Cẩm Y vệ giám thị đoàn người Hà Thiên Dương, rất nhanh đã có người báo cáo cho Hạ Tầm. Hạ Tầm xét thấy tổng bộ tình báo trên thực tế nằm tại Hồng Lư tự, không được phép sơ xuất nửa điểm, cho nên Hạ Tầm đã an bài nhân viên tinh nhuệ nhất, bố trí tại Hồng Lư tự, lợi dụng các loại thân phận và chức nghiệp yểm hộ, sứ mạng duy nhất của bọn họ, chính là chú ý bất kỳ động tĩnh gì xảy ra xung quanh mình.
Sứ mạng duy nhất của bọn họ chính là nhìn chằm chằm vào đầu lĩnh nhà mình, không có bất kỳ cử động gì khác, nhìn tất nhiên rất giống dân chúng bình thường, không hề khả nghi, bởi vậy cũng rất khó để mật thám cẩm Y vệ chú ý. Kết quả những Tiềm Long bí điệp này giả trang thành tiểu thương, tiểu nhị, người thổi đồ chơi làm bằng đường, thậm chí ăn xin bày chén đầu đường, đột nhiên phát hiện bọn họ có nhiều hơn mấy người đồng bọn, cũng chăm chú giám thị khách sạn Hồng Lư tự giống như bọn hắn.
Các bí tham không biết đây là nhân mã đại nhân an bài làm việc khác hay quan viên bên phía triều đình... Lập tức đem những hiện tượng quái dị này bẩm báo thủ trưởng bọn họ, lúc sau thủ trưởng bọn họ chuyển đạt đến Hạ Tầm nơi đó, Hạ Tầm vừa nghe đã phát giác có phần không ổn.
Hắn mang thân phận sứ tiết ngoại quốc đến kinh, chủ yếu là vì thuận tiện triển khai cục diện, có thể công khai lui tới cùng huân quý công khanh mà không bị người khác chú mục, giờ đây mục đích cơ bản này đã đạt tới, hắn đã mở ra cục diện, sắp xếp đinh ở vị trí trái tim kẻ địch, lúc này an toàn của mạng lưới tình báo và giữ gìn thành tích hiện hữu hiển nhiên so với tiếp tục mạo hiểm càng quan trọng hơn, cho nên Hạ Tầm lập tức quyết định lui lại dự án đã khởi động, đem cơ cấu chỉ huy của hắn từ sáng vào tối.
Hà Thiên Dương đối với việc Hạ Tầm quyết định đương nhiên không phản đối, cũng không có quyền phản đối, huống chi có cơ hội rời đi, hắn cũng cực kỳ cam tâm tình nguyện, qua hai tháng nữa Bình Nữ sẽ sinh nở, hắn cũng hy vọng lúc con mình xuất thế có thể canh giữ ở bên người mẹ nó, cho nên lập tức dựa theo Hạ Tầm an bài mà chuẩn bị.
Tại buổi sáng ngày thứ ba từ khi cẩm Y vệ bố trí giám thị ở bên ngoài Nghi Tân quán, Thừa Trực lang Tầm Hạ nước Son Hậu đi ra ngoài Hồng Lư tự, cưỡi một con ngựa nghênh ngang rời đi. Xưa nay chỉ có vương tử ra khỏi thành du ngoạn hoặc đi quý phủ người khác dự tiệc thì bọn họ mới dùng xe ngựa, thời gian khác các tùy tùng tự đi du lịch trong thành đều là đi bộ, cho nên đối với hành động lần này của Hạ Tầm, cẩm Y vệ chuẩn bị không đầy đủ... chân tay có phần luống cuống.
Nhất thời tìm không thấy ngựa, đành phải phái hai người bằng sức của đôi bàn chân đuổi theo, đã thấy này người râu ria này ra khỏi thành, Hạ Tầm ra khỏi thành nam, giơ roi đánh ngựa chạy như bay mà đi. Đối tượng bí tham Cẩm y quản chế chủ yếu là vị vương tử Son Hậu kia, trong lúc không có chứng cớ vô cùng xác thực, bởi vì mối quan hệ ngoại giao, đối với tôi tớ của vị vương tử này cũng không dám động, mắt thấy hoàn cảnh này, cẩm.
Y vệ theo dõi cũng không dám chạy lên ngăn cản.
Cũng may những nhân vật chính, bọn họ vẫn còn đang ở trong khách sạn, vương tử Hạ Thiên Dương vẫn chưa rời khỏi đây, một con tôm nhỏ nhảy đi mất cũng không tính là chuyện gì, bọn họ liền trở về bẩm báo Trần Đông. Trần Đông nghe xong tin tức cũng cảm thấy hơi kỳ quái, hắn suy nghĩ một chút, liền đi Ngũ môn binh mã ti, tìm người hỗ trợ. Lấy lý do, xin người ra mặt đi đến Nghi Tân quán nghe ngóng.
Tin tức tìm được cho biết, thế tử phi nước Son Hậu sắp.
Sinh sản, vương tử nhớ mong thê tử và đứa con sắp xuất thế, quyết định trong mấy ngày gần đây quay về nước Son Hậu. Hai chiếc thuyền lớn Vương tử dùng để đến Đại Minh triều thì đã hộ tống Vương phi trở về điểm xuất phát, cho nên muốn phái người đi trước đến Phúc Châu, đáp thuyền biển rời bến, nhờ trong nước điều thuyền và hộ vệ đến cảng Phúc Châu chờ đón vương tử.
Vương tử nước Son Hậu đang muốn đi?
Nghe một đại sự như thế, Trần Đông không dám chậm trễ, lập tức trở về bẩm báo La Khắc Địch, về phần con tôm nhỏ rời khỏi kia, hắn căn bản không đặt ở trong lòng.
Nếu Hạ Thiên Dương là người bị khả nghi, khả nghi nhất cũng chỉ có thể là bản thân Hạ Thiên Dương, vương tử là người quan trọng, hay ngược lại, một tôi tớ mới là thủ lĩnh? Loại sự tình này thật không dễ dàng tưởng tượng. Nhất là Hạ Tầm làm như thật sự đi phương hướng Phúc Châu, chỉ muốn an bài thuyền biển, bố trí một sự việc thực tế rất hiển nhiên như vậy, cảnh giác của Trần Đông đối với bọn họ giảm bớt thêm một bước.
Hắn thủy chung cho rằng, ở trong đám người La đại nhân hiềm nghi, không có khả năng nhất chính là chỗ mấy sứ giả phiên bang này.
La Khắc Địch đối với vị sứ tiết nước Son Hậu cũng chỉ là sinh hoài nghi, nghe xong hồi báo lại có thể áp dụng biện pháp hữu lực gì? Giờ đây việc khó khăn lớn nhất của hắn không phải là giết kẻ địch, mà là kìm chế đến từ trong nội bộ triều đình, hắn bị thế lực khắp nơi áp chế và đề phòng khi làm việc, sao có thể làm uy phong lúc trước của Cẩm Y vệ trở lại, cũng chỉ có thể bảo Trần Đông chấn chỉnh tinh thần, theo dõi Hạ Thiên Dương là xong việc.
Ngày hôm sau, Hà Thiên Dương mời Mạnh Thị Lang rồi hướng thiên tử chào từ biệt, bởi vì lão bà muốn sinh con, tuy còn hai tháng, nhưng đường xá xa xôi, hắn chuẩn bị trở về nước Son Hậu, nhờ Mạnh Thị Lang thay mặt đem ý tứ của hắn trình báo cho thiên tử, Chu Duẫn Văn đang bề bộn đến sứt đầu mẻ trán, cũng không có tâm giữ vị vương tử nước Son Hậu ăn uống chùa ở Đại Minh gần một năm này ở lại, liền phân phó Mạnh Phù Sinh định ra ngày về, an bài hành trình, cho vương tử nước Sơn Hậu cất bước đi về nước trong cảnh phong quang.
Mạnh Phù Sinh nhận thánh chỉ, liền trở về chuẩn bị.
Đám cưới Phương Hiếu Nhụ và Trung Son vương phủ đã đến kỳ văn định.
Gọi là văn định, thì ra là sáu lễ trong nạp chinh, nhưng giờ đây, đã có rất ít người nghiêm khắc dựa theo cổ lễ để xử lý, cái gì chim nhạn ngỗng trắng, đại hộ người ta, cũng không thể thành thật như vậy mà ôm những thứ này đi cầu hôn.
Phương Hiếu Nhụ tuy chấp nhất lễ chế thượng cổ, ở một điểm này cũng không thể không tuân theo phong tục hiện tại, dù sao cũng là lo liệu việc vui, dù sao cũng phải dựa vào tập tục hiện tại, để cho khách và chủ cùng vui, nếu như cứ dựa vào tính tình mình mà làm, vậy sẽ gây ồn ào làm mọi người không thoải mái.
Văn định là nhà trai nộp lễ, hai bên chính thức định ngày đính hôn, phải có sự tiếp đãi của nhà gái, nhà trai đăng môn đưa sính lễ đính hôn qua nhà gái trong ngày này sẽ mời thân bằng hữu tân khách, bởi vì lúc thành thân là ở trong nhà trai tiếp đãi, thân bằng hảo hữu nhà gái đều không được tham gia, vừa vặn thừa dịp cơ hội này tiếp đãi một phen.
Đương nhiên, ngày này người nhà trai tới cũng sẽ không chỉ có một người làm chủ. Hắn cũng muốn mời thân nhân bằng hữu cùng nhau đến thăm, đến để bày ra sự long trọng, thứ hai cũng chứng minh ý tứ môn đăng hộ đối, dù sao Son vương phủ cũng có tiền tài quyền thế, cũng không ít hơn hơn mười bàn tiệc rượu.
Văn định được thiết lập tại trong Thắng kỳ lâu hồ Mạc Sầu, đây là địa điểm thuộc sản nghiệp của Từ gia.
Sáng sớm, người Trung Son vương phủ bắt đầu thu xếp, thật ra đại bộ phận công tác chuẩn bị trong ngày đã bố trí xong từ giờ Tỵ, các chủ nhân của Từ gia đến, Từ Huy Tổ, Từ Tăng Thọ, thậm chí đến ngay cả lão hai Từ Ưng Tự làm quan tái ngoại cũng chạy tới đây, mỗi người mặc một bộ đồ mới, không khí vui vẻ.
Từ Tăng Thọ thực tế đã từng hỏi qua tiểu muội, Từ Minh Nhi ngô ngô nghê nghê, cũng không thấy tỏ thái độ quyết liệt, Từ Tăng Thọ chỉ nghĩ muội tử đối với Phương gia coi như hài lòng, nữ hài nhi da mặt mỏng, xấu hổ không muốn nói ra, muội tử đã tự mình cam tâm tình nguyện, hắn cũng lười phải làm ác nhân, cho nên hôm nay xử lý việc vui, tự đáy lòng hắn cũng rất vui mừng.
Lại qua một lát, thân bằng hảo hữu Từ gia lục tục đến, lúc này có thể nhìn thấy thế lực Từ gia rốt cuộc có bao nhiêu. Nhân mạch Từ gia, bất kể là ở Phượng Dương, khai Phong, hay các địa phương khác, đều phái người mang theo hậu lễ trở về, võ tướng quan văn các nơi cũng có rất nhiều người có quan hệ cùng Từ gia phái người mang theo lễ trọng đến chúc mừng, văn võ quan viên ở kinh tới tham gia lễ văn định càng vô số kể. Ngoại trừ những người này, người hoàng thân quốc thích, thế gia huân thần công khanh tới càng nhiều, phóng tầm mắt nhìn lại... không phải vương gia thì chính là công gia, không phải Phò mã thì cũng là Hầu gia, trong kinh nhà nào được gọi là thế gia, mặc kệ quan hệ với Từ gia đi như thế nào, trong ngày này đều phải nể mặt... Lúc này đến đây đã hơn phân nửa triều đình.
Lại qua một hồi, Phương Hiếu Nhụ cũng mang theo đại đội nhân mã đến, Phương Hiếu Nhụ mời phần lớn là quan viên, giáo thụ Ngự Sử Đài, Quốc Tử Giám, lại có rất nhiều quan viên học sinh gì đó của hắn chủ động chạy đến chúc mừng, tuy xa xa không bì kịp phần đông thân bằng hảo hữu của Trung Son vương phủ, cũng không có sức mạnh bì kịp bọn họ, nhưng thuần một sắc văn thần nho sĩ, phong cảnh cũng rất hoành tráng.
Phương Hiếu Nhụ ngồi trên xe, dương dương tự đắc.
Muốn kết minh, đương nhiên không cần phải kết thân, nhưng kết thân là biểu tượng ý nghĩa càng cụ thể hơn so với kết minh.
Hôn sự này, nhất định làm cho khắp thiên hạ cùng biết, Phương Hiếu Nhụ hắn đã cùng Trung Son vương phủ thành liên minh không gì phá nổi, lúc trước Hoàng Tử Trừng hết lòng giúp Lý Cảnh Long làm Đại tướng quân dẹp nghịch tặc, đối với ý định trong lòng Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ chưa hẳn không biết, không thể tưởng được, Hoàng Tử Trừng không thành công, chính mình lại thành công, có Hoàng Thượng tin tưởng, cộng thêm Trung Sơn vương phủ toàn lực ủng hộ, trong quần thần còn có ai có thể chống lại hắn.
Đợi một thời gian, yến phiên bị diệt trừ, chư vương bị tiêu diệt, đến lúc đó hắn dưới một người, trên vạn người, lại phổ biến chế độ tỉnh điền, phục hồi quy chế thượng cổ, chắc hẳn cũng không có ai dám lên tiếng huyên náo ở bên tai hắn, gây trở ngại cho lý tưởng thiên hạ đại trị to lớn của hắn?
Nghĩ tới đây, Phương Hiếu Nhụ không khỏi mỉm cười hài lòng.
Xa giá đến, dĩ nhiên ba huynh đệ Từ Huy Tổ nghe nói liền dẫn một đám công hầu tước gia, các vị hậu duệ quý tộc tai to mặt lớn ra đón Phương Hiếu Nhụ xuống xe, hai bên nhìn thấy nhau, đối với thanh thế to lớn của Từ gia, trong lòng Phương Hiếu Nhụ sớm đã chuẩn bị, nhưng vừa mới thấy được nhiều vương công đại thần bình thường đại triều hội chưa hẳn gom góp được đầy đủ hết như vậy, vẫn là làm cho hắn hoảng sợ.
Nhưng Phương Hiếu Nhụ thật sự cũng chưa từng cảm thấy không yên, luận thực lực, luận nhân mạch căn cơ, hắn xa xa không bì kịp Trung Son vương phủ, nhưng nếu bàn về đế sủng, còn có người nào có thể vượt qua hắn? Từ gia có người đến chúc mừng nhiều hơn nữa, quan tước cho dù lớn, chẳng lẽ lại có thể vượt mặt một vị sứ tiết được hoàng đế sủng ái sao?
Hoàng Thượng đã biết hắn muốn kết thân cùng Từ gia, đối với tiểu nha đầu từng ở trước mặt chống đối mình kia, Chu Duẫn Văn rất có ấn tượng, nghe nói nàng lập tức muốn làm con dâu Phương gia, Chu Duẫn Văn cũng rất cao hứng, hắn đương nhiên hiểu rõ Hi Trực tiên sinh nếu có Từ gia hỗ trợ, đối với mình sẽ đem đến trợ giúp lớn cỡ nào, chiến cuộc trên triều đến một bước này, dù hắn là thiên tử, cũng vẫn phải làm việc như quan lại bình thường, lôi kéo tất cả sức mạnh có thể đoàn kết.
Cho nên, hắn cũng chuẩn bị một phần lễ vật, chỉ chờ lúc hai bên văn định, phái sứ tiết ban xuống, cho Hi Trực tiên sinh một quang cảnh hoành tráng.
Xa xa, một chiếc xe ngựa đứng ở nơi đó, mành rèm che thoáng hé ra một khe hở, có thể nhìn thấy trước lầu Thắng kỳ lâu ngựa xe như nước cảnh tượng náo nhiệt. Tiểu quận chúa được sủng ái khẩn trương đến mức có phần trắng bệch, nhìn động tĩnh trước lầu.
Nàng là tiểu quận chúa Trung Son vương phủ, ca ca cũng không ở nhà, nàng muốn rời đi, ai dám ngăn chặn nàng?
Sau khi nhìn hồi lâu, tiểu quận chúa nghiêng đầu sang chỗ khác, khẩn trương hỏi Hạ Tầm: “Chúng ta... cứ như vậy đi được sao? Có cần phải đi đến đó cự tuyệt hắn không?”.
Hạ Tầm nói: “Không thể như vậy đâu, cô không lo khi cự tuyệt, hắn không thèm để ý đến mặt mũi... hắn còn mặt dày mày dạn muốn kéo cô đi đến Phương gia hắn làm con dâu, đến lúc đó đại ca cô nói với bên ngoài là do cô sinh bệnh cần tĩnh dưỡng, lại âm thầm phái người bắt cô khắp nơi, vậy làm sao bây giờ? Để tránh hậu hoạn, phải bước đúng chỗ, để hắn vừa thẹn lại vừa phẫn nộ, rốt cuộc không mặt mũi nhắc lại việc hôn nhân, tiểu quận chúa cho dù không cẩn thận bị bắt trở về, hôn nhân này cũng không thể kết thành, mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã nha”.
Tiểu Minh Nhi bị ma quỷ dỗ ngon dỗ ngọt cảm động: “Ngươi thật là tốt, cũng là ngươi nghĩ chu toàn! Nhưng ta đi, vạn...”.
“Cô yên tâm, nếu như xảy ra điều gì, ta lập tức sẽ đoạt cô ra!”.
Hạ Tầm vỗ vỗ ngực bùm bụp: “Có biết nơi đó vì sao có nhiều người như vậy không? Ta đã sớm an bài trên dưới một trăm tráng hán ở bên cạnh, một khi có việc, lập tức cướp cô dâu!”.
“Ùm!”.
Từ Minh Nhi gật mạnh đầu một cái, xốc mành lên nhảy xuống xe, hít sâu một hơi, nhô ngực lên, đầy khí phách hiên ngang đi về phía trước...