Trong phủ Ninh vương, theo công năng phân chia ra bốn khu vực, trong đó từ nam đến bắc là khu tế tự, khu cung điện, khu lâm viên, cùng với khu quan thự vương phủ. Chính điện vương phủ thống nhất cũng gọi Thừa Vận điện, dân gian tục xưng là Ngân An điện, Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí không phải khách có thể quang minh chính đại tiếp kiến, cho nên không thể tiếp kiến tại Thừa Vận điện, bọn họ bị dẫn tới Tồn Tâm điện.
Đây là một chỗ thiên điện, cánh cửa cao vượt qua người, trước mặt chính là một đạo hạc lộc đồng họa bình, vượt qua họa bình, gạch thủy ma thạch trài dài, chính là chính đường Tồn Tâm điện, cột bàn long, lan can gỗ lim, trụ đèn đồng xanh, hạc đồng phun đàn hương, màn trướng vén lên, phía sau bình phong là án thư, Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí được dẫn vào trong điện, ngồi ghế khách trong chốc lát, Ninh vương và Sa Ninh phi bên cạnh mới chậm rãi đi tới.
“Thần Hạ Tầm, Tắc Cáp Trí, bái kiến điện hạ...”.
Ánh mắt Hạ Tầm rơi vào trên người Sa Ninh, không khỏi ngần ngơ. Nàng mặc vẫn là một bộ quần áo bạch sắc, đây là bộ trang phục của Đại Minh hoàng thất và hậu duệ quý tộc, chỉ là kiểu dáng có chỗ khác nhau, đây là cung trang, tự nhiên hào phóng, bên ngoài thêu hoa văn bằng tơ màu bạc, một cây trâm ngọc bích gài trên búi tóc đen bóng, ngoài ra không còn trang sức, nào khác, cả người lại óng ánh sáng long lanh phảng phất như một vầng trăng sáng.
Tắc Cáp Trí người thô kệch này luôn luôn không nhận ra Vương phi Sa Ninh, vừa thấy nàng làm bạn bước sau lưng Ninh vương nửa bước, quần áo trang điểm tuyệt không phải cung tỳ, lập tức lại nói một câu: “Bái kiến điện hạ, bái kiến Vương phi”.
Hạ Tầm lúc này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng nói: “Bái kiến Vương phi!”.
Ninh vương chỉ nghĩ bọn hắn bị phong thái Vương phi mình làm kinh ngạc, hắn không bao giờ nghĩ, trong mắt Sa Ninh lại rõ ràng lóe lên một tia kinh hãi và bối rối. Nàng tiến lên đại điện, liền phát hiện hai người trước mắt kia rất tinh tường, rất quen thuộc, hai người bọn họ đến y phục cũng không đổi. Bộ dáng Tắc Cáp Trí, rõ ràng là không nhận ra thân phận nàng, nhưng Hạ Tầm đã gặp nàng, ánh mắt biến hóa và thần sắc phản ứng, thì cho thấy một điều: Hắn đã nhận ra mình!
Ninh vương nhàn nhạt khoát tay nói: “Đứng lên đi, không cần đa lễ”. Nói xong liền đi về phía chủ vị, Sa Ninh đi theo bên cạnh hắn, một đôi chân rắn chắc hoàn mỹ, đôi đùi thon dài đẹp đẽ vượt xa mấy cô nương vừa mới dậy thì, nàng cố gắng trấn định, cũng không liếc nhìn Hạ Tầm nhiều, không chớp mắt đi tới.
Ninh vương sau khi chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng quét qua bọn họ, hỏi: “Các ngươi... Là do tử hoàng huynh sai đến đây? Các ngươi cầu kiến bản vương, có lời gì muốn nói?”.
Hạ Tầm vừa mới đứng thẳng người lại vội vàng hạ thấp người thi lễ nói: “Điện hạ, Hoàng Thượng vô đạo, triều đình bất công, văn thần lên ngôi, bàn lộng thị phi, đầu độc Thánh Thượng tự ý
sửa tổ chế, quan chế, tước quyền phiên vương, bắt Chu vương chuyển dời đến Vân Nam, Đại vương giam cầm tại Ba Thục, Tề vương bị tù đày ở Phượng Dương, toàn gia Tương vương tự vẫn, Yến vương thân là người đứng đầu chư vương, tuân theo hoàng minh tổ huấn, khởi binh Tình Nan...
Kể tiếp Hạ Tầm nói chút ít chuyện khác, Sa Ninh tâm thần hoảng hốt, toàn bộ không nghe được, nàng chỉ biết là nếu như vị trượng phu ghen tuông nhà mình biết nàng ở bên ngoài có một tình nhân, như vậy chẳng những nghĩa huynh nàng là Lưu Khuê nhất định đầu thân phân biệt, nàng cũng chắc chắn bị Ninh vương nổi giận giết chết, Ninh vương sẽ không bởi vì nàng là muội muội thủ lĩnh Đóa Nhan vệ mà sinh lòng cố kỵ.
Ca ca của nàng cũng sẽ không bởi vì sinh tử nàng mà ngang nhiên hưng binh, người Mông cổ không vì nữ nhân mà giận dữ phát binh, dù nàng là nữ vương Mông cổ, đó là hành vi bị anh hùng thiên hạ chế nhạo, mà ngay cả thủy tổ gia tộc hoàng kim, Thành cát tư hãn vĩ đại cũng sẽ không vì nữ nhân hắn bị người bắt mà đi hưng binh. Người Mông cỗ và Hán nhân có quan niệm trinh tiết khác nhau, nữ nhân Thành cát tư hãn có thể bị người đoạt đi hai lần, thậm chí mang thai hài tử người khác trở về, vẫn đang có thể hùng hồn trở thành hoàng hậu Thành Cát Tư Hãn, mà người Hán lại coi đây là nhục nhã vô cùng, nếu như bị Ninh vương biết...
Hạ Tầm vừa hướng Ninh vương nói chuyện, ngẫu nhiên lại dùng ánh mắt thâm ý nghiêng mắt liếc nhìn nàng, trong lòng Sa Ninh càng khẩn trương, hàm răng khẽ cắn môi mỏng, đường cong nhu hòa xen kẽ nhan sắc phấn hồng bởi vì sợ hãi khẩn trương mà bị pha loãng hầu như không còn.
“Hoàng thượng là người đứng đầu thiên hạ, cả giang sơn đều là của hắn, hắn muốn tước phiên, bản vương không lời nào để nói. Tứ ca là chư vương lâu nhất, dùng căn cứ hoàng tổ dạy dỗ, khởi bình tĩnh Nan, ta đây làm huynh đệ, cũng không thể nào đưa ra bình luận. Chỉ là, nếu muốn ta khởi binh hưởng ứng, vậy thì thật nực cười”.
Ninh vương nhàn nhạt nói: “Đầu tiên, làm một thần tử, đối với việc Hoàng Thượng làm, Chu Quyền không nên vung tay múa chân. Tiếp theo, trên đầu Chu Quyền còn có nhiều hoàng huynh như vậy, tuy nói Tứ ca cho rằng thế cục trước mặt, dựa vào tổ huấn khởi binh dẹp gian thần bên cạnh quân vương, nhưng chư vị hoàng huynh còn lại cũng không có động tình nhúc nhích, ta đây là huynh đệ, cũng không biết có nên phụ giúp Tứ ca hay không, vạn nhất Tử ca sai rồi, Chu Quyền chẳng phải cũng đi theo làm sai?”.
“Điện hạ, chư vương còn lại hữu tâm vô lực, có thể dẹp yên bên cạnh quân vương chỉ có Yến vương và điện hạ, điện hạ khoanh tay đứng nhìn, một khi Yến vương binh bại, khi đó đến phiên.
Ninh vương cắt đứt lời Hạ Tầm nói: “Trên tay bản vương hôm nay không có một binh một tốt, binh quyền tám vạn quân trong phiên quốc, bản vương đã giao cho Đô Đốc Trần Hanh, ba đạo binh mã hộ vệ của bản vương, đã giao cho Tổng binh Kế Châu Lưu Chân, nếu nói là hữu tâm vô lực, bản vương giờ đây so với chư vị Vương gia khác cũng như vậy, sao có khả năng giúp đỡ được Tứ ca?”.
“Điện hạ.
“Thỉnh hai vị về bẩm với Tứ ca, thập thất đệ... Rất khó khăn!”.
Không đợi Hạ Tầm nói xong, Ninh vương Chu Quyền đã đứng lên, quản sự canh giữ ở cửa ra vào Ninh vương phủ lập tức đi tới, hơi hạ thấp người, ý bảo hai người cùng hắn đi ra ngoài.
Hạ Tầm bất đắc dĩ lắc đầu, lại thâm sâu sâu nhìn thoáng qua Vương phi Sa Ninh mặc áo trắng như tuyết, đang đứng yên tại chỗ, hắn hướng về phía Ninh vương vái chào thật dài...
“Vương phi!”.
Sa Ninh ở trong hoa viên, đứng bên cạnh một lùm hoa, trong tay nhặt một đóa hoa sắp tàn, tâm thần đang suy nghĩ miên man, một người thị vệ lén lút đi tới, hướng về phía nàng khom người thi lễ, Sa Ninh vừa nghiêng đầu, thấy là hai cận vệ của nàng, vội vàng tiến ra đón, gấp giọng hỏi: “Tiểu Nhị, ngươi đã thám thính rõ ràng?”.
Tằng Nhị này vốn tên là Y Nhân Thai, có nghĩa là chín mươi, khi đó hài tử Mông Cổ nhà nghèo đặt tên cũng rất tùy tiện, đặt tên chín mươi, là ngụ ý trường thọ, hy vọng hắn sống đến chín mươi tuổi, từ khi theo của hồi môn Sa Ninh đến Ninh vương phủ, mới sửa lại tên người Hán.
Tằng Nhị nói: “Đã hỏi thăm rõ ràng, bọn họ quả nhiên không lên ngựa rời đi, giờ đây đã ở ở lại ‘Trường Ninh khách điếm’ thành tây”.
Sa Ninh đứng dậy cười lạnh: “Họ Hạ kia đã nhận ra ta, hắn quả nhiên chưa từ bỏ ý định, ngủ lại trong thành Đại Ninh, hẳn là muốn đánh chủ ý lên ta, để ta tới khuyên bảo điện hạ!”.
Tằng Nhị nói: “Vương phi, người ta nắm trong tay nhược điểm của người, vạn nhất bị hắn đường hoàng vạch ra...”.
Sa Ninh cắn răng, lạnh lùng thốt: “Sẽ không, bọn họ không thấy được thái dương buổi sáng ngày mai!”.
Tằng Nhị giật mình, vội vàng cúi người nói: “Đã hiểu, Tiểu Mã đi an bài!”.
“Chậm đã!”.
Tằng Nhị nói: “Vương phi yên tâm, tiểu nhân chỉ biết chọn thân tín Đóa Nhan vệ theo chúng ta tới, sẽ không để cho vương phủ thị vệ nhúng tay vào trong đó”.
Sa Ninh lắc đầu nói: “Bọn họ đến Đại Ninh là để gặp điện hạ, nếu như không rõ ràng chết ở chỗ này, bị Yến vương tưởng điện hạ động tay chân, khó tránh khỏi trở mặt. Ngươi đi lấy mấy bộ quân phục và mã tấu của quân coi giữ Đại Ninh, tiếng xấu này, không thể để điện hạ đảm đương”.
Tằng Nhị nói: “Đã hiểu, Tiểu Nhị đi lo liệu”.
Khách điếm quan ngoại và quan nội không giống nhau, trong này, có rất ít khách điếm, cũng có người đến thuê trọ khác hẳn, người đi qua nơi này, phần lớn là thương lữ hành khách đại mạc
thảo nguyên, người đông hơn trên trăm, xe ngựa xe la, tầng tầng lớp lớp, cho nên khách điểm ở đây đều lớn phi thường, hơn nữa gian phòng ít, sân rộng lớn, vì đội ngũ thương hành khác nhau có thể ngăn ra, miễn cho xe ngựa lẫn lộn, mất đi tài vật, cho nên phòng khách và sân phần lớn là tách ra, dùng tường gạch mộc cao khoảng nửa người ngăn lại.
Chỗ ở của Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí, chính là một chỗ sân như vậy. Ba gian phòng ở làm từ rơm rạ bùn đất, một sân cực kỳ rộng lớn, tường hai bên sân còn có một hành lang dài sắp xếp ngựa, buổi sáng sân này vừa có một chi đội ngũ rời đi, cũng không quét dọn, trên mặt đất còn có phân ngựa và rơm rạ tán loạn, trong phòng không không ngăn nắp, một cái giường lớn, chỉ có hai cái chăn dơ bẩn, đến đệm giường cũng không có, chỉ có không gian khá lớn, ở trên cạnh lộn nhào cũng không có vấn đề gì.
Bữa tối là ăn ở trong khách sạn, Hạ Tầm ăn chén súp Yến mạch, non nửa cái đùi dê, Tắc Cáp Trí sức ăn như trâu lại ăn cả một cái đùi dê, gặm đến sạch sẽ, đến cuối cùng còn đem nửa cái đùi dê Hạ Tầm không ăn xong mang trở về, nói muốn làm thành bữa ăn khuya.
Thời tiết đã vào tháng mười, cực kỳ lạnh, gió buổi tối rất lớn, chà xát hai mắt người, trong sân gió thổi vi vu cũng không còn chuyện gì để thướng thức, cho nên khách nhân đều trở về phòng ngủ từ sớm.
Canh hai, một đám quan binh đột nhiên xông tới khách điếm trường.
Ninh, bởi vì không khí lạnh, trên mặt ai nấy cũng đều bịt một khăn mặt, nguyên một đám chỉ lộ ra hai mắt, sát khí đẳng đẳng. Sau khi hỏi sáng tỏ chỗ ở của Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí, lưu lại hai gã quan binh coi chừng chưởng quầy và tiểu nhị khách điếm, những người khác liền lao thẳng tới chỗ ở của Hạ Tầm.
Kiểu phòng ốc ở đây lại rất dễ dàng áp dụng bắt bớ, bốn phía phòng xá đều bị vây khốn xung quanh, sau đó bọn họ liền phá cửa vào, mang theo cương đao vọt lên.
Cây đuốc phừng phừng đốt lên, vài quan binh lúc soát ba gian bốn vách tường mấy lần đều chỉ thấy phòng trống, căn bản không có bóng người.
Một Giáo úy đang mặc quan phục, gác tay vào bội đao dưới xương sườn dáng vóc võ sĩ che mặt cao gầy, ngang nhiên đứng ở trong phòng, lạnh lùng hỏi: “Có phải là tìm nhầm gian phòng không?”.
“Không đâu, trước đó ta đã nghe qua, vừa rồi lại dò xét khách nhân ở sổ sách, không sai, chính là ở chỗ này! Ở đây còn có một tấm chăn đệm”.
Giáo úy kia chắp tay đứng, lộ ra một đôi sáng ngời mà thâm thúy, đôi mắt hơi chuyển động: “Một cái chăn đệm?”.
Hắn lập tức cất bước vào phòng ngủ bên cạnh, vài tên sĩ tốt khác đều theo vào, giơ lên cao cây đuốc, lật tung chiếu trên giường lên, chỉ thấy trên giường có hai cái mền, hiện đang bị người khác làm thành đệm giường, một cái làm chắn, Giáo úy che mặt cúi người, lấy tay sờ lên chắn, lạnh giọng nói: “Chăn vẫn ẩm, hắn là nghe được động tình rồi trốn đi, người đi chưa xa, tìm kiếm cho ta!”.
“Không cần lục soát, ta trong này đợi các hạ đã lâu”.
Mấy người lính như con thỏ trúng mũi tên, xoay người nhảy vọt lên, một tay cử động đao, một tay cầm cây đuốc, chiếu về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy Hạ Tầm ngồi ở trên xà nhà, đong đưa hai chân nhỏ, đang gặm một đùi dê trong tay còn chỉ ít xương cốt còn lại có về phía bọn họ, thân hình loạng choạng cười hì hì.
Có người hung dữ quát: “Bắt hắn xuống, đem hắn chém thành thịt vụn!”, đây là tiếng âm Tằng Nhị.
Giáo úy che mặt lạnh lùng thốt: “Các ngươi đi ra ngoài!”.
Giáo úy che mặt lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn! Ở đây chỉ có một người nghỉ ngơi, ngươi còn không nhìn ra sao? Người ta đã sớm chờ ở chỗ này, sẽ sợ ngươi giết sao? Lăn đi ra!”.
Hạ Tầm vứt bỏ xương cốt, vỗ tay cười nói: “Vương phi thật sự là băng tuyết thông minh, tại hạ bội phục sát đất!”.
Giáo úy che mặt lại lạnh lùng thốt: “Lăn xuống!”.
“Đến đây!”.
Hạ Tầm cười hì hì vặn eo một cái, liền từ trên xà nhà thả người nhảy xuống đất, hai chân thoải mái rơi trên mặt đất, rõ ràng không phát ra một chút tiếng động nào.
Bọn người Tằng Nhị đưa ánh mắt nhìn về phía Giáo úy che mặt, Giáo úy che mặt khoát khoát tay, bọn họ liền không cam lòng lui ra ngoài. Sau đó, người bịt mặt liền vươn tay nhẹ nhàng kéo khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt như hoa, lại đầy sương lạnh, quả nhiên là Sa Ninh phi bên cạnh Ninh vương, ở trên sườn núi Lưu gia Khẩu Bắc nhìn thấy nàng, nàng cười rực rờ đến khờ dại, ở trong Ninh vương phủ nhìn thấy nàng, nàng ung dung ưu nhã, phảng phất tiên tử, mà giờ khắc này, ánh mắt nàng lợi hại vô cùng, lại phảng phất như một con báo tùy thời đánh về phía con mồi.
“Ngươi kia đâu?”.
“Tại hạ biết tối nay tất có giai nhân đến thăm, đồng bọn của ta là người thô kệch không hiểu phong tình, cho nên ta đuổi hắn đi rồi”.
Sát khí hai đầu lông mày Sa Ninh vừa hiện liền ẩn đi, lạnh lùng thốt: “Ta chỉ nói một câu, có thể cho ngươi chết không thể sống lại, cho nên ngươi tốt nhất không cần phải dùng miệng lười trơn tra đối với ta!”.
Thần sắc Hạ Tầm nghiêm túc đáp: “Hồi bẩm Vương phi nương nương, đồng bọn thần đã trốn đi, nếu như thần sống tốt, vậy chuyện gì cũng sẽ không phát sinh, nếu không đồng bọn thần sẽ đi đến trước điện hiện cáo trạng, nói nương nương ở bên ngoài có nam nhân, lại bị hai huynh đệ ta trông thấy, cho nên giết người diệt khẩu”.
Sa Ninh cười lạnh: “Điện hạ sẽ tin sao?”.
Hạ Tầm nghiêm trang nói: “Tin! Nam nhân mà, loại chuyện này, luôn luôn thà rằng tin là có, không thể tin là không. Thật ra nương nương cũng biết, điện hạ chắc chắn sẽ tin, nếu không nương nương cần gì lao động gót ngọc, hạ mình đi tới nơi này, một căn phòng sập sệ bẩn thỉu?”.
Sa Ninh thoáng đóng con mắt, hình như đang đè cơn tức giận xuống, sau đó mới chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm vào Hạ Tầm nói: “Ngươi muốn gì?”.
“Ta muốn nương nương hỗ trợ, thuyết phục điện hạ xuất binh tự ý viện trợ Yến vương”.
“Điện hạ đã mất hết binh mã có thể dùng”.
“Ta biết, nhưng Phúc Dư, Thái Ninh, Đóa Nhan, tam vệ kiêu ngạo bất tuân, trong mắt không có hoàng đế, chỉ có Ninh vương, một câu của Ninh vương, lại hứa một số chỗ tốt, bọn họ liền trở thành tiên phong cho Ninh vương điện hạ”.
“Hôm nay điện hạ nói với ngươi đã trả lời rất rõ ràng thuyết phục, Yến vương đã cùng đường, nhưng điện hạ chúng ta vẫn chưa đi đến bước đường cùng, hy vọng thành công của các ngươi quá nhỏ, điện hạ không muốn mạo hiểm như vậy, cho nên... Ta không thể đáp ứng ngươi!”.
Hạ Tầm cười cười, nói: “Nương nương thật quan tâm Ninh vương điện hạ như vậy sao? Ta nhớ lúc ở Lưu gia khẩu.
Đầu lông mày Sa Ninh hơi nhảy lên, cười lạnh nói: “Thì thế nào, cho nên ta sẽ hy sinh Ninh vương để bảo toàn mình? Ngươi sai rồi! Lưu Khuê và ta từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, dùng lời người Hán các ngươi mà nói, là thanh mai trúc mã, nhưng hắn chỉ là một người bình dân, ta thương hắn, ta có thể đem mình cho hắn, lại không thể gả cho hắn. Quý tộc Mông cổ chúng ta, có thể lấy nữ tử bình dân, cũng không thề gả nam tử bình dân, cho nên phụ huynh ta lựa chọn cho ta Ninh vương. Ninh vương là trượng phu ta, ta đương nhiên phải quan tâm hắn, giữ gìn hắn!”.
“Ta... Không thể lý giải...”.
Sa Ninh cười lạnh: “Ngươi đương nhiên không hiểu, người Hán các ngươi đem nữ nhân đều dường thành cừu non, sao hiểu được nữ nhân trên thảo nguyên chúng ta. Ngươi đừng tưởng rằng bắt được nhược điểm của ta, có thể tùy ý uy hiếp, ta sẽ không bị quản chế bởi một ngoại nhân uy hiếp, mưu đồ làm hại chồng ta, cùng lắm thì, đồng quy vu tận thôi... Nói xong, tay nàng đã chậm rãi đưa về phía chuôi đao trên eo.
“Thân thể có thể cho nam nhân khác, nhưng không thể làm việc có lỗi với trượng phu? Đây gọi là lý luận gì?”. Đầu Hạ Tầm hỗn loạn một hồi, quan niệm giết trị cố hữu và tư duy logic bắt đầu nhộn nhạo, mắt thấy năm ngón tay Sa Ninh nắm chặt chuôi đao, lập tức muốn phát biểu, hắn vội.
Trấn an nói: “Chậm đã, chậm đã, nương nương xin chớ động thủ, việc này... Chúng ta bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn...”.
Sa Ninh dừng tay lại, một đôi mắt hung hăng trừng lên nhìn hắn nói: “Như thế nào là bàn bạc kỹ hơn?”.
“Cái này... Ta còn chưa nghĩ ra...”.
Tay Sa Ninh lại hướng về phía chuôi đao, Hạ Tầm vội nói: “Nương nương sao không đợi ta nghĩ ra một kế sách lưỡng toàn? Cần gì phải muốn ồn ào lưỡng bại câu thương, nếu như ta chết, vị huynh đệ kia của ta nhất định sẽ đem việc nương nương nói cho Ninh vương điện hạ”.
Sa Ninh lạnh lùng thốt: “Lục nhĩ bất đồng mưu, mẫu thân ta đã nói với ta, nếu như đây không phải là bí mật chung của tất cả, cũng chỉ có mình mới có thể bảo toàn bí mật, nếu không ngươi căn bản không cần phải vọng tưởng sẽ có người thay ngươi bảo vệ bí mật. Ta không tin ngươi hứa hẹn, cũng không tin tưởng ngươi, nếu như ta nhất định phải chết, ta sẽ trước hết sẽ giết ngươi, tận mắt thấy ngươi chết!”.
Mồ hôi lạnh Hạ Tầm đang muốn rơi xuống, vội nói: “Nương nương, bí mật này, ta dám cam đoan, bây giờ chỉ có một mình ta biết rõ, nếu ngươi giết ta, đó mới thật là không phải bí mật”.
Sa Ninh khẽ giật mình, âm thanh hoài nghi nói: “Đồng bọn kia của ngươi?”.
Hạ Tầm nói: “Ta chỉ cho hắn một phong thư, phân phó hắn chỉ khi ta chết đi mới có thể mở ra, ta có thể cam đoan, chỉ cần ta sống, chuyện này cũng chỉ có một mình ta biết!”.
Sa Ninh theo dõi hắn, ánh mắt lập lòe bất định, Hạ Tầm ho khan một tiếng, dùng ngữ khí thành khẩn nhất nói: “Nương nương có thể tin tưởng ta, Hạ mỗ, là một chính nhân quân tử!”.
Sa Ninh cũng không biết có nên tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn hay không, chỉ cần có hy vọng, con người luôn không muốn chết, vừa rồi đối phương nói chỉ hai người nắm giữ bí mặt của nàng, lại muốn uy hiếp nàng làm khôi lỗi, bức bách nàng đi làm việc mình không tình nguyện, nhất thời sinh lòng tuyệt vọng, lúc này mới muốn đồng quy vu tận. Nhưng Hạ Tầm thấy tình thế không ổn, vội nới lỏng dây treo cổ, còn nói sự tình có thể thương lượng, lại thề thốt bí mật này chỉ có một mình hắn biết rõ, Sa Ninh cũng không nhịn được phải dao động một phen.
“Nương nương?”. Hạ Tầm nhỏ giọng, thử thăm dò một tiếng, sợ chọc giận nữ nhân này làm tâm tư nàng cân nhắc không thấu.
Ánh mắt Sa Ninh biển hóa lóe lên ánh sáng kỳ lạ, tay chậm rãi rời khỏi chuôi đao, không lộ ra chút biểu tình nào nói: “Tốt, từ giờ trở đi, ta phái người đi theo ngươi, thẳng đến lúc ngươi nghĩ ra vị kế sách vẹn toàn!”.
“Nương nương!”. Hạ Tầm không ngờ đảo khách thành chủ, ngược lại bị Sa Ninh khống chế được, thật ra tất cả việc hắn đoán trước đều rất tốt, duy chỉ có đánh giết sai một điều, tính cách nữ nhân trước mắt này, hắn muốn đuổi theo, vài chuôi cương đao lại ngăn đường hắn đi.
Sa Ninh bước nhanh rời khỏi sân, đem khăn che mặt để lại che khuất miệng mũi, hướng về phía theo kịp Tằng Nhị phân phó nói: “Tìm được tên đồng bọn gọi là Tắc Cáp Trí kia!”.
Tằng Nhị thử hỏi: “Sau đó?”.
“Sau đó làm thịt bọn chúng!”.
Sa Ninh nhàn nhạt nói: “Ta cuối cùng cảm thấy người này không đáng tin, ta không thể để cho hắn cả đời nắm lấy nhược điểm của ta!”.