Một điếu Hongtashan có thể bù đắp được Trần Vũ khổ tu mười ngày.
Một gói Hongtashan có 20 điếu thuốc, toàn bộ hút xong. . .
"Đây chính là hơn nửa năm công lực a. . ."
Trần Vũ cảm thán.
Đợi đến gói thuốc này hút xong, thực lực của hắn trong lớp ít nhất cũng có thể xếp ở hạ trung hạ du.
Nếu đổi thành tiêu chuẩn đẳng cấp võ giả thì bằng với cấp 0.3 .
Võ giả cấp 0.5 tại trong lớp mười hai liền có thể được xưng tụng là học sinh khá giỏi.
Cấp 0.8 thì có thể vào top 10 toàn trường, trên bảng nổi danh.
Nếu như đạt tới võ giả cấp 1, coi như không thi đại học, trực tiếp tiến vào xã hội, tiền lương cũng sẽ không thấp hơn 1 vạn.
Dù sao rất nhiều người tốt nghiệp đại học thực lực phổ biến cũng liền võ giả cấp 1.
"Chỉ cần là có thuốc lá . . ."
Trần Vũ nhắm lại hai mắt: "Một tháng sau thi đại học, ta không sai biệt lắm có thể đột phá cấp 1."
" Lại hút nhiều một chút thuốc lá, thi một cái Trạng Nguyên toàn thành phố cũng không phải là không được. . ."
. . .
Cùng lúc đó, sở công an đường Du Thụ.
Bà chủ cửa hàng thuốc lá nổi giận đùng đùng đi vào: "cảnh sát trực ban đâu? Báo cảnh! Tôi muốn báo cảnh sát."
"Mời cô bình tỉnh lại." Một người cảnh sát nhân dân đi tới, quan sát bà chủ trên dưới vài lần, nghiêm túc hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra."
" Tiệm thuốc lá của tôi bị trộm!"
" Bị trộm thuốc lá?" Cảnh sát nhân dân rùng mình một cái.
Thuốc lá tương đương quý giá có thể nói là "Xa xỉ phẩm" .
Phàm là mất trộm, liền không phải là một số lượng nhỏ!
"Bị trộm bao nhiêu?"
"Một gói."
"Một. . . Một gói?"
"Đúng, một gói Hongtashan." Bà chủ giận đến toàn thân phát run: "Chỉ là bị trộm đi một gói thuốc lá, mất rồi thì thôi. Nhưng tên trộm kia, hắn. . . Hắn khiêu khích tôi!"
"Làm sao khiêu khích?"
"Hắn để lại tiền cho tôi!"
". . ." Cảnh sát đồng chí sắc mặt cổ quái: "Vậy nên tính là mua à, không thể tính trộm ?"
" Hongtashan giá bán 1680 nguyên! Tên trộm đó chỉ để lại cho tôi 10 nguyên thôi, không phải là trộm thì là gì? Hắn đang muốn khiêu khích tôi !"
Cảnh sát nhân dân: ". . ."
"Ta có lắp camera! xem đồng phục là của trường trung học Thanh Thành,nhất định phải bắt được thằng trộm đó! Cho hắn cái đại bỉ đâu!"
"Có camera liền dễ làm, nữ sĩ ngươi trước tỉnh táo. . ."
. . .
Khi Trần Vũ về đến nhà.
Đồ ăn đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Trần mẫu tiến lên, tiếp nhận ba lô, nhíu mày: "Hôm nay về muộn như vậy?"
"Lớp tự học buổi tối, chậm trễ chút thời gian." Rửa tay một cái, Trần Vũ ngồi trước bàn ăn nhìn trái nhìn phải: "Chị đâu?"
"Chị con chờ sốt ruột, về phòng rồi."
"Vậy con đi gọi chị."
Trần Vũ đứng dậy đi ra phòng bếp, trực tiếp đẩy ra một gian phòng ngủ.
Chỉ thấy một thiếu nữ dáng người uyển chuyển đang nằm ngửa ở trên giường, một bàn chân nhỏ mảnh khảnh trắng nõn vểnh lên, tất ngắn màu trắng chỉ cởi một nửa, lúc ẩn lúc hiện. . .
Trần Vũ: ". . ."
Trần Tư Văn quay đầu, mở miệng: "Em nhìn cái gì?"
". . . Nếu chị không nói chuyện, em còn cảm thấy chị rất xinh đẹp."
"Mở miệng thì “răng rứa”?"
Trần Vũ che cái trán: "Khi nào thì chị học nói giọng Đông Bắc rồi. . ."
Trần Tư Văn ngồi dậy, mặc vào bít tất, bó lấy tóc dài: "Hôm qua có đồng nghiệp mới tới từ Đông Bắc."
Trần Vũ: "Hôm nay chị liền học được rồi?"
Trần Tư Văn: "Đúng vậy đó."
Trần Vũ: ". . . Ăn cơm."
Trần Tư Văn: "Được rồi." ( đoạn này chị nó đang nói giọng địa phương , nhưng mà ta không biết dịch làm sao nên để nguyên ).
". . ."
【 tâm lý bị tổn thương: Tinh thần +1 】
. . .
Mang theo Trần Tư Văn tiến vào phòng bếp, ngồi tại bàn ăn bên trên.
Không hiểu làm sao Trần Vũ nhẹ nhàng thở ra.
Trước khi vào nhà, Trần Vũ còn đang sợ hãi.
Sợ sau khi xuyên không, mẹ cùng chị của mình đổi thành một người khác.
May mắn thay, chỉ là thay đổi "Bối cảnh" xã hội, còn lại đều không biến hóa. . .
"Tranh thủ thời gian ăn, đồ ăn nguội rồi." Mẹ của Trần Vũ kẹp lên một miếng xương sườn, đặt vào chén Trần Vũ.
"Chị, ngươi cũng ăn." Trần Vũ kẹp lên một miếng tỏi mạt, đặt ở trong chén Trần Tư Văn.
"Em trai, em ăn trước đi, bổ sung dinh dưỡng." Trần Tư Văn kẹp lên một tờ giấy ăn, đặt ở trong chén Trần Vũ.
"Vẫn là chị ăn trước đi." Trần Vũ kẹp một chút mù tạc.
"Em ăn trước đi." Trần Tư Văn kẹp một cái bật lửa.
Trần Vũ đứng dậy, trực tiếp bưng một cái nồi lên, muốn đổ vào chén của Trần Tư Văn.
Trần Tư Văn cũng không cam chịu yếu thế, giơ ghế lên. . .
"Ầm!"
Trần mẫu vỗ bàn một cái: "Ngoan ngoãn ăn cơm cho mẹ! !"
. . .
"Đấu pháp" một phen, một lần nữa Trần Vũ tìm được cảm giác về "nhà".
"Quả nhiên. . ."
"Hết thảy đều không thay đổi a."
Trần Vũ kẹp cơm lên, để vào trong miệng nhấm nuốt , hạt gạo thơm mềm đang tỏa ra trên đầu lưỡi. Sau đó thỏa mãn nuốt xuống.
【 đang ăn: Đói khát +5; thể chất -1; khỏe mạnh -1. . . 】
Trần Vũ: ". . . Đờ Cờ Mờ, vẫn là thay đổi rồi. . ."
. . .
"Soạt."
Đẩy chén cơm ra, Trần Vũ nằm bệt trên bàn, ngồi phịch trên ghế: "Con không ăn."
"Vậy thì tốt quá." Một bên Trần Tư Văn lập tức kẹp miếng xương sườn trong chén mà Trần Vũ chưa ăn, thè ra phấn nộn đầu lưỡi liếm liếm: "Chị liếm rồi, nó là của chị."