Sau khi triều đình biết tin tức Ninh vương đi theo Yến vương tạo phản, cực kỳ kinh hãi. Bọn họ chẳng những lo lắng Ninh vương và Yến vương hợp binh một chỗ thế lực tăng lên nhiều, càng lo lắng hai phản vương này hợp binh, sẽ hình thành phản ứng dây chuyền, khiến cho chư vương khác cũng rục rịch, nhất là phiên vương Liêu Đông Liêu vương Chu Thực, nếu hắn cũng đi theo phản, đông bắc, tây bắc nối thành một mảng, Chu Lệ liền có đủ tư cách khiêu chiến với triều đình.
Nhưng lúc này việc tước quyền Liêu vương hiển là không thể thực hiện được, ngu ngốc cũng rõ ràng, đây là buộc Liêu vương đi theo Yến vương, nhưng đặt hắn ở Liêu Đông, Chu Duẫn Văn lại thật sự không yên lòng, hắn với bọn người Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ, Tề Thái, Luyện Tử Ninh nghị luận nửa ngày, rốt cuộc quyết định sử dụng thủ đoạn dụ dỗ, vốn là sách lược tước phiên lúc trước Ngũ quân Đoạn Sự quan Cao Nguy và Hộ bộ Thị Lang Trác kinh đề nghị với hắn mà không được tiếp thu: Dịch chuyển vương, tước căn cơ.
Chu Duẫn Văn phái đại thần thân tín ngày đêm liên tục chạy tới Liêu Đông Quảng Ninh châu (nay Bắc Trấn Liêu Ninh), Chu Thực sau khi nhận được thánh chỉ, quả nhiên không phản kháng, nhưng lúc này Ninh vương đã theo Yến vương nhập quan, quân đội đã đi, Chu Thực e sợ trở về muộn triều đình sẽ sinh ra nghi kỵ với hắn, liền dùng thuyền lớn dùng đường biển vượt qua khu vực Yến vương khống chế, lên đất liền ở Sơn Đông, sau đó lại dùng khoái mã chạy tới Nam kinh.
Chu Duẫn Văn mừng rỡ, lập tức đem đất phong của hắn sửa thành kinh châu, mang chút nhân thủ cho hắn sai sử, để hắn đi kinh châu đi nhậm chức, dùng việc này để yên ổn tâm chư vương đang quan sát. Chỉ là kinh châu... kinh châu là nơi toàn gia Tương vương Chu Bách tự vẫn, cả nhà già trẻ đều chết hết, đến hoàng cung cũng bị đốt cháy sạch, Chu Duẫn Văn không an bài chỗ nào khác, cứ đem hắn đẩy tới kinh châu, cũng không sợ hắn cả ngày đối mặt với phế tích gia đình Thập nhị ca, lại sinh ra ý nghĩ gì khác.
Liêu vương nghe lời ngoan ngoãn đi kinh châu, điều này làm cho Chu Duẫn Văn thở phào nhẹ nhõm, Liêu vương Chu Thực từ đường biển tới không binh không tướng, ở kinh châu không thể làm nên sóng gió, còn có thể cho hắn “Kết cuộc hoàn mỹ” trấn an chư vương còn lại, Liêu vương sau khi rời khỏi Liêu Đông, cũng không cần lo lắng binh mã Liêu Đông bị hắn dẫn đi tìm nơi nương tựa Yến vương, Chu Duẫn Văn lại được yên lòng.
Vẻn vẹn là Ninh vương, Yến vương hợp binh một chỗ mà nói, Chu Duẫn Văn xem xét, tuy gia tăng một chút phiền toái, nhưng vẫn đang trong tầm khống chế, năm vạn đối với năm mươi vạn và mười lăm vạn đối với năm mươi vạn không khác nhau nhiều lắm, đại quân triều đình vẫn đang bảo trì ưu thế tuyệt đối. Những sự tình này có lão sư hắn là Hoàng Tử Trừng và Tề Thái, không cần hắn quá quan tâm, cho nên thời gian chủ yếu hắn vẫn đang cùng Phương Hiếu Nhụ luận đạo.
Chu Duẫn Văn lên triều, thời gian phê duyệt tấu chương so với tổ phụ hắn chăm chỉ hơn nhiều, Chu Nguyên Chương việc phải tự làm, là người điên cuồng vì công việc, một ngày nhiều nhất phải phê duyệt hơn một ngàn tấu chương. Rất nhiều tấu chương của thần tử giống như cái bó chân của lão thái thái, viết vừa xấu vừa dài, ngươi phải ở trong một đống lớn chuyện cũ mèm vô ích tìm ra một chút gì đó hữu dụng cùng cho câu trả lời thuyết phục, hơn nữa những bó chân như vậy có hơn một ngàn cái, làm việc như vậy số lượng có thể nghĩ ra được.
Nhưng Chu Duẫn Văn tôn sùng là không làm gì mà vẫn có thể trị, vô vi mà trị, tất cả đại sự triều chính đều giao cho một mình Hoàng Tử Trừng, hắn đi ra ngoài chủ yếu là dùng để đàm luận Chu Lễ với Phương Hiếu Nhụ, Chu Lễ thật bác đại tinh thâm, một bộ bảo điển như vậy đương nhiên không phải có thể tinh thông rất nhanh. Phương Hiếu Nhụ và Hoàng Tử Trừng ở bên cạnh hắn sắm vai nhân vật, nghiễm nhiên là lãnh tụ tôn giáo và lãnh tụ chính trị, một người vì hắn quán thâu lý tưởng, một người vì hắn quản lý chính quyền.
Thiên hạ hôm nay, tấu chương quan trọng đều tới tay Hoàng Tử Trừng, Chu Duẫn Văn nhàn rỗi. Thời tiết chuyển sang lạnh lẽo, Hiếu Trực tiên sinh bị nhiễm phong hàn, hai ngày nay không tới giảng bài, cho nên hôm nay Chu Duẫn Văn không học Chu Lễ, mà là bắt đầu thực hiện Chu Lễ.
Chu Lễ muốn học, còn cần thực nghiệm, nhỏ thì đến một nhà, lớn thì đến một quốc gia, không chỗ nào không thể thể hiện, ví dụ như... Lễ Chu Công. Nghe nói lúc thượng cổ mọi người phi thường chất phác, chất phác đến mức dân tình cực kỳ nguyên thủy, quan hệ giới tính phi thường hỗn loạn, thế là chu công định lễ, đã định hôn lễ, định ra nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, đôn luân tất cả bảy công đoạn, từng công đoạn đều có quy định cụ thể cẩn thận, được xưng “Hôn nghĩa thất lễ”.
Chu Công còn đem đệ tử kẻ sĩ triệu đến Học Giáo Tích Ung, cùng thê tử đích thân diễn lễ về phía bọn họ, nhưng diễn đến lễ đôn luân, thê tử chu công ý tử thật không tốt, cự tuyệt biểu diễn trước mặt mọi người, chu công bất đắc dĩ, linh cơ khẽ động, liền cầm một quả hồ lô, tách thành hai nửa, một nửa đại biểu nam, một nửa đại biểu nữ, nam cúi nữ ngường, dùng hợp thiên địa vạn vật để định.
Về sau đến lúc lễ đính hôn khổng Tử, khổng Tử cảm thấy vô vị, dân trí đã như sông băng tan, lễ đôn luân không cần phải cố ý đi dạy, thế là bảy lễ biến thành sáu lễ, nhưng nói đúng là không dạy, thật ra nữ nhi lập gia đình, mẫu thân luôn muốn vụng trộm chỉ dạy nàng, hoặc là lấy bức tranh đông cung cho nữ nhi xem để rõ ràng, về phần nam tử sao... khụ! Xác thực không cần dạy.
Hôm nay thời tiết rất lạnh, trong tâm Chu Duẫn Văn ôn hòa như xuân đang ở chính điện đọc thư một lúc, nhất thời đến chỗ hào hứng, liền gọi người mang rượu và thức ăn tới, muốn thưởng thức mẩy chén. Hầu hạ tiệc rượu là nữ quan thị thiện, gọi là Mộ Dung Lâm Sương, lâm giả, mỹ ngọc dã, da thịt nàng xác thực ôn nhuận như ngọc, sáng bóng. Sương sớm, tại đây ôn hòa như trong điện đông cung, lại là trước mặt đương kim hoàng thượng, đương nhiên là xinh như bông tuyết, lúm đồng tiền như hoa.
Chu Duẫn Văn uống hai chén rượu vàng, thấy nữ quan gọi là họ Mộ Dung Lâm Sương này dung mạo mỹ miều, tự nhiên cảm thấy động tình, kéo tay nàng hỏi vài câu tuổi tác tính danh, liền lôi kéo nàng vào trong điện đi học lễ Chu Công. Có thể làm được nữ quan trong nội cung, đều là tuổi tác hơi lớn, Mộ Dung Lâm Sương vạn lần không ngờ mình đã hơn hai mươi, lại có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, tất nhiên vừa mừng vừa sợ, còn thể hiện vẻ ngượng ngùng của nữ nhi bình thường.
Nhưng mặc dù nàng muốn dâng tặng, thật ra cũng dâng tặng không ra được thứ gì, bởi vì Chu Duẫn Văn thật là nghiêm cẩn dựa theo lễ Chu Công chiếu đến đôn luân, thì ra là tư thế cơ thể theo như lời các giáo sĩ phương Tây, những giáo sĩ này cùng Chu Công đều giống nhau, đều cho rằng nam nhân ở trên là đạo lý thích hợp nhất, phản đối đa dạng loạn hết cả lên, cho nên Lâm Sương cô nương chỉ cần ngoan ngoãn nằm ở nơi đó là tốt rồi.
Nam nhân trên người cũng không hiểu được vuốt ve, lại không hiểu cần nói vài lời tâm tình, hoặc là nói một điều gì đó với nữ quan nho nhỏ như nàng, chưa gì đã xách thương lên ngựa mạnh mẽ đâm tới, cô nương họ Mộ Dung không khỏi khẽ cau mày ngài, uyển chuyển rên rỉ, làm ra vẻ đau khổ không chịu nỗi, điều này làm cho Chu Duẫn Văn có chút ít nam nhân hùng phong khoái ý.
Sủng hạnh xong, cô nương họ Mộ Dung chịu đựng đau đớn, hầu hạ Chu Duẫn Văn tắm rửa thay quần áo, Chu Duẫn Văn thần sắc vui vẻ đi tới, phân phó với Tiểu Lâm Tử hầu hạ ở bên ngoài: “Trẫm hôm nay sủng hạnh nữ quan họ Mộ Dung, nhớ kỹ, ban thưởng nàng phong hiệu Thục nữ”.
“Nô tài tuân chỉ!”.
Tiểu Lâm Tử đáp ứng một tiếng, liền vội vàng đi Nội Vụ ti truyền đạt khẩu dụ Hoàng Thượng.
Đẳng cấp hậu phi Đại Minh, là Hoàng hậu; Hoàng quý phi; Quý phi; Hiền phi, Thục phi, Trang phi, kính phi, Huệ phi, Thuận phi, khang phi, Ninh phi; Đức tần, Hiền tần, Trang tần, Lệ tần, Huệ tần, An tần, Hòa tần, Hi tần, khang tần; Chiêu nghi, Tiệp dư, Tài nhân, Tuyển thị, Thục nữ. Mộ Dung Lâm Sương mới được phong làm Thục nữ, xem ra con đường nhân sinh sau này phải đi còn rất lâu.
Chu Duẫn Văn thần sắc vui vẻ bước đi thong thả đến hành lang, gặp bông tuyết bay lượn trong không trang, không khỏi vừa mừng vừa sợ, ở Giang Nam muốn xem tuyết cũng không dễ dàng, Chu Duẫn Văn vội vàng gọi người lấy áo choàng, bước chậm trong tuyết, tuy trên mặt đất chỉ là một tầng hơi mỏng, thực sự cảm thấy rất có ý cảnh, liền phất tay đuổi mấy tiểu nội thị ở sau người đi ra ngoài, một mình bước chậm đi trong tuyết.
Bông tuyết lượn lờ, tinh tế bay lượn, đi dạo một hồi, trông thấy một tòa tiểu đình phía trước, bên cạnh đình có hai cây Thanh Tùng, đều bịt kín bằng một tầng tuyết trắng hơi mỏng, Chu Duẫn Văn muốn đi đến dưới đình, vừa mới đi đến cây tùng, chợt nghe một thanh âm thanh thúy trong đình nói: “Cha nuôi, ngươi nói là thật sao?”.
“Cha nuôi lừa ngươi làm gì? Chuyện này bên ngoài đều đã truyền ra, cha nuôi trông coi Ngự Thiện phòng, lúc xuất cung mua sắm nghe nói, ài, năm mươi vạn đại quân, bị bại như hoa rơi nước chảy!”.
Chu Duẫn Văn cả kinh, vội vàng dừng bước, nghiêng tai nghe, hắn nghe được ra thanh âm thanh thúy chính là Tiểu Lâm Tử nội thị hầu hạ bên cạnh mình, người khác trông nom Ngự Thiện phòng, tự nhiên là Ngự Thiện ti Hoàng Nhạ Hi Hoàng công công.
Chu Duẫn Văn nghiêng tai lắng nghe thật lâu, càng nghe càng cả kinh, hắn thiếu kiên nhẫn, lập tức quay người trở lại Chính Tâm điện, trầm mặt phân phó: “Nhanh, lập tức gọi hai vị đại nhân Hoàng Tử Trừng, Tề Thái tiến cung!”.
“Lý Cửu Giang vô năng! Lý Cửu Giang vô năng!”.
Hoàng Tử Trừng tức giận đến da mặt phát tím, đập một chén sứ men xanh tốt nhất đến nát bấy, giận không kìm được quát: “Năm mươi vạn đại quân, cho dù là một con lợn điều khiển, cũng không bị người ta đánh cho chạy như chó nhà có tang, hắn... hắn.
Trước mắt Hoàng Tử Trừng đầy sao trời, ngã xuống đất ngất đi, người trong nhà vội vàng tiến lên đỡ lấy.
Áo choàng vẫn mang theo không bông tuyết, Tề Thái vội vàng chạy đến báo tin sắc mặt ngưng trọng nói: “Dĩ Hành huynh, việc đã đến nước này, tức giận cũng không làm gì được. Chúng ta mau mau tiến cung, báo cáo việc này cho Hoàng thượng, nhanh đỗi một thành viên tướng lãnh khác đi”.
“Không! Không được, chậm đã, ngươi để lão phu từ từ ngẫm lại”.
Hoàng Tử Trừng vịn cánh tay người đỡ hắn, trở lại trước bàn chậm rãi ngồi xuống.
Lý Cảnh Long là hiền tài Đại tướng hắn cực lực tiến cử, y theo quy củ, Lý Cảnh Long có tội, hắn là người tiến cử hiền tài cũng khó thoát tội, năm mươi vạn đại quân thất bại thảm hại, ngẫm lại cũng làm cho người vô và đau đớn, vạn nhất Hoàng Thượng giận dữ, truy cứu tới...
Hoàng Tử Trừng tay vuốt chòm râu suy tư thật lâu, lắc đầu nói: “Hừ, lão phu biết vậy đã chẳng làm, không nghe lời hay khuyên bảo, trước trận đỗi tướng, quả nhiên là tối kỵ trong quân, hôm nay không nên lại đỗi chủ soái, Lý Cảnh Long thất bại, không phải là do kiêu binh, chịu đả kích trầm trọng này, chắc hẳn hắn nhất định sẽ nhận được giáo huấn”.
“Cái gì? Việc lớn như vậy, lại muốn gạt Hoàng Thượng?”.
Tề Thái trừng mắt nói: “Dĩ Hành huynh, không thể mắc lỗi lầm thêm lần nữa! Năm mươi vạn đại quân xuất chinh, đánh một trận chiến đã thành bộ dạng này, đủ thấy Lý Cảnh Long không chịu nổi, xã tắc giang sơn không giống trò đùa, lúc này còn không đỗi soái, còn đợi đến khi nào?”.
Hoàng Tử Trừng nghiêm mặt nói: “Thượng Lễ, thắng bại là chuyện thường của binh gia, Lý Cảnh Long bại, thua ở chủ quan khinh địch, nhận giáo huấn này, hắn chưa hẳn không thể tái chiến. Thượng Lễ, ngươi chớ quên, ta và ngươi là do Hoàng Thượng lựa chọn đề bạt, đảm đương đại sự, trong triều có bao nhiêu người đỏ mắt ghen ghét? Hôm nay trên triều chính, quân sự đều là trong lòng bàn tay của ta và ngươi, Lý Cảnh Long bị ăn quả đắng như vậy, ta và ngươi khó thoát tội, theo như tội, Lý Cảnh Long nên chém, ta và ngươi, chẳng lẽ có thể đứng vững ở triều đình?
Ta và ngươi nhận của ân trọng bệ hạ, vinh nhục bản thân là chuyện nhỏ, nhưng một khi đến bước này, ta và ngươi cũng muốn từ chức tự nhận lỗi, từ quan thân thể sẽ không có chuyện gì, nhưng Hoàng Thượng mới là chính, toàn bộ lại do ta và ngươi dạy dỗ, nếu ta và ngươi đều rời khỏi triều đình, Hoàng Thượng mất cánh tay trái cánh tay phải, võ tướng huân thích tất nhiên ngóc đầu trở lại, khi đó bệ hạ chẳng phải sẽ trở thành con rối của bọn họ?”.
Tề Thái nghe xong im lặng không nói, sau hồi lâu mới nói: “Vậy... Nên làm thế nào cho phải?”.
Hoàng Tử Trừng nói: “Chuyện này không thể báo lên! Thượng Lễ trông coi Binh bộ, tin tức quân tình đều ở trong tay, Hiếu Trực tiên sinh bên kia, còn có Cảnh Thanh, Trác kính, Luyện Tử Ninh là đồng nghiệp, ta và ngươi tiến đến, nói rõ lợi hại cho bọn họ, kính xin mọi người cùng giữ gìn, chớ nên nói lung tung trước mặt hoàng thượng. Lão phu sẽ viết một lá thư cho Lý Cửu Giang, bảo hắn cần phải lập công chuộc tội, lập một trận đại thắng vãn hồi khuyết điểm”.
Tề Thái không biết làm sao, thật lâu sau, chỉ có thể thở dài một tiếng thật dài.
***
“Tiên sinh, Tề ái khanh, trẫm nghe nói chiến sự phía trước bất lợi, Cửu Giang đại bại, hiện đã chạy trốn tới Đức Châu?”.
Hoàng Tử Trừng và Tề Thái vừa rồi đã thương nghị, lên triệu tiến cung, còn không biết Hoàng Thượng gọi hắn tới là vì chuyện gì, vừa nghe lời này không khỏi thầm giật mình, làm ra hình dạng kinh sợ nói: “Buồn cười, ai dám bịa đặt? A! Thần biết, từ khi yến nghịch tạo phản đến nay, nhiều lần truyền bá lời đồn, làm loạn quân tâm dân tâm, chuyện này tất nhiên lại là một kể của yến nghịch, đám tiểu dân, ngu muội không biết, rất thích truyền bá những chuyện hoang đường kinh thế hãi tục này”.
Chu Duẫn Văn nghe xong, da mặt từ từ buông lỏng, liền vội vàng hỏi: “Tại sao, chẳng lẽ không phải là như thế?”.
“Đương nhiên không phải”.
Hoàng Tử Trừng cười rộ lên: “Hoàng Thượng, Tào quốc công dẫn đại quân Bắc thượng, đã có thu hoạch, sắp đuổi được Yến nghịch, nhưng làm gì được, mùa đông phương bắc thời tiết cực lạnh, Hoàng Thượng xem, đến thành Kim Lăng cũng có bông tuyết, phương bắc đại hàn, quả thực là gió lạnh tuyết bay, tuyết dầy đến vài thước, sĩ tốt quân ta phần lớn là binh nam, nhịn không được thời tiết giá lạnh, Tào quốc công thương tiếc binh lính, cho nên tạm thời thu binh, trở lại Đức Châu, muốn đợi xuân tới lại tiếp tục đánh Bắc Bình. Ài! Không thể tưởng được Yến nghịch quỷ kế đa đoan, bởi vì binh mã triều đình vì thời tiết nên tạm thu quân, đã bị bọn họ lợi dụng, truyền ra lời đồn hoang đường vô lý bực này”.
Chu Duẫn Văn vừa mừng vừa sợ: “Đúng là như vậy, Tề ái khanh có từng thu được chiến báo của Tào quốc công không?”.
Tề Thái nhìn lướt qua phía bên cạnh, đôi mắt Hoàng Tử Trừng sáng quắc nhìn hắn, Tề Thái bất đắc dĩ thở dài, đành phải hạ thấp người nói: “Vâng, thần thu được chiến báo, sau khi Tào quốc công xuất binh, trước đoạt Vĩnh Bình, vây hãm Bắc Bình, yến nghịch liền bị đánh bại, Ninh vương lúc này mới nỗi lên chủ ý, xuất quan hợp binh với hắn. Tuy tường thành Bắc Bình cao dày, thực sự từng bị quân ta phá cửa mấy lần, suýt bị công phá. Hôm nay... Ngày hôm nay khí trời rét lạnh, quân ta đa số là nam binh, không chịu nổi giá lạnh phương bắc, rất nhiều binh sĩ tổn thương do giá rét, Tào quốc công xem xét thời thế, lúc này mới điều quân trở về Đức Châu, chuẩn bị xuân tới tái chiến”.
“Thì ra là thế!”.
Chu Duẫn Văn buông lỏng tâm sự, mừng rỡ nói: “Đúng là đạo lý như vậy, vừa rồi trẫm đi trong cung một hồi, đã cảm thấy trên người cực lạnh, huống chi phương bắc lạnh khủng khiếp, cũng thật khó cho tướng sĩ Bắc Phạt, làm khó Cửu Giang! , kiên trì thẳng đến giờ phút này mới lui binh. Trẫm muốn khen ngợi quân Bắc phạt, trẫm muốn khen ngợi Cửu Giang, thưởng phạt phân minh, ha ha ha...
Chu Duẫn Văn thoải mái cười to, lập tức phân phó nói: “Tới đây, ban chỉ, gia phong Tào quốc công Lý Cảnh Long là Thái tử thái bảo, ban thưởng tỷ thư, kim tệ, rượu ngự, điêu cừu, khao thưởng ba quân!”.
Tề Thái và Hoàng Tử Trừng hai mặt nhìn nhau, Hoàng Tử Trừng kiên trì chắp tay nói: “Bệ hạ bảo vệ ba quân như thế, ba quân cần phải phục vụ quên mình, một trận chiến mùa xuân tới, cần phải lấy Bắc Bình, trừ bỏ Yến nghịch”.
Vẻ mặt Chu Duẫn Văn tươi cười, liên tục gật đầu, Tề Thái thật sự không thể nhịn được nữa, nhưng Hoàng Tử Trừng không chỉ là minh hữu kiên định của hắn, càng là đương kim lão sư, Tề Thái và hắn cùng tiến lùi, ích lợi buộc vào nhau, tuyệt không thể tố cáo hắn, nhưng hắn đối với vị Tào quốc công kia và với những tàn binh bại tướng kia thật sự là không yên lòng, một cửa ải trước mắt này là qua loa tắc trách trôi qua, xuân tới làm sao bây giờ?
Hắn đành phải ho khan một tiếng nói: “Bất quá, lúc Tào quốc công trở về Đức Châu, năm mươi vạn đại quân tấp nập tập hợp, phần lớn Đại tướng dưới trướng Tào quốc công tự ý công mà không chịu thủ, kết quả để yến quân lợi dụng thời cơ, lợi dụng kỵ binh sở trường tốc độ nhanh nhẹn như gió, quả thực bị thương không ít binh mã quân ta. Hơn nữa Yến nghịch được binh mã Ninh vương, thực lực tăng nhiều, thần cho rằng, có thể lại tuyển binh mã, bổ sung quân lực, đồng thời, sai một vị tướng lão thành, phụ tá Tào quốc công, như thế, xuân tới tái chiến, chắc chắn sẽ định!”.
Chu Duẫn Văn không vui nói: “Thượng Thư vừa muốn nói tốt cho Cảnh Bỉnh Văn sao, Cảnh Bỉnh Văn tại Chân Định nếm mùi thất bại, con của hắn Cảnh Hiến ở Vĩnh Bình lại nếm mùi thất bại, Cảnh gia có tiếng không có miếng, không chịu nỗi một kích, ái khanh không cần nói nữa”.
Tề Thái vội hỏi: “Bệ hạ, thần không phải tiến cử hiền tài Trường Hưng hầu, thần cho rằng, Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ là lão thành mưu quốc, có thể phụ tá Tào quốc công”.
Chu Duẫn Văn vẫn không đồng ý, Tề Thái liếc mắt Hoàng Tử Trừng, Hoàng Tử Trừng ngẫm lại, cũng cảm thấy bảo bối Lý Cảnh Long này thật sự là có phần không đáng tin cậy, lúc này thì bất chấp ân oán cá nhân giữa mình và Trung Sơn vương phủ, liền lên tiếng nói: “Hoàng Thượng, để Từ Huy Tổ làm phó tướng cho Tào quốc công, bù đắp khuyết điểm, đó mới đúng là ổn thỏa”.
Chu Duẫn Văn thấy lão sư mình cũng tỏ vẻ tán thành, lúc này mới bất đắc dĩ gật đầu nói: “Được rồi, vậy lại triệu hai mươi vạn binh mã, để Từ Huy Tổ mang theo, đi trợ giúp Cửu Giang, diệt trừ Yến nghịch!”.
Hoàng Tử Trừng và Tề Thái che mắt được Chu Duẫn Văn, vội vàng rời khỏi hoàng cung, lập tức đi gặp Phương Hiếu Nhụ ở nhà dường bệnh, cũng tiếp kiến Cảnh Thanh, Luyện Tử Ninh đám cận thần của Hoàng Thượng, mất một phen miệng lưỡi mới thống nhất ý kiến, ngựa hắn không dừng vó chạy một vòng, sau khi trở lại trong phủ, Hoàng Tử Trừng lại lập tức viết thư cho Lý Cảnh Long, bảo hắn chớ trình báo tin tức binh tướng bại cho Hoàng Thượng.
Trong nội cung, Chu Duẫn Văn biết được “tình hình chân thật” phương bắc, đầu tiên là vui mừng một hồi, chợt nhớ tới Tổng quản Ngự Thiện phòng, sắc mặt không khỏi trầm xuống, hoạn quan, quả nhiên không có một người nào là thứ tốt, trẫm vẫn quản giáo quá dễ dãi với bọn họ. Chu Duẫn Văn lành lạnh phân phó nói: “Quản sự Ngự Thiện phòng Hoàng Nhạ Hi truyền bá lời đồn, đầu độc nhân tâm, có tâm tham nghị triều chính, phỉ báng đại thần, làm loạn! Tập hợp nội thị trong nội cung, cùng nhau nhận hình phạt, để răn đe!”.
Mùa đông thật là rất lạnh, thành Nam kinh tuyết rơi lất phất đến hơn nửa ngày, độ dày giẫm lên đi lại cũng mềm nhũn, trong cung cũng như nhà dân, trong thành ngoài thành, phóng tầm mắt nhìn lại, một mảnh trắng xóa, chỉ có một chỗ này, là màu hồng.
Bọn thái giám xem hình phạt đã đều yên lặng rời đi, chỉ có nội thị Tiểu Lâm Tử còn si ngốc ngơ ngác quỳ gối bên cạnh thi thể huyết nhục mơ hồ của cha nuôi Hoàng công công hắn, hàm chứa hai dòng nước mắt. Máu và tuyết đã đông lại cùng một chỗ, hai thái giám khiêng cáng yên lặng đi tới, buông công cụ, quỳ trên mặt đất gõ đầu về phía thi thể Hoàng công công: “Hoàng công công, an tâm đi thôi, kiếp sau vào gia đình người tốt”.
Nói xong nhổm người lên, kéo lấy chân Tiểu Lâm Tử đã gần như chết lặng ra, dùng xẻng xúc thi thể Hoàng công công dưới đống tuyết mỏng lên, đưa thi thể hắn đi xa...
***
Đức Châu thời gian gần đây rất loạn.
Lý Cảnh Long trốn về đầu tiên, chín thành quân Minh vây công Bắc Bình hai ngày sau đó lục tục trốn về, trên đường đi, quân đội quân lính tan rã, loạn quân từng bầy, từng đoàn từng đoàn, lục tục trốn về thành Đức Châu.
Binh lính trực tiếp trốn về Giang Nam cũng có, nhưng cũng không nhiều, một khi bị người bắt được, đào binh là bị chém đầu, đại bộ phận bại binh sau ki rời khỏi Bắc Bình, là chạy đến Đức Châu. Bọn họ thiếu quần áo thiếu lương thực, oan khí phóng lên tận trời, dọc theo con đường này ăn ở tự nhiên là không chịu dùng tiền, triều đình gây chiến tranh, chẳng lẽ còn muốn chính bọn nó bỏ tiền ra? Hoàng Thượng cũng không để ý binh lính đói kém, cho nên dọc theo con đường này khách điếm, tiệm cơm, thậm chí dân cư không ngừng bị cường đoạt.
Bất quá chờ bọn hắn đến Đức Châu, lại bắt đầu phải chịu quy củ, dù sao cũng là chỗ trung quân đại doanh của Tào quốc công Lý Cảnh Long, ở chỗ này, vẫn ít người dám vi phạm quân kỷ, ngoài ra Đức Châu chính là trọng trấn quân sự Minh triều, số lượng vật tư quân sự ở đây dự trữ phi thường lớn, một khi vào Đức Châu, bọn họ vẫn có ăn có mặc.
Chỉ có điều năm mươi vạn người này đến từ khu vực khác nhau, điều từ quân đội khác nhau, một đường trốn xuống thì biên chế càng hỗn loạn không chịu nổi, binh lính loạn hết cả lên, hiện tượng không tìm thấy binh lính mười phần nghiêm trọng.
Rút kinh nghiệm xương máu, Lý Cảnh Long rốt cuộc bắt đầu thi triển công phu, liên tiếp vài ngày, buông tha ái thiếp để ở trong phòng không, hắn thì toàn thân nhung trang, chỉnh đốn quân ngũ, qua vài ngày sau, binh lính lục tục chạy về Đức Châu đã không nhiều lắm, lúc này cải biên, chỉnh biên, kiểm tra ba quân, xuất sư thì năm mươi vạn đại quân, hôm nay chỉ còn lại bốn mươi vạn gì đó, binh lính thương bệnh tàn tật lại chiếm mấy vạn, Lý Cảnh Long vừa hối hận lại sợ, chậm chạp không dám đăng báo chuyện trong quân, không biết hoàng đế nếu biết hắn bại thảm như vậy, sẽ trừng trị mình như thế nào.
Trong thành Đức Châu có một chỗ nhà tắm, lúc đầu tháng vừa mới thay đổi chưởng quỹ, gọi một người họ Hạ thay thế trông coi, ban đầu chưởng quỹ họ Chu, hôm nay nhưng lại là Hạ chưởng quỹ.
Vị Hạ chưởng quỹ này tất nhiên chính là Hạ Tầm.
Trước khi đuổi tới Đức Châu, các bộ hạ định ra cho hắn hai chức nghiệp để lựa chọn: Dược điếm, kỹ quán.
Đây là hai loại buôn bán một cái liên hệ nhiều nhất đến thương binh, một cái không phải liên hệ nhiều nhất với thương binh, nhưng cũng có thể tìm được rất nhiều tình báo hữu dụng, nhưng đều bị Hạ Tầm phủ quyết. Tiệm thuốc có tính chuyên nghiệp quá mạnh mẽ, một chưởng quầy không hiểu dược lý trong tiệm thuốc, quá làm cho người ta sinh nghi. Mà kỹ viện, mặc dù những kỳ nữ kia đều là do sinh kế, tự nguyện bán mình, hắn cũng không nguyện ý đi làm lão đại, luôn luôn bị cảm giác cắn dứt lương tâm.
Chính hắn tìm một chức nghiệp: Nhà tắm.
Có thể nhớ tới chỗ này, là vì lần đầu tiên hắn đi Bắc Bình, cũng là tại chỗ nhà tắm Đức Châu này bị Tạ Vũ Phi xếp đặt một phen, suýt nữa bị một đám nữ nhân phẫn nộ quần ẩu. Nhà tắm cũng là nơi quân nhân thường đi, nhưng lại được mấy tiền trinh không lớn không nhỏ trong tay quân nhân có, cho nên Hạ Tầm giải quyết dứt khoát, người dưới tay hắn liền ở trong này làm loạn, đấu đá mấy lần, lại dùng đủ tiền vốn, rốt cuộc cũng khiến cho ông chủ Chu thống khoái đem nhà tắm nhượng lại.
Nhà tắm này nam trái nữ phải, bên trái là nhà tắm nam, bên phải là nhà tắm nữ, bên cạnh lại có một cửa vào cộng đồng, phía trên cửa vào treo bốn chữ to “Nhà tắm Bách tuyền”, thế là sĩ quan cùng đại cô nương tiểu tức phụ trong thành Đức Châu ra ra vào vào, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một nam nhân mặc áo da dê, mũ da chó, để râu chữ bát (A), tay cầm bàn tính, cúi đầu khom lưng tươi cười chân thành đứng ở đằng sau quầy hàng.