lẽ lần này mình lại bị chọt?
Trong lúc Thiên Phạt chi Nhãn hốt hoảng chuẩn bị đường chạy, loại chạy trốn kiểu này từ khi Thiên Phạt chi Nhãn sinh ra tới nay chưa từng xảy ra!
Đúng là quá nhục!
Thiên Phạt chi Nhãn phóng con mắt cừu hận nhìn về phía ba người đâm mình, chỉ tiếc lần này mình không mang theo toàn bộ thực lực.
Chờ đi, chờ tới khi các ngươi độ kiếp thì ông đây đánh chết các ngươi!
Thiên Phạt chi Nhãn giam cầm ba người, cả ba định thân tại chỗ, không thể động đậy được chút nào.
Ba người mới Kết Đan kỳ dù có nghịch thiên thế nào thì vẫn không thể làm Thiên Phạt chi Nhãn bị thương.
Thiên Phạt chi Nhãn hung hăng nhìn chằm chằm ba người, ánh mắt rơi vào Tiêu Phong đã bị Tử Tiêu thần lôi nhập thể, bấy giờ mới chuẩn bị chậm rãi tiêu tán.
"Muốn đi? Đã hỏi ta chưa?" Giọng của u Dương vang lên.
Nguyên khí thiên địa điên cuồng hội tụ lại trên Tiểu Sơn phong.
Một bàn tay khổng lồ bằng nguyên khí thiên địa tóm Thiên Phạt chi Nhãn chuẩn bị rời đi lại.
Ai dám chạm vào thiên đạo?
Mưa máu đột nhiên hạ xuống, phàm là nơi bị mưa máu rơi xuống đều bị ăn mòn thành từng lỗ nhỏ.
"Dừng tay!"
Một giọng nói nguy nga vang vọng đất trời, thanh âm vắng lặng buồn tẻ tựa như đã tồn tại mãi mãi.
Khi thanh âm ấy xuất hiện, bốn mùa giữa thiên địa thay đổi liên tục, nhật nguyệt chớp nhoáng thay nhau xuất hiện tựa như bóng đèn chợp tắt chợp tối.
Khắp thiên địa xuất hiện dị tượng hỗn loạn.
u Dương đứng trên Tiểu Sơn phong, vẻ mặt bình tĩnh, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra như dòng sông lớn.
Ba người Lãnh Thanh Tùng và Hồ Đồ Đồ đều bị u Dương bỏ vào phòng, bên ngoài chỉ còn lại Thiên Phạt chi Nhãn và Tiêu Phong.
Tử Tiêu thần lôi nhập vào thân thể Tiêu Phong, thân thể bắt đầu tán loạn, hư ảnh của Thanh Long và Chu Tước đang liều mạng chống lại để không bị tiêu tán, nhưng ở trước mặt lôi xà, chúng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn lôi xà từng bước xâm chiếm bản thân.
u Dương nghịch Thiên Phạt chi Nhãn bị mình tóm lại, lập tức biết giọng nói đó là ai.
Là giọng của thiên đạo!
u Dương cười lạnh, chợt giơ tay lên, Thiên Phạt chi Nhãn bị bàn tay vô hình kia lôi xuống.
"Hự!"
Thanh âm vốn vắng lặng cô liêu kia đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ.
u Dương lập tức cảm thấy một cỗ áp suất thiên địa đang điên cuồng đè ép lên người hắn.
Cảm giác mất mát vì bị thiên địa vứt bỏ tràn ngập trong lòng.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã biến mất tựa như băng tuyết tan ra.
Chân khí khổng lồ không thể hình dung được đang lăn lộn khắp người u Dương, gần như ngưng tụ thành hơi nước.
Trên bầu trời, một gương mặt khổng lồ chậm rãi xuất hiện trên đám mây.
Nhưng u Dương không cho nó cơ hội thành hình, chân khí khổng lồ phóng lên tận trời đánh cho đám mây mặt người kia thất linh bát lạc.
"Muốn làm ta buồn nôn? Chưa tới lượt ngươi, để đại đạo tới đi!" u Dương triệu hồi bàn tay đang tóm Thiên Phạt chi Nhãn về bên người, thản nhiên nói.
u Dương khống chế bàn tay khổng lồ đang tóm Thiên Phạt chi Nhãn tới gần Tiêu Phong đang bờ sụp đổ.
Tử Tiêu thần lôi đang ngang ngược hoành hành trong cơ thể lập tức dừng động tác, lôi xà thò đầu ra, trong lúc nó đang ngạc nhiên và nghi ngờ vì Thiên Phạt chi Nhãn đột nhiên tới gần.
Thì u Dương đã khống chế bàn tay khổng lồ nhấn Thiên Phạt chi Nhãn vào mi tâm Tiêu Phong!
Tử Tiểu thần lôi lập tức hóa thành lôi xà bị hút vào bên trong Thiên Phạt chi Nhãn.
Thanh Long và Chu Tước vốn đang là hư ảnh cũng ngưng thực.
Tiếng rồng ngâm cao vút và tiếng chim hót bén nhọn vang lên.
Thiên địa vốn đang tối đen lập tức đất nổi sen vàng, hương khí thần tiên từ trên trời hạ xuống, ánh sáng tím chiếu khắp ba nghìn dặm.
Thiên Phạt đã qua, khi thần thú xuất thế cũng có điềm lành giáng thế.
Nhưng dường như rất bất mãn với u Dương, điềm lành chỉ xuất hiện trong nháy mắt thì thiên địa đã khôi phục lại bình tĩnh.
"Đúng là hẹp hòi!" u Dương nhếch miệng nhìn lên bầu trời.