Hạch đào bồ não, đậu đỏ bồ máu, Trạng Nguyên Cao chính là dùng cây hạch đào và đậu đỏ làm nguyên liệu chính, hơn nữa còn thêm một số thực vật nâng cao tinh thần làm não tỉnh táo tạo thành. Thí sinh nhập trường thi, thường xuyên mang chút ít những thứ ăn dê lại nâng cao tinh thần tỉnh táo trí não gì đó, bởi vì muốn phòng ngừa bí mật mang theo, điểm tâm này nhập trường thi thi đểu phải cắt thành khối nhỏ một tấc vuông, thời gian lâu, bán điểm tâm bình thường trên đường, cũng đều cắt thành một cục nho nhỏ như vậy.
Tại phụ cận trường thi, người bán hàng rong bán “Trạng Nguyên Cao” rất nhiều, trong đám người có như vậy một người xem náo nhiệt, ai cũng sẽ không chú ý.
“Cạch!”.
Trên đùi Trương Tuấn hơi tê rần, đang tinh thần hoảng hốt, đẩy bụng ảo não nên hắn không chú ý, lại đi đi về trước vài bước, lúc này mới thấy trước mắt tối sầm, dưới đùi mềm nhũn bỗng chốc ngã quỳ gối xuống. Một Cẩm Y Giáo úy thô lỗ tóm cổ áo hắn quát: “Làm cái gì thế, đứng dậy!”. Hắn tóm cổ áo, cổ Trương Tuấn liền mềm nhũn hướng lên trời, Cẩm Y Giáo úy tập trung nhìn vào, chỉ thấy ánh mắt Trương Tuấn đã tan rã, trong miệng mũi đều tràn ra vết máu, không khỏi cả kinh kêu lên: “Tổng Kỳ đại nhân, Lưu Tổng Kỳ, người này uống thuốc độc tự vân!”.
Lưu Ngọc Quyết đi ở phía sau nhảy một bước đến trước mặt, xem xét bộ dáng Trương Tuấn, khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Trương Tuấn còn chưa chết, nhìn ai nay đểu thay được, hắn đã cách cái chết không xa.
Trương Tuấn lúc hết sức hấp hối, trong đẩu lờ mờ hiện ra gương mặt nghiêm nghi của Hạ Tầm: “Đừng tưởng rằng, việc các ngươi đang làm, chính là vui chơi giải trí, nghe một chút tin tức, các ngươi so với chiến sĩ đau tranh anh dũng bên canh điện hạ càng thêm nguy hiểm, trên chiến trường, một khi thất bại, các ngươi chưa han sẽ chết, nhìn ở trong chỗ kẻ địch do thám, một khi thất bại, cũng chỉ còn con đường chết.
Ta tín tưởng mỗi một người các ngươi đều trung với điện hạ, đểu là người không sợ chết, nhìn trên đời này, thật sự có nhiều việc so với chết càng thêm đáng sợ, mười tám loại hình pháp của Cấm Y vệ, tuyệt đối cỏ thể cho một người căn bản không sợ chết, vì muốn chết mà khai ra tất cả. Cho nên, ta sẽ không để cho bất kỳ một người nào chúng ta, cỏ cơ hội rơi vào trong tay cấm Y vệ, kể cả chính ta. Không muốn đi, giờ đây lui ra phía sau một bước! Không có ai lui ra phía sau? Như vậy, các ngươi nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, mạng các ngươi, giao cho ta!”.
“Thi ra, lão đại còn an bài người khác trong này!”.
Trương Tuấn muốn cười, nhìn cơ thể đã cứng ngắc, ở lại trên mặt hắn, cũng chỉ còn lại có một bộ dáng giong như cười mà không phải cười, nhìn cực kỳ quỷ dị.
Lưu Ngọc Quyết nâng người lên, lanh lùng quét về phía đám người, đẩu người rất đông, rất nhiều người nhón chân đến đây xem, phía sau còn không ngừng cỏ người chen chúc về phía trước, đâu còn tìm được người động thủ.
Trong Cấm Y vệ đại lao, trên giường sắt máu gì loang lồ, thi thể Trương Tuấn trần truồng nằm.
Giường sắt này, bình thường chỉ dùng để “cọ rửa” tội phạm, một bên mang theo bàn chải, đem nước sôi xối trên người phạm nhân, một bên dùng bàn chải sắt cọ rửa xuống phía dưới, thế là máu khối và thịt thối, sẽ rơi xuống thành từng mành. Có đôi khi, dưới giường còn có thể kê than lửa, giong như nướng thịt, đem người trơn bỏng cột vào trên mặt, thang đến lúc bay ra mùi thịt xông thang vào mũi. Các đại gia dụng hình nếu như muốn tìm việc vui, còn có thể đem người cột chắc, sau đó co chân lại, dùng móc rút ruột từ trong cơ thể người ra, kéo thật dài thật dài, đến khi người đỏ không còn thở...
Trước mắt, Trương Tuấn đã là một tử thi, không cần dụng hình, giường sắt đa dụng này, tác dụng duy nhất giờ đây chính là đặt thi thể.
La Khắc Địch ở một lỗ trên đùi tử thi gật đầu, nói: “Trong này, là độc châm kiến huyết phong hầu!”.
Hắn trầm ngâm nói: “Người này, lẻ loi một mình kinh doanh cửa hàng phụ phòng tứ bảo, đến tiều nhi cũng không có... à, trong tiệm tim ra thứ gì?”.
Lưu Ngọc Quyết ở một bên đáp: “Không có, cả khối bản khắc.
Kia đểu đã bị hắn phá hủy, nhìn mà, trang giấy, mực giong nhau, cùng đà tìm được rồi. Trừ thứ đỏ ra, không có lục soát được bất luận cái gì hữu dụng nữa”.
Thư sinh đà từng bị uốn lượn đến khóc nhè kia, có lẽ đã quen nhìn sinh tử, quay mắt về phía thi thể trên giường sắt, mặt Lưu Ngọc Quyết đã không đổi sắc.
La Khắc Địch lanh lùng cười nói: “Lẻ loi một mình, đang ở Kim Lăng... Một người, thật là khó nhịn được cô độc, đúng, Tùng Trúc Mai, dán chúng phụ cận, tiểu thương thường xuyên lui tới, kiểm tra từng người một, hỏi một câu Trương Tuấn này bình thường đi chỗ nào ăn cơm, còn đi những địa phương nào, tra! Chỉ cần sẽ tim ra một chút manh mối, ta cỏ thể hướng Hoàng thượng thỉnh cẩu, do cấm y vệ ta tiếp nhận án này!”.
“Rò!”.
***
“Trương Tuấn bị phát hiện, bất quá... hắn còn chưa có cơ hội khai ra điểu gì!”.
Ở trong mật thất của đại ca lưu manh miếu Phu Tử Tương Mộng Hùng, Hạ Tầm trầm mặt, chậm rãi đi quanh.
“Trương Tuấn xưa nay còn lui tới cùng các ngươi?”.
Tương Mộng Hùng lắc đẩu: “Ngoại trừ lần trước Mông đại nhân triệu kiến, chúng ta xưa nay cũng không gặp nhau”.
Hắn ngẫm nghĩ, lại do dự nói: “Bất quá...”.
“Hử7’.
Anh mắt Hạ Tầm thay đổi, như mũi tên bình thường nhìn chằm chằm về phía hắn, Tương Mộng Hùng co rúm lại, lo lắng đáp: “Trương Tuấn... Thường xuyên... Thường xuyên đi hoa phảng của Từ Thạch Lăng...”.
“Di Hồng phảng?”.
Hạ Tầm nheo mắt lại: “Các ngươi cũng thường xuyên đi sao?”.
Sắc mặt Tương Mộng Hùng hơi đỏ lên, nhìn do Hạ Tầm nhìn, cũng không dám giấu diếm: “Đúng, ta... Ta cũng Trương Tuấn, xác thực thường xuyên... Nhìn mà... Nhìn mà, bình thường lúc chúng ta đi, chỉ ra vẻ khách nhân bình thường, cũng không tiếp xúc cũng Từ Thạch Lăng...”.
Hạ Tầm điềm nhiên nói: “Ngươi muốn tìm nữ nhân, cần phải đi Di Hồng phảng sao? Còn có Trương Tuấn kia, hắn một người kinh doanh phòng tứ bảo, buôn bán nhỏ, so ra còn cỏ thể vượt đại ca lưu manh ngươi? Lại có thể đi đến Di Hồng phảng!”.
Tương Mộng Hùng đỏ mặt tía tai nói: “Chúng ta không phải hạch toán... Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài sao...”.
Hạ Tầm tức giận, quát lên: “Cực kỳ ngu ngốc!”.
Tương Mộng Hùng lần đẩu thay hắn nồi giận như the, không khỏi hoảng sợ.
Hạ Tầm bất chấp lại tiếp tục nồi giận với hắn, vội vàng nói: “Thân phận của ngươi, xuất nhập Di Hồng phảng cũng được, Trương Tuấn đã bị phát hiện... chỉ sợ Từ Thạch Lãng cũng không an toàn, lập tức thông báo cho hắn rời đi. Vương Quan Vũ... chưa từng đi sao?”.
Tương Mộng Hùng nói: “Vâng, Quan Vũ này, không thích nữ sắc lắm, ngoại trừ lần trước đại nhân triệu kiến, cũng chưa từng đến Di Hồng phảng”.
Nói đến đây, hắn lại có chút không phục nói: “Đại nhân, triều đình chưa han có thể tra được Trương Tuấn đi đến Di Hồng phảng? Hắn sau khi buôn bán, chỗ nào cũng không đi, ai thèm chú ý...”.
Hạ Tầm cả giận nói: “Nếu không muốn người biết, trừ khi mình đừng làm! Lúc này đây, chang phải bọn họ dựa vào một trang giấy, đã tìm được Trương Tuấn rồi sao?”.
Tương Mộng Hùng hung hăng nói: “Đại nhân, muốn vận dụng nhân thủ hay không, xử lý một số người của bọn họ, miên cho bọn họ làm việc không kiêng nể gì cả”.
Hạ Tầm lanh lùng thốt: “Ngươi yên phận cho ta một chút, mục đích của chúng ta, không phải ám sát vài nhân vật nào đó, ta có đại sự muốn làm, không cần phải làm rối loạn trận tuyến”.
“Vâng!”.
Tương Mộng Hùng đáp ứng, một tiếng, thấy Hạ Tầm đi về hướng cửa ra vào, vội vàng đuổi theo nói: “Đại nhân muôn đi? Nếu có việc gấp, ti chức đi đâu gặp đại nhản”.
Hạ Tầm quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Có việc, ta sẽ tìm ngươi”.
Trong lòng Tương Mộng Hùng rùng mình, vội vàng gật đầu, hắn căn bản không biết thân phận chân chính của Hạ Tầm tại thành Kim Lăng. Những ngày này, Hạ Tầm xuất quỷ nhập thần, mỗi lần. Đều chủ động tìm được bọn họ, mỗi một lần giả trung thần phận, ăn mặc quần áo cũng không giống nhau.
Lúc này đây, Hạ Tầm giả trang là dân cờ bạc, sau khi đến nơi đổ phường lậu này, hắn còn đang ở bên ngoài rất chăm chú đánh cuộc vài ván, sau khi thua một mớ tiền trong túi, mới tìm cơ hội liên lạc cùng hắn. Đối với việc Hạ Tầm quá mức cẩn thận, Tương Mộng Hùng vẫn không cho là đúng. Nhưng giờ đây, hắn rốt cuộc ý thức được, để ý việc nhỏ sẽ không gây ra sai lầm lớn, làm hại đến bản thân.
Từ Thạch Lăng không biết là ai đưa tin tóc cho hắn, nhưng bên trên mật thư rành mạch cho thấy, đây là mệnh lệnh tới từ Hạ lão bản.
Dựa theo Hạ Tầm quy hoạch bố trí trước đó, nhân viên rút lui và che giấu, các cơ cấu trang bị cũng đã sắp xếp xong xuôi. Hắn có thể thong dong rút lui, nêu Câm Y vệ thật sự tìm tới nơi này, hắn sớm đã bỏ đi không một dấu vết, chẳng biết đi đâu. Nhưng hắn không đi, hắn không lập tức đi, bởi vì hắn không bỏ được.
Hắn nguyên vốn chỉ là một tiểu giáo trong Yến Sơn hộ vệ, làm người cơ cảnh giỏi giang, tác chiến dám đánh dám giết, nhưng trong vòng một đêm, hắn thành đại phú hào xa xỉ, cầm vàng cầm bạc, mỹ nữ như mây, thời gian như vậy, là mộng tưởng của mỗi một nam nhân. Hắn cũng không cảm thấy, ở trong này mở mang hoa thuyền, nghe một chút tin tóc, có thể so với trên chiến trường thương đâm tên bắn còn nguy hiểm hơn, sau khi nhận được tin tóc, hắn lập tức bắt đầu động tác.
Đầu tiên hắn đem tất cả tài sản có thể dời đi đều dời đi, trong chuyện này có Hạ Tầm cấp kinh phí, cũng có vốn riêng hắn kinh doanh hoa thuyên, đồng thời, hắn còn muôn an bài tốt cho Vi Liên.
Vi Liên là cô nương khi hắn tiếp nhận này thuyền hoa thì thu lấy, mỹ lệ, hào phóng, ôn nhu, khéo hiểu lòng người.
Nam nhân một đầu đao liếm máu, hôm nay không biết rõ ngày mai, đột nhiên gặp một nữ nhân đáng yêu như vậy, hắn làm sao có thể không thương? Hắn đã yêu cô gái này, không hề muốn nàng làm kiếp sống bán rẻ tiếng cười, hai bên hợp ý, nghiêm nhiên đã thành vợ chồng, hắn đã quyết định lấy nàng. Hắn muốn đem Vi Liên cô nương an trí thỏa đáng, mới có thể yên tâm rời đi.
Lúc đi, hắn đem thân phận mình nói cho Vi Liên cô nương, sau đó cầm chút ít vàng bạc đồ trang sức đưa nàng, cùng nàng đi vào trong thành tìm một chỗ phòng ở thuê, ước định ngày gặp gỡ với nàng, lúc này mới lưu luyến rưng rưng không rời. Lúc hắn nhận được chỉ lệnh là vừa qua khỏi buổi trưa, chờ hắn an bài tất cả, vội vàng quay về thuyền hoa, đã là đèn rực rỡ sáng lên, sao đầy trời.
Từ Thạch Lăng mang đủ tất cả có tài vật thể mang đi, đang định dựa theo phương án trước đó bố trí rút lui rời đi. Nhưng hắn vừa mới gánh trên lưng hai bọc, thì có bốn người áo đen đi tới. Hiểu rõ thân phận đối phương, Từ Thạch Lăng buông đao trong tay xuống, cả giận: “Ta đã nhận được chỉ lệnh đại nhân, đang muốn đi, tại sao lại phái các ngươi tới hỗ trợ?”.
Hắn có chút tò mò, hắn cho rằng Hạ Tầm đã an bài mấy người ở Kim Lăng bọn họ, nhưng bốn người này hắn cho tới bây giờ đều chưa gặp qua, hơn nữa nhìn những người đứng đây đều là người trực tiếp vâng mệnh Hạ lão đại. Chính thân phận hắn cũng đã đủ bí ẩn, thoạt nhìn thân phận những người này so với hắn càng bí ẩn hơn, Hạ lão đại rốt cuộc an bài bao nhiêu nhóm người ở Kim Lăng?
Bốn người áo đen trầm mắt. Một người trong đỏ điềm nhiên.
Nói: “Ngươi sớm cần phải đi, nhưng ngươi vẫn chưa đi!”.
Từ Thạch Lăng giải thích: “Những tài vật này, cứ như vậy mà buông tha sao? Thời gian còn kịp, đại nhân chỉ lo lắng cẩm Y vệ sẽ tìm tới thôi, nào có nhanh như vậy...”.
Hắc y nhân lạnh lùng ngắt lời hắn: “Quân lệnh như núi, cho dù ngươi có bất kỳ lý do gì, đều nên lập tác chấp hành quân lệnh!”.
Từ Thạch Lăng bật cười nói: “Bốn vị lão đệ, chỗ này cũng không phải chiến trường...
“Đây là chiến trường! Đây là quân lệnh!”.
Từ Thạch Lăng cả giận nói: “Được rồi, ta... Sẽ thỉnh tội về phía đại nhân, chúng ta chạy nhanh thôi. Các ngươi đi lên thuyền có động tình lớn như vậy, chỉ sợ bí mật đã bị lộ”.
Ánh mắt tên áo đen kia lộ ra vẻ đùa cợt, lạnh lùng thốt: “Tài, ngươi không nỡ! Nữ nhân, ngươi không nỡ! Trên đời này, có nhiều thứ gì đó ngươi không nỡ như vậy, còn có bí mật gì là ngươi có thể bảo toàn?”.
Từ Thạch Lăng biến sắc nói: “Có ý tá gì?”.
Hắc y nhân đưa tay tiến vào trong ngực, chậm rãi nói: “Trên chiến trường, người cãi quân lệnh, có kết cuộc gì?”.
Từ Thạch Lăng lui mạnh hai bước, thẳng đến lúc áp lưng vào trên vách đá phía sau khoang thuyền sắc mặt mới tái nhợt quát: “Các ngươi muốn làm gì? Ta là thân binh của điện hạ, vì điện hạ vào sinh ra tử, không có công lao cũng có khổ lao, các ngươi là người từ chỗ nào xuất hiện, các ngươi không thể đụng đến ta! Dan ta đi gặp đại nhân, ta thỉnh tội về phía đại nhân, ta biện bạch với đại nhân, ta...”.
“Đã muộn!”.
Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng vung tay lên, bàn tay sáng lên một tầng hàn quang.
Từ Thạch Lăng không chết kiểu không nhắm mắt, bởi vì quan binh tới so với hắn đoán trước còn nhanh hơn một lúc, đến nỗi bốn người áo đen cũng không kịp xác định hằn đã chết, vội vàng nhảy xuống sông chạy trốn. Từ Thạch Lăng là người phương bắc, hắn sẽ không biết bơi, hắn cũng không biết Hạ đại nhân thần thông quảng đại, từ chỗ nào tìm đến người có kỹ năng bơi tốt như vậy, hắn nằm ở đầu thuyền, nhìn bọn họ nhảy xuống nước, giống như một con cá, hơi quẫy một chút đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Tng khi hấp hối, Từ Thạch Lăng nhìn thấy rất nhiều đôi giày quan ở bên cạnh hắn đi tới đi lui, trong đó chỉ có một đôi chân là nữ nhân. Một đôi bé xíu xiu, đôi chân rất mỹ lệ. Hắn đã từng vô số lần. Thưởng thức dưới đèn, làm sao không nhận biết đó là chân Vi Liên cô nương. Bỏ đi tất giày, để ngươi chứng kiến da thịt, đẹp như bôi mỡ, óng ánh phản chiếu ánh sáng, giống như một đôi chân làm bằng ngọc, làm cho người mất hồn.
Hắn còn có thể nghe được thanh âm Vi Liên, thanh âm ngọt như trước kia, phảng phất khi ân ái triền miên thì ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu lẩm bẩm rên rỉ, chỉ là giờ phút này điều nàng nói ra lại là: “Quan gia, chính là hắn, hắn chính là gian tế của Yến nghịch!”.
“Trên chiến trường, các ngươi đều là anh hùng hào kiệt hung hãn không sợ chết, trong này, các ngươi cho rằng cũng chỉ là xem múa hát thôi sao? Sai rồi! Ở đây, so với chiến trường càng tàn khốc hơn! Không thể thành công, sẽ phải chết!”.
Đây là một câu mà Từ Thạch Lăng sau khi chết, mỗi một Phi Long bí điệp tiềm phục tại Kim Lăng đều thu được từ Hạ Tầm.