Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Dạ Hành

Chương 134: Phong Ba Khởi

Chương 134: Phong Ba Khởi


Từ Tăng Thọ tùy tiện nói: “À, Dương Húc là bằng hữu của ta, ta và Cửu Giang cùng hẹn hắn đi chơi hồ Mạc sầu, kết quả người đưa tin lại không tìm thấy hắn, vừa hỏi mới biết được, người đã bị ngươi mời tới đây, ta liền đến xem xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ở đây? À, nếu như sự việc cơ mật, không tiện lộ ra, ta sẽ không để cho Vương đại nhân khó xử.

Vương Hồng Duệ lưỡng lự nói: “Cái này... Tiểu công gia cũng biết hắn và gia tộc Dương thị của hắn đang tố cáo nhau”.

“À, thì ra là vì việc này!”.

Từ Tăng Thọ bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi, những người tộc Dương gia kia dính vào chuyện phá hư đồ đạc, ta nghe từ người khác nên biết một ít. Dường như cha hắn lúc trước khi rời đi, đối với gia tộc cũng có chút không thoải mái.

Ta nói với hắn, đều là người cùng một nguồn, người chết đã vậy, đừng so đo, những người kia như bọn chuột nhắt có thể làm chuyện gì có tiền đồ lớn? Không bằng xem bọn họ như cái rắm, cứ quên đi, khuyên can mãi, tiểu tử này cuối cùng đáp ứng ta không so đo những chuyện năm xưa.

Nhưng ai biết được, lần này hắn về nhà, phát hiện phòng ở bị người khác biến thành chuồng heo, linh vị lão nương cũng bị quét đến góc tường, hắn liền lập tức nhổ lông chúng, may mắn là, hắn còn biết kìm chế, cũng chỉ là chém chết hết tất cả chó méo trong nhà, không giận dữ giết người, vậy thì sao? Việc này còn chọc đến Vương đại nhân ngươi? Huyện Giang Ninh làm ăn kiểu gì, Vương đại nhân tọa trấn ở trang khu, ngày trăm ngàn việc, còn có thời giờ rảnh rỗi đi quản mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi này sao?”.

“Lông gà vỏ tỏi sao?”. Vương Phủ doãn cười khổ: “Tiểu công gia cũng biết, pháp lệnh triều đình, tự ý giết trâu cày là có tội lớn.

“Có chuyện này sao?”.

Đôi mắt trâu của Từ Tăng Thọ trợn thật lớn: “Ta không biết! , ta làm sao biết!? Ngươi nhìn ta xem, ta giống người nhận biết các loại ngũ cốc sao? Thịt bò ta đã nếm qua, canh lê cũng không ngoại lệ, không quan hệ, ta là quan nhân ngũ quân đô đốc phủ không có quyền can thiệp công việc dân chính, tục ngữ nói vương tử phạm pháp, tội cũng như thứ dân. Án này phải kết như thế nào, đó là chuyện của Vương đại nhân, bản quan không tiện xen vào”.

Từ Tăng Thọ nói xong, liền đứng người dậy nói: “Được rồi, nếu hắn còn dính vào việc này, để tránh tị hiềm nghi, ta đi ra chỗ khác, ngươi nên làm như thế nào thì cứ làm như thể, chờ án này giải quyết xong, ta lại hẹn hắn đi câu cá”.

Từ Tăng Thọ nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, Vương Hồng Duệ có điểm mơ màng, án xong lại hẹn hắn đi câu cá? Ta đây nếu đánh hắn một trăm roi, đánh cho cái mông hắn nở hoa dường thương ba tháng, hoặc là đem hắn lưu vong ba nghìn dặm...

Mắt thấy Từ Tăng Thọ không quay đầu lại, đã đi đến phòng trước, Vương Hồng Duệ vội vàng hô lớn một tiếng: “Tiểu công gia xin dừng bước!”. Nói xong liền nhấc áo bào, vội vàng chạy đuổi theo.

“Tiểu công gia, tiểu công gia, ngài chậm lại một chút”.

Vương Hồng Duệ cười nói: “Thì ra trong việc này còn có nhiều uẩn khúc, hạ quan nhất thời lỗ mãng, không có kiến giải tinh tường. Nói tới đây bản quan cần phải cẩn thận châm chước vụ án, nếu không có tiểu công gia đề tỉnh, hạ quan hầu như đã làm ra một án oan, làm xấu một thanh danh, tiểu công gia, hạ quan tạ ơn người nhiều lắm”.

Từ Tăng Thọ dừng chân lại, kinh ngạc nói: “Cái gì? Vương đại nhân còn chưa đem vụ án điều tra tường tận, đã muốn vội vàng phán quyết sao? Cái này cũng không giống như Vương đại nhân, Vương đại nhân gần đây.

Luôn luôn tinh minh, sao lại sơ sót như thế?”.

Vương Hồng Duệ cười khổ nói: “Thực không dám đấu diếm, hạ quan trước đây nghe Thái Thường tự khanh Hoàng Tử Trừng Hoàng đại nhân đề cập qua án này, đạo đức văn chương của Hoàng đại nhân ngài chắc hẳn đã biết, thiên hạ nổi tiếng thế nào, đều là từ miệng hắn ra, hạ quan nghe hắn nói liền tin ngay. Cho nên không điều tra tường tận”.

“Hoàng Tử Trừng?”.

Từ Tăng Thọ nghe xong cũng âm thầm nhíu lông mày: “Thì ra tên Dương Húc này đối đầu với người có chỗ dựa sau lưng là Hoàng Tử Trừng, hắn là lão sư Hoàng thái tôn, việc này có chút khó giải quyết”.

Vương Hồng Duệ nhìn sắc mặt hắn nói: “Đúng vậy, Hoàng đại nhân kiêm Quốc Tử Giám tiến sĩ, hắn có một môn sinh đắc ý, chính là đệ tử Dương gia, chắc hẳn Hoàng đại nhân cũng là nghe qua lời một phía, tin lầm người đệ tử này. Hôm nay nghe tiểu công gia nói, trong đó còn có ẩn tình khác, cái án này không thể khinh suất tuyên án.

Hạ quan tính, trước cứ thả Dương Húc về nhà, cho hai bên thời gian mười ngày thu thập nhân chửng vật chứng, sau đó phúc thẩm, tiểu công gia nghĩ như thế nào?”.

Ánh mắt của Từ Tăng Thọ hơi lướt qua mắt Vương Hồng Duệ, hắn bỗng nhiên cười ha hả: “Ha ha. Từ mỗ là một giới vũ nhân, đâu có được thành tựu về việc bên văn, chuyện này Vương đại nhân cảm thấy làm sao thỏa đáng, vậy cứ làm như thế. Ta còn có việc, xin cáo từ”.

Vương Hồng Duệ gượng cười, kéo dài âm thanh nói: “Tiểu công gia đi thong thả...”.

Một cái vái dài kèm theo, đến khi chậm rãi ngẩng đầu lên, Từ Tăng Thọ đã chẳng biết đi đâu.

Vương Hồng Duệ cười nhẹ một tiếng, gọi một tên nha dịch qua, phân phó nói: “Đem Dương Húc thả ra, bảo nguyên cáo bị cáo tự tìm kiếm vật chứng nhân chửng, mười ngày sau, bản phủ sẽ tái thẩm”.

Nha sai đáp ứng một tiếng, rồi vội vàng rời đi, Vương Hồng Duệ tháo mũ cánh chuồn xuống, phủi phủi trên mặt mũ, rõ ràng không tồn tại tro bụi, hắn thản nhiên nói: “Người vốn như con ba ba bị câu, phải chạy lòng vòng; ta hôm nay ở giữa hai bên, nếu không cẩn thận.

Vương Phủ doãn vừa nói, vừa lắc lắc trở về trong sảnh.

Từ Tăng Thọ đi ra ngoài ứng Thiên phủ, hắn đứng ở dưới bậc nhíu mày suy tư một lát, sau đó liền phi thân lên ngựa nói: “Đi, đến hoàng cung!”.

Vừa rồi lão hồ ly Vương Hồng Duệ kia đã nói rất rõ ràng, cái án này không quan trọng, quan trọng là giờ đây hai đại nhân vật đều xen vào.

“Đương kim lão sư của Hoàng thái tôn, là đế sư tương lai, trên triều đình tất nhiên sẽ trở thành trọng thần, một cánh tay đắc lực; Một người là Trung Sơn vương phủ, Đại Minh công thần đệ nhất thế gia, một bên là đại biểu tập đoàn quan văn, một bên là đại biểu tập đoàn công thần, ta đều không thể trêu vào.

Hôm nay quan ti ta đã cho Từ tiểu công gia mặt mũi, Hoàng đại nhân bên kia lập tức có thể hiểu rõ kết quả, đến lúc đó, xin lỗi, ta phải đem tôn thần chuyển ra để che tai, hai vị đại thần đi mà tìm chỗ dựa, trong mười ngày các người có thể quyết thắng bại? Ai thắng, thổ địa gia ta đây liền nghe theo người đó. Tiểu đệ thấp bé, lời nhẹ, kiếm miếng cơm ăn không dễ, Từ tiểu công gia ngài là người biết chuyện, xin hãy thông cảm”.

Chuyện này, Trung Sơn vương phủ đã nhúng tay, sẽ không bỏ dở nửa chừng, nếu không hắn còn có thể ườn ngực sao? Cho nên Từ Tăng Thọ nhượng bộ một chút, lập tức chạy vội đến hoàng cung.

Trong cung Càn Thanh, Chu Nguyên Chương tổ tôn đang nói chuyện.

Một kẻ áo vải khu trừ Thát lỗ, xây dựng lại thiên hạ của người Hán Chu Nguyên Chương, hôm nay đã là lão nhân gần thất tuần, thân hình hắn đã từng ngang tàng vĩ ngạn nay đã còng xuống chút ít, tóc đã từng đen nhánh, giờ trở thành tuyết trắng lại thưa thớt, khuôn mặt vốn không được coi là tuấn tủ nhưng mười phần khí dương cương, hôm nay đã như trời vào đông giá rét cuốn quanh thân cành, nếp nhăn khắc sâu chi chít trên mặt.

Chỉ có khí thể, một loại khí thế sống ở thượng vị đã lâu bảo dưỡng mà thành, dù hắn chỉ nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, chưa từng liếc về phía ngươi đứng dưới, cũng làm cho người nhìn thấy hắn cảm thấy sợ hãi.

Mặt hiền lành, bởi vì hắn đang nhìn đứa cháu có hiếu nhất của hắn.

Chu Nguyên Chương và Hoàng thái tôn Chu Duẫn đều ăn mặc một thân y phục lê hoa hàng ngày, chỉ khác là ở ống tay áo, thêu đường viền hoa vân tơ vàng, trên đầu cũng chỉ búi tóc sơ qua, chặn ngang một trâm.

Phong cách tiết kiệm mà lại yêu mến thanh lịch của Chu Nguyên Chương ảnh hưởng lớn đến cung thất nhà Mitìh, bất kể nam nữ, đều mặc phục sức dạng này, bởi vậy ngoại trừ trường hợp hoàng thất chính thức cần long trọng, trong hậu cung phục sức trang phục xưa nay tôn trọng sự nhàn nhã tự nhiên.

Chu Nguyên Chương đang cùng với hoàng tôn giảng giải đạo thi hành biện pháp chính trị, đạo làm vua, từ khi hắn cảm giác được tinh lực của bản thân không lớn bằng lúc trước, thân thể ngày càng sa sút, hắn bắt đầu có ý thức địa bồi dường Chu Duẫn.

Một số việc có thể buông tay, hắn đều giao cho Chu Duẫn đi làm, sau đó lại cùng hắn tham thảo được mất đúng sai trong đó, một khi phát sinh sự tình khó làm, đều cùng tôn nhi phần tích, giảng giải cách xử lý của mình, nguyên nhân vì sao, đều lo lắng đến ít phương diện.

Tổ tôn hai người đang ở phía đông cung Càn Thanh trong Noãn Các, ngươi một lời ta một câu trò chuyện, Từ Tăng Thọ báo danh đến. Hắn là khách quen hoàng cung, không nói đến việc Chu Nguyên Chương và Từ Đạt giao tình rất sâu, đây là chuyện quân thần lại là thân gia, Từ Huy Tổ, Từ Tăng Thọ và đương kim Hoàng thái tôn giao tình cũng rất tốt, bởi vậy trong cung đình đối với người Từ gia mà nói, không tính là nơi cấm không thể vượt qua.

Chu Nguyên Chương đang nói đến lúc mệt mỏi, nghe báo Từ Tăng Thọ đến đây, liền nói: “Gọi hắn vào đi”.

Từ Tăng Thọ vào Noãn Các lập tức hướng về phía hoàng đế, Hoàng thái tôn, dùng đại lễ thăm viếng, vấn an Chu Nguyên Chương. Chu Nguyên Chương đưa tay ra, khuôn mặt già nua lộ ra một tia ấm áp vui vẻ:

“Tăng Thọ, miễn lễ, đến đây đi. Tiểu tử ngươi tính cách uyển chuyển, không thể so sánh được với đại ca ngươi về sự thành thật, nếu có chuyện thú vị gì đó, ngươi nghĩ đến trẫm mới là lạ, ha ha, hôm nay tại sao lại tiến cung, không có việc gì làm sao?”.

Từ Tăng Thọ rụt rụt cơ thể mập mạp, trơ mặt ra cười: “Hoàng Thượng ngàn lần minh giám, thần hôm nay vốn hẹn Cửu Giang và Văn Hiên đi dạo hồ Mạc sầu, Văn Hiên ở quan ti không tới được, chuyện này đành phải bỏ. Thần không có chỗ đi, nhớ tới người liền chạy đến đây”.

Chu Nguyên Chương nói: “Đứa nhỏ Cảnh Long kia, cũng là một đứa ham chơi. Ổ... Còn Văn Hiên, cũng là tử tôn thân thích công thần sao? Sao lại phải đến quan ti?”.

Từ Tăng Thọ vỗ trán một cái nói: “A, là thần hồ đồ, Hoàng Thượng không nhận biết hắn, hắn chỉ là một người bình thường, không phải là người trong gia đình công thần, chỉ vì hắn và tiểu thần vô cùng hợp nhau, cho nên mới trở thành bằng hữu. Nói đến quan ti kia, thật sự không đáng để ý, mấy chuyện linh tinh, vì vài con lợn con trâu, vậy mà quan ti thưa kiện tới tận phủ ứng Thiên”.

“Hả?”. Chu Nguyên Chương liếc nhìn thật sâu Từ Tăng Thọ, cặp mắt già tuy đục ngầu, nhưng làm Từ Tăng Thọ cảm giác tất cả mọi việc đều bị nhìn thấu, không khỏi có điểm chột dạ, đầu hơi cúi xuống tránh ánh mắt đó, Chu Nguyên Chương cười cười, nói: “Dân gian không có việc nhỏ, phủ ứng Thiên xử án, đó là bản phận. Tăng Thọ à, trẫm đang buồn bực vì rảnh rỗi, chuyện này, ngươi nói ta nghe một chút...”.

Vừa thấy động tác của hắn, Hoàng thái tôn Chu Duẫn vội vàng đứng lên, cẩn cẩn thận thận nâng lưng tỗ phụ, đệm cho hắn cái gối, để hắn có thể nằm xuống.

Từ Tăng Thọ nói: “Vâng, thần coi đó như một cái việc vui, nói cho Hoàng Thượng, để lão nhân gia ngài giải giải buồn”.

Lúc này, Hoàng Tử Trừng đang ở Hàn Lâm viện cùng một ban văn đi ngâm thơ vẽ tranh, đột nhiên nhận được tin tức Vương Hồng Duệ đưa tới, vừa nghe Trung Sơn vương phủ nhúng tay vào việc này, Hoàng Tử Trừng không khỏi nhíu mày cả kinh, muốn hắn đối kháng với Trung Sơn vương phủ? Căn bản không cùng một cấp bậc, nếu không phải hắn và Vương Hồng Duệ gần đây qua lại rất mật thiết, chỉ sợ người ta đã trực tiếp sửa án Dương Húc vô tội. Hôm nay chịu vì hắn. Kéo dài mười ngày, ân tình này thật sự không thể dày hơn được.

Lão Hoàng tính kiên cường cũng nổi lên, cẩn thận ngẫm lại, chỗ dựa lớn nhất hắn chỉ có Hoàng thái tôn, cũng chỉ có Hoàng thái tôn chịu ra mặt, Trung Sơn vương phủ mới có chỗ cố kỵ, bởi vậy Hoàng Tử Trừng lập tức ngồi kiệu quan, chạy thẳng đến hoàng cung, giờ phút này vừa qua Đông Hoa môn.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch