Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Dạ Hành

Chương 34: Dự mưu giêt người

Chương 34: Dự mưu giêt người


Hạ Tầm đi ra Tàm Thần điện, đi đến trước Quan Đế điện, chỉ thấy Bành Tử Kỳ đang ngồi ỡ dưới một gốc tùng, đang nhắm mắt dường thần.

Hạ Tầm cười nói: “Đã phiền công tử chờ đợi, chúng ta đi thôi”.

Bành Tử Kỳ mở hai mắt ra, có chút kinh ngạc: “Nói xong rồi sao?”

Hạ Tầm nói: “Không sai. chúng ta trở về. Công tử theo ta đi nhiều nơi. một ngày cùng mệt nhọc, sau khi trở về Dương mỗ sẽ thiết yến tạ ơn có được không? Công tử là người tập võ, tửu lượng nhất định không tệ”.

“Không cần!”

Bành Tử Kỳ nhàn nhạt nói: “Ngươi nếu như thích ăn uống, thì cứ ăn uống là được, ta cùng không thích rượu, khấu vị cùng Tiếu Địch cô nương có bảy tám phần tương tự, chỉ thích một số món ăn nhẹ”.

Hạ Tầm cười rộ lên: “Nói đến Tiểu Địch, công tử đối với nàng tựa như rất có hảo cảm. Tiểu Địch là nha đầu thiếp thân của ta, nhưng ta vẫn đối đãi với nàng giống như muội tử. Công tử nếu thật sự đối với Tiếu Địch có hảo cảm mà nói. Dương mỗ cùng nguyện tác thành”.

Bành Tử Kỵ trên mặt lộ ra chút ý tứ hàm xúc buồn cười, giảo hoạt nói: “Ta xác Thực rất yêu mến Tiêu Địch cô nương, công tử cam lòng cho Bỏ ra thứ yêu thích sao?”

Hạ Tầm nói: “Ngươi nếu muốn ta đem nàng trở thành mỹ tỳ mà tặng, đó là tuyệt đối không thể, ta nói là cưới hỏi đàng hoàng. Ngươi nếu có thế lấy được trái tim của Tiểu Địch nhà ta, ta sẽ nhận làm nàng làm nghĩa muội, tặng một phần đồ cưới trọng hậu, đem nàng phong quang gả tới nhà cùa ngươi”.

Bành Tử Kỳ trong mắt vẻ cười càng đậm: “Thật sao?”

“Quân tử nhất ngôn”. "

“Khoái mã nan truy!”

“Ha ha ha ha.. Hai người đồng thanh cười ha hả.

Hai người mỗi người đều có mục đích riêng đạt được, lại là vài tiếng cười gian...

Hạ Tầm thật ra cùng không thích rượu, không có người cùng hắn uống, đêm nay tất nhiên vẫn ăn cơm. có cơm có canh, ăn no là xong việc.

Sáng sớm hôm sau, Vương chường quỹ tác phường Dương gia đã đích thân đăng môn. Ông chủ đã giao phó ai mà không quan tâm? Hạ Tầm vừa đi, tác phường lập tức điều thép tốt nhất, đun nóng kéo tơ, dựa theo yêu cầu của Hạ Tầm mà chế tác ra dây ứiép, đến buối chiều, năm sợi dây ứiép đài hơn trượng đã chế tác lioàn thành, chỉ là sắc trời đã tối, không tiện đăng môn quấy rầy ông chủ, cho nên trời vừa sáng, Vương chưởng quỹ đã đến giao đồ.

Năm sợi đây thép tinh tế sáng long lanh quấn ở trên một cái trục, Hạ Tầm từ trong tay Vương chường quỳ tiếp nhận, kéo ra một đoạn dây ứiép, thư thư độ mềm và dai, nhất thời khen ngợi không thôi. Vương chưởng quỳ được ông chủ khen, xương cốt đều nhẹ hơn vài phần, lúc đi bước chân nhẹ nhàng, lâng lâng dường như mới từ trong động phòng chui ra vậy.

Tiễn Vương chường quỹ đi, Hạ Tầm trở lại thư phòng, kéo ra một đoạn đây ứiép, quấn ở trên một món đồ nhỏ, ước lượng rồi đưa vào trong tay áo, bốn sợi còn lại thì Bỏ vào trong hộc dưới bàn khóa lại, sau đó ngồi ở trên ghế, hơi khép hai mất, giống như dường thần, âm thầm tự suy nghĩ: “Thời gian, địa điểm, công cụ, còn thiếu cái gì?”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên bàn, phát ra tiếng vang trầm thấp như tiếng trống, chợt ngón tay dừng lại, động tác gõ trở nên ứiong thả: “À... còn khuyết điểm, chưa thể hoàn mỳ, vân còn sơ hở đề người bắt lấy khuyết điểm...”

Hắn đứng lên, đi ra ngoài.

Trong sân. Tiểu Địch đang hào hứng bừng bừng theo Bành Tử Kỳ học võ, Hạ Tầm đứng ở hành lang nhìn xuống trong chốc lát, dùng bản lãnh “tùy theo tài năng tới đâu mà dạy” của Bành Tử Kỳ cùng nhăn lực của Hạ Tầm. hắn cho rằng Tiểu Địch nếu như chịu được khổ, kiên trì không ngừng luyện mấy năm mà nói, nàng có tiềm lực trở thành một “cao thủ võ thuật”.

Bành Tử Kỳ thấy được Hạ Tầm, chỉnh sửa lại một động tác Tiếu Địch, rồi xoay người đi đến hành lang: “Muốn đi ra ngoài sao?”

“Không, hôm nay không đi đâu cả, ngươi cùng Tiểu Địch luyện võ đi. ta ở trong sân bốn phía đi một chút”.

Hạ Tầm đi tới hậu hoa viên, phân phó tất cả mọi người không được tiến vào hoa viên, một mình ở đó không biết làm chuyện gì. Bành Tử Kỳ cùng Tiêu Địch khi chạy đến, bị gia đinh ngăn trở, hai người từ xa nhìn lại, thì thấy Hạ Tầm một mình bước chậm ở trong hoa và cây cảnh, hết nhìn trời lại nhìn đất. đi chợt nhanh chợt chậm, đi lại hơn nữa ngày, mới thản nhiên trơ về.

Tiểu Địch hiếu kỳ hỏi thăm: “Thiếu gia, người đang làm cái gì vậy?”

Bành Tử Kỳ cùng rất tò mò, chẳng qua là ngại mở miệng tìm hỏi, thế nhưng vẫn nhướng tai cấn thận nghe, Hạ Tầm thản nhiên đáp: “Thiếu gia đang làm thơ”.

“Oa! Thiếu gia cùng đã lâu không làm thơ, vậy người làm đến đâu rồi?”

Hạ Tầm sờ sờ mùi nói: “Ổ, làm ra ba câu nửa.

Tiểu Địch hứng trí trùng trùng nói: “Đọc nghe một chút đi” Tiểu Địch cùng không phải mắt nù. tuy đọc sắch không nhiều lắm. nhưng mà từ nhỏ đi theo thiếu gia cùng nhau đi học, chữ vẫn nhận biết.

Hạ Tầm mỉm cười nói: “Lão viễn hoàn bội hường đinh đương, nhất song giai nhân đáo hậu đường, kì tại kim liên tam thốn tiếu.

Hạ Tầm cười ha hả từ các bên người nàng đi ra, Bành Tử Kỳ không hiểu chuyện gì nói: “Hắn đang nói cái gì vậy?”

Tiểu Địch cúi đầu nhìn hai chân của mình nói: “Thiếu gia hình như là nói chúng ta chân lớn, kỳ quái, một đôi giai nhân, huynh cùng không phải nữ nhân...”

Sáng sớm hôm sau, Dương gia lại có khách tới ứiăm, người tới là Phùng Kiêm Giáo. Hạ Tầm đưa Phùng Kiêm Giáo đón vào thư phòng nhỏ, hai người ở trong phòng hàn huyên hơn một canh giờ, Hạ Tầm mới đứng đậy tiễn khách. Vừa tiễn Phùng Kiếm Giáo đi, liền lập tức thu xếp đi đến Tề vương phủ.

Bành Tử Kỳ phát hiện vị Dương đại thiếu gia này cùng Tề vương phủ quả thật có quan hệ không giống bình thường, lúc này đây Hạ Tầm đi là cửa hông vương phủ, gõ cửa hông, Hạ Tầm cùng thị vệ vương phủ mỡ cửa nói nhỏ vài câu. chỉ một lúc sau đã thấy thừa phụng thái giám đã gặp qua vào ngày ứiọ yến đích thân ra đón. Cửa phủ mở ra, lại cho xe của bọn họ đi vào vương phủ.

Bành Tử Kỳ đây là lần đầu đến tới nơi như vương phủ, trước kia nàng ngay cả Tri Phủ nha môn cùng chưa từng đi qua. chỉ là mặc dù vào vương phủ, nàng cùng chỉ có thể đợi ỡ tại hành lang thật dài, chỉ có thể nhìn thấy thành cung cao cao cùng một đường lên hẹp dài mà thôi.

Hạ Tầm cùng Thư công công đi đến gặp Vương gia. Nơi Tề vương triệu kiến hắn vẫn là An Thiện đường. Vào đại điện, Thư công công hướng về phía hắn khoát tay áo ra hiệu, Hạ Tầm gật gật đầu, hiếu ý đứng tại chỗ, Thư công công liền rón ra rón rén đi về phía sau tấm bình phong.

Hạ Tầm nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe một thanh âm trong sáng nói: “Chí đạo chỉ tinh, yểu yếu minh minh, chí đạo chỉ cực, hôn hôn mặc mặc. Vô ứiị vô thính, bão thần dì tình, hình tương tự chính. Tất tình tất thanh, vô lao nhữ hình, vô diêu nhữ tinh, nãi khả dĩ trường sinh. Mục vô sở kiến, nhì vô sở văn, tâm vô sở tri, nhữ thần tương thủ hình, hình nài trường sinh”.

Ngay sau đó chợt nghe Tề vương nói: “Ta thống trị phiên quốc, sự vụ phức tạp, lại thường cần lình quân tình quân, giết chóc không tính, chính là ở trong cung đình này, cùng là phi tần đông đảo, thanh tình vô vi mà đạt trường sinh sợ là làm không được, đạo trưởng còn có tiên gia pháp môn nào kliác không?”

Thanh âm trong sáng kia nói: “Như thế, thì chỉ có luyện đan một đường. Đan đạo có thượng trung hạ tam thừa, khó dễ khác nhau, tất cả đều có điệu dụng, không biết quốc chủ muốn học môn nào?”

Bành Tử Kỳ mặt cau lại không nói gì.

Tề vương vội hỏi nói: “Không biết luyện đan này thượng trung hạ ba đường, lại có môn đạo gì?”

Đạo nhân nói: “Người hạ thừa, lấy thân tâm làm đinh lô, tình khí làm dược vật... đây là phương pháp an lành lâu dài. Người trung thừa dùng càn khôn làm đinh khí. khảm ly làm thủy hòa... phương pháp này là để dường mệnh. Thượng thừa là dùng thiên địa làm đinh lô, nhật nguyệt làm thủy hòa, âm dương làm hóa cơ, duyên hống ngân sa thố (chì thủy ngân bạc cát đất) làm ngù hành... đây là đạo thượng thừa kéo dài sinh cơ, có thể chứng tiên quả.

Trong ba cái, trung thừa hạ thừa đều cần tĩnh tọa dường khí, thu nạp tình hoa thiên địa, đối với người thường mà nói đây là dễ dàng làm được nhất, chỉ cần nhiều năm tu luyện, dốc lòng thiên đạo, đều có ngày thành công. Còn thượng thừa đan đạo cần có ngù hành chỉ bảo, luyện chế tiên đan sử dụng, cái này hiệu quả lớn nhất, một khi thành công có thể có tác dụng ngay, tự nhiên có mệnh, hình thần đều diệu, cùng đạo hợp chân. Không cần năm này ứiáng nọ, ngày ngày tiềm tu, nhưng mà đối với người bình thường mà nói, ngược lại là khó khăn nhất”.

Tề vương nín hơi nghe, gấp rút hỏi: “Phương pháp này nghe ra thì dễ đàng nhất, vì sao ngược lại là khó khăn nhất?”

Đạo nhân ha hả cười nói: “Bởi vì phương pháp này cần người phục đan căn cốt thượng thừa, có tiềm chất tiên gia; Mà vật luyện đan sử dụng càng cần thiên tài địa bảo, nhân gian hãn hữu, người thường nào có bực tài lực này để cung cấp luyện đan”.

Hạ Tầm nghe được trong lòng cười thầm: “Nói đi nói lại, cuối cùng cùng chỉ là rơi vào một chữ tiền mà thôi, buồn cười những hậu duệ quý tộc hoàng gia này, phượng tử long tôn, không cái gì không có, không gì làm không được, chỉ có duy nhất sinh tử là cùng bá tánh bình dân chung một kết cuộc, cùng muốn bị những thần côn này lừa dối. Đến lúc đó lấy chút ít chì thủy ngân độc vật cho ngươi ăn vào, khiến cho ngươi phiêu phiêu như lên tiên, thần kinh tê dại. cuối cùng đi đời nhà ma là xong việc”.

Tề vương nghe xong quả nhiên mừng rờ: “Cái gì thiên tài địa bảo, chỉ cần trên đời có vật ấy, ta cùng có thể tìm được, đây không phải vấn đề, chỉ là không biết, ta có căn cốt tu tiên trường sinh không?”

Đạo nhân nói: “Quốc chủ điện hạ chỉnh là con trai chân long, căn cốt tự nhiên là thượng thừa, nếu có thể không tiếc tiền tài, gom góp thiên tài địa bảo, để cho bần đạo luyện chế thành đan, ngày uống một hoàn, đợi chuyến hóa phàm chất, tất nhiên vù hóa thành tiên, trường sinh bất lão”.

Tề vương cười to: “Như thế rất tốt, rất tốt, ha ha ha ha, vậy dựa vào đạo trưởng, đạo trưởng cần những thứ gì, chỉ cần nói ra, ta đều đáp ứng, chỉ mong tiên đan sớm luyện thành”.

Hai người trong phòng lại nói chuyện một phen, đạo nhân kia cáo từ đi ra, Hạ Tầm hậu ở bên ngoài, vừa đúng chạm mặt đạo nhân kia, chỉ thấy đạo này người tuồi chừng năm mươi, dung mạo thanh tud. hai mắt sáng ngỡi, khí độ nhã nhặn. Đầu đội đạo cân vải xanh, mặc một đạo bào mộc mạc, chân mang giày cò, eo buộc đai vàng, tay cầm quạt lông, phiêu nhiên mà ra.

Trông thấy Hạ Tầm. đạo nhân này mắt cùng không liếc ngang, thẳng đi ra ngoài, quả nhiên là có khí phái con nhà đạo.

Hạ Tầm khẽ lắc đầu, tiếp đó nhập điện, thì thấy Tề vương đang hưng phấn đứng ở đó, Hạ Tầm vội vàng quỳ xuống bái kiến. Tề vương hôm nay tính tình vô cùng tốt, cười cở mở ngăn hắn lại hỏi: “Bôn vương muốn ngươi làm việc, đã có kết quả gì chưa?”

Hạ Tầm kính cần nói: “Vâng, môn hạ đã tìm được rồi một vị buôn bán rất có môn lộ, hiện tại đang ở huyện Dương Cốc, môn hạ mấy ngày nay đã đến cùng hắn gặp gỡ” t ý

“Tốt. càng nhanh càng tốt”.

Hạ Tầm nói: “Vâng, nhưng mà môn hạ tuy thông qua vài bằng hữu cùng người này nối quan hệ, nhưng mà lập tức làm ăn một mối hàng lớn như vậy, chỉ sợ đối phương đối với thành ý cùng năng lực của môn họ sẽ có chỗ hoài nghi. Vương gia nóng lòng có tiền, môn hạ nếu như tiến hành theo trình tự, đó là kéo dài không nối, bởi vậy... môn hạ cần Vương gia ban cho một tín vật, để cho người nọ tin tưởng môn hộ có đầy đủ tiền vốn làm ăn với hắn, tin tưởng môn hạ có thể trở thành khách hàng mà hắn tin cậy...”

Tề vương ngẩn ra cười nói: “Thì ra là thế, cần gì phải rắc rối như vậy, Tiểu Thư tử, lấy một tấm cung bài của vương phủ ta cho hắn. lấy loại tượng nha (ngà voi)”.

“Vâng, Vương gia” Thư công công vội vàng lình mệnh lui ra, chỉ chốc lát sau liền đem một cái yêu trở về. Trên tấm tượng nha yêu bài này điêu khấc ngọa hố vân văn, chính giữa đục lỗ xò dây lụa, phía dưới là năm chữ “Tề vương phủ cung vệ” lớn, mặt sau thì khắc: “Phàm quan quân thủ vệ mang theo bài này, người không bài theo luật luận tội. người mượn cùng cho mượn đều bị tội”.

Yêu bài nặng trịch vừa vào tay, Hạ Tầm trong lòng đã nhẹ hẳn đi: “Đại sự thành rồi!”

Rời Tề vương phủ. đi đến nửa đường, chợt nghe ven đường tiếng người ầm ì, Hạ Tầm từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài xem xét, chỉ thấy một đám thị vệ vương phủ cùng phục sức hoạn quan, đang mang theo một thùng nước sơn. trong tay cần chối quét, nơi đi qua trên tường liền lưu lại một đạo màu đỏ chói mất, mấy vị phú thân viên ngoại quần áo ngăn nắp dẫn theo sự tức giận theo sát ở phía sau. lớn tiếng hét lên: “Nhà của ta ở đây đã mấy chục năm, nói lấy là lấy sao?”

“ít nói nhảm đi. Hoàng Thượng ý chỉ đã ân chuẩn Vương gia chọn nơi xây dựng lại vương phủ, Vương gia đã chọn trúng mảnh đất này, phàm là nơi bị chúng ta khoanh vùng, đều phải phá Bỏ và dời đi nơi khác, không được chậm trễ”.

“Công công, công công dừng bước, quân gia, vị quân gia này... xin ngài thương xót...”

“Đừng đuổi theo, nói với chúng ta cùng vô dụng, đi tới chỗ Công Chính đại nhân của chúng ta mà nói. có lẽ đại nhân còn có thể lười mở một mặt...”

Người phía trước đi, người phía sau đuổi, náo nhiệt ồn ào, Hạ Tầm xe một đường đi qua, Bành Tử Kỳ nghe rõ đại khái, không khỏi tức giận nói: “Biện pháp này chẳng phải là biến tướng của đỏi tiền sao? Đường đường Tề vương, tại sao lại... tại sao lại... Không đúng, một vị Vương gia suốt ngày ở trong nhà, làm sao có thế nghi ra biện pháp như vậy, đây nhất định là một kẻ thiếu đạo đức nào đó cấp cho Vương gia chủ ý tốn hại này, cùng kliôna sợ sinh con không... hừ!”

Tuy nói xuất thân gia đình hào bá, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi, có mấy lời nàng mặc dù nghe được, cùng không thể không biết xấu hố nói ra miệng.

Hạ Tầm một hồi chột dạ, vội giả trang làm ra một bộ dáng lòng đầy căm phẫn, phụ họa nàng công khai lên án một phen kẻ nào đó thiếu đạo đức, sinh con không...

Tiểu tử này sau đó rụt đầu lại. ngầm thở dài: “Trên có Vương gia như vậy, huynh đệ cùng không có biện pháp, gài các người là Phùng Tống kỳ, không phải là ta, huynh đệ ta cùng chỉ là kẻ đưa lời mà thôi, a di đà Phật, tội quá tội quá...”

Trở lại trong phủ. Hạ Tầm lập tức đem chính mình nhốt vào thư phòng, lấy ra cuộn dây ứiép, năm sợi dây thép cuốn lại chỉnh tề, Hạ Tầm đem tượng nha yêu cùng đặt ở cùng một chỗ, dùng một tấm khăn lớn gói kỳ, một lần nữa Bỏ vào ngăn kéo khóa lại, rồi hướng về phía ngoài cửa kêu lên: “Người đâu, mời Tiếu thúc tới một chuyến”.

Tiếu Quản sự đến, khi Tiếu Quản sự đi ra thì người trong phủ đều biết một tin tức: Thiếu gia lại muốn rời đi. lúc này đây thiếu gia muốn đi huyện Dương Cốc, gặp một bạn làm ăn, qua lại ước chừng thời gian một ứiáng.

“Ngươi phải rời Thanh châu?” Bành Tử Kỳ đuổi tới thư phòng, nói với Hạ Tầm.

“Đúng, là đi huyện Dương Cốc một chuyến”.

Bành Tử Kỳ nhíu nhíu mày, nàng vốn tưởng rằng ở tại trong thành Thanh châu bảo vệ hắn ba ứiáng là được rồi, không ngỡ còn phải cùng hắn vào Nam ra Bắc, cô nam quả nữ, thật sự không quá thuận tiện.

“Đi nơi nào?”.

“Huyện Dương Cốc”.

“Chừng một ứiáng”.

Bành Tử Kỳ chân mày cau lại: “Khi nào thì xuất phát?”

Hạ Tầm nói: “Hôm nay là đầu tháng? Sáng sớm ngày mai. chúng ta lên đường, thế nào, có vấn đề gì sao?”

Bành Tử Kỳ rất muốn hỏi một chút hắn ngày hôm qua làm bài thơ là có ý gì, có phải là đã nhìn phá thân phận của mình, nếu như đúng, nàng sẽ dùng chân to theo như lời tiểu tử muốn ăn đòn kia mà lưu lại trên người hắn vài cái dấu giày. Nhưng mà vừa nhìn thấy nụ cười ý vị sâu xa ở trên mặt Hạ Tầm, nàng có tức cùng không có chỗ đánh. Thế là, nàng dứt khoát, kiên quyết, quả quyết quay người lại, ườn ngực, ngẩng đầu, như một con khổng tước kiêu ngạo đi ra ngoài.

Sau lưng, truyền đến tiếng cười nhẹ đáng giận của hắn...

“Chừng bao lâu? ’




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch