Tử Y Đằng mắt hạnh như có sương khói liếc hắn một cái, u oán nói: “Dương công tử xa vài tháng, liền làm quan to triều đình, thật đáng mừng. Nhưng công tử cũng thật nhẫn tâm, tự nô gia sơ long chỉ nhật vứt bò ta không quan tâm mà đi, liền lại cũng chẳng hỏi han.”
Hạ Tầm cười khổ nói: “Tình hình lúc đó, có lẽ cô cũng nghe nói... Đúng rồi, cô sao Đến Tế Nam?”
Tử Y Đằng nói: “Tế Nam so với Thanh Châu, chung quy cũng phồn hoa hơn một chút. Tào Ngọc Quảng công tử hảo tâm tương trợ, giúp nô gia điều Đến nơi này.”
Hạ Tầm lúc này mới giật mình, lại nói: “Cô tại sao ở chỗ này? Dịch đại nhân an bài?”
Tử Y Đằng xì một tiếng nói: “Các người những quan lại này Đến đón đi tiễn, có chút quy củ còn cần nô gia nói toạc ra sao?”
Liếc Hạ Tầm một cái, Tử Y Đẳng lại buồn buồn nói: “Công tử vừa làm quan liền lục Thân bất nhận sao? Sao đối với nô gia lãnh đạm lạnh nhạt như vậy?”
Hạ Tầm cười khổ nói: “Dương mỗ trước kia... đối với Tử Y cô nương cũng là một mực dũng lễ đối đãi? Những lời này tử đâu mà nói?”
Tử Y Đằng sóng mắt khẽ khêu lên, mang theo chút ý quyến rũ nói: “Nếu là ngày đó công tử chưa từng không tử biệt mà đi, ra giá cao hơn Tào Ngọc Quảng công tử, Dương công tử cũng là muốn đối với nô gia dũng lễ đối đãi sao?”
Hạ Tầm nhất thời nghẹn lời, ngày đó... Ngày đó, hắn không hẳn không có đánh qua chủ ý với mì nhân trước mắt này.
Tử Y Đằng đầy lòng ý giận trừng mắt nhìn hắn nói: “Vị Hoàng đại nhân kia tuy cổ hủ, lại còn biết thương hoa tiếc ngọc, yêu mến bóng màu hoa Nhược Nhiễm, liền biết nói ra ý nghĩ yêu mến của mình. Nhưng công tử, đối với người ta không hề tỏ vẻ...
Nàng khẽ nghiêng vai thơm, tiếng nói mang khẽ khóc nức nở, vốn cho rằng Hạ Tầm sẽ tiến lên an ủi, liền có thể tiện thể tựa tiến vào ngực hắn.
Ai ngờ Hạ Tầm lại một bước không động, nàng chỉ đành lại xoay người, giống như con mèo tự nhào Đến trong lòng hắn, khè vòng cổ hắn, âm thanh Thân mật nói: “Trong lòng nô gia, vừa ý nhất chính là công tử. Nhưng người ta ngày Sơ long, công tử lại làm một thiếp Thân nha đầu, bò người ta xuống mặc kệ, hại người ta ra cái xẩu lớn. hôm nay... Ngươi phải bồi thường người ta cho tốt”. Xuân là vật dẫn của hoa, rượu là mai mối của sắc.
Trong bụng có rượu mạnh làm mối, dưới đèn mũi hương thoang thoảng phả vào mặt. trong ngực ôn hương noãn ngọc, hai ngọn núi ngạo nhân kia còn khê ma sát ngực hắn, xuân ý trên mặt, xinh đẹp như hoa đào dung nhan vũ mị, hơi thở như lan, nhu tình mật ý, có mấy nam nhân chịu được nổi mì nhân dâng hiển quyến rũ mời vui như vậy?
Hạ Tầm lại khẽ đấy nàng ra, nhân nhạt cười nói: “Thể chế triều đình, quan lại không được... khụ khụ!”
“Không được chơi gái lầu xanh, phải không?”
Tử Y Đằng không cho là đúng thay hán nói ra, không thèm chú ý nói:
“Thể chế là thể chế, cho dù tại dưới chân thiên tử, những quan lớn kia không dám công khai chơi gái lầu xanh, còn không phải tìm những cô gái tuổi bằng con cháu đè xuống dưới khổ? Lại có chuyện như vậy..
Tử Y Đằng che miệng, ha ha cười nói: “Công tử mới rời Kim Lăng mấy ngày, không phải cũng yêu thích những cái này chứ?”
Hạ Tầm không nói. trong lòng dần sinh ý chán ghét. Tử Y Đẳng còn chưa phất giác, vũ mị khiêu khích nói: “Nếu là công tử thích, vậy nô gia vất vả chút, cũng có thể... Cũng có thể hầu hạ công tử. Công tử không phải về quê thành Thân, liền muốn tuyệt tích hoa nhai liễu hạng à? Thường nói, thê không giống thiếp, thiếp không giống tì, tì không giống Kỳ, nhưng rất có đạo lí.
Những làm thê tử người kia, trong lòng muốn lấy lòng phu quân, lại không buông xuống được tư thái, trên giường không thú vị. Cái đó tới được những cô gái đáng thương chúng ta, biết tình thú, khuất ý hầu hạ nghênh tiếp. Công tử là khách quen trong hoan tràng, còn không rõ đạo lí trong đó sao? Công tử một đường tử xa Đến, lại thật không muốn có một cô gái vừa lòng hầu hạ trên giường sao?”
Nàng nhẹ nhàng Cẩn môi dưới, một đôi con người ánh nước mềm mại liếc phía Hạ Tầm.
Nhưng nàng thất vọng rồi. Tại trong mắt Hạ Tầm. nàng không nhìn được tử trong mắt nam nhân khác rất dễ dàng thấy được dục vọng.
Nàng đối với Hạ Tầm sương tình nguyện hận (vừa yêu vừa hận). Hạ Tầm thật ra căn bản không biết, tự nhiên cũng sẽ không đối với nàng nổi lên cảnh giác, hắn là thật không nghĩ chạm mặt Tử Y Đằng. Đã từng, hắn quả thật đối với Tử Y Đằng động qua tâm tư, nhưng bây giờ nhà có thê tử xinh đẹp, trong lòng hắn bất tri bất giác liền có biến hóa. Hắn không muốn chung đụng với những “một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa phiến môi son vạn khách nếm” này. Nữ tử hoan tràng, ở trong thiên hạ hôm nay, đàn ông gặp dịp thì chơi cũng là bình thường, nhưng hắn lại không muốn.
“Tử Y cô nương, Dương mỗ rất yêu quý phần tiền đồ của mình.”
Hạ Tầm nhân nhạt mỉm cười, lại có một loại ngữ khí tử chối người ngoài ngàn dặm nói: Tử Y cô nương, mời cô về đi.”
***
Tử Y Đằng đầy lòng nhục nhã, mặt phẩn tái nhợt ra khỏi dịch quán, lên chiếc xe ở mặt ngoài, trong xe đang có một người khoanh chân mà ngồi. Trong xe có vài, đèn đìa có chân, người đó liền khoanh chân ngồi ở trước bàn, đang ưu nhà thưởng thức trà.
Nhìn thấy nàng lên xe, người nọ khẽ lộ ra một tỉa vẻ kinh ngạc, buông chén trà xuống hỏi: “Thế nào?”
Người này chính là Bố Chính sứ Nha Môn Tham Tán quan Cừu Hạ.
Tử Y Đằng cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn nói. hắn không dám vi phạm quy củ thể chế triều đình. Hoa hoa công tử ngày xưa mặc sức thanh sắc, lại có thế biến thành một vị chính nhân quân tử, chẳng phải buồn cười sao!”
“Chính nhân quàn tử?”
Cừu Hạ khinh thường cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua là tên mê làm quan mà thôi.”
Hắn vuốt chòm râu trầm ngâm một lát, lạnh lũng nói: “Vậy là vượt ngoài ý của lão phu, vốn dĩ là hắn phải đi vào khuôn khổ, lão phu liền có thể bất được cái thóp này đem lên biểu hạch (tổ tội với vua), dễ dàng mà trị hắn. Không nghĩ Đến hắn vậy mà không chịu trúng kễ. Hừ, hắn tuổi còn trẻ, lào phu không tin hắn làm việc khôn khéo, Cẩn thận. Ta phải tiếp tục phái người theo dõi hắn, không bắt được chân đau của hắn mà trị hắn một phen, lão phu khó tiêu ngụm ác khi trong lòng!”
Một câu nói tàn nhẫn chồng chất đi ra, hắn lại nhìn nhìn Tử Y Đẳng. Tử Y cô nương đang khó chịu, bộ ngực cao mê người theo hô hấp của nàng phổng lên xẹp xuống. Cừu Hạ trong đôi mắt già liền lộ ra chút dục vọng, hắc hấc cười nói: “Người đẹp như hoa, vô cũng mê người. Dương Húc không biết hưởng thụ. Tiểu quai quai của ta, ngươi đêm nay thuận tiện hảo hảo hầu hạ lão phu đi.”
Hắn cười dâm một tiếng, nắm chặt eo nhỏ của Tử Y Đẳng, liền đem nàng đè dưới Thân. Nam nhân cũng nữ nhân đối thoại chỉ có hai loại phương thức, hoặc là nằm, hoặc là đứng, lúc ngồi quả thật không nhiều...
Đánh ngựa ngoài xe vừa giơ roi, chiếc xe hướng ngoài ngõ dài chạy đi...
“Đại nhân. Hoàng đại nhân, đại nhân mau dậy, tiểu nhân có chuyện bẩm báo!”
Kẹt một tiếng, cửa phòng ngủ Hoàng Ngự sử mở.
Hoàng Chân quần áo không chính tề, đang vội vàng buộc áo dây lưng, áo choàng bị gió đêm thối lên, lộ ra hai chiếc chân lông lá gầy đét, giống như một con cò trắng bờ nước.
Tử sau vai hán nhìn qua, ánh đèn như mờ ảo, trên giường có một tiểu mì nhân, chính là hôm nay trên tiệc tiểu cô nương Thân thủ lanh lợi dẫm trên quả cầu vè. Tiểu cô nương tóc tai rối, mặt phẩn như hoa, cho thấy hai người tình cảm kịch liệt. Chỉ là nhìn áo nàng lộ nửa, da phẩn lộ ra, nhìn bộ dạng kia tựa như Hoàng đại nhân còn chưa kịp nhập trận.
“Dương đại nhân hắn... đem vị Tử Y cô nương kia đuổi đi rồi.”
Kẻ nói chuyện tên Mục Tử Phong, là một gã sai vặt của Đô sát viện, xưa nay cũng Hoàng Ngự sử giao tình bình thường. Lần này thấy Hoàng Ngự sử được ưu tiên sai phái đi, liền có ý nịnh bợ lên, liền được Hoàng Ngự sử không có người có thể dũng mà xem trở thành tâm phúc.
Hoàng Ngự sử buồn bực lòng muốn hái hoa, nhưng là loại chuyện này dù sao làm không được nhiều, có sắc tâm không có sắc đảm, liền nhiều thêm một cái tâm nhãn, gọi Mục Tử Phong này đi nhìn chăm chú Hạ Tầm. nếu như Hạ Tầm thu nhận vị Tử Y cô nương kia, hắn tự nhiên cũng có thể an tâm mà hưởng dụng mì nhân.
Hoàng Chân nghe Mục Tử Phong vừa nói, không khỏi có chút giật mình, hỏi: “Dương đại nhân đem mì nhân hầu ngủ đuổi đi?”
Mục Tử Phong nói: “Đúng vậy. Tiểu nhân một mực nhìn chằm chằm, cũng khoảng công phu chén trà, Tử Y cô nương liền rời khỏi phòng Dương đại nhân, sắc mặt không vui, rõ ràng là bị đuổi ra”.
Hoàng Chân nghe xong không khỏi âm thầm kêu may mắn. May mà lão phu lưu tâm để ý, nhưng hắn quay đầu lại nhìn vị tiểu mì nhân phẩn nộn trên giường kia, lại vứt bò không được. Đáng thương! Hắn tự biết già
nua, phen này rời kinh có thể thống khoái lâm li hưởng lạc một phen, còn lén lút mua vài viên dược vật trợ tính, đêm nay vừa mới uống một viên.
“Nhưng mà... Dương Húc không tiếp nhận hầu ngủ, ta lại tiếp nhận. Vạn nhất bị hắn biết, tại Đô Ngự sử nói ra... khí tiết tuổi già khó được!”
Hoàng Ngự sử trong lòng vật lộn thật lâu, rốt cuộc giậm chân nói: “Mang đi mang đi. ngươi mau đem Nhược Nhiễm cô nương mang đi.”
Trên giường Nhược Nhiễm cô nương đứng dậy, nắm mảnh vải mỏng che lại bộ ngực sữa lóng lánh, kinh ngạc nói: “Lão gia?”
Một chuyến ra ngoài này, trông coi một cái bí sử của hoàng đế, cái gì cũng không dám nói, còn không bằng ngồi không tại Đô Sát viện, tồi thiếu mắt không nhìn làm ngơ, sẽ không sinh ra suy nghĩ gì.
Nhìn tiểu mì nhân kia, làn da trẻ con trơn nhẵn biết bao, tư thái xinh đẹp biết bao, bộ dáng động lòng người biết bao, mắt hổn biết bao...
“Nhưng Dương Húc không cần. lão phu cũng không dám cần!”
Hoàng Ngự sử vô cũng đau đớn nhìn tiểu cô nương Nhược Nhiễm kia, đem sợi tóc mai lả tả tóc trắng hướng trên đầu cuộn lên, dũng cây trâm chặn lại, bi tráng vung tay nói: “Mang đi!”
Chuyến sai phái ra ngoài này, đúng là có hại mà!
***
Bình minh hôm sau. Hạ Tầm tại trong phòng đánh quyền một trận, lại luyện kiểm, trở về súc miệng mặc đồ tề chinh một phen, vẻ sảng khoái tiến vào phòng ăn.
Hoàng Chân Hoàng đại nhân còn chưa dậy. Tuy nói vị Hoàng Ngự sử này không quản kì chuyện, nhưng dù sao cũng là Chính sử tuần án, Hạ Tầm cũng phải chiêu cố mặt mũi hắn, bởi vậy phân phó xuống dưới, đồ ăn sáng chậm mang lên, chờ vị Hoàng Ngự sử này. Hạ Tầm ngồi nửa canh giờ, Hoàng Ngự sử mới ủ rũ tử hậu viện đi ra, cũng không biết hắn tồi hôm qua sao lại mệt mòi vậy, một bộ dáng chưa tình ngủ.
Hạ Tầm vội đứng người dậy, chắp tay cười nói: “Hoàng đại nhân, chào buổi sáng.”
Hoàng Chân u oán liếc hắn một cái, miễn cường nặn ra điểm cười nói: “Chào buổi sáng.”
Hạ Tầm bị ánh mắt oán phụ kia của hắn liếc có điểm khó hiểu, nhưng mà hắn đang có lời muốn nói, chẳng muốn để ý cái lão nam nhân đang tuổi ở mãn kinh này có tâm tư gì. Hắn một mặt kêu người bưng đồ ăn lên. một mặt mời Hoàng Ngự sử ngồi, liền ho khan một tiếng nói: “Hoàng đại nhân, hạ quan có chuyện muốn cũng ngài thương lượng một chút.
Chúng ta lần này phụng chỉ Đến Sơn Đông, chủ yếu là điều tra tình huống phủ Sơn Đông truy bất giặc, nhưng chúng ta một mực như vậy ngồi ở Tế Nam, chỉ sợ là nhìn không được cái gì. Hạ quan nghĩ, không bằng mời đại nhân ngài tọa trẩn phủ Tế Nam, nấm toàn bộ cục diện. Hạ quan này, đã thẹn là Thải Phóng sứ, chung quy muốn điều tra tin tức một phen mới không phụ ý của Hoàng thượng.
Như thế, chúng ta cũng có thể lắng nghe người khác, không bị quan phủ địa phương che đậy tai mắt, nắm giữ chân thật tình huống trừ giặc bản địa, đại nhân thấy thế nào?”