Tôi cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng chạy tới, đã thấy ông chủ cầm trong tay một kiện ngọc khí, mà phần lưng của ngọc khí đã xuất hiện một vết nứt, vẻ mặt hắn rất giận dữ, nhìn chằm chằm tôi, như thể tôi là kẻ làm hư ngọc khí của hắn vậy.
- Ông chủ, chuyện này... Không phải con làm...
Tôi cố gắng giải thích.
- Ngày hôm qua lúc tôi rời khỏi còn rất tốt, chỉ có một mình cậu ở lại, không phải là cậu thì là ai? Nhất định là cậu thấy tôi không ở, muốn đụng đến tiền trong ngăn kéo của tôi, mới lỡ tay là hư kiện ngọc khí này, cậu có biết kiện ngọc khí này bao nhiêu tiền hay không? Nói cho cậu biết, coi như cậu làm công cho tôi một năm, cũng không đủ bồi thường đâu!
Đối mặt với cơn giận dữ của ông chủ, tôi dần dần tỉnh táo lại, chỉ vào ngăn kéo và nói:
- Ông chủ, mong ông nhìn cho kỹ, ngăn kéo này vẫn bị khóa, chìa khoá ở trong tay ông, trước tiên không nói đến việc tôi có mở ra ngăn kéo hay không, thậm chí ngăn kéo để mở, ở trong đó cũng chỉ có mười khối tiền lẻ, ông sẽ không cho rằng tiền của ông là đô la Mỹ chứ, một khối bằng cả vạn chắc? Con làm công ở đây, mấy ngày nữa liền đủ một tháng, tiền lương tốt như vậy còn chưa lấy, chẳng lẽ con lại ham mấy đồng tiền lẻ của ông sao?
Ông chủ sửng sốt, nhất thời nhìn tôi không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn kiện ngọc khí kia, đột nhiên giận dữ hét lên:
- Coi như cậu không ăn cắp tiền, cũng là ăn cắp ngọc khí của tôi, nếu như nó không bị hư, để cậu đắc thủ, cậu đã sớm chạy rồi, hiện tại đợi ở chỗ này, không phải là vì gạt tôi trả tiền lương cho cậu sao? Nói cho cậu biết, cậu bị đuổi việc!
Tôi không thể không nổi điên, ông là một lão già khốn nạn, vì giúp diệt trừ yêu ma trong nhà của ông, tôi bỏ công việc một ngày, còn mất nhiều vật liệu quý giá nữa, suốt cả đêm không ngủ, còn xíu chút nữa bị quỷ bóp chết, kết quả lại đối xử với tôi như vậy?
- Tốt tốt, đuổi việc liền đuổi việc, ông trả tiền lương cho con đi!
Tôi chỉ đơn gian chìa bàn tay ra dưới mũi ông chủ, ai biết được hắn lại quát lớn:
- Tôi không để cho cậu bồi thường tôi kiện ngọc khí là tốt rồi, còn dám bắt tôi trả tiền lương? Cậu nói một chút cậu ở chỗ này của tôi một tháng, cậu làm được bao nhiêu việc? Lại ăn bao nhiêu cơm của tôi? Cả ngày không có gì làm chính là vẽ tranh hoặc viết chữ, cậu nghĩ nơi này của tôi là phòng tự học sao? Nhanh lên một chút cuốn gói hết đồ đạc của cậu, cút đi!
Tôi cũng tức giận, chỉ vào quán trà vắng tanh hét lớn:
- Ông để cho tôi làm việc gì? Quán trà này được ông kinh doanh trở thành bộ dáng như vậy, một ngày không vào được hai người khách, tôi có thể làm cái gì? Lẽ nào ông để tôi từ sáng đến tối phải quét nhà hoài sao?
Ông chủ nghẹn lời, nhưng thẹn quá thành giận, liên tục phất tay nói:
- Tôi không rãnh cùng cậu đôi co, lập tức biến mất cho tôi! Muốn tiền sao, một cắc cũng không có!
Tôi giận đến ngứa răng, nghiến răng nói:
- Được, nếu đã như vậy, ông cũng không thể trách tôi...
Dáng vẻ khi tôi nói rất đáng sợ, ông chủ ngẩn ra, giương nanh múa vuốt nói:
- Cậu muốn làm gì? Nói cho cậu biết, đừng nói một thằng oắt con như cậu, không có ai bên trong thị trấn này dám đối nghịch cùng tôi!
Hắn rốt cục lộ ra diện mạo thật sự, tôi không khỏi cười khẩy:
- Không sai, không "Người" dám đối nghịch với ông, vậy ông liền tự cầu phúc đi...
Tôi xoay người đi tới sau quán, thu dọn hành lý đơn giản một chút, giận đùng đùng liền đi ra bên ngoài, nhưng lúc đi qua trước mặt ông chủ tôi đột nhiên nhớ cái gì đó, nói với hắn:
- Một tháng tiền lương thay cho một kiện ngọc khí bị hư, vậy ngọc tỳ hưu này liền thuộc về tôi.
Cái cổ ông chủ giương cao:
- Hư cũng là của tôi, tám trăm đồng nát bét kia là tiền bồi thường, không tính là mua nó...
Tôi muốn tức điên, gặp nhiều người không nói lý, nhưng chưa từng thấy người nào không nói lý như thế, tôi cũng không cam lòng yếu thế nói:
- Ông đừng tưởng rằng tôi là học sinh mà dễ ức hiếp, nói cho ông biết, mấy cái trò hề mà ông đã làm, như trà hôm trước đun sôi lại cho khách uống, bỏ vài thứ dơ bẩn vào trà rồi hô trà ngon, đừng tưởng rằng tôi cũng không biết, vốn cái quán này của ông đã không ai thèm đến, nếu như tôi nói ra, ông có tin hay không, cái quán này trong vòng một tháng liền đóng cửa?
Lời này của tôi đã kìm nén trong lòng một tháng, lúc này thoải mái nói ra, ông chủ sửng sốt, hắn không nghĩ tới hắn ở phía sau làm cái gì đều bị tôi nhìn ở trong mắt, không khỏi yếu thế, nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng không nao núng, cũng mạnh mẽ trừng mắt với hắn, rốt cục hắn cũng chột dạ, đem kiện ngọc khí nứt kia ném vào trong tay tôi, liên tục phất tay nói:
- Cút mau, cút nhanh lên, đừng để cho tôi gặp lại cậu...
Tôi nhịn một bụng tức, nhanh chân đi ra quán trà, đứng ở ngoài cửa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt cũng đã đảo quanh ở viền mắt, nếu không phải tôi đi quản chuyện vô bổ này, an an ổn ổn sống hết hai ngày này, cầm tiền rời đi, cũng được tám trăm, làm gì còn xảy ra mấy chuyện rắc rối như vậy?
Ai, đáng thương tôi khổ cực gần một tháng, cũng chẳng được chút gì. . . . .
Tôi cúi đầu nhìn một chút ngọc tỳ hưu đã bị hư ở trong lòng bàn tay, mơ hồ bên trong, cùng quái thú nhìn thấy tối hôm qua, dường như hơi giống nhau, điều này cũng xác minh ý nghĩ của tôi, quái thú kia, chính là ngọc tỳ hưu này.
Có lẽ đây là niềm an ủi duy nhất, nếu như có thể dùng mấy trăm khối kia đổi được kiện ngọc khí thần bí này, cũng coi như đáng giá, chỉ là không biết, ngọc tỳ hư này đã bị hư mất, còn có thể khôi phục nguyên dạng được không?
Dưới ánh mặt trời, tôi cẩn thận xem ngọc tỳ hưu trong tay, chậm rãi đi về phía trước, nhìn nhìn, lại cảm thấy hình tượng của con quái thú ngày hôm quá với ngọc tỳ hưu này không giống nhau, nhưng dù sao ngày hôm qua trời quá tối, không nhìn được quá rõ ràng, trong lúc nhất thời, cũng không thể xác nhận được.
Tôi đang tập trung tinh thần nhìn, bỗng nhiên, ngọc tỳ hưu này lóe lên ánh sáng đầy màu sắc, và nó rực rỡ lên trong ánh sáng mặt trời.
Tôi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mà còn chưa kịp nhìn kỹ, đằng sau chạy tới một người đàn ông, muốn cướp đoạt ngọc tỳ hưu trong tay của tôi, tôi nhanh tay lẹ mắt, nắm chặt nó trong tay, quay đầu nhìn lại, hóa ra là ông chủ của quán trà.
- Mau đưa ngọc khí cho tôi...
Hắn trông hơi bối rối, giống như một kẻ khốn khổ bị mất hết của cải vậy, nhìn chằm chằm vào khối ngọc.
- Hừ, cái này đã là của tôi rồi, ông muốn lấy về, không có cửa đâu!
Bàn tay tôi nắm chặt và lùi lại hai bước.
- Đây là của tôi, là tôi mua ở thị trường đồ cổ với giá cao, khi nào thành của cậu rồi, thằng nhãi cậu là tên trộm vặt!
Hắn hét thẳng vào mặt tôi.
Tôi cũng không còn lời nào để nói, nhìn thấy người không biết xấu hổ, chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy, mọi người đều nói hắn là một người kỳ hoa, đúng là kỳ hoa thật, vừa dùng kiện ngọc khí này trừ tiền lương của tôi, đảo mắt liền không thừa nhận, lại chặn đường cướp đoạt?
Nhìn bộ dạng hấp tấp của hắn ta, tôi cũng hiểu ra được, lúc mà ngọc tỳ hưu kia phát ra ánh sáng nhiều màu sắc, chắc chắn là hắn ta lén lút nhìn từ đằng sau, nghĩ rằng đây là một bảo bối, dùng để đổi một tháng tiền lương của tôi, hắn chịu thiệt, vì thế nen lúc này mới không chờ đợi được, muốn cướp trở lại.
- Ông làm ơn minh bạch chút đi, rõ ràng la ông quỵt nợ, không cho tôi tiền công, muốn dùng kiện ngọc khí rách nát này thay cho số tiền của tôi, hiện tại lại muốn cướp trở lại, vậy liền đem đưa tiền công của tôi đây!
Tôi cũng không chút nào yếu thế, đem ngọc tỳ hưu ôm gắt gao, tuyệt không cho hắn cơ hội hạ thủ.
Con mắt hắn đảo loạn một chút, tựa hồ đang nghĩ ra phương pháp nào có lợi nhất, sau đó hét lên:
- Cậu đã phá hư ngọc khí của tôi, tiền lương chỉ mới là tiền phạt thôi!
Tôi cười lạnh nói:
- Thực sự là kỳ quái, tôi chỉ nghe nói qua bồi thường, còn chưa từng nghe nói phạt tiền, ông nghĩ tôi không hiểu pháp luật sao? Ai cho ông quyền phạt tiền người khác, ông cho rằng ông là cục công thương? Lại nói, vật này cơ bản không phải tôi làm hư, rõ ràng là ông cố ý phá hư, dựa vào đó để trừ tiền lương của tôi!
Tiếng cãi vã giữa haic húng tôi càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc có rất nhiều người bu xung quanh, có người đi đường, cũng có một vài chủ quán của những quán xá gần đây.
Hình như hành vi của lão này thường bị người ta khinh thường, nên khi tôi lớn tiếng đem chuyện đã xảy ra nói một lần , sau đó rất nhanh có người hét to:
- Ông bán trà, năm đó ông cũng là đi làm công cho người, tại sao lại có ý nghĩ muốn ăn hết tiền lương của sinh viên cơ chứ?
- Đúng đấy, hàng năm ông đều làm mấy chuyện như vậy, bộ không sợ gặp báo ứng sao?
- Hắn đã sớm gặp báo ứng, mỗi ngày liền cái quỷ đều không vào cửa nhà hắn, còn mở cái gì quán trà? Tôi thấy mau mau đóng cửa về nhà đi thôi...
Xung quanh nhất thời toàn tiếng chửi rủa, chỉ trích hắn, lão già vẫn còn chưa cảm thấy phục, nhảy chân mắng:
- Chuyện của lão tử, liên quan gì đến các người? Đây là bảo bối ta dùng giá cao mua được, chính là hắn làm hỏng, không tìm hắn bồi, chẳng lẽ các ngươi bồi cho ta?
Bên đây nháo nhào ầm ĩ, cách đó không xa lại có hai gã mang đồng phục cảnh sát chạy tới, thét to để cho mọi người bu xung quanh tản ra, lập tức đối với ông chủ trừng mắt lên.
- Ngươi lại làm cái gì? Chuyện thả con gián vào trong chén trà lần trước, có phải ngại tiền phạt ít quá hay không?
Ông chủ lập tức thành thật, tươi cười nói:
- Nơi nào nơi nào, chỉ là một vấn đề riêng tư mà thôi, vấn đề riêng tư...
Tôi thấy rằng đó là hai người ăn mặc đồng phục của cục công thương, không khỏi cảm thấy an tâm, chỉ vào ông chủ nói:
- Con là học sinh phổ thông trung học ở huyện, làm thêm việc ngoài giờ ở chỗ ông ta, con mới vừa làm xong một tháng, ông ta liền vu cáo con đánh hư đồ vật của ổng, cúp luôn một tháng tiền công của con, hiện tại lại muốn lấy lại kiện ngọc khí đã bị hư...
Sau khi nghe lời nói của tôi, một người lớn tuổi trong đó chỉ thẳng vào cái mũi ông chủ, mắng:
- Vương Trường Quý! Lão già ông tuổi cũng đâu còn nhỏ gì nữa, có thể tích đức một chút được hay không? Người ta là học sinh, đi làm kiếm thêm tiền đóng học phí cũng đâu dễ dàng gì? Bộ lương tâm của ông bị chó ăn sao?
Ông chủ không cam lòng chỉ vào tôi nói:
- Hắn đập hư ngọc khí của tôi, đây là chính xác trăm phần trăm, phá hư đồ thì phải bồi thường, đây không phải là tôi quỵt tiền của hắn, cục công thương mấy người cũng nói lí đúng không? Mà nói lại, việc này cũng đâu đến phiên cục công thương quản?
Mà ông chú bên cục công thương cười lạnh nói:
- Loại người như ông tôi nhìn thấy nhiều lắm rồi, đưng tưởng rằng nói như vậy thì tôi không làm gì được ông, đem cái kia ngọc cho tôi nhìn một chút.
Tôi hơi do dự, mở ra bàn tay nhìn, cái kia ngọc tỳ hưu cũng đã không lại lóe lên ánh sáng nhiều màu sắc nữa, vẫn là một viên ngọc khí rất bình thường.
Ta bận bịu đưa tới, ông chú ở cục công thương chỉ nhìn vài lần, liền chỉ vào ông chủ mắng:
- Ông đúng là một lão già tâm địa đen tối, đây là cái gì ngọc khí? Tôi xem hẳn đây là ông mua đươc ở quán ven đườn, liền dự định hố người chứ gì? Tôi cược với ông, vật này nếu như vượt qua mười đồng tiền, tôi lập tức rời đi nơi này!
Ông chủ lúc này há hốc mồm, cắn cắn lưỡi không nói nên lời, ông chú cục công thương hừ một tiếng nói:
- Nói cho ông biết, ngày hôm nay chúng ta là nhận được báo cáo, ông kinh doanh hàng kém chất lượng, bỏ vật liệu giả vào tạo thành những lá trà ngon, như thế nào, ông có cái gì nói không?
- Tôi... Tôi...
Ông chủ sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, nột nột không nói gì, ta đi tới bên cạnh hắn, lần thứ hai lấy tay chìa ra dưới lỗ mũi hắn:
- Ông chủ, đưa tiền công của con đây...
Hắp run cầm cập từ trên người lấy ra bóp tiền, tàn bạo mà trừng mắt tôi nói:
- Thì ra thằng nhãi cậu đi báo cáo tôi, cậu có ngon thì chờ đó cho tôi...
Hắn cắn răng đếm vài tờ phiếu đưa cho tôi, tôi cũng không muốn phí lời với hắn, lấy nguyên sấp, đếm đếm, vừa vặn tám trăm khối.
Hắn đưa tay ra và hét lên:
- Đưa ngọc khí cho tôi!
Tôi đảo mắt một phát, hừ nói:
- Tiền pin mua ngày hôm trước ông còn chưa trả cho con, con lấy cái này trừ nợ!
Ông chú cục công thương xoay người lại đối với ông chủ trợn mắt nói:
- Đi thôi, đừng nhìn chằm chằm vào người ta, hiện tại nên đi kiểm tra những lá trà nhái, lá trà kém chất lượng của ông đi.
Ông chủ oán giận nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng rốt cục vẫn phải cúi đầu xuống, đi theo hai người chấp pháp của cục công thương.
Tôi cảm thấy hả giận, đây thực sự là thiện ác có báo, ông trời mở mắt. Tôi mỉm cười đối với những người xung quanh, một lần nữa vác lên hành lý, mang theo tiền công bị mất của tôi, cùng khối ngọc ngoài ý muốn có được, cũng không quay đầu lại đi luôn.
Tôi muốn về nhà càng sớm càng tốt, để cho ông nội xác định, quái thú bên trong khối ngọc này đến tột cùng là cái gì. . . . .