Thời gian trôi qua một chút, thái dương di động nhẹ nhàng ở giữa bầu trời, thủy chung không thấy thân ảnh Hạ Tầm, Tô Dĩnh bồi hồi ngồi bên cạnh bờ, trong lòng dần dần lo sợ, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy ra...
“Tô cô nương, chúng ta hẳn là lên đường đi thôi, thời gian khẩn cấp, một khi bị triều đình đến trước hạ lệnh phong bế sông, quan phòng mà Dương Bách hộ đưa cho chúng ta sẽ không còn tác dụng nữa!”.
Chu Cao Hú nhịn không được, nhìn thái dương càng lúc càng lên cao, đứng ở đầu thuyền gọi về phía Tô Dĩnh.
Chu Cao Toại cũng xuất hiện, vịn mép thuyền nói: “Đã qua một canh giờ, Dương bách hộ còn chưa tới, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, Tô cô nương, chúng ta vẫn lập tức giương buồm đi, chỉ cần ngươi đem chúng ta an toàn đưa ra ngoài, điều kiện Yến vương phủ ta đáp ứng các ngươi tuyệt sẽ không nuốt lời!”.
Sắc mặt Tô Dĩnh lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Không được! Dương Húc không đến, thuyền không thể rời bến!”.
“Ngươi...”.
Được người đờ hai bên, Chu Cao Sí thật vất vả mới đi ra ngoài nói: “Cao Hú! Cao Toại! Các ngươi không cần nói!”.
Chu Cao Sí tuy mập mạp, nhưng một khi nghiêm túc lên, ánh mắt sáng ngời, đều có một luồng uy nghi: “Huynh đệ ba người chúng ta có thề thoát hiểm, toàn bộ là do Dương đại nhân tương trợ. Hôm nay chúng ta đã thoát hiểm, Dương đại nhân lại sinh tử chưa biết, nếu như chúng ta giương buồm đi xa, chẳng phải là chặt đứt đường lui duy nhất của Dương đại nhân? Người trong Yến phủ, từ trước đến nay ân oán rõ ràng! Càng chưa từng sợ tội chết! Làm chuyện vì nghĩa, chúng ta đều phải chờ đợi!”.
Chu Cao Hú bất đắc dĩ cất lời giải thích: “Đại ca, không phải huynh đệ sợ chết, mà là đến hơn canh giờ hắn còn chưa tới, rõ ràng là không cách nào thoát thân thậm chí đã bị người giết chết. Chúng ta rời đi, lưu thân hữu dụng này, còn có thể vì hắn báo thù rửa hận, cũng không uổng một phen tâm huyết của hắn, nếu tính không sai, chờ binh ngựa triều đình đuổi theo, đem chúng ta chém thành cám sao?”.
Chu mập thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói: “Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm! Chúng ta, chờ, đợi, đi!”.
Tiếp tục chờ đợi dài dằng dặc, xa xa vẫn đang không thấy thân ảnh Hạ Tầm, lão người cầm lái kinh nghiệm phong phú chú ý tới đội thuyền từ thượng du xuống càng ngày càng ít, rất hiển nhiên, triều đình đã phát giác được Yến thế tử đào thoát, bắt đầu phong tỏa tất cả đường giao thông thủy bộ, tiến hành truy nã toàn diện. Rất nhanh, sẽ có tuần kiểm ti thậm chí binh mã triều đình đuổi tới, phong tỏa tất cả cảng, cấm tất cả đội thuyền đi lại.
“Tam tỷ, chỉ sợ vị Dương đại nhân kia thật sự là lành ít dữ nhiều. Chúng ta không thể đợi, chờ đợi thêm nữa, thuyền chúng ta một bước cũng không đi được, tất cả mọi người bị cầm ở chỗ này!”.
Giả trang lão già cầm lái là người sử thuyền lão luyện trên đảo Song Tự, là bộ hạ cũ phụ thân Tô Dĩnh năm đó tự tay mang đi, mắt thấy Hạ Tầm chậm chạp không đến, mọi người trên thuyền như con kiến đi trên lò lửa, lão người cầm lái thật không nhịn được, liền rời thuyền, lau trán chảy ròng ròng mồ hôi nói với Tô Dĩnh.
TÔ Dĩnh chăm chú cắn môi, lại nhìn về phía xa xa, vẫn không thấy thân ảnh Hạ Tầm. Nàng hít vào một hơi thật dài, nói: “Phùng thúc, lập tức lái thuyền, ngươi dẫn bọn hắn đi, ta lưu lại, một mình nghênh đón Dương Húc”.
Lão người cầm lái giật mình nói: “Tam tỷ, người.
Tô Dĩnh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc: “Người là hắn muốn cứu, ta giúp hắn cứu đi. Phùng thúc, ngươi mang thuyền đi, chuyện này, ta giao cho ngươi”.
“Tam tỷ...”.
“Đây là quân lệnh!”.
“Ta... Ta... Tuân mệnh!”.
Lão người cầm lái nặng nề dậm chân một, quay người đi lên thuyền quát: “Kéo buồm, nhổ neo, lập tức lái thuyền!”.
Tô Dĩnh hướng về phía đầu thuyền nhìn một cái, liền căng chân chạy vội về phía rừng núi rậm rạp xa xa...
***
Tô Dĩnh càng chạy càng nhanh, lúc mặt trời đã khuất cũng không biết chạy bao nhiêu, nàng chỉ cảm thấy giờ đây mỗi lần hít một hơi, trong lồng ngực đều là cảm giác nóng rực như lửa, loại cảm giác hít thở không thông căn bản đã không thể tiêu trừ vì hô hấp, trong đầu nàng, thủy chung là hình ảnh thi thể Hạ Tầm huyết nhục mơ hồ. Đã lâu như vậy, Hạ Tầm thủy chung không có xuất hiện, nàng cũng biết, khả năng Hạ Tầm còn sống đã không lớn, nàng lần đi tìm kiểm kết quả, kết cuộc tốt nhất, đại khái chính là tàn thi Hạ Tầm bị người vứt tới hoang dã.
Nước mắt, nhịn không được chảy xuống, Tô Dĩnh chạy một đường, lệ đổ một đường, nước mắt cùng mồ hôi làm khuôn mặt nàng mơ hồ, ban đầu rất là gương mặt vũ mị, giờ đây đã nhìn không ra một điểm phong vận thiếu phụ mỹ lệ, một tiều phu lưng gánh củi từ bên đường nhỏ đi qua, giật mình nhìn nữ nhân điên từ bên cạnh mình chạy vội qua không chóp mắt.
Nàng đi một đôi giầy rơm, lòng bàn chân hình như cũng đã rách bươm, một đường ấn xuống toàn vết máu. Nàng quen đi thuyền trên nước, bao lâu rồi không chạy trên đất liền?
Lập tức muốn chạy đến chân núi, Tô Dĩnh thậm chí không biết phải đến nơi đâu tìm Dương Húc, nàng mờ mịt đứng, nhìn dãy núi rậm rạp, rừng rậm um tùm, ánh mắt chậm rãi rủ xuống, sau đó mở lớn, chậm rãi mờ lớn, đôi mắt đều trợn tròn.
Nàng đột nhiên vẫy vẫy đầu, dùng sức lau lau mồ hôi và nước mắt trên khóe mắt, lúc này nhìn rõ ràng, là hắn, hắn cười một con ngựa, hướng về phía mình chạy vội đến, mặc dù cách còn xa, thấy không rõ dung mạo hắn, nhưng chỉ nhìn liếc qua, Tô Dĩnh nhận ra, đó chính là hắn!
Hạ Tầm biết mình trì hoãn thời gian trên chân núi đã quá lâu, sợ cản trở thuyền rời bến, vội vàng lên ngựa, lập tức chạy đến, vừa mới ra khỏi núi không xa, hắn chợt phát hiện phía trước lại có một bóng người, nhìn kỹ, mới nhận ra đó là Tô Dĩnh, nàng một người, chạy đoạn đường xa như vậy, hay đơn giản là mọi người còn chưa đi!
Tâm tính thiện lương của Hạ Tầm giống như bị búa tạ hung hăng đánh một cái, dường như bị đồ vật gì đó đột nhiên đánh nát.
Tô Dĩnh vui mừng như muốn phát điên, muốn chạy đi lên, nhưng chờ thấy rõ Hạ Tầm thân ảnh, nàng đột nhiên phát giác hai chân đã mềm nhũn không còn một điểm khí lực, phảng phất một mỹ nhân ngư trong nước đột nhiên lên bờ, tuy nàng có một đôi giống nhân loại, thon dài, thẳng tắp, rất tròn, kiện mỹ, nhưng căn bản không hiểu được cất bước như thế nào, dùng sức như thế nào, nàng nhích một bước, mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, chỉ có thể để hai tay chống chạm đất, tận lực ngẩng đầu, cỏ dại cao đến gối ở trên mặt, nước mắt vui mừng giàn giụa nhìn một người một con ngựa chạy vội đến.
“Hí hí hí...”.
Thót ngựa hí dài một tiếng, người đứng dậy, móng trước chưa rơi xuống đất, Hạ Tầm liền phi thân nhảy đến mặt đất, hai tay nâng Tô Dĩnh: “Dĩnh nhi, sao nàng lại tới đây”.
“Ta... Ta tới tìm chàng...”.
Tô Dĩnh chụp cứng lẩy cánh tay hắn, thân thể phát run, trải qua một đường chạy trốn và nội tâm tra tấn vô cùng sợ hãi, nàng sợ đây chỉ là một giác mộng, chỉ cần khẽ vươn tay, hắn sẽ biến mất ngay trước mắt nàng.
“Nữ nhân này... Vì sao không cười ngựa?”.
Nhìn gò má nàng đỏ lên, đầu đầy mồ hôi, Hạ Tầm tức giận một câu chỉ nói được một nửa, liền chuyển thành ôn nhu hỏi thăm.
Tô Dĩnh đang cười, cười rất vui vẻ: “Không có ngựa, hơn nữa, ta không biết cười ngựa”.
“Lên!”.
Hạ Tầm kéo Tô Dĩnh lên, Tô Dĩnh muốn đứng lên, nhưng nàng thật sự là chạy quá lâu, một khi dừng lại, hai đùi mỏi nhừ vô lực, căn bản không ra xuất lực khí, Hạ Tầm vừa thấy, dứt khoát đem nàng bế ngang lên, đem nàng lên lưng ngựa ngồi xong, Hạ Tầm nhẩn lên lưng ngựa, vọt người nhảy lên, hai chân dẫm ở bàn đạp, cầm cương nơi tay, nói: “Ôm lấy eo ta”.
“Được!”.
Tô Dĩnh không xấu hổ chút nào, hai tay ôm chặt eo hắn, gò má nóng lên áp vào tấm lưng dày rộng của hắn, nghe trong thân thể hắn truyền ra tiếng trái tim thình thịch rắn chắc có lực, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, an bình, hạnh phúc, tựa như cả người nàng đều thấm nhuần cảm giác ôn nhu trong nước biển.
“Dĩnh nhi, thuyền đâu?”.
“Thuyền đã lái đi, đội thuyền thượng du đã hơi thưa dần, không qua bao lâu, tin tức triều đình khóa sông truyền tới, đến lúc đó quan phòng của chàng hao tổn tâm cơ làm ra sẽ không dùng được, không có biện pháp, ta đành phải cho bọn họ dẫn theo thế tử Yến vương đi trước”.
“Ừm, nàng làm đúng, nên quyết định thật nhanh, bằng không mà nói, tất cả mọi người đều bị chặn đứng, giờ đây chỉ còn lại có hai người ta và ngươi, vẫn thoát thân dễ dàng”.
Hạ Tầm ghìm chặt dây cương, lập tức chuyển đầu, thuyền đã không ở bờ sông, lúc này tiến lên chính là chui đầu vào lưới, trước tìm một chỗ ẩn núp, sau đó lại nghĩ biện pháp đi đến bờ biển.
Với động tác của Hạ Tầm, Tô Dĩnh cái gì cũng không hỏi. Vừa rồi loại cảm giác đã mất hắn, làm cho cả người nàng đều muốn hỏng mất, giờ đây mất mà được lại, ôm eo hắn, cảm giác được hắn thật sự rõ ràng, trong nội.
Tâm Tô Dĩnh dào dạt thỏa mãn vô cùng, bất kể là hắn mang theo mình lưu lạc đến bờ biển thiên nhai, hay mang nàng xông lên núi đao biển lửa, nàng giờ đây đều lười để ý tới.
Nam nhân là cây, nữ nhân là rễ, chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn là tốt rồi.
Hạ Tầm đi hướng nam, hướng Nam Sơn nhiều rừng, dễ dàng ẩn núp, hơn nữa Yến vương thế tử một khi bỏ chạy, mục tiêu tất nhiên là Bắc Bình, triều đình tụ tập toàn lực phong tỏa con đường hướng bắc, đi hướng nam trước mắt là an toàn nhất, sở dĩ không cười ngựa đi hướng đông, là vì ở đây vốn là thuộc về ứng Thiên phủ, trực tiếp quản lý, thành trấn các nơi, phố lớn ngõ nhỏ, đều dưới sự khống chế nghiêm mật của triều đình, đi ngược lại càng thêm thỏa đáng.
“Chàng tại sao giờ đây mới đến, ta cho rằng... Sẽ không còn gặp lại được chàng”.
Tô Dĩnh tựa ở trên lưng Hạ Tầm nói, Hạ Tầm giục ngựa chạy chậm lại nói: “Ra khỏi đường rẽ, suýt nữa không thoát khỏi truy binh, nhưng... Cuối cùng là hữu kinh vô hiểm”.
Hạ Tầm lại nhớ lại một đao kinh diễm của La Khắc Địch, La Khắc Địch vừa ra tay, hắn chỉ biết mình không cách nào tiếp được một đao kia, hắn còn có một lựa chọn: Lùi! Nhưng ở trong rừng hành động bất tiện, hắn có thể tránh thoát một đao kia, có thể tránh thoát La Khắc Địch liên tục công kích nhanh như mưa rào sao? Muốn mạng sống, chỉ có đánh cược một lần, tấn công sơ hở địch, tấn công chỗ hiểm của địch.
Chỗ hiểm của La Khắc Địch là gì?
“Cẩm Y vệ làm thế nào mới có thể phục khởi?”.
Chỉ một câu nói kia, lười đao sắc bén liền đứng ở trên cổ Hạ Tầm, chỉ cần chậm lại một khắc, đầu thân hắn đã chia lìa.
Hạ Tầm đổ một thân mồ hôi lạnh, không dám lường lự chút nào, lập tức nói tiếp: “Ta đã nhập cẩm Y vệ, lạc ấn này, một đời một thế không cách nào vứt bỏ. Đại nhân nên biết, quân tịch Đại Minh ta, là thừa kế nghiệp cha, đời đời nối tiếp, không thể thay đỗi. Sao không cho ta một cơ hội, cũng cho người một cơ hội?”.
“Có ý tử gì?”. Ánh mắt La Khắc Địch lành lạnh tựa như đao của hắn gác ở trên cổ Hạ Tầm.
“Nếu như Yến vương thất bại, ta vẫn là chết, đại nhân làm gì vội vàng nhất thời? Nếu như Yến vương thành công mà nói, đại nhân lưu ta một mạng, có tính là vì cẩm Y vệ lưu lại một điểm tân hỏa hay không?”.
Mặt trời nhô lên cao, đã đến giữa trưa, cái bóng dưới thân, gió thổi rất nóng, nhưng Hạ Tầm nhớ lại tình cảnh lúc ấy, toàn thân vẫn đang có một loại kinh hãi cảm giác rùng mình, đây là kinh nghiệm đứng ở cục diện mạo hiểm nhất, sinh tử hoàn toàn không chế ở tay người khác, chuyện duy nhất hắn có thể làm, là nói đúng tâm ý thay đổi đối phương, một khi thất bại, lập tức đầu thân phân liệt.
Giờ đây đầu hắn vẫn gắn liền trên cổ, hắn thành công, bởi vì trong lòng La Khắc Địch, đã hình thành một loại chấp niệm: Hắn chỉ muốn cẩm Y vệ quật khởi, việc này đã trở thành ý nghĩa sinh tồn duy nhất của hắn.
“Ta thả ngươi đi, đơn giản là ta rất ngạc nhiên, vì sao ngươi lại chắc chắc như vậy. Lúc này đây, ta sai rồi! Ta thả ngươi đi, là vì ta nghe được, ngươi làm khâm phạm của triều đình, bị kéo đi chém đầu, diệt cả nhà ngươi, lúc tru di toàn tộc ngươi, ngươi nói với ta một tiếng, ngươi sai rồi!”.