Bành gia chuyên dũng đao, tiếng tăm lừng lẫy nhất là Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao. Lão đầu nhi này nhìn thấy một cao thủ dũng đao khác, hỏi lai lịch cũng không có gì là đường đột, do đó Hạ Tầm cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng Thân phận đích thực của Hồ Cửu Lục hắn ta không thể nói ra, đặc biệt là nơi ở, một khi Bành Thái Công đã nảy sinh nghĩ ngờ, nhân rỗi không có gì làm sẽ phái người đi kiểm tra, nói không chừng sẽ biết Hồ Cửu Lục từng thu nhận một nghĩa tử, tiếp theo biết được tướng mạo hắn ta thế nào, sẽ nảy sinh hoài nghĩ đối với Thân phận của mình.
Hạ Tầm trầm ngâm một lát, rồi đáp: “Vãn bối học được đao pháp này tử một lão nhân họ Hồ.”
Đôi mắt Bành Thái Công chợt sáng lên. nhô người lên hỏi: “Danh tính của hắn là gì. hiện đang ở đâu?”
Hạ Tầm đáp: “Lão nhân này họ Hồ, vãn bối không hề biết, vãn bối trước giờ vẫn gọi lão là Hồ sư phụ. Nói ra thì cũng đã là chuyện của 10 năm trước, vị lão nhân này khất thực ngang qua nhà vãn bối, lúc đó đang là mùa đông, khí trời rét buốt, vằn bối thấy lão nhân này tội nghiệp nên mời vào nhà cho dũng cơm và lưu lại một thời gian. Vị lão nhân họ Hồ này đối với vãn bối rất cảm kích, sau đó truyền cho vãn bối đao pháp này, Hồ sư phụ chỉ điểm cho vãn bối được hơn nửa năm, thấy vằn bối đã hoàn toàn lình hội, liền đột nhiên Cáo từ ra đi, vãn bối đến hôm nay vẫn không rõ ở đâu.
Bành hòa thượng rất hoài nghĩ lời nói của hắn. Lão nhận ra đao pháp này chính là độc môn đao pháp của tướng quân dưới trướng Trương Sĩ Thành là Hồ Cửu Lục, Trương Sĩ Thành binh bại tự sát, Hồ Cửu Lục lang bạt giang hồ, điều này không phải không có khả năng. Nhưng Hồ Cửu Lục cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nếu thật sự sống không được, lão cũng có thể “thăm viếng” vài tên phú hộ, nếu nói lão đói đến nỗi phải đi làm hành khất, thật sự không đáng tin, chỉ vì ân tình của một bữa cơm mà có thể truyền thụ tuyệt Kỳ cả đời, đây không thể nào là tác phong của Hồ Cửu Lục.
Nhưng vì Hạ Tầm đã muốn che giấu điều này, nên lão càng tin tường bên trong có chuyện không tiện nói cho người khác biết, đôi mắt lão khẽ chớp, thận trọng đánh giá vị thanh niên đang đứng trước mặt mình, hắn là truyền nhân của Hồ Cửu Lục, dũng tướng dưới trướng Trương Sĩ Thành. Thân phận này khiến thái độ thủ nghịch của Bành Thái Công đối với Hạ Tầm nhanh chóng suy giảm, lão không muốn tra hỏi quá nhiều, hỏi nhiều quá, chỉ sợ ngược lại sẽ khiến Hạ Tầm nghĩ ngờ Thân phận của lão, tử hảo cảm chuyến thành địch ý.
Bành Thái Công chỉ cần biết, người thanh niên trước mặt lão, nếu không phải là thuộc hạ trung thành của Chu Nguyên Chương, thì cũng có những bí mật không thể cho người khác biết, như vậy mối đe dọa đối với lào ta đã không còn nữa. Huống hồ, trước mắt hai tờ hôn thư đã bị người ta động tay động chân, vụ kiện này có tìm Đến quan phủ cũng vô dụng mà thôi. Vốn dĩ muốn ra chiêu dũng tội danh bắt cóc dân nữ để uy hiếp hắn đã không được nữa rồi, Tử Kỳ không muốn cũng phải cưới hắn ta, Bành Thái Công nhất định phải nhận đứa tằng tôn nữ tế này rồi.
Lão gật gật đầu. hướng ra ngoài đình quát lớn: “Còn đứng ngốc ở ngoài đó làm gì? Tằng tôn nữ tế của lão phu đã đến cửa nhà rồi, còn không mau bày tiệc rượu, để hắn cũng lão phu uống vài chén!”
Gia đinh Bành gia nãy giờ đang thập thò xem náo nhiêt, lúc này đột nhiên lớn nhỏ trố mắt nhìn nhau, không hiểu lão Thái Công vì sao đột nhiên thay đối ý định, đành tỉu nghỉu lui vào trong. Bành Tử Kỳ rất tức giận, nghĩ thầm: “Lão Thái Công có phải già rồi hồ đồ không? vốn dĩ Thái Công trước giờ nhất mực không nhận người tằng tôn nữ tế này, lần này thì tốt rồi, Thái Công trở thành người tốt, ta lại biến thành kẻ tiểu nhân, không biết muội tử sẽ hận ta thế nào đây?”
Hắn nghiêng đầu nhìn Bành Tử Kỳ, khuôn mặt xinh đẹp của nàng chợt nghiêm lại, nổi giận xoay người bước đi, ném chiếc trâm trên đầu lại cho hắn. Bành Tử Kỳ bất giác cúi đầu buông một tiếng thở dài.
Chu thị thấy tình hình như vậy, nhanh chóng tìm cách xử lý: “Nhanh lên nào, nhanh lên. cô gia của chúng ta đã Đến nhà rồi, Đến một tách trà cũng không có, Tiểu Tứ Nhi, xuống hối thúc nhà bếp, rượu thịt đã chuẩn bị chu đáo chưa, nhanh nhanh chuẩn bị tiệc rượu đi, đem một vò rượu lão Thái Công thích uống nhất ra đây.”
Đang nói nửa chừng, gia đinh hấp tấp chạy vào, thở phì phò báo cáo: “Báo... Báo...”
Vừa vào đại sảnh, đâu đâu cũng là chủ nhân, chưa thể cất tiếng bái kiến, đã ôm quyền thưa rằng: ““Báo, bên ngoài đang có một đội quan binh đang tiến Đến, muốn xông vào đây, chúng thuộc hạ... chúng thuộc hạ chưa được lệnh của trang chủ. không dám phản kháng, hiện tại họ đã sắp đến trước sảnh rồi.”
“Hử?”
Bành hòa thượng liếc Hạ Tầm một cái, điềm tình cười trả lời rằng: “Tiểu tử nhà người, còn có nước hậu này sao, lần trước là mang theo tuần bố, dân tráng đến, lần này ngươi mang quan binh đến thật sao?”
Hạ Tầm đột nhiên biến sắc, vội xua tay nói: “Húc nhi nào dám. Đội quan binh đó không phải là do Húc nhi dẫn Đến.”
Bành hòa thượng vừa nghe liền biến đồi sắc mặt, lão liền hướng về tên gia đinh trầm giọng hỏi: "Có bao nhiêu tên quan binh tới? "
Hắn vừa hỏi tới đây, một đội quan binh đầu đội nón lá đỏ, lưng mang bội đao đã dương dương tự đắc đi tới, xộc thẳng vào đại sảnh, đuổi hết Bành gia già trẻ sang hai bên, đứng xòe thành hình cánh nhạn trong đại sảnh, ở giữa liền xuất hiện một người mặc lam tước bố phục cửu phẩm quan văn thong thả đi đến. Hất hàm, dũng khẩu khí phô trương hô phong hoán Vũ mà hỏi: "Ai là người chủ sự của Bành gia?"
Bành trang chủ thấy hắn có vẻ như không phải tới bắt người, liền lập tức phái người đi ra, chắp tay thi lễ nói: "Thảo dân chính là trang chủ trang này, không biết đại nhân tử đâu mà Đến, có điều gì chỉ giáo?"
Vị quan nọ không thèm hạ cằm. đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu xanh chỉ hơi nhìn xuống, coi như đã nhìn thấy Bành trang chủ đang cúi người thi lễ trước mặt mình: "Bản quan phụng hoàng mệnh, tử phủ Ứng Thiên mà Đến. Sơn Đông đạo Ngự sử Thượng thư tố cáo Đô Sát viện Thải Phóng sứ Dương Húc, ỷ phận làm quan, lạm dụng quyền uy, hoành hành chốn quê nhà, quấy rối bá tánh. Từng dẫn quan binh lấy danh nghĩa truy bắt thổ phi để đột nhập vào thôn trang của ngươi, đánh đập thường dân, phá hoại đồ đạc trong nhà, có thật không?"
Hai tay hắn ôm quyền, hướng lên trời chắp tay, trầm giọng nói: "Bản quan phụng triều đình Đến xác minh, đã Đến phủ Sơn Đông đặc biệt kiểm chứng việc này, bản quan nghe nói, ngươi chính là người bị hại? Bành trang chủ, ngươi đừng sợ, có gì oan khuất, ngươi cứ việc nói với bản quan, bản quan thay ngươi làm chủ, nhất định trình báo triều đình, nghiêm khắc trừng phạt Dương Húc."
Bành trang chủ quay đầu nhìn Hạ Tầm, lại nhìn gia gia của mình, vội vàng khua khoắng hai tay: "Đại nhân nhất định là tin nhầm lời kẻ xấu. nên mới có chuyện hiểu lầm này. Cái gì Dương Húc cậy thế, lạm dụng quyền hành, tác oai tại quê nhà, quấy rầy dân chúng, không có việc này, tuyệt đối không có việc này. Chúng huynh đệ Bành gia đồng thanh trả lời: "Chúng tôi có thể làm chứng, không có việc này, tuyệt đối không có việc này."
Bành trang chủ cười tươi như hoa đáp rằng: "Không dám gạt đại nhân, Dương Húc chính là vị hôn phu của tiểu nữ, vừa mới thành Thân được ba ngày, phu thê hai người họ vừa mới hồi môn, ngài xem, nhà tôi chỉ toàn người già và trẻ nhỏ, đang muốn bày tiệc rượu, để mời tân cô gia cũng uống rượu."
Hạ Tầm phủi y bào, mỉm cười đi lên phía trước, ôm lấy cánh tay hắn. Thân thiết nói: "Vị đại nhân này, bản quan chính là Dương Húc, mời Đến không bằng tình cờ, đại nhân đi đường xa vất vả, nếu đã Đến đây rồi, chỉ bằng vào ngồi cũng một mâm, uống một chén rượu, rồi đi cũng không muộn”.