Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Dạ Hành

Chương 103: Hồi mã thương

Chương 103: Hồi mã thương


“Tặc tử lớn mật!”

Đột nhiên một tiếng hét lớn như sét đánh, một bóng người đen kịt tự thiên rơi xuống, oành một tiếng xuất hiện trước người tiểu quận chúa, phảng phất một tòa Thác Thiên Bảo tháp ầm ầm nện ở trên mặt đất, kích cho tuyết đọng bay lên, Đạo Diễn hòa thượng!

Hòa thượng này thân hình tuy gầy, một tiếng này hét lớn đã có uy khí nuốt sông núi, hắn đột nhiên nhảy đến trước người Minh Nhi, tuyết đọng bay lên, tăng y phồng lên, bộ dáng uy nghiêm như thiên thần, từ góc độ Hạ Tầm nhìn sang, trong tầm mắt vốn đang là một tiểu cô nương trắng trẻo đáng yêu, tựa như thực phẩm mỹ vị ngon miệng, lập tức muốn thu vào tay, đột nhiên đối thành một tòa thần phật, bảo tướng ứng nghiêm, sừng sừng như núi, tăng bào căng phồng bất định, bông tuyết bay múa, dưới người hắn hình thành dòng nước xoáy quái dị vặn vẹo.

Hạ Tầm giật nảy mình, vội vàng dồn trọng tâm xuống phía dưới, ngừng thể xông, hai tay nhắn một cái mặt đất, thân thể vô cùng linh hoạt bắn trở về.

Đạo Diễn hòa thượng thật sự nối giận, tiểu quận chúa nếu ở trước mặt hắn có một cái gì đó sơ xuất, hắn còn có thể diện gặp người? vốn hắn một mực tự giác thân phận, mọi việc do Từ phi làm chủ, lúc này tức giận cực độ, chưa kịp xin chỉ thị, liền chỉ tay về phía Hạ Tầm, hét lớn một tiếng: “Chém nát hắn cho ta!”.

Ánh đao điện, đánh bại lực gió, giống như rồng gầm, bốn đạo ánh đao bay vọt tới, đao khí sắc bén liên tiếp giao nhau đánh xuống, bốn thị vệ Yến vương thật sự hạ sát thủ, quần áo giống nhau, đơn đao hẹp mùi nhọn giống nhau, chiểu thức bố chém giống nhau, có cảm giác như vô địch, long trời lở đất, một kích từ góc độ này, vị ừí, lực lượng vận dụng không chê vào đâu được, chỉ có tránh, không thể đỡ.

Hướng ở đâu tránh?

“Đi!”

Trong ánh đao truyền ra mọt tiếng gọi của Hạ Tầm. Bốn đạo ánh đao sáng như tuyết giao nhau chém xuống, như muốn đem hắn chém thành mảnh nhỏ, Minh Nhi tiểu quận chúa chưa bao giờ gặp qua tràng diện giết người chính thức, thét lên một tiếng liền bưng kín con mất. Hai mất che, lại không nghe được tiếng kêu thảm thiết, nàng lặng lẽ mở năm ngón tay ra, theo khe hở trông về phía trước, nhìn thấy tất cả trống trơn, hai người kia đã không thấy.

“A a a, muốn chết, muốn chết.

Tây Môn Khánh bị Hạ Tầm kéo lấy, một phen nhảy xuống sườn núi, dọc theo vách tuyết bóng loáng nhanh chóng trượt xuống, khi thì nằm ngửa, khi thì nằm sấp, khi thì chuyên như con quay, khi thì bị xóc nảy mà nhảy bật ra, hù cho hắn kinh tâm, một đường rú thảm không thôi: “Xong đời, xong đời, a a a.., ta muốn chết rồi, nói cho nương tử ta biết, tiền riêng của ta giấu ở ờ ơ... A Á!”

Tây Môn Khánh đang vội vàng chuẩn bị hậu sự cho mình, đã đụng thăng vào một gốc cây cây nhỏ mọc nhô ra ở giữ sườn núi, cây nhỏ ngăn ở chính giữa hai chân hắn, hạ thân kịch liệt đau nhức một hồi, thân thể bật ngồi dậy, thế là cái trán lại đập vào cành cây nhỏ, tuyết bám dày đặc ầm một cái đố hết lên đầu và mặt hắn, Tây Môn Khánh hai mắt nối đầy hoa, ngã vật trở về phía sau, té xỉu.

Hạ Tầm từ khi nhảy xuống triền núi. Một mực cận thận, cố gắng né tránh đá núi, cây nhỏ, hắn trượt xuống bốn năm trượng, lúc này mới ngừng thân thể lại. Ngẩng đầu nhìn về phía trên núi, mơ hồ có thể thấy được từng điểm bóng đen đang đuổi xuống. Hắn không biết, ý đồ của hắn muốn bắt tiểu quận chúa làm con tin, đã triệt để chọc giận Đạo Diễn cùng những thị vệ Yến vương, bọn họ đã đuổi tới, chỉ bất quá không dám liều mạng như Hạ Tầm, bọn thị vệ dùng binh khí ổn thân hình, Đạo Diễn đại sư dưới chân dùng sức, thi triển thiên cân trụy ổn định trượt xuống, dùng tốc độ nhanh nhất truy tới gần.

Hạ Tầm không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng leo đến bên người Tây Môn Khánh, phủi tuyết đọng trên mặt hắn, chỉ thấy hai mắt hắn trắng dã, vẫn còn chưa tỉnh táo, liền kéo lấy cố áo hắn. giống như kéo chó chết tóm đi, cùng may mặt đất cực trơn, không cần dùng nhiều sức, chạy còn rất nhanh.

“Không thể chạy thoát!”

Hạ Tầm và Tây Môn Khánh đã tình đang ở trong một lỗ tuyết, tình táo quan sát động tình đến bốn phía, cách không xa bên người bọn họ, cắm một trận mưa tên, tuyết phủ trên mặt nên chỉ còn lại đuôi tên, nhìn thật sự kinh tâm.

Yến vương vệ tức giận đã quyết tâm giết người, mặc dù hai người Hạ Tầm vốn vô tội. Hôm nay ý đồ mạo phạm quận chúa, cùng đủ để chém đầu bọn họ.

Đêm đông trong núi tuy tối nhanh, nhưng cả đêm. Ngươi đều đừng nghĩ đến tràng diện đưa tay không thấy được năm ngón, bởi vì khắp nơi đều là tuyết, tuyết này có thể đem bầu trời đen tối phản chiểu một chút ánh sáng chỉết xạ, phóng đại, hình thành chút ánh sáng, dù là không có ánh trăng, mặt đất vẫn thủy chung bảo trì độ sáng nhất định, có lẽ con báo có thể tránh ánh mắt người, nhưng hai người bọn họ là người sống, tuyệt đối không thể trốn.

Cách đó không xa, truyền đến thanh âm tuyết đọng rơi rụng hoặc là tảng băng bị bẻ gẫy, một người thị vệ đang tìm tòi dấu vết.

Tây Môn Khánh vẻ mặt đau khổ nói: “Làm sao bây giờ? Xem ra bọn họ không cam lòng bỏ qua, hiện tại không trốn, đến khi hừng đông là chúng ta xong đời!”

Hạ Tầm mắt nhìn chằm chằm mùi tên ở một bên, trầm giọng nói: “Thoát được đi đâu? Nếu chạy xa hơn, lúc hừng đông thi thể chúng ta đều đã đông cứng rồi”.

Ánh mất của hắn dần dần dời về phía đỉnh núi vừa rồi trượt xuống, đỉnh núi đang có những cây đuốc chớp động, Hạ Tầm hung hăng nói: “Không đi, nếu muốn tìm sống trong chết, chúng ta phải giết một đòn hồi Mã thương!”

Tây Môn Khánh xem xét nhìn theo ánh mắt của hắn, khẽ nói: “Ngươi điên rồi! Còn muốn chui đầu vào lưới?”.

Hạ Tầm hắc hắc cười nói: “Có phải là ngươi cùng không nghĩ ra? Như vậy ai sẽ nghĩ tới chúng ta dám trở về? Bắt lấy tiểu nha đầu kia, dùng làm con tin, trước qua cửa ải này rồi nói sau, đi!”

Hạ Tầm nhìn quanh khắp nơi, lặng lẽ quay về đường cũ, Tây Môn Khánh cắn răng một cái, đành kiên trì đi theo.

Đạo Diễn dẫn theo những thị vệ kia lục soát hướng ra phía ngoài vòng vây, tuyệt đối không ngờ Hạ Tầm còn dám trở về, hai người hơi nghiêng người để che bóng, dụng cả tay chân, bắt đầu hướng về phía đỉnh núi leo lên, đến khi hai người leo lên đỉnh núi, tay như là muốn đông cứng lại.

Hai người co lại thành một đoàn, lặng lẽ giữ ấm thân thể, cận thận quan sát động tình của những người kia, phát hiện sáu bảy thị vệ lưu động tuần tra, thỉnh thoảng có người đi đến sườn núi bên cạnh, nhìn quanh xuống phía dưới vài lần, trên đỉnh núi mọc lên một đống lửa, một phu nhân mặc giáp ngồi ở bên cạnh đống lửa, đang cùng tiểu cô nương gọi là Minh Nhi nói chuyện, xem bộ dáng như đang giáo huấn nàng cái gì đó, tiểu nha đầu bĩu môi cúi đầu, dường như đang rất chịu khó nghe giáo huấn.

Một lát sau, mỹ phụ mặc giáp cùng đứng lên, đi đến núi bên cạnh nhìn nhìn, còn nói vài câu gì đó với một người thị vệ bên cạnh, tiểu cô nương tên Minh Nhi lại khôi phục sinh động, thêm hai cành củi, gẩy một chút lửa, đứng dậy đi đi lại lại mấy vòng khấp nơi, nhưng mà hình như sau khi nghe xong phụ nhân kia dặn dò, không dám rời khỏi phạm vi cảnh giới của thị vệ.

Hạ Tầm cẩn thận quan sát tình hình hiện trường, nói với Tây Môn Khánh: “Hai người chúng ta đến gần, sau đó, ta phụ trách dẫn dắt sự chú ý những thị vệ kia rời đi chỗ khác, ngươi phụ trách bắt tiểu cô nương kia. Nhớ kỳ, ngươi chỉ có một lần cơ hội, chỉ có cơ hội một chút thời gian, nếu như không thành công, hai người chúng ta nhất định phải chết!”

Tây Môn Khánh sắc mặt trắng bệch, chỉ gật gật đầu.

Hạ Tầm vỗ vỗ hắn vai, ý bảo cận thận, hai người dùng tốc độ thật chậm, vô cùng chậm, lén lút bỏ về phía trước.

“Hồi mã thương?”

“Phốc!”.

Một cây thấp dưới đất đột nhiên truyền ra âm thanh trầm muộn, xoảng một tiếng cương đao ra khỏi vò, một hộ vệ Yến vương như mãnh hố lướt đến, tám bước cực nhanh, động như lôi đình, đao trong tay bố nhanh xuống dưới, cây thấp vừa lên tiếng lập tức đứt thành hai, không sai đến một giây, phương hướng khác liên tiếp có hai cây thấp phát ra tiếng động, hai thị vệ mười phần cơ cảnh, tìm theo tiếng đánh tới, ánh đao sáng loáng, nhanh như điện chớp, người xem phải kinh tâm động phách.

Đao động người cùng động. Hạ Tầm nhảy dựng lên. Hắn không đi về phía trước, mà trốn ngược về phía sau, vừa thấy bóng người nhảy lên, lại có hai thị vệ chạy theo sau, đúng lúc này, Tây Môn Khánh cả người đều đã vùi vào đáy tuyết dữ dội nhảy lên, như một con chó đói chụp mồi, giương nanh múa vuốt về phía Minh Nhi đang đứng bên cạnh đống lửa mở to mắt xem náo nhiệt.

Xoảng một tiếng rồng gầm. Bảo kiếm của Yến vương phi ra khỏi vò, tung người nhảy lên cực nhanh đâm về hướng Tây Môn Khánh. Một cơ hội duy nhất, Tây Môn Khánh bắt được một cơ hội duy nhất, cả người đều nhào tới tiểu quận chúa đứng ở nơi bên cạnh đó, lúc rơi xuống tuy hơi chật vật, nhưng tay hắn cùng đã bóp chăt cổ Minh Nhi, hét lớn: “Tất cả dừng tay!”

Lợi kiếm cách hắn nửa thước, dừng lại ngay lập tức, Từ Phi mặt phấn tái nhợt, trong mắt như phóng hòa, quát lên: “Điêu dân lớn mật, buông Minh Nhi ra!”

Tây Môn Khánh bắt được Minh Nhi, nhất thời dùng khí đại tăng, thân thể hắn nửa ngồi, khống chế được Minh Nhi, đắc ý dào dạt nhìn xung quanh uy hiếp nói: “Đừng nhúc nhích, ai cũng đừng nhúc nhích, người nào đám hành động, ta sẽ lấy mạng nàng!”

Minh Nhi ủy khuất nói: “Tỷ tỷ, lúc này muội nghe người, muội không đi lộn xộn à!”.

Tây Môn Khánh trong lúc cấp bách vẫn không quên thương hoa tiếc ngọc, cúi đâu xuống nói: “Tiêu nương tử ngoan, không được đi đứng im đó là đúng rồi”.

Biến cố lập tức hấp dẫn tất cả mọi người, Hạ Tầm một mặt nhấc tay ý bảo bọn họ không cần phải hành động thiếu suy nghĩ, một mặt đi tới, nói với Từ phi: “Vị phu nhân này, chúng ta không biết các ngươi là thân phận gì, cùng không muốn hiểu rõ, chúng ta không có nhiều yêu cầu, chỉ cầu phu nhân đưa cho chúng ta một con ngựa, chỉ cần để cho ta bình yên ra khỏi sơn khẩu, chúng ta nhất định thả người, tuyệt sẽ không làm tồn thương tiểu cô nương này”.

Từ phi xanh mặt nói: “Các ngươi thật lớn mật, dám áp chế bản.., ta!”

Hạ Tầm chỉ vào chóp mũi mình hỏi: “Phu nhân biết ta là ai không?”

Từ phi hừ lạnh một tiếng nói: “Chăng lẽ ngươi rất có lai lịch sao?”

Hạ Tầm cười nói: “Người không nhận biết ta? Vậy là tốt rồi, cam lòng bỏ ra một thân này, dám kéo hoàng đế xuống ngựa, chúng ta thật sự bị phu nhân làm cho cùng đường, thầm nghĩ chỉ cầu đường sống mà thôi. Phu nhân nếu để chúng ta đi, chúng ta tuyệt không nuốt lời, các người đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, chúng ta vừa ra cửa núi, nhất định thả tiểu cô nương này, còn như bằng không..

Hạ Tầm cười lạnh một tiếng, giả trang làm ra một bộ dáng liều mạng, cực kỳ hung ác nói: “Chúng ta liền bẻ gãy cổ nàng, bẻ gẫy tay chân nàng, đem nàng vứt vào trong khe suối này cho chó sói ăn! Cùng lắm thì đồng quy vu tận!”

Minh Nhi nghe đại ác nhàn nói khủng bố như thế, sợ tới mức thân thể co rụt lại, tội nghiệp nức nở nói: “Các người... Là đồ xấu xa?”

Tây Môn Khánh vừa thấy tiểu mỹ nhân hai mắt rơi lệ, đáng thương, tình cảm thương hoa tiếc ngọc nhịn không được lại lần nữa nối lên, vội vàng buông tay nới lòng, thấp giọng an ủi: “Tiểu nương tử không cần phải sợ hãi, thúc thúc kia chỉ là dọa cho bọn họ sợ, chúng ta còn không sống đủ, tại sao lại giết người, nhất là tiểu mỹ nhân đáng yêu như muội, không thể sai, khi muội lớn lên nhất định sẽ rất là đẹp, đại thúc làm sao cam lòng giết muội”.

Minh Nhi nước mất lưng tròng gật đầu, lưng khom lại mông hơi vểnh lên ánh mắt đen nháy nhấp nháy vài cái. Nước mắt không nghe lời chảy xuống hai gò má, Tây Môn Khánh thấy liền đầy thương tâm. Ngay sau đó, chiếc ủng thô nhỏ của nàng giơ lên. Hung hăng một cước.., đạp thăng vào hạ âm của Tây Môn Khánh.

Nàng là người luyện võ, đương nhiên hiểu rõ chỗ hiếm nào là có thể một kích chế địch, Tây Môn Khánh tuyệt đối không ngờ rằng cô nương nhìn thiên chân vô tà. Hoàn toàn là một tiểu cô nương vô hại lại có thể sẽ ra tay nặng đến như vậy, tuy nói nàng tuổi còn nhỏ, khí lực hơi yếu, nhưng một cước đá vào địa phương này, nhất là chỗ của hắn vừa mới thụ thương qua, một cước này đá trúng, Tây Môn Khánh nụ cười trên mặt nhất thời cứng đỡ.

Hạ Tầm đang cùng Từ phi cò kè mặc cả nói điều kiện, đột nhiên phát giác ánh mất mấy người trước mặt không thích hợp, sau lưng còn truyền đến một hồi ô ô nức nở nghẹn ngào như tiếng con chó nhỏ tru lên, hắn vội vàng quay đầu xem xét, nhất thời đầu óc choáng váng...

Trời đã sáng, một cỗ xe lộc cộc đi trên tuyết đọng ở cánh đồng hoang vu, chính giữa có một chiếc xe phảng phất như một cỗ xe chở tù, thật ra vốn là xe chuẩn bị dùng để bắt sống dã thú. Bởi vậy thanh sắt vừa thô vừa đày, lồng sắt cùng không quá lớn.

Hạ Tầm và Tây Môn Khánh chen chúc trong lồng, cả người theo xe hơi xóc nảy nhấp nhổm liên tục, tội nghiệp nhìn ra bên ngoài.

“Thực xin lỗi, ta.., ta..

Tây Môn Khánh xấu hổ định nói với Hạ Tầm một câu. Nhưng cứ nói ra đến miệng là nói không được nữa.

Hạ Tầm mặt vẫn không biến đối, hồi lâu mới khe khẽ thở dài: “Ta chợt nhớ tới người hành tẩu giang hồ thường nói một câu.

Tây Môn Khánh nói: “Nói cái gì?”.

“Hành tẩu giang hồ, có ba loại người đắc tội không được. Một loại là người xuất gia”.

Tây Môn Khánh lập tức nhìn nhìn tăng nhân đồ đen, nặng nề gật đầu một cái: “Đúng!”

“Loại thứ hai. Là nữ nhân!”

Tây Môn Khánh lại nhìn bóng lưng Từ phi. Nặng nề gật đầu một cái: “Đúng!”

Hạ Tầm hít một hơi thật sâu. Nói: “Loại thứ ba, chính là tiểu hài tử”.

Tây Môn Khánh than thở khóc lóc nói: “Quá con mẹ nó đúng rồi.

Hạ Tầm quay đầu nhìn hắn, lại nói: “Ta còn nghe nói qua một câu, đặc biệt có đạo lý, cực kỳ có đạo lý”.

Tây Môn Khánh lau lau nước mắt hỏi: “Lời nói gì?”

Hạ Tầm dừng lại một chút rồi nói: “Không sợ kẻ địch như là thần! Chỉ sợ chiến hữu ngu như lợn!”

Tây Môn Khánh sắc mặt cứng đỡ: “Ách.

Ngượng ngùng hồi lâu, tây Môn Khánh nói sang chuyện khác: “Lúc này, là lúc mang bùa hộ mệnh của chúng ta ra, ngươi tại sao không nói với bọn họ thân phận Tề vương? Lần này bị tóm trở về, không thiếu được đau khổ, còn không biết mạng chúng ta có thể giữ được hay không..

“Không thể nói, không thể nói ở chỗ này..

Hạ Tầm tỉnh táo đánh giá bốn phía, trầm giọng nói: “Bọn họ chỉ nói mình là quan binh, lại từ đầu đến cuối không thô lộ thân phận bọn họ. Một cái tăng nhân, một nữ nhân, một đứa nhỏ, mang theo mười mấy tên thị vệ cầm đao mang cung dùng mãnh, thân phận cực kỳ khả nghi, có trời mới biết bọn họ rốt cuộc là thần hay phật? Lại sẽ có suy nghĩ gì? Nếu như ở chỗ này nói ra, núi hoang tình mịch, vạn nhất bọn họ giết người diệt khẩu, đem chúng ta làm thịt ném vào trong một hầm tuyết, Tề vương có thể hiểu rõ cái gì?”

Tây Môn Khánh thần sắc căng thăng, vội hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Hạ Tầm nói: “Không cần phải lo lắng, chờ bọn hắn đưa chúng ta trở về thành, nhiều người như vậy nhìn thấy hai người phạm nhân chúng ta vào thành. Bọn họ cùng không dám tùy ý xử trí chúng ta, khi đó đối với quan viên chủ thẩm đưa ra giấy thông hành thân phận chân thật chúng ta, mới đảm bảo an toàn”.

Tây Môn Khánh im lặng một lát, thở dài nói: “Thời khắc mấu chốt, cùng là ngươi bảo trì bình thản, ta không bằng ngươi”.

Hạ Tầm không nghe Tây Môn Khánh thở dài. ánh mắt của hắn nhìn từ trên người tăng nhân rồi chuyến tới trên người mỹ phụ nhàn mặc giáp, lại nhìn Từ Minh Nhi trong xe phía trước đang trừng mắt một đôi mắt to về phía hắn làm ngoáo ộp, một ý niệm trong đầu đột nhiên nối lên: “Ông trời, bọn họ không phải là.., không phải là.., sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch