“Báo! Yến vương đêm công huyện Hùng, ty chức theo mệnh lệnh Dương tướng quân đến đây, xin tướng quân lập tức phát viện binh cứu trợ!”.
Từ huyện Hùng đuổi tới nơi cố Thành dừng chân, thân binh Dương Tùng thở hồng hộc bẩm báo, cố Thành một thân nhung trang, hình như đã sớm chờ ở nơi đó, nghe xong thân binh nói, cố Thành điềm nhiên nói: “Tốt! Ngươi trở về đi. Nói cho Dương tướng quân, bản tướng quân lập tức xuất binh!”.
Thân binh thở phào, ôm quyền nói: “Đa tạ cố Đô Đốc, ty chức lập tức hồi báo cho Dương Tướng quân”.
“A!”.
Tên thân binh kia vừa mới xoay người sang chỗ khác liền hét thảm một tiếng, đầu tà tà rơi xuống trên mặt đất, vẻ mặt cố Thành đầy máu, hắn cũng không lau sạch đi, chỉ là chậm rãi thu hồi cương đao nhuốm máu, nhàn nhạt phân phó nói: “Xuất phát!”.
Mạc Châu trước mặt Phan Trung, một đội quân Minh hiển nhiên là trải qua một phen huyết chiến mới đột phá vòng vây bẩm báo tin tức cho hắn, nói chuyện là một người, gọi là Hạ Tầm, vị này là Hạ Giáo úy thân binh tâm phúc của Dương Tùng, mặt râu quai nón từ thái dương thẳng đến cái cằm, nổi bật lên trên khuôn mặt oai hùng của hắn càng thêm uy phong làm người run sợ.
“Phan Tướng quân, Yến nghịch ban đêm đánh lén Hùng Châu, Dương Tùng tướng quân dẫn quân khổ chiến, ngăn chặn Yến vương, tướng quân phái ta tới thông báo tướng quân, xin Phan Tướng quân nhanh chóng phái binh tương trợ, Dương Tướng quân đã phái người thông báo cho cố Thành đô đốc, ba lộ đại quân của chúng ta hợp binh một chỗ, Yến nghịch hôm nay nhất định phải bỏ mạng ở huyện thành Hùng, tướng quân, việc không thể chậm trễ, ty chức biết một đường rất gần, đi thẳng đến huyện thành Hùng”.
“Tốt, ngươi chờ một chút, bản tướng quân lập tức phát binh, kéo viện binh đến huyện Hùng”.
Nghĩ đến một trận chiến có thể đánh bại Yến vương, lập nhiều công lao, đầu Phan Trung nóng lên, lập tức phát quân lệnh ra, tiếng ầm ĩ vang lên, ba quân tập hợp. Quân đội Minh sơ sức chiến đấu khá cường đại, quân đội được phái tới Bắc Phạt Yến vương càng là nhân tài kiệt xuất trong đó, xưa nay nghiêm chỉnh huấn luyện, quân kỷ nghiêm minh, thời gian không đến một nén hương, ba quân liền tập hợp xong, đông nghịt đứng đầy giáo trường, đao thương san sát, sát khí tung hoành.
Phan Trung mặc giáp chỉnh tề, bên dưới là chiến mã, uy phong lẫm lẫm nói: “Hạ Tầm, đi phía trước dẫn đường, lao thẳng tới Hùng huyện!”.
“Tuân mệnh!”.
Hạ Tầm giục chiến mã, dẫn đầu phi ra khỏi viên môn.
Mạc Châu cách huyện Hùng năm mươi dặm, Phan Trung một đường hành quân gấp. Đến lúc canh ba liền đến cầu Nguyệt Dạng, cầu Nguyệt Dạng ở phía Nam huyện Hùng, tiếp cận huyện Khâu, vốn tên là cầu Dịch Dương, cầu giống như một dải lụa hồng kéo dài trên sông.
Đại Minh vừa lập quốc ba mươi năm, tướng tó binh dũng, không người nào vô dụng. Phan Trung dụng binh, cũng là người vô cùng có chương pháp, tuy là đến cứu viện, thực sự không phải đi vội vàng mù quáng, hắn quan sát địa hình, mắt thấy cầu Nguyệt Dạng mộ đường trên nước, bên kia.
Cầu là một khoảng triền núi kéo dài hai dặm, đối diện cầu dưới ánh trăng thị lực cũng không thể nhìn xa, sợ Yến vương có mai phục, giữa đường phục kích. Bởi vậy lệnh cho một số người qua sông trước, tại bờ bên kia ổn định trận tuyển, trang quân đại đội lúc này mới qua sông.
Phan Trung qua sông liền ghìm chặt tọa kỵ, nhân mã phía sau tiếp tục tới, dưới trướng Phan Trung là ba vạn đại quân. Lưu thủ ở Mạc Châu ước chừng một vạn người, còn lại hai vạn đều bị hắn dẫn đi theo. Đại quân tầng tầng lớp lớp, mắt thấy qua hơn phân nửa, thám mã phái đi thám thính tin tức đột nhiên chạy như bay báo lại, doanh trại quân đội ở ngoài huyện thành Hùng, đều là đại kỳ chữ Yến, xa xa nhìn lại, chỉ thấy chỗ đầu huyện thành Hùng mơ hồ có ánh lửa, cũng không thấy một chút tiếng chém giết nào.
Phan Trung nghi ngờ, gọi quan tướng báo tin từ huyện Hùng hỏi: “Hạ Tầm, khi ngươi tới gặp bản tướng quân, tình hình trong thành như thế nào?”.
Hạ Tầm ôm quyền nói: “Bẩm tướng quân, lúc ấy Yến vương đang thế công, tiếng chém giết kịch liệt, loạn hết cả lên”.
Phan Trung buông lỏng tâm tình, lại hỏi thám mã mình phái ra: “Các ngươi quan sát thấy tình hình như thế nào?”.
Thám mã nói: “Tướng quân, bởi vì ngoài Yến quân doanh có tuần binh, bởi vậy ty chức không dám lại gần quá, ty chức xuống ngựa, lặng lẽ tiến tới gần, chỉ mơ hồ nghe được trong doanh có âm thanh đàm tiếu vang lên, lại thấy trước một ít doanh trướng dấy lên đống lửa lớn, giống như là nấu ăn hay cùng ăn, liền vội vàng trở về bẩm báo”.
Phan Trung nghe xong, dừng ngựa tại chỗ, dùng roi ngựa đánh nhẹ yên ngựa, lâm vào trong trầm tư.
Trong huyện thành Hùng, Dương Tùng không nhìn thấy gì, do hai miếng lá chắn lớn che chở, vịn lên tường lặng lẽ dò xét động tĩnh dưới thành, hơi khó hiểu: “Cửa thành phía Bắc còn đang trong tay Yến vương, toàn bộ nhờ trong thành bắn tên ra, mới ngăn chặn được thế công của hắn, Yến vương tại sao đột nhiên không công? Hắn ở ngoài thành an doanh hạ trại, nhóm lửa nấu cơm. Đây là muốn làm gì?”.
Nghe nói chiến sự nghỉ ngơi, chờ đợi lo lắng chạy tới đầu tường nhìn Dương Tùng, Ngụy Tri phủ và Hứa Huyện lệnh nhìn động tình ngoài thành cũng hơi khó hiểu, hai người tiến đến một nơi nói thầm sau nửa ngày, mới tiến về phía Dương Tùng nói: “Tướng quân, công thành không dễ, vây hãm thành lại không khó, chẳng lẽ Yến vương muốn vây hãm Hùng huyện chúng ta đến chết?”.
Dương Tùng nhịn không được cười lên: “Làm sao có thể? Quân Yến nghịch đã không ai giúp, lại không có lương thực, hắn muốn lấy huyện Hùng ta, chỉ có tốc chiến tốc thắng, ở đây dựng trại vây hãm thành? Thật sự là buồn cười! Đại quân triều đình rất nhanh sẽ đến, Yến vương cho dù đầu óc hôn mê, chẳng lẽ tất cả tướng lãnh dưới tay hắn đều hôn mê? Kè điên cũng sẽ không làm ra lựa chọn như vậy”.
Ngụy Tri phủ khẩn trương nói: “Như vậy, Yến nghịch hẳn là có độc kế âm hiềm gì đó, tướng quân ngàn vạn lần phải cẩn thận”.
Dương Tùng nhướng mày, lại nhẹ nhàng giãn ra nói: “Hành động của Yến có điểm không bình thường, Bản tướng quân cũng cảm thấy, trong đó nhất định có trá. Chỉ có điều... Hừ! Không để ý tới hắn, Bản tướng quân dùng bất biến ứng vạn biến, đợi viện binh vừa đến, Yến nghịch tuy là giỏi dùng kế, nhưng mồi muỗi làm sao nhổ được gốc cây? Truyền lệnh xuống, nghiêm mật đề phòng, đợi viện quân!”.
“Phan Tướng quân, Dương Tướng quân nhà ta dặn đi dặn lại, nói Yến vương tập trang ba vạn đại quân cường công huyện Hùng, trong thành vẻn vẹn không đủ vạn người, sợ khó lòng chống đờ thật lâu, tướng quân sao có thể nghỉ chân không tiến, cứu binh như cửu hỏa tướng quân!”.
Bởi vì Phan Trung ghìm ngựa không tiến, Hạ Tầm quỳ một gối xuống ở trước mặt Phan Trung, đau khổ trần tình, một bộ dạng lo chủ soái, lòng như lửa đốt, ánh mắt Phan Trung bình tình, trầm giọng nói: “Huyện Hùng không cần cứu, xem xét tình hình, huyện Hùng đã rơi vào trong tay Yến vương, Yến vương mới thắng, sĩ khí như hồng, mà binh tướng của bản tướng, ngày nay mệt mỏi, chỉ có quay về Mạc Châu trước, rồi mới định tiếp”.
Hạ Tầm “đại kinh thất sắc”, vội vàng nói: “Tướng quân, Dương Tướng quân nhà ta làm sao bây giờ?”.
Phan Trung lại nhìn về phương hướng Hùng huyện, nhàn nhạt nói: “Dương Tướng quân nếu chưa phá vòng vây đào tẩu, giờ phút này sợ đã hy sinh vì nước rồi, chúng ta đi!”.
“Tướng quân không thể đi!”.
Hạ Tầm nhảy dựng lên một tay giữ chặt dây cương hắn, đau khổ cầu khẩn nói: “Tướng quân, thừa dịp chỗ dựa Yến quân chưa ổn. Giờ phút này đột nhiên giết qua, nói không chừng có thể đánh hắn một cái trở tay không kịp, mà cứu tướng quân ta ra!”.
“Ngu ngốc!”.
Phó tướng Phan Trung dùng roi ngựa quất lên tay Hạ Tầm, quát to: “Quân doanh người ta đã ổn định, cơm cũng đã nấu lên. Ngươi còn nói chỗ dựa chưa ổn?”.
Vu Phó tướng chuyển hướng Phan Trung nói: “Đại nhân, huyện Hùng đã mất, quân ta không kịp cứu viện, vẫn nên trở lại bảo vệ Mạc Châu, bằng không mất căn bản, chỉ sợ đại nhân cũng bị Cảnh Phu tướng quân xử phạt”.
Phan Trung vuốt cằm nói: “Vu tướng quân nói thật đúng, truyền lệnh, nhanh chóng lui về Mạc Châu!”.
Hiệu lệnh truyền xuống, đại quân Phan Trung hậu quân biến thành tiền quân, tiền quân biển hậu quân, bắt đầu điều quân trở về Mạc Châu. Tuy nói chi quân đội này huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng một đường hành quân chạy tới chỗ này, đột nhiên trong lúc đó lại quay trở về, điều động quân đội, trước sau chuyển đổi, cũng không khỏi hỗn loạn một hồi, nhất là bọn họ nghe nói Hùng huyện đã mất, tướng quân không chiến mà lùi, sĩ khí không khỏi hạ thấp xuống.
Đang lúc loạn, bỗng nghe một tiếng pháo hiệu. Lúc đến bên cạnh bờ, trong phiến rừng triền núi cách đó không xa đột nhiên vô số nhân mã giết ra, thẳng về phía cầu mà xông tới, Phan Trung quá sợ hãi: “Không hay! Có mai phục. Nhanh qua sông!”.
Chu Lệ sao có thể là hạng người ngu xuẩn, lúc trước hắn quyết tâm đánh huyện Hùng, đã rõ ràng Cảnh Bính Văn sắp xếp vài lộ binh mã thành thế hỗ trợ lẫn nhau, hai bên cùng chiếu ứng lẫn nhau, binh hắn ít, rất khó đánh.
Phòng ngự có thể nói là cẩn thận, khi đó hắn đã quyết định phái tất cả lộ binh mã của Chu Năng, Trương Ngọc, hai viên Đại tướng tâm phúc, phân biệt ngăn chặn nhân mã cố Thành, Phan Trung, mà chính hắn thì cường công Hùng huyện, không quản phải trà giết bao nhiêu, một trận chiến đầu này, phải thắng!
Không ngờ lúc khẩn cấp trước mắt, hôm nay Hạ Tầm cho hắn đưa tới một tin tức tốt. Chu Lệ vui mừng quá đỗi, lập tức sửa lại kế hoạch ban đầu, mục tiêu hắn đã không chỉ có ở một huyện thành Hùng, hắn muốn thi kế liên hoàn, làm tan rã triệt để thế công của Cảnh Bính Văn, đánh cho đại quân triều đình chạy trốn.
Đến lúc này, Chu Lâm nguyên vốn định phân quân đội cho Chu Năng để ngăn chặn cố Thành cũng tập trung đến huyện thành Hùng, bảo đảm cướp lấy huyện Hùng, mà quân đội Trương Ngọc thì vẫn dựa theo kế hoạch sớm định ra mai phục tại bên bờ cầu Nguyệt Dạng, kế liên hoàn của hắn, đây chỉ là kế thứ nhất.
Phan Trung trúng mai phục, quân đội lại quay đầu, thời khắc mấu chốt chuẩn bị rút về Mạc Châu, sĩ khí sụt giảm, trận hình hỗn loạn, bị Trương Ngọc dẫn quân xông ra, lập tức giết trở tay không kịp, ba quân đại loạn, trong lúc Phan Trung đang đau khổ chèo chống, thì bên trong lại có một nhánh đại quân giết ra. Cây đuốc chiếu rọi xuống cờ hiệu thấy rõ ràng, không ngờ lại là binh mã cố Thành vốn nên canh giữ ở Cận Châu.
“Cố Thành cũng phản sao?”.
Phan Trung hoảng hốt càng thêm vô tâm ham chiến, lập tức chọn phương hướng về phía Mạc Châu phá vòng vây, chủ soái muốn trốn, trong lúc nhất thời binh bại như núi lở, cả quân đội Phan Trung đều như hoa rơi nước chảy chạy về phía Mạc Châu, chạy như đua ngựa, xem ai chạy nhanh hơn, cờ trống đao thương bỏ quên trên đất.
Phan Trung đang chạy như điên, đột nhiên phát giác bên người có một con ngựa từ đầu đến cuối một tấc cũng không rời, quay đầu xem xét, dưới ánh trăng sáng tỏ thấy mặt một người cao lớn, không ngờ đây là Giáo úy Hạ Tầm người của huyện Hùng phái tới xin viện binh.
Phan Trung thầm than một tiếng, đang muốn nói chút gì đó, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nói: “Hả? Hạ Giáo úy, râu mép của ngươi...”.
Râu mép trên mặt Hạ Tầm là do nhựa cây gắn vào, ngựa chạy trốn lại nhanh, cho nên bị gió thổi lệch sang bên, run run trong gió, Hạ Tầm sờ soạng một cái, cười lớn vứt chòm râu đi nói: “Râu mép không gắn tốt, bị Phan Tướng quân chê cười rồi”.
Phan Trung kinh hãi, bật thốt lên nói: “Ngươi là gian tế!”.
Hạ Tầm cười nói: “Tướng quân thật sự là tuệ nhãn như đuốc!”.
Cánh tay hắn giương lên, cũng không biết từ lòng bàn tay bay ra cái gì đó, Phan Trung giống như bị dây thừng trói lại, hai tay nhất thời bị cuốn lẩy, trói thật chắc chắn, Hạ Tầm dùng sức kéo một cái, Phan Trung liền rời khỏi lưng ngựa, bị Hạ Tầm kéo lên trên yên ngựa mình. Hạ Tầm phi ngựa bắt tướng, Phan Đô Đốc từ đó mà hồ đồ bị hắn bắt sống.
Trương Ngọc toàn thân đẫm máu nhìn Phan Trung ủ rũ bị đưa trước mặt, cười to nói với cố Thành: “Cố Tướng quân, Phan Trung đã bắt sống, chúng ta có thể bắt hắn đi Mạc Châu, bắt quân đội nơi đó đầu hàng, lấy lương ở đó là tốt nhất”.
Trương Ngọc lại nhìn về phía Hạ Tầm, không kìm lòng được ôm lấy hắn đấm hai đấm, vui lòng nói: “Dương huynh đệ trí tuệ siêu phàm, đầu ẩn giấu thao lược, thắng mười vạn binh giáp, Trương Ngọc chân thành bội phục, kế liên hoàn thứ hai này, còn cần phải dựa vào hiền đệ để hoàn thành đại công!”.
Hạ Tầm hoàn lễ cười nói: “Trương đại tướng quân cần gì khách khí, tại hạ cũng nên đi!”.
Lúc này, ở huyện thành Hùng, tiếng chém giết đã lại bắt đầu!