Từ Huy Tổ dẫn quân chạy tới, cuối cùng là đánh Linh Bích, khó khăn lắm mới gặp gỡ Hà Phúc bị đánh tơi bời chạy đến.
Bởi vì binh mã Hà Phúc trú đóng ở trong núi non phập phồng trùng điệp, dùng cổ ngăn tiếng động, dùng cờ xí làm lời nói, lại bởi vì cỏ cây tươi tốt, dãy núi phập phồng, chỉ sợ tất cả quan binh không nhìn thấy, cho nên hắn mới định dùng ba tiếng pháo hiệu làm tín hiệu, sao biết Yến quân lại làm trước, bắn phát ba pháo, đến nỗi ba quân mất đi khống chế, đều vượt lên trước phá vòng vây.
Hà Phúc cũng là người biết thời cơ, thấy tình huống không ổn, vội vàng xông tới một thớt chiến mã phía trước, xen lẫn trong trong loạn quân bỏ trốn mất dạng, vứt những người khác xuống dưới, hắn là một tướng lãnh cao cấp duy nhất trốn được. Từ Huy Tổ trông thấy bộ dáng hắn chật vật vô cùng, lại vừa tức giận vừa buồn cười, lúc này cũng không cần truy cứu trách nhiệm của hắn, vội vàng bày trận hạ trại, doanh trại quân đội bên này vừa mới đóng, Yến vương Chu Lệ đã dẫn binh mã đến.
Đại cữu ca cùng đại tỷ phu bày xong trận thế chiến một trận, Từ Huy Tổ đánh chắc thắng chắc, lợi dụng Thịnh Dung nghe được chuyện mang tất cả lộ binh mã chạy đến kìm chế, tại Tề Mi sơn đánh bại Yến quân, chém kiêu tướng Quý Bân của hắn, Chu Lệ vì phong tỏa Linh Bích, đã giằng co ở đây hồi lâu, lương tiền hao tổn quá nhiều, hắn đã biết năng lực lãnh binh của đại cữu ca mình, mắt thấy không thể lấy được tiện nghi, liền tự động lui binh trở lại Bắc Bình, muốn nghỉ ngơi và hồi phục.
Nhưng binh mã còn chưa lùi, Chu Duẫn Văn lại giúp cho hắn một đại.
Ân.
Chu Duẫn Văn nghe nói Từ Huy Tổ đánh thắng trận, Yến quân đã đình chỉ xuôi nam, không thể chờ đợi được, lại muốn lấy về binh quyền từ trong tay Từ Huy Tổ, lập tức hạ một đạo thánh chỉ, Từ Huy Tổ đang chuẩn bị tái chiến đành phải quay về chỗ cũ.
Hắn khác với những tướng lãnh Hà Phúc, Thịnh Dung, Ngô Kiệt này, những tướng lãnh này nhận được thánh chỉ, còn có thể lý luận với trong kinh một phen, thỉnh cầu hoàng đế thay đổi chủ trương, nhưng Từ Huy Tổ không thể, bởi vì người đối diện là Đại tỷ phu của hắn, thân phận này quá khó xử, hắn dám hơi có dị nghị, không cần Chu Duẫn Văn hạ chỉ, giám quân mang thượng phương bảo kiếm, mang theo lệnh bài vua có thể chém đầu người khác.
Từ Huy Tổ khải hoàn về kinh, Chu Lệ nghe xong liền mừng rỡ, lập tức xua quân tái chiến, trước đánh tàn quân Hà Phúc, lại đánh bại Thịnh Dung tại sông Hoài, chặn được mấy ngàn chiến thuyền, nếu hắn dùng những chiến thuyền này vượt qua sông Hoài, chiếm lĩnh Hu Di, quân tiên phong có thể trực chỉ Dương Châu, cách Kim Lăng càng gần. Làm Chu Duẫn Văn và Phương Hiếu Nhụ vừa mới sai Từ Huy Tổ khải hoàn về kinh choáng váng mặt mày.
Lại gọi Từ Huy Tổ đi đánh tiếp? Đã nói rõ không tín nhiệm người ta, thay đổi xoành xoạch như thế, da mặt bọn họ dù dày cũng xấu hổ không thể mở miệng. Thế là chuyển công tác sang cho Phò mã Mai Ân, phong hắn làm chủ soái, ngoại trừ đem mười vạn quân của Từ Huy Tổ giao.
Cho hắn, còn từ trong quan binh kinh doanh lại điều mười vạn nhân mã, hợp với mười vạn binh Mai Ân mộ tập được ở vùng Hàng Châu, tổng cộng ba mươi vạn, xưng thành bốn mươi vạn đại quân, tầng tầng lớp lớp đuổi tới bên cạnh bờ sông Hoài, đóng quân Hoài Thượng, áp chế Yến quân.
Vì kinh sư lo lắng an toàn, lúc này đây bọn họ vẫn đang phong tỏa tin tức nghiêm mật với bên ngoài, chỉ nói bốn mươi vạn đại quân đều là binh mã Mai Ân mới gom góp được, nhưng điều động nhiều binh mã như vậy, động tĩnh lớn như vậy, sao có thể giấu giếm được người có tâm.
Ngày nay, đại đô đốc Trần Huyên bị tước đoạt thực quyền, cả ngày không có việc gì ngoài kinh doanh hai mươi bốn vệ chạy đến tìm Từ Tăng Thọ uống rượu, Từ Tăng Thọ giờ đây cũng không có việc gì, đại ca vừa về nhà, bởi vì triều đình nói rõ không tín nhiệm hắn, đại ca rất không vui, cả ngày mang khuôn mặt trầm tư, Từ Tăng Thọ chẳng muốn nhìn bộ dáng hắn, chỉ ở trong sảnh ngồi chơi uống rượu, vừa thấy hảo hữu Trần Huyên đến, mừng rỡ vui sướng, vội vàng gọi người chuẩn bị một bàn tiệc rượu nữa, kéo hắn cùng uống.
Hai người đều là vố tướng thất thế, ngươi một ly ta một ly uống đến say mèm, tiếp đó liền bắt đầu chửi má nó. Lúc mắng chửi, Trần Huyên đã nói tin tức Hoàng Thượng điều binh từ kinh doanh. Trần Huyên càu nhàu nói: “Mai Ân ngắn ngủn mấy tháng có thể gom góp từng ấy binh, hắn ở vùng Tô Hàng chỉ chiêu mộ được mười vạn tân binh, mười vạn tân binh, đâu là đối thủ của quân đoàn Yến vương bách chiến, còn không phải là điều binh mã từ trong kinh doanh sao.
Đánh giá xem Hoàng Thượng dùng những người này, đại ca ngươi đối với hắn trung thành thì thế nào, lúc nào cũng đề phòng không dám trọng dụng, Mai Ân là người có thể đánh trận sao? Hắn đã làm qua một học chính Sơn Đông, ngươi nói một người dạy học... Bà nội nó, Hoàng Thượng sao lại thích trọng dụng đám người chỉ biết dạy học, để hắn mang binh sao? Lão Mai gia! Hừ! Một đường đi ra toàn là công huân, dùng cái rắm!”.
Trần Huyên nói lời này, ám chỉ bá phụ Mai Ân, Mai Tư Tổ, Mai Tư Tổ ban đầu là quan nhân triều Nguyên, về sau thấy quân Hồng Cân thế lớn, liền đầu nhập Lưu Phúc Thông, về sau lại thấy Trương Sĩ Thành thế lớn, lại đến chỗ Trương Sĩ Thành, đến khi đại quân Chu Nguyên Chương đến đây, gặp Chu Nguyên Chương thế lớn, lại đầu hàng Chu Nguyên Chương, dâng bốn châu hắn khống chế ra, bởi vậy lập nhiều đại công, sau khi Chu Nguyên Chương xưng đế phong hắn làm Nhữ Nam hầu.
Về sau, bởi vì Mai gia bị tố cáo là một đảng của Hồ Duy Dung, bị Chu Nguyên Chương hạ lệnh diệt cả nhà, nhưng cháu hắn Mai Ân lúc ấy đã là chồng của công chúa Liễu Ninh, cho nên không bị liên quan đến. Mai Ân cũng biết cưỡi mã bắn tên, khi đó cái gì cũng phải biết, người đọc sách sao lại không có vài người biết cưỡi ngựa bắn tên? Cái này không đại biểu hắn có thể đánh trận. Mai Ân chỉ làm qua một học chính Sơn Đông, chủ quản giáo dục và khoa cử Sơn Đông, làm cũng có chút chiến tích, nhưng vị nhân huynh này cho tới bây giờ đều chưa từng mang qua binh, Trần Huyên xuất thân binh nghiệp giờ đây để ở nhà không dùng, thấy Mai Ân đã được trọng dụng, đương nhiên trong lòng không phục.
Từ Tăng Thọ vừa nghe lời này, lập tức nghe thấy hắn nói câu “điều binh mã từ trong kinh doanh” kia, vô cùng hứng thú, Trần Huyên là Đô Đốc hai mươi bốn vệ ngoài kinh doanh, tuy hắn giờ đây cũng nhàn rỗi ở nhà, có lẽ tin tức trong miệng hắn nói ra không phải là giả, Từ Tăng Thọ vội vàng rót đầy chén rượu cho hắn, hỏi lại việc này lần nữa.
Việc này tuy là quân sự cơ mật, Trần Huyên đối với lão thủ trưởng bạn tốt của mình, không hề có lòng đề phòng, liền say khướt nói: “Nói cho Tam ca biết, bốn mươi vạn đại quân cảnh vệ kinh sư tinh nhuệ của chúng ta, đã sớm điều mười vạn đi Sơn Đông, trước mắt Yến vương đánh tới bên cạnh sông Hoài, Hoàng Thượng bất đắc dĩ, lại đem hai mươi vạn binh cho Mai Ân, giờ đây phủ ứng Thiên chúng ta tính toán đâu ra đấy, chỉ còn lại mười vạn binh mã thôi, ài! Bốn năm rồi, đánh đến mức Yến vương càng ngày càng mạnh, ngươi xem lúc trước trong thành Kim Lăng náo nhiệt như vậy, đã sớm chẳng còn gì cả, biểu hiện ra là đã sạch bóng rồi!”.
Từ Tăng Thọ âm thầm lắp bắp kinh hãi: “Phủ ứng Thiên chỉ còn lại có mười vạn binh?”.
Tuy hắn uống rượu rượu, vẫn chưa hồ đồ đến tình trạng ý thức không rõ, hắn đương nhiên biết tin tức này trọng đại đến mức nào. Đến khi đèn rực rỡ mới lên, hắn say khướt không ngừng chửi má nó rồi tiễn Trần Huyên ra khỏi cửa phủ, lập tức chạy tới thư phòng, trải rộng trang giấy ra, mài mực chấm búi, vội vàng viết một bức thư.
Một phong thơ ghi đến một nửa, cảm thấy ý nghĩ của có phần mơ hồ, có nhiều chỗ nói không đủ tinh tường, vội vàng bỏ đi ghi một bức khác, đến khi phong thư này viết xong, tự mình nhìn không có vấn đề, liền để khô cho vào trong ngực, lúc này sắc trời đã tối, cửa phủ đã đóng, không tiện sai sử người nhà đưa tin, Từ Tăng Thọ liền từ từ nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.
Từ Huy Tổ bởi vì hoàng đế đối với mình lúc nào cũng có sự cảnh giác làm hắn khó chịu không vui, một mình hắn uống rượu cảm thấy buồn bực, cố tình gọi huynh đệ tới cùng nhau uống rượu, nghe nói hắn ngồi cùng bàn với Trần Huyên, lại thôi. Chờ hắn uống rượu buồn bực xong, thuận miệng hỏi một câu, biết Trần Huyên đã đi rồi, Tam đệ lại đến thư phòng, liền cảm thấy hơi kinh ngạc, Tam đệ rất thích rượu, gặp rượu cần phải say, hắn biết rõ, huynh đệ sau khi say rượu sẽ làm gì, nhưng bây giờ sao lại chạy tới thư phòng?
Từ Huy Tổ ngẫm nghĩ, liền đến thư phòng tìm huynh đệ hắn, đẩy cửa đi vào, không thấy bóng người Từ Tăng Thọ, đèn trên bàn vẫn sáng, nghiên mực cũng chưa khép lại, bên cạnh còn một tờ giấy, Từ Huy Tổ đi qua, mở giấy ra xem xét, mặt không khỏi biến sắc...
Sịt sịt sịt.
Sáng sớm, mây mù nổi lên.
Từ Mỗ sơn bao phủ trong một mảng sương mù mê man, vụ khí lượn lờ, cảnh sắc trên núi lúc ẩn lúc hiện, phảng phất giống như tiên cảnh.
Sáng sớm, chim chóc hót líu lo, thỉnh thoảng bởi vì tiếng bước chân nhỏ mà cảnh giác bay lên, đôi cánh mở ra bay về phía xa xa.
Trong rừng trúc, sương mù ẩm ướt đập vào mặt, thấm vào ruột gan.
Cô nương vác giỏ trúc nhỏ, khăn trùm đầu thanh nhẹ, nện bước chân uyển chuyển, xuyên qua giữa rừng trúc.
Bẻ một túm măng, hái vài cọng nấm, sự mừng rỡ luôn lơ đẵng hiện thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của nàng, thần thái vui vẻ, có một loại xinh đẹp chỉ thiếu nữ mới có.
Hạ Tầm nhàn nhã theo sát ở phía sau, nhìn nàng đi đi lại lại trong rừng trúc, vòng eo mềm mại, mũi chân uyển chuyện hạ xuống, nhẹ nhàng rút mắt cá chân xinh đẹp dưới lớp lá cây tươi xốp lên, dường như luôn lơ đẵng kích thích dục vọng mẫn cảm nhất ẩn trong thân thể hắn, vô cùng quyến rũ.
“Quá cầm thú! Ta nhất định là... Nhất định là quá lâu không gặp Tạ Tạ va Tử Kỳ”.
Hạ Tầm âm thầm tìm được cho mình một lý do, cưỡng chế ánh mắt dời đi.
“Oa! Ở đây thật nhiều măng, thúc thúc, ngươi mau nhìn!”.
Đã gọi quen “thúc thúc”, Từ Mính Nhi vui mừng phấn khởi gọi. Hạ Tầm không thể làm gì hơn đành phải lại xoay đầu lại, thế là ánh mắt không không chịu thua kém, lại rơi vào bộ mông tròn lẳn của tiểu cô nương đang xoay người nhổ măng.
Dường như là một thứ kích thích kỳ diệu các giác quan, đơn giản là động tác xoay người, quần màu đỏ, bộ mông căng vểnh lên vừa mới đến độ thành thục, liền lộ ra một đường cong mê người, Hạ Tầm cố hết sức rút ánh mắt mình rời khỏi đó, lại rơi vào cái gáy trắng nõn như ngọc của nàng, nơi đó còn có một đám tóc đen nhánh mềm mại hơi rũ xuống.
Một động tác đơn giản, một tràng cảnh như vẽ, chỉ là một cô gái như vậy, làm sao tâm thần lại sinh rung động?
“Ta hẳn là phải vào thành tìm nữ nhân!”.
Phát giác được mình có phần đói khát đến tà ác, Hạ Tầm thở ra một ngụm trọc khí rõ ràng hơi ấm lên, vẻ mặt hiền lành, rất lâu mới mỉm cười đi qua: “Cô đó, có thể tự mình tìm được việc giải trí. Vài tòa nhà tranh này, một mảnh triền núi này, còn chưa chơi đủ sao? Giờ đây thời tiết chuyển ấm, muốn ta an bài cho cô đi Song Tự hay không, đi qua đường biển rồi đưa cô đi Bắc Bình?”.
“Ta ở trong này, thật sự làm cho ngươi rất khó xử sao?”.
Từ Mính Nhi vào măng bỏ giỏ trúc, nhẹ nhàng đem một đám tóc bên mai vén qua sau tai, dừng lại hỏi hắn.
Hạ Tầm không khỏi nghẹn lời, sao lại hắn đột nhiên động đến ý niệm tiễn nàng đi trong đầu, là vì hắn đã bất tri bất giác bắt đầu xem nàng là một nữ nhân để đối đãi, lại còn là một tiểu nữ nhân rất mê người.
Từ Mính Nhi hít một hơi, cả giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi muốn lợi dụng ta, phá hỏng liên minh giữa nhà ta và Phương gia sao?”.
Trong lòng Hạ Tầm nhảy dựng: “Chuyện gì?”.
Từ Mính Nhi buồn bã nói: “Ta không ngốc, sinh ra ở quan trường, sao có thể không hiểu những sự tình này. Chỉ là, ta cũng không hy vọng đại ca cột vào cùng một chỗ với hắn, mới cam tâm bị ngươi lợi dụng thôi, nhưng ta làm rất đúng hay không đúng, ta không biết, ta còn có thể làm những thứ gì.
Bắc Bình, ta không muốn đi, đại ca bảo vệ triều đình, Đại tỷ và Đại tỷ phu đang phản triều đình, đại ca vì không thể tìm được triều đình tín nhiệm mà phiền não, Tam ca vì không thể thoát ly gia tộc trói buộc đi giúp Đại tỷ phu mà phiền lòng, ta chỉ là một tiểu nữ tử, không có lực thay đổi, hai bên đều là thân nhân của ta, bàn tay bàn chân đều là thịt, sao lại làm cho bọn họ khó xử vì ta.
Ở đây, là một nơi yên tĩnh khó tìm, có thể để cho ta không thèm nghĩ nữa, không muốn khó xử, ta chỉ hy vọng trước khi tất cả đều kết thúc, có thể đợi ở chỗ này, khi ta trở về, người nhà của ta cũng khỏe, cứ để cho ta trốn tránh một lần, được chứ?”.
Đôi tròng mắt kia, như thủy tinh trong suốt, tràn đầy chờ mong.
Nhưng, ở đây là thế ngoại đào nguyên sao?
Dưới ánh mặt trời, sương mù trong rừng trúc, dần dần tản đi...