Yến vương vừa tiến đến, Chỉ Huy Sứ thị vệ Yến vương phủ Trương Ngọc giả trang Yến vương liền khom người thối lui sang một bên.
Hạ Tầm và Yến vương vừa chạm mặt, không khỏi cùng kêu lên.
Yến vương không ngờ người hắn đợi một đêm lại chính là Hạ Tầm, Hạ Tầm cũng không nghĩ đến người Thống lĩnh mặc nửa giáp thị vệ lại chính là Yến vương, thân thể ngàn vàng, hắn lại có thể đích thân mang đao ra trận!
Yến vương liếc mắt mũi tên thổi và hạp nỏ chế tạo tinh xảo Hạ Tầm đặt lên bàn, mũi tên đen đen, hiển nhiên đều bôi độc, Yến vương khoát khoát tay, tất cả thị vệ và người giả trang khác liền lập tức lui ra ngoài, không để lại một người thị vệ, cũng không lấy đi ám khí trên bàn, Hạ Tầm thấy tình cảnh này, vui lòng phục tùng nói: “Đảm lược của điện hạ quả thực khiển người ta khâm phục, lại không sợ thần cố ý bày ra việc này, noi theo Kinh Kha đâm Tần vương sao?”.
Chu Lệ mỉm cười, nói: “Ta không phải Tần vương, ngươi cũng sẽ không là Kinh Kha. Cái tờ giấy này, là ngươi ghi?”.
Chu Lệ đưa tay trái ra, trong tay là một tờ giấy, bên trên có một hàng chữ nhỏ: “Tối nay có người hành thích, đừng làm thích khách bị thương, có việc bẩm điện hạ!”.
Hạ Tầm gật đầu nói: “Đúng!”.
Chu Lệ cau mày nói: “Chữ rất xấu”.
Hạ Tầm cười khan nói: “Cải này... Khụ khụ, thần lo lắng tờ giấy rơi vào tay người khác, so ra bút tích của thần”.
Chu Lệ cười một tiếng, ngược lại hỏi: “Ngươi đang ở đây làm trò gì vậy?”.
Hạ Tầm hỏi ngược lại: “Điện hạ cho rằng, đây là thần đang làm trò quỷ sao?”.
Ánh mắt Chu Lệ ngưng tụ, trầm giọng nói: “Hoàng Thượng ra lệnh?”.
Hạ Tầm đáp: “Thần không biết, thần chỉ vâng mệnh thượng quan bản nha”.
Ánh mắt Chu Lệ co rụt lại: “Cẩm Y vệ!”. Hắn nhìn thẳng Hạ Tầm, lại hỏi: “Như vậy? Ngươi tại sao phải cảnh báo cho bản vương?”.
Hạ Tầm hơi ườn lồng ngực một cái, thanh âm dõng dạc nói: “Bởi vì thần bất bình vì điện hạ!”.
Chu Lệ nói: “Vì sao bất bình?”.
Hạ Tầm trầm giọng nói: “Điện hạ vì nước canh biên giới, bọn giặc phía Bắc ai cũng sợ. Công ở chỗ quốc, lợi ở chỗ dân, uy ở chỗ địch, nếu điện hạ chưa từng chết trên chiến trường khi chiến đấu biên cương, lại bị ám hại trên triều đình, chẳng lẽ không phải làm người người đau đớn, con dân bất bình sao?”.
Chu Lệ cười bi thương, dùng thanh âm hơi khàn khàn nói: “Chiến công? Ha ha, chính vì bản vương có chiến công như thể, cho nên Hoàng Thượng mới lo lắng một ngày kia ta sẽ ngấp nghé vương vị của hắn, mới có thể trăm phương ngàn kế muốn đẩy ta vào chỗ chết, ngươi... Đối với cái này không cho là đúng sao?”.
Thanh âm Hạ Tầm cũng thấp xuống: “Thần chỉ biết là, người nên có tâm phòng bị là đúng, nhưng định tội bằng giả thiết lại tuyệt đối không thể. Thần không biết điện hạ sẽ làm phản hay không, thần cũng không biết mặc dù điện hạ không phản, sau khi điện hạ trăm tuổi, cháu chắt tử tôn sẽ làm phản hay không, thần chỉ biết là, nếu giả thiết dưới đây, đưa điện hạ vào chỗ chết, như vậy thiên hạ không người nào không thể giết.
Trong hoạn quan có khả năng làm loạn triều cương, giết! Các đại thần có khả năng nắm giữ triều chính, giết! Ngoại thích có khả năng chuyên quyền lấn thượng, giết! Các hoàng tử có khả năng hành thích vua soán vị, giết! Dân chúng thiên hạ gặp thiên tai có khả năng tạo phản đoạt, giết. Cứ thế mà nói, người phương nào không thề giết? Thân là người đứng trên cao, không nghĩ đến tự lập tự mình cố gắng, không nghĩ hoàn thiện thể chế, mà muốn dùng phương pháp diệt trừ hậu họa, tay đau thì chém tay, đau đầu thì chém đầu, có khả năng sao?”.
Chu Lệ trầm thấp nói: “Dương Húc, ngươi cũng đã biết, ngươi nói lần này, đã là đại nghịch bất đạo?”.
Hạ Tầm nói: “Thần là người đọc sách, Mạnh Tử viết: Quân xem thần như tay chân, thì thần xem quân như tim gan, Quân xem thần như khuyển mã, thì thần xem quân như người trong nước, Quân xem thần như đất cát, thì thần xem quân như kẻ thù! Điện hạ cho rằng, thánh nhân nói đúng hay sai?”.
Chu Lệ trầm mặc thật lâu, xúc động nói: “Bệ hạ làm không đúng, đám người Phương Hoàng, tự cho là hiền lương trung chính, tài học thiên hạ, cũng chỉ là một lũ u mê. Thống trị quốc gia sao, bọn họ chỉ biết phục cổ, phục cổ, thì phục cổ, muốn tìm ổn định hòa bình lâu dài sao, thì liền cứng nhắc tước phiên vương. Nếu bọn họ có thể nghĩ giống như ngươi, dẫn bệ hạ đến đạo làm vua chân chính, ý chí bốn biển, bao dung thiên hạ, phiên vương bốn phương sao lại không yên lòng, lo gì thiên hạ không thể quốc thái dân an!”.
Hạ Tầm nói: “Quân thần, khổng có lợi, không có tài, không háo sắc, liền tự cho là đúng theo nhật nguyệt, quang minh quang minh, theo thần, tất cả chỉ bằng không. Bọn họ không thích tiền tài nữ sắc, lại thích danh, vì thành tựu lưu danh tên mình, can thiệp quốc sự, ly gián hoàng thân, tạo nên ưu phiền của điện hạ hôm nay. Theo ý thần, háo sắc háo lợi háo danh, đều là tư dục của riêng bản thân. Người háo danh chê người háo sắc háo lợi, chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi”.
Hai mắt Chu Lệ sáng ngời, bật thốt lên khen: “Háo sắc háo lợi háo danh, đều là tư dục cho mình. Nói cho cùng, những lời này nói trúng tim đen, thật không hiểu đâm phá da mặt khí tiết bao nhiêu vị danh sĩ cổ kim, thống khoái! Thật thống khoái!”.
Hạ Tầm thầm nghĩ: “Đó là tất nhiên, đây chính là nhà tư tưởng, nhà triết học và nhà quân sự nổi tiếng nhất Đại Minh triều, dung nho gia, phật gia, đạo gia, binh gia thành một thể, đại nho toàn năng đại sư Vương Dương Minh thụ phong “Tiên nho” đã nói qua”.
Chu Lệ cảm kích nói với Hạ Tầm: “Ngày xưa nếu không có Văn Hiên, một nhà già trẻ bản vương đang ở trong mộng liền bị nổ tung về Tây Thiên. Hôm nay nếu không có Văn Hiên, bản vương sợ sẽ bị bọn tiểu nhân làm hại. Hai lần cứu mạng, ân trọng như núi, bản vương khốn đốn như thế, sinh tử khó liệu... Thật không biết... Nên báo đáp ngươi như thế nào mới tốt!”.
Hạ Tầm nói: “Thần hôm nay làm việc này, chỉ có trong ngực một lời bất bình, nếu cần báo đáp, cũng sẽ không tìm tới điện hạ”.
Chu Lệ vuốt cằm nói: “Nói đúng, đại ân không lời cảm tạ nào thể hiện hết được, ân tình như vậy, thật là không cần nói ở ngoài miệng, phần ân nghĩa này của ngươi đối với bản vương, bản vương khắc trong tâm khảm, một đời một thể, không dám quên!”.
Hạ Tầm liền nói không dám, Chu Lệ trầm ngâm một lát, trên mặt âm tình bất định nửa ngày, hai con ngươi dường như căng ra, nhìn chằm chằm vào Hạ Tầm nói: “Hôm nay do Văn Hiên cảnh báo, đã là ân huệ lớn lao. Nhưng... Bản vương còn có một việc, muốn mặt dày phó thác ở Văn Hiên, không biết Văn Hiên chịu tương trợ bản vương không?”.
Những lời này vừa ra khỏi miệng, một tảng đá lớn trong lòng Hạ Tầm triệt để rơi xuống, những lời này vừa ra khỏi miệng, Chu Lệ đã đem mình trở thành người một nhà hắn tuyệt đối tín nhiệm. Chu Lệ này, rất sảng khoái, ân oán rõ ràng, đối với kẻ địch là ngoan độc, đối với người mình thì dùng chân tâm đối đãi, hôm nay đã xem là tâm phúc, cả đời này trừ khi phạm vào tội lớn không thể tha thứ, thì có thể vô tư.
Hạ Tầm lập tức chắp tay nói: “Điện hạ cứ việc phân phó!”.
Chu Lệ trầm giọng nói: “Hôm qua bệ hạ có nói, ngày giỗ tiên hoàng, muốn triệu vương tử chư vương vào kinh thành, cùng nhau cúng mộ hoàng lăng, bản vương đang muốn hướng về phía triều đình tỏ ra sự trang thành, liền một lời đáp ứng. Hôm nay triều đình đêm đến sai thích khách hành thích bản vương, hiển nhiên là trái với dân tâm, Hoàng Thượng rõ ràng không thể không thả bản vương trở về, rồi lại không chịu buông tha ta. Hôm nay ta không chết, có thể an toàn trở về Bắc Bình, chuyện duy nhất lo lắng, chính là ba đứa con của bản vương, bọn họ ít ngày nữa phải đến kinh, Văn Hiên làm việc tại kinh, lại là cẩm Y vệ, có thể thay mặt bản vương trông nom chúng không?”.
Hạ Tầm thầm nghĩ: “Đêm nay hành thích, cuối cùng đã dẫn đến mầm mống, trong lòng Yến vương, phản ý đã manh nha!”.
Bằng không, ba đứa con Yến vương ở lại kinh sư cúng mộ hoàng lăng lại có chuyện gì vội vàng, cần gì phải phó thác cho Hạ Tầm thay hắn chiểu cố? Nếu như hắn vẫn chưa có ý phản, Hoàng Thượng muốn đối phó hắn, ba đứa con ở bên người càng thêm nguy hiểm, Trời mới biết có thể bị triều đình tìm cái cớ đem tất cả phụ tử bọn họ xử lý hay không, nếu như bọn họ ở lại Kim Lăng, ngược lại Hoàng Thượng không có cớ ra tay.
Một câu nói kia của Chu Lệ, phản tâm đã rõ rành rành!
Hạ Tầm lập tức đáp: “Điện hạ yên tâm, thần nguyện vì điện hạ làm việc hết mình”.
“Tốt... Tốt tốt!”.
Chu Lệ vừa vui mừng vừa cảm kích, nhớ tới mình vừa mới nói qua đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về chuyện này một chữ tạ ơn cuối cùng không nói ra, chỉ là hai tay ôm quyền, hướng về phía Hạ Tầm trịnh trọng thi một lễ. Lúc hắn nguy nan hết sức, hơn nữa là dưới tình huống hoàn toàn đối lập với thế lực triều đình, Hạ Tầm có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tỏ ra sự trung thành, ở trong lòng Chu Lệ, Dương Húc hai lần cứu tính mạng hắn, đã có thể sánh ngang với ái tướng Trương Ngọc, Chu Năng, những người đi theo hắn nhiều năm, cùng hắn cùng sinh cùng tử đẫm máu nơi sa trường.
Vừa thấy Yến vương hành lễ, Hạ Tầm vội vàng chắp tay hoàn lễ, lại đến nâng người hắn lên, cảm thấy tiếng ồn ào ngoài điện càng lúc càng lớn, Hạ Tầm hướng ra phía ngoài liếc một cái, liền thấy cửa sổ đỏ rừng.
Rực, hỏa quang tràn đầy xuyên thấu qua hai ngón tay, ánh lên một mảnh đại điện tươi sáng, trong đại điện vốn rất sáng do ánh nến, cùng so với ánh sáng này có vẻ ảm đạm vô quang, trước mặt thậm chí có một loại cảm giác cuồn cuộn sóng nhiệt.
Hạ Tầm không khỏi giật mình nói: “Lửa tại sao lớn như vậy?”.
Chu Lệ hướng ra phía ngoài nhìn sang, điềm nhiên như không nói: “Ngươi đốt lửa còn quá nhỏ, ta lại cho người bỏ thêm củi vào lửa!”.
Yến vương phủ trong một mồi lửa này, đem cả vương phủ đều đốt rụi. Kèm theo cả hàng xóm, không ít công khanh vương hầu đều gặp hại, thảm nhất chính là Hoàng Ngự sử Hoàng Chân, Hoàng Ngự sử mới vừa mua tòa nhà lớn ở bên cạnh Yến vương phủ, tuy không cách nào so sánh được với vương phủ, nhưng cũng là ba gian thính đường, một gian chính môn ba khung, trước viện có tường, sau viện có cây, cũng là rất khác biệt, kết quả chỉ một mồi lửa... Đã sạch trơn.
Vua nào triều nào thì triều thần nấy, Chu Duẫn Văn thay máu quan viên triều đình, từ trên xuống dưới một trận động đất, nguyên Đô Ngự sử Ngô Hữu Câu bị giáng chức. Viên Thái trong năm Hồng Vũ bởi vì phạm vào tội nhỏ nên không được dùng đã được đề bạt một lần nữa, lúc Viên Thái thất thế, Ngô Hữu Câu đối với hắn cũng không hề lễ độ, ghẻ lạnh đã lâu, hôm nay thật vất vả mới trở về, hắn cũng không còn khách khí, đạp toàn bộ thân tín của Ngô Hữu Câu xuống.
Viên Thái một lần nữa đề bạt lôi kéo thân cận người một nhà, Hoàng Ngự sử bởi vì chuyến tập kích Bạch Liên giáo ở Tế Nam phủ Sơn Đông không phải là có công, năm đó khảo khóa là loại ưu, lại làm người cả đời ghẻ lạnh, tuyệt đối không thể nào là người của Ngô Hữu Câu, bởi vậy cũng được Viên Thái đề bạt, đến Hồ Bắc làm Giám sát Ngự sử, Hoàng Chân được lên chức, liên tục không ngừng xuất ra tiền cả đời tích góp, đặt mua tòa nhà chỗ này, mới chuyển vào có ba ngày...
Sáng sớm, đã cỏ người trông thấy Hoàng Ngự sử ăn mặc quần áo đầy lỗ thủng, lộ ra cái quần lót ở sau mông, đứng trên đường cái lau nước mắt.
Lúc lâm triều, vài quan nhân ăn mặc quan bào toàn lỗ thủng, vẻ mặt khói bụi hướng vào trong nội cung chạy tới, hôm nay Ngự sử Tằng Phượng Triều Tằng đại nhân đang duy trì trật tự tác phong và kỷ luật của bách quan đùng đùng nổi giận chạy đến ngăn cản. Hắn còn chưa nói lời nào, mấy quan nhân khóc lóc, đêm hôm khuya khoắt lửa nổi lên, gia sản đều bị đốt rụi, đau lòng quá! Đến sáng sớm, cũng không biết gia sản cứu ra được nhiều hay ít, trên dưới trong phủ có an toàn hay không, mắt thấy đến lúc lâm triều, liền vội vội vàng vàng vào triều điểm mão, ta dễ dàng sao? Ngươi còn duy trì trật tự tác phong và kỷ luật, ngươi còn nghĩ đến người khác không?
Tằng ngự sử bị vài quan kêu nghèo kể khổ đến văng nước bọt đầy mặt, trố mắt giật mình nhìn bọn họ tiến vào, quay người lại, lại thấy một người tức giận phẫn nộ đi tới, vị đang đến này lợi hại hơn, giống như Táo Vương gia, chỉ là hai mắt đã trắng không còn chút máu, Tằng Ngự sử cẩn thận phân biệt nửa ngày, không khỏi bị dọa cho nhảy dựng: “Yến vương điện hạ?!”.