Hạ Tầm thấy Lý Cảnh Long đang cùng Tạ Vũ Phi nói chuyện, vội vàng xoay người xuống ngựa, đi tới. Lý Cảnh Long ăn mặc một thân thường phục, vài thị vệ bên người cùng đều ăn mặc quần áo tầm thường, nhìn giống như là người bảo tiêu hộ viện cho nhà giàu, nhưng hắn rất cơ cảnh cấn thận không phải người tầm thường có thể so sánh, Hạ Tầm vừa đến gần, đã khiến cho bọn họ chú ý. Bất quá trông thấy Hạ Tầm ăn mặc trang phục quan lại, xem phẩm còn là một Tồng Kỳ quan, bởi vậy cùng không mắng nhiếc, chỉ là hướng về phía hắn nói rõ thân phận nhà mình chủ nhân, thấp giọng nói: “Phía trước là Tào Quốc Công, vô sự đi chỗ khác!”.
Hạ Tầm mỉm cười, nói: “Tại hạ là Tống kỳ quan Cẩm Y vệ Dương Húc, phụng mệnh đi theo Tào Quốc Công đến Hàng Châu một chuyến, lần này đang muốn bái kiến Quốc Công gia.”.
Vài thị vệ nghe xong bán tín bán nghi nhìn nhìn hắn, Hạ Tầm lộ ra lệnh bài bên hông, vài thị vệ lúc này mới tránh ra một đường, cho hắn đi qua.
Lý Cảnh Long đang cùng Tạ Vũ Phi nói chuyện, xem sắc mặt hắn. hình như có phần không vui.
Hạ Tầm đến gần, mới phát hiện bên cạnh Tạ Vũ Phi còn một nữ tử đang đứng, mặc dù đã qua tuổi trung tuần, nhưng da trắng như ngọc, mùi dọc dừa, phong vận dung mạo, không giống bình thường, lúc trước Tạ Vũ Phi và nghĩa mẫu của nàng Tích Trúc phu nhân đi Dương Cốc, Hạ Tầm đã gặp qua nàng, nhận ra đây chính là Tích Trúc phu nhân.
Chỉ là Tích Trúc phu nhân và con gái nàng cùng thuộc về người có hình đáng nhỏ nhắn xinh xắn, vừa rồi bị mấy người đại hán che chắn, Hạ Tầm chưa trông thấy.
Hạ Tầm đi đến gần, nghe thấy Lý Cảnh Long rất không vui nói: “Tạ cô nương, Lý Cửu Giang ta đương triều nhất phẩm, thừa kế Quốc Công, thân phận bực này chẳng lẻ còn không xứng với cô? Cô là hậu nhân Tạ thị Trần quận, đây không phải là vừa vặn, hai bên tương xứng, làm phu thê. Lý Cửu Giang Ta hôm nay chỉ có một vị thê tử kết tóc, cô đã là hậu nhân Tạ thị, ta tất nhiên không thể xem cô trở thành thị thiếp mà đối đãi, liền nạp cô là thê tử, với thân phận công gia của ta, cùng không tính bôi nhọ cô? Cô nương tại sao luôn mãi chối từ?”.
Tạ Vũ Phi dường như bị hắn dây dưa mãi nên mất đi tính nhẫn nại. khó chịu nói: “Thực không dám đấu diếm, tiểu nữ tử đã có vị hôn phu, có câu ngựa tốt không xứng song yên, nữ tốt không lấy hai chồng. Quốc Công gia tuy địa vị cao cao tại thượng, tiếu nữ tử phúc mòng, làm sao có thể bỏ phu tái giá, tin rằng nữ nhi như vậy, Quốc Công gia cùng không thèm để vào trong mắt. ý tốt của Quốc Công gia, tiếu nữ tử thực không dám nhận”.
Lý Cảnh Long nhíu mày nói: “Đầu cô ba búi tóc, rõ ràng là chưa gả. Nếu nói là quả thật đã hứa gả cho người, Lý Cửu Giang ta cùng không dây dưa. nhưng vừa rồi nghĩa mẫu của cô cùng cô một đường đồng hành, ngôn từ giáo huấn, nghe nàng lời nói, rõ ràng nói cô chưa hứa với người, nhưng cô nương lại xảo ngôn qua loa tắc trách là tại sao?”
Thì ra Tích Trúc phu nhàn và Tạ Vũ Phi hôm nay vừa mới trở lại Kim Lăng, Tích Trúc phu nhân tuy nhận con rể, nhưng nữ nhi lấy chồng ở xa, không thể thường xuyên tương kiến, cuối cùng trong lòng không vui, nàng cùng biết con gái nuôi của mình đã cùng Dương gia giải trừ hôn ước, cho nên vừa rồi một đường đi, một đường giáo huấn nàng, muốn nàng sau này nhấm người lập gia đình không thể học nữ nhi của mình tự chủ trương. làm cho trưởng bối thương tâm, không nghi lời này bị lý Cảnh Long trong cửa hàng chuyến đi ra nghe được.
Lý Cảnh Long từ lần trước cùng Tạ Vũ Phi từ biệt, liền nhớ mâi không quên, vị hoa hoa công tử này cảm giác mình mắc bệnh tương tư. Thật ra nguyên nhân cùng đơn giản, Tạ Vũ Phi tướng mạo xuất chúng, phong tình vạn chủng, không phải dễ dàng để nam nhân quên. Nàng lại trêu cợt qua Lý Cảnh Long, khiến hắn xấu hổ trước mặt mọi người, tràng diện như vậy, Lý Cảnh Long như thể nào quên được? Bởi vì thường xuyên nhớ tới, hắn liền cho là mình đối với vị Tạ cô nương này đã khó có thể dứt bỏ, hôm nay vừa mới ra ngoài, lại cùng nàng ngoài ý muốn tình cờ gặp gờ, đây không phải thiên ý thì là thứ gì?
Cho nên 1Ý Cảnh Long ngăn lại nàng, đứng tại chỗ bày tò sự yêu thương của mình, lúc đầu hai bên ngôn ngữ còn hàm súc, nhưng Tạ Vũ Phi làm như chăng hiểu. lý Cảnh Long dần dần nôi lên cơn tức, hai người liền giằng co tại chỗ này.
Tạ Vũ Phi ngẩng mặt lên nói: “Tiểu nữ tử xác thực đã hứa gả cho người, chung thân đại sự bực này, sao lại dùng để nói đùa, Quốc Công gia kính xin tự trọng”.
Lý Cảnh Long đột nhiên nói: “Hảo! Cửu Giang mạo muội, muốn xem xét hôn thư, nếu như cô nương quả thực đã hứa gả cho người, Lý Cảnh Long không nói hai lời, quay đầu bước đi. Nếu là cô nương chưa từng hứa người...”
Tạ Vũ Phi trong nhà chỉ có một phần văn thư, nào có chuyện gì hôn thư, nghe đến đó không khỏi do dự, vội vàng nhìn về phía nghĩa mẫu, hai thầy trò nàng đồng tâm, Tích Trúc phu nhân lập tức minh bạch nàng ý tứ, đây là muốn mình rời đi trước, giúp đồ nhi bảo bối tạo một phần hôn thư giả.
“Ài! Một người là nừ "nlìi một người là con gái nuôi, biết bao giờ mới hết phải lo”.
Tích Trúc phu nhân thầm thở dài. muốn mượn cớ rời đi.
Hạ Tầm thấy Lý Cảnh Long bức bách. Tạ Vũ Phi có phần chống đỡ không được, trong lòng lập tức lo lắng, trải qua chuyện Thanh châu, hắn và Tạ Vũ Phi đã có tình ý, chỉ kém một tầng cửa số chưa làm rõ mà thôi. Lần này đưa nàng trở về,
Hạ Tầm muốn một lần nữa định ra việc hôn nhân trước, ai ngỡ đến tự nhiên đâm ngang ra tên mê gái nhớ kỳ không rời này, không sớm ra tay thật đúng là không thành, hắn vội vàng ho khan một tiếng, nói: “Ty chức Cẩm Y vệ Tống kỳ Dương Húc, bái kiến Quốc Công gia”. Lý Cảnh Long, Tạ Vũ Phi và Tích Trúc phu nhàn đồng loạt nhìn về phía bên cạnh, liền thấy Hạ Tầm ôm quyền nói: “Quốc Công gia, tại hạ bất tài, Tạ cô nương chính là nương tử chưa lập gia đình của ta, không biết ty chức có thể làm người làm chứng?”.
Lý Cảnh Long khẽ giật mình, thất thanh nói: “Nàng là nương tử chưa lập gia đình của ngươi? Không đúng, vị Bành tiểu nương tử kia? Ngươi bỏ sao?”
Hạ Tầm ho khan một tiếng, chỉ vào cái mùi của chỉnh mình nói: “Bình thê, bình thê! Quốc Công gia, Quốc Công gia có thể bình thê, chăng lẽ ty chức lại không thể?”
Tạ Vũ Phi vừa thấy Hạ Tầm liền lộ ra thần sắc vui mừng, lúc này nghe được hắn nói như vậy, không biết là thật thẹn thùng hay là giả thẹn thùng, tóm lại cô gái hẳn là rụt rè chút ít, nàng liền nhích lại gần bên người Tích Trúc phu nhân, xấu hổ cúi thấp đầu không lên tiếng.
Lý Cảnh Long nhìn Tạ Vũ Phi. lại nhìn Hạ Tầm. còn nghi lời nói vừa rồi Tích Trúc phu nhân giáo huấn Tạ Vũ Phi, lòng nghi ngỡ không khỏi nối lên nói: “Tốt. ngươi lấy hônthư đến đây!”
Hạ Tầm nói: “Ty chức và Tạ cô nương lường tình tương duyệt, tuy nghi đến chuyện kết hôn, nhưng hôn thư, lại chưa từng lập”.
Lý Cảnh Long biến sắc: “Như vậy ngươi chính là lừa dối ta?”
Hạ Tầm nghiêm mặt nói: “Ty chức không dám, Quốc Công gia nếu không tin, có thể hỏi Tạ cô nương, nàng và ta có lường tình tương duyệt hay không, có đã muốn kết hôn hay không”.
Hạ Tầm chỉ là thất phẩm Tống kỳ, đứng trước mặt đương triều nhất phẩm thừa kế Quốc Công lý Cảnh Long, quan nhân bình thường đến cái rắm cùng không dám đánh, nhưng hắn lại dám không hề cố kỵ, trước mặt mọi người biếu đạt mình là nữ nhân của hắn. Không thèm quan tâm đến tiền đồ chính mình, hắn là một nam nhân, nam nhân đều lấy công lao sự nghiệp làm trọng, nhưng trong lòng hắn, mình so với tiền đồ của hắn trọng yếu gấp trăm lần.
Nghĩ đến đây, cảm xúc Tạ Vũ Phi bành trướng, vui mừng giống như lồng ngực muốn nố tung, chỉ cảm thấy mình vì hắn qua nhiều năm như vậy trải qua bao khổ sở đều đáng giá, một nữ nhân, có một người đàn ông đinh thiên lập địa như vậy để phó thác chung thân. còn có chuyện gì chưa đủ? Nàng lệ rơi đầy mặt mặt liếc nhìn Hạ Tầm, nhẹ nhàng, nhưng cùng là kiên định gật nhẹ đầu.
Chứng kiến bộ dáng xinh đẹp diễm lệ như cừu con với Hạ Tầm, thái độ đối với mình hoàn toàn bất đồng, lý Cảnh Long ghen ghét dữ dội, rốt cuộc bất chấp phong độ chó má, hắn cười lạnh nói: “Lường tình tương duyệt là chuyện gì đó? Nữ tử lập gia đình, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, lời cha mẹ, con cái nghe theo mới là đúng!”.
Lông mày Hạ Tầm nhảy lên nói: “Chuyện này có đáng gì? Ty chức lập tức cùng Tạ cô nương đính hôn sự, qua hôn thư!”.
Lý Cảnh Long và Tạ Vũ Phi, Tích Trúc phu nhàn nhất tề ngẩn ra, tại đây là trên đường cái, như thế nào đính hôn?
Hạ Tầm ngang nhiên đứng lại, cất cao giọng nói: “Trong lòng có tình, không cần nguyệt lão làm mối. Nhất niệm hết sức chân thành. thiên địa có thể làm chứng! Dương mỗ xin trời làm mối!”.
Tạ Vũ Phi si ngốc nhìn hắn. không ngừng vui mừng cùng kích động, không kìm lòng được tiến lên trước một bước, thấp giọng mà kiên định địa nói: “Tiểu nữ tử xin mời đất làm mối!”.
Lý Cảnh Long thấy hai người kẻ xướng người họa, trên mặt không nhịn được, xanh một hồi, đỏ một hồi, lại còn cố gượng cười lạnh nói: “Nam có trời làm mối, nữ có đất làm mối, ba môi còn thiếu một môi, trong lúc này môi ở đâu?”.
Hạ Tầm xem xét mọi nơi. bước đi, đến quán ven đường liền nâng một lão hán đang ngồi xồm bán pháo nơi đó lên, Hạ Tầm thường xuyên từ nơi này điều người đi ngang qua, lên nhà mới hay có ngày vui cùng đều từ quầy hàng này mua pháo đốt. cùng lão đầu nhi này quen thuộc lắm,
lão đâu nhi này gọi Dương Mị, thì ra là một sư phụ vê hòa dược, vê sau lớn tuổi, mới do con Hắn tiếp lớp, chính mình thì về nhà mân mê chút pháo làm chút buôn bán nhỏ. Lỗ tai Lão đầu nhi không tốt lắm. lớn tiếng xé cố họng nói chuyện cùng Hắn, tám chín phần mười cùng là nước đố đầu vịt, không biết chuyện gì.
Cùng không biết Hạ Tầm và hắn nhiều lần nói chuyện gì, lão đầu nhi mặt đầy ý cười, liên tục gật đầu. Hạ Tầm liền đem hắn kéo tới, cười nói: “Quốc Công gia, ngài xem, cái này ba mối, đã đủ”.
Nói xong Hạ Tầm xoay người lại đi. một lát sau. hắn liền vơ vét từ trên chợ một đống gì đó, một cái đấu, một cái thước, một cái cân, một cây kéo, một cái gương, một cái bàn tính, đây là sáu chứng, sáu chứng đầy đủ hết. Ngay sau đó quầy bán chữ ven đường bị Hạ Tầm nói vài câu, hồng giấy liền trải rộng ra xoạt xoạt ghi lên hôn thư.
Người bán chữ không nhận thức Lý Cảnh Long, nếu biết rõ người đứng ở trên đường cái, tiểu tử mặt thanh tó này là một vị Quốc Công gia, người bán chữ chắc sẽ bị dọa ngất lịm, nhưng Hắn chỉ nói Lý Cảnh Long là vị thiếu gia nhà giàu, mà Hạ Tầm này, người ta mặc phi ngư bào, dưới xương sườn mang đao, ai dám làm trái lời vị Tống kỳ gia này?
Hôn thư ghi xong, sáu chứng đầy đủ hết.
Một bộ mặt tươi cười chân thành, mặc kệ ngươi nói cái gì hắn đều chỉ gật đầu với Dương đại gia đứng ở chính giữa, Hạ Tầm thần sắc trịnh trọng nói: “Đại trà tiểu lễ, ba môi sáu chứng, mọi thứ đầy đủ hết. Dương Húc phụ mẫu đều mất, hôn sự nhà mình, chính mình tác chủ. Tạ cô nương cha mẹ cùng đã chết sớm, toàn bộ do nghĩa mẫu chiếu cố, nghĩa mẫu đối với Tạ cô nương ân như tái tạo, hôn nhân đại sự, theo lý nên thinh nghĩa mẫu tác chủ”.
Hấn nhìn hai bên một chút, sải bước đi đến, khẽ vươn tay liền từ một quầy hàng bán món ăn thôn quê nấm lên một đầu chim nhạn, đôi mắt người buôn bán kia trông chờ nhìn theo, một tiếng không dám phát ra từ cố họng. Cẩm Y vệ mặc dù là lão hổ không có răng, nhưng tiếu dân chúng vẫn sợ, nếu như là một cẩm Y vệ tinh thần không quá bình thường, như vậy bọn họ càng sợ, bọn họ chỉ dám đứng xa xa vây quanh nơi đó xem, không dám tới gần.
Hạ Tầm nâng chùn nhạn lên, đi đến bên cạnh Tích Trúc phu nhân, khom người nói: “Tạ thị có giai nữ, Dương Húc kính chỉ đã lâu, nguyện lấy làm vợ, bạch đầu giai lão, kính xin nghĩa mẫu đáp ứng”.
Tích Trúc phu nhân nhìn Tạ Vũ Phi, Tạ Vũ Phi bị một màn lãng mạn cảm động đến rối tinh rối mù, chỉ biết lau nước mất, lời nói đều nói không được. Tích Trúc phu nhân thở dài, cảm khái nói: “Ài! Ta thật uất ức tên con rể kia, nếu có một nửa dùng khí của ngươi, lão nương cùng sẽ không sửa trị hắn”.
Nói xong, liền nhận lấy chim nhạn.
Lý Cảnh Long hai mắt phóng hòa, hàm răng cắn chặt, gằn giọng nói: “Giòi! Ngươi giòi! Dương Húc! Dương Húc, ngươi rất giòi, chúng ta sẽ còn gặp lại, chờ xem!”
Hấn phất tay áo một cái, xoay người rời đi, trong mắt Tạ Vũ Phi tràn đầy hạnh phúc, nàng đi đến bên người
Hạ Tầm, cầm lấy tay áo hắn, mỉm cười nói: “Ta không cần sợ hắn, hì, dù sao chàng cùng không phải do hắn cai quản.”.
Hạ Tầm khóe miệng nhanh chóng co rút, rồi lại biến mất nói: “ừm, đúng vậy