Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Dạ Hành

Chương 220: Va chạm

Chương 220: Va chạm


Hạ Tầm nói: “Quốc Công, ty chức nhận mệnh, không dám dừng lại phút nào, lập tức đi Hải Ninh, thời gian gần đây trước tiên đi theo hải tặc, tìm kiếm manh mối quan hệ. Ty chức tìm hiểu nhiều mặt, xâm nhập hang hố, tính toán xảo diệu chu toàn, quên cả sống chết.

“Được rồi được rồi.” Lý Cảnh Long mất kiên nhẫn cắt đứt lời hắn nói: “Bốn Quốc Công muốn ngươi điều tra nghe ngóng sự tình, đã có gì chưa?”

Hạ Tầm cười nói: “Việc Quốc Công giao cho, ty chức giờ đây đã nắm giữ hơn phân nửa”.

“Hả?”

Lý Cảnh Long ngạc nhiên không thôi, thực không thể tin vào tai mình, thật sự có thể tìm được tin tức xác thực nhanh như vậy, hắn vội hỏi:

“Khâm phạm Lăng Phá Thiên, đã biết nơi hắn trốn?”

Hạ Tầm nói: “Vâng, người này bị cáo thị truy nã khắp thiên hạ, đến nỗi không còn chỗ ấn thân, bị ép rời bến, sau khi rời bến, hắn trước đầu phục dựa vào vợ chồng đạo tặc Sở Mễ, sau khi làm đạo tặc lại kết bạn với đệ nhất đạo tặc ở Nam Dương Trần Tổ Nghĩa, được Trần Tổ Nghĩa coi là tâm phúc, giờ phút này đang ở chỗ Trần Tổ Nghĩa làm quân sư”.

“Nam Dương đạo tặc Trần Tổ Nghĩa?”

Lý Cảnh Long sắc mặt lập tức khó coi, hiến nhiên là hán nghe qua đanh hiệu người này, Lý Cảnh Long lẩm bấm: “Trần Tổ Nghĩa tung hoành Nam Dương, rất nhiều tiếu quốc Nam Dương đều xưng thần tiến cống với hắn. thực lực mười phần cường đại. Hoàng Thượng từng treo giải thưởng năm mươi vạn lượng bạc lấy thủ cấp của hắn, cùng không làm gì được hắn, muốn đối phó người này, cùng rất khó khăn”.

Hạ Tầm nhân cơ hội nói: “Ty chức còn dò xét được một tin tức, có lẽ đối với việc Quốc Công tiêu diệt hải tặc sẽ có ích”.

Hai mất Lý Cảnh Long sáng ngời, vội vàng hỏi: “Nhanh nói. tin tức gì?”

Hạ Tầm nói: “Trên biển có một đảo gọi là Song Tự, chiếm giữ nơi đó là một nhóm hải tặc, người đứng đầu gọi là Hứa Hử, theo ty chức dọ thám biết, người này làm hải tặc rất có nguyên tắc, xưa nay chỉ là cướp hàng hóa bên ngoài, buôn lậu, không giết người cướp đoạt, làm hại quê nhà.

Sau khi Lăng Phá Thiên đầu nhập vào nhóm Trần Tổ Nghĩa, liền lừa gạt hắn, nói hắn có chân mệnh thiên tử, khuyên Hắn làm hoàng đế, Trần Tổ Nghĩa dà tâm bành trướng, bước đầu tiên chính là muốn thống nhất hải vực, vợ chồng đạo tặc Sở Mễ đã đầu phục hắn, vài ngày trước từng dựa vào mưu kế hắn bày ra chiêu hàng Hứa Hử, bị Hứa Hử cự tuyệt, hai bên vì thể còn giao chiến, có lẽ, chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này”.

Lý Cảnh Long truy vấn nói: “Làm sao lợi dụng, chiêu an bọn hải tặc này, dùng giặc đánh giặc sao?”

Hạ Tầm lắc đầu nói: “Quần đạo Đông hải không chỉ có một thế lực, triều đình cùng không thê nhất nhất chiêu an? Còn nữa, ty chức còn dò xét được một tin tức, những cư dân thiếu văn minh ở tản mạn trên hải đảo đã quen, không nguyện ý lên bờ nhận lệnh vua để giáo hóa, nhưng bọn họ cùng không thích lén lút buôn bán lậu dưới mắt quan phủ như vậy, chém

chém giết giết với hải tặc, nếu như triều đình có thể chuẩn ân ban giấy phép đặc biệt để bọn họ tự do mậu dịch, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ nguyện ý hiệp trợ triều đình đả kích hải tặc, dù sao trong đó cùng có nhiều người bất đắc dì mới làm hải tặc, nếu như có thể an tâm buôn bán, phát tài, bọn họ cùng không trở thành người kiếm sống bằng đao kiếm”.

Lý Cảnh Long nghe xong sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, trách mắng: “Nói hươu nói vượn! cấm dân gian tự do mậu dịch, đây là khâm mệnh quốc sách của Hoàng Thượng, ai dám sửa đồi?”

Hạ Tầm khuyên nhủ: “Quốc Công quyền cao chức trọng, được Hoàng Thượng tin cậy, nếu như Quốc Công đem tình hình thực tế vùng duyên hải tấu với Hoàng Thượng, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ cải biến chủ ý. Cử động lần này nếu có thể phổ biến, thì không khác gì rút củi dưới đáy nồi. quần đạo Đông hải chắc chắn tán mát hơn phân nửa, dân chúng vùng duyên hải đều sẽ nhớ ân đức Quốc Công”.

Lý Cảnh Long lắc đầu liên tục nói: “Ý kiến ngu xuẩn. bốn Quốc Công tiêu diệt hải tặc, còn cần mượn lực hải tặc sao, thôa hiệp với bọn chúng, lan truyền ra ngoài chẳng phải làm cho người ta chê cười? Nói nữa, Đại Minh ta sản vật phong phú, không chỗ nào không giàu có, hàng hóa ngoại đi có hay không cùng thể, Đại Minh ta là thiên triều thượng quốc, chư hầu quốc gia man đi chỉ có thể chịu thần phục ta, xưng thần tiến cống mới đồng ý mậu dịch, đây là bởi vì thần phục mà hắn được lợi, hiếu không?

Chính sờ vị chính kì nghị bất kế kì lợi, minh kì nghĩa bất kể kì công, cho phép dân gian tự do thông thương? Thật sự là quá buồn cười, đây không phải đem đây ngã gốc rê lập quốc của Đại Minh ta sao? Vì một lợi ích nhỏ, đem Đại Minh thượng quốc ta đặt ngang hàng địa vị cùng chư lù man di? Thật sự là hoang đường, ta dám nói như vậy với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không cất đầu ta làm cầu đá mới là lạ, sau này đừng nói với ta những khốn kiếp như thể!”

Hạ Tầm ngầm thờ dài, bất đắc dì hỏi thăm: “Vậy Quốc Công định làm như thể nào?”

Lý Cảnh Long nắm chặt hai nắm đấm. hai mắt nhìn thẳng vào phía trước, vừa kiêu ngạo vừa nghiêm nghị nói: “Vườn không nhà trống, chinh đốn phòng bị, tìm địch quyết chiến, phá sào huyệt của chúng!”

Hạ Tầm không nói gì.

Lý Cảnh Long quay đầu liếc mắt qua Hạ Tầm, thầm nghĩ: “Tiểu tử này không biết dùng biện pháp gì, lại có thể tìm hiếu đến tin tức này, không thể nói trước, tạm thời tha hắn một lần, sau này sẽ tìm cơ hội.” Nhân tiện nói: “Ngươi đi gặp Thiết Huyễn, Hắn đang bề bộn công việc, nhìn xem có thể làm cái gì, ngươi đi giúp đỡ hắn làm cho tốt. đại kế tiêu diệt hải tặc, đều có bổn Quốc Công làm chủ”.

Hạ Tầm bất đắc dì, chỉ đành chắp tay nói: “Vâng, ty chức tuân mệnh, nhưng ty chức còn đang nghe một số tin tức có thể trợ giúp Quốc Công tiêu diệt hải tặc, không thê ở lại hành viên, một lát còn phải rời đi..

“Như vậy...”

Hạ Tầm cướp lời nói: “Vì để tránh việc ty chức cung cấp tin tức cho người làm bọn chúng sinh nghi ngờ, chỗ ở của ty chức lúc này không nên công khai, chờ khi có tin tức, ty chức sẽ tùy thời đến bẩm báo Quốc Công”.

Lý Cảnh Long muốn hắn giữ ở bên người, tùy thời tìm cơ hội hãm hại Hắn, lại muốn có được tin tức tình báo của hắn, đứng trước công lao lớn, nội tâm do dự một lát, rốt cục vẫn là tâm tư lập công chiếm thượng phong nói: “Được rồi. chờ khi có tin tức, lập tức trình báo cho ta, đợi đến khi bốn Quốc Công dẫn đại quân rời bến tìm địch quyết chiến, ngươi nhất định phải gấp rút trở về”.

Hạ Tầm vâng một tiếng, rồi xoay người đi tìm Thiết Huyễn.

Thiết Huyễn đang vùi đầu xuống bàn xử án, sắp xếp bản “Tịnh Hải sách lược” của Lý Cảnh Long, vừa thấy Dương Húc xuất hiện, tự nhiên mừng rờ. Hạ Tầm đem tình báo hắn nói với Lý Cảnh Long kể lại một lần cho

Thiết Huyễn, phản ứng Thiết Huyễn và Lý Cảnh Long hoàn toàn nhất trí. chiêu an thì tốt. nhưng bắt triều đình thỏa hiệp với hải tặc, bỏ lệnh cấm biển là tuyệt đối không thể.

Người thời đại này, có lẽ chỉ có những người sống tại khu vực vùng duyên hải kia, mới biết được mậu dịch hải dương đối với bọn họ mà nói quan trọng đến bực nào, đại bộ phận người Đại Minh đều giống Thiết Huyễn khi đánh giá điếm này: Đại Minh không chỗ nào không giàu có, hoàn toàn không cần cùng tiểu quốc man di giúp đỡ lẫn nhau, chịu buôn bán cùng bọn họ, đó là cho bọn họ mặt mùi, là một loại ban cho, bọn họ được cung kính hướng về phía Đại Minh xưng thần.

Tiếp đó, Thiết Huyễn liền mang Tịnh Hải hắn đã cơ bản sắp xếp thành hình ra cho Hạ Tầm xem, Hạ Tầm nhìn những phương lược kia, tâm tình càng thêm trầm trọng, phương lược càng quy định trọng lượng thuyền của dân. chiều dài. độ rộng, chiều sâu nước ăn, tất cả đội thuyền kể cả hai cột buồm trên thuyền lớn dàn gian vượt qua giới hạn toàn bộ xem xét, chinh lý lại. Ngoài ra còn có pháp lệnh bảo giáp, tội liên đới càng quy định rõ, dùng thủ đoạn này, xác thực có thể đạt nhiều hiệu quả, nhưng mà làm như vậy, đối với dân chúng vùng duyên hải không khác gì một tai họa.

Hạ Tầm trầm trọng nói: “Thiết đại nhân, biện pháp này áp dụng xuống dưới, tiêu diệt hải tặc có thể rất hiệu quả, nhưng phương thức đả kích kéo theo sẽ thể nào, có thể kiên trì bao lâu? Đối với vùng duyên hải dân chúng thực sự có ích sao? Rất nhiều hải tặc, chỉ là buôn lậu bán hàng mà thôi, làm như vậy, rất có thể làm cho bọn họ bí quá hoá liều, gia nhập với những người đốt giết đánh cướp trộm cắp không việc ác nào không làm. dân chúng vùng duyên hải sinh kế trên biển, kể từ đó, cuộc sống nhất định túng quẫn”.

Thiết Huyễn tính cách ngay thẳng, ghét ác như thù, nhận thức chuẩn đạo lý trảm tận sát tuyệt, trong mắt hắn. phàm là sự tình vi phạm pháp luật triều đình đều là vi phạm pháp lệnh, phải tiến hành loại bỏ. Đã vâng mệnh lệnh triều đình, rõ ràng cấm dân chúng vùng duyên hải một mình thông thương, nhất định phải triệt để cấm tiệt. Mà chính sách có hợp lý hay không, sau khi chấp hành có thể chặt đứt sinh kế của mấy trăm vạn dân chúng hay không, căn bản không phải chuyện hắn lo lắng.

Vừa nghe Hạ Tầm nói như vậy, hòa khí trên mặt Thiết Huyễn biến mất, thần sắc nghiêm túc nói: “Dương Tống kỳ, cách nói của ngươi rất là nguy hiểm, ngươi nhận bổng lộc triều đình, không lo cho quân chủ, ngược lại còn thay những hải tặc làm xằng làm bậy kia nói lý lẽ? Dựa vào ý kiến của Thiết mỗ, trái pháp luật chính là trái pháp luật, ngươi có một ngàn một vạn lý do, xúc phạm quốc pháp, cùng sẽ bị trừng phạt. Ngươi xem, chỗ này của ta còn có một điều, dán bảng cáo thị, quy định ngày tự thú. Nếu như quá thời hạn không đến, cần phải nghiêm lệnh tiêu diệt, Thiết mỗ cho rằng, đối với những hải tặc này, tiêu diệt là việc chính, trấn an làm phụ. phải đem bọn họ đánh thật đau, thật sợ, bọn họ mới không dám vi phạm quốc pháp, tiếp tục rời bến làm hải tặc”.

Vị Thiết đại nhàn này chức quan mặc dù không cao bằng Lý Cảnh Long, nhưng chính khí nghiêm nghị, lời nói ra không để cho nghi vấn, Hạ Tầm mình đầy lời nói, vẫn không thể giải thích được, cái nhìn của Thiết Huyễn, lai theo lý luận của hắn, nhận thức của Hắn, những thứ này đã in sâu trong nội tâm, thâm căn cố đế, không phải đạo lý mà Hạ Tầm, nói một chút sự thật có thể thay đổi, hắn nói thêm vài câu nữa, không khéo Thiết đại nhân lại chạy tới nói cho Lý Cảnh Long, hoài nghi hắn bị hải tặc mua chuộc, gia tăng sự trông giữ đối với hắn.

Tâm tình Hạ Tầm trầm trọng, hắn mơ hồ nhớ lại sự việc cướp biển Gia Tình trong năm Chu Hoàn, sau này đến đời Chu Hoàn, dân chúng vùng duyên hải Mân Chiết không có ngày tốt lành an bình giàu có. Hoàn toàn khác biệt, bởi vì buôn lậu mậu dịch không đủ, sinh kế của họ càng thêm khó khăn, rất nhiều sì phu vùng duyên hải cùng không ngoại lệ, dân chúng bình thường quẫn bách tới độ không thể tưởng tượng.

Còn tệ hơn nữa hơn là. hơn ngàn dặm phòng hộ, toàn bộ bị quét sạch, chỉ là đại thắng phù dung sớm nở tối tàn, hành vi nghịch thuỷ triều càng mang đến hậu quả nghiêm trọng. Tập đoàn hải tặc vốn chủ trương chia thành từng thị phái chia địa bàn giết người cướp của, hai phái trong đó chiếm thượng phong, dưới sự khống chế của bọn họ, dân chúng vùng duyên hải tuy thinh thoảng bị tặc khấu quấy nhiễu, dù sao vẫn có thể theo nghiệp buôn lậu hải thương đạt được lợi ích thật lớn.

Hai phái đó còn chủ động hiệp trợ Đại Minh triều đình tiêu diệt các phái hải tặc cướp bóc bốn phía, hy vọng dùng cái này đối lấy sự chấp thuận của triều đình Đại Minh, đáp ứng yêu cầu tự do mậu dịch. Kết quả, cấm biến không mở, Vương Trực lại bị lừa gạt bất vào nhà tù, đầu thân chia làm hai. Hỗ thị phái do đó không gượng dậy nối, Khấu Lược phái Lâm Bích Xuyên, Tiêu Hiến, Từ Hải nhờ đó thanh thế đại thịnh, bọn họ chiếm cứ quần đảo Chu Sơn làm giặc, bốn phía tấn công, cuối cùng biến thành một đại kiếp nạn to lớn.

Lịch sử kinh người như vậy, một màn đó muốn đến sớm sao?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch