Từ Lượng, Trần Thành. Liêu Lương Tài ba tên lưu manh ở trong đại lao một đêm, ngày hôm sau liền được người lặng lẽ đưa ra khõi ngục, tại cửa ngục có người tiếp ứng, người nọ đưa bọn họ tới một ngõ nhỏ bí ẩn, đưa ra ba tài đồ, thấp giọng nói: “Trong bao đồ có quần áo, thay đi. tiền thưởng lảo gia đáp ứng cho các ngươi cùng đều ở bên trong, cầm tiền nhanh cút đi. đi nơi khác phong lưu khoái hoạt một thời gian, đợi gió êm sóng lặng rồi trở về. Quy củ như trước, nếu vô ý hiện tung tích.
“Thì tự nhiên là vượt ngục chạy trốn, còn không thì trở về ăn cơm tù vài ngày, tạ ơn Hoa quản gia đã thường, tạ ơn Đại lão gia đã thưởng”.
Ba tên lưu manh mặt mày hớn hờ, vội vàng thay đổi quần áo, lại đem tiền ở trong túi đồ cất vào trong người, cúi đầu khom lưng hướng về phía Hoa quản gia nói lời cảm tạ một phen, liền đầu đội nón trúc lén lén lút lút rời khôi huyện thành Bồ Đài. Người được gọi là Hoa quản gia ngẩng đầu nhìn bốn phía, cùng nhanh chóng rời đi.
Ba người Liêu Lương Tài là địa đầu xà huyện Bồ Đài, đi ngỏ nhõ xuyên qua phố, vô cùng quen thuộc, chỗ này xuyên qua một cửa hàng, nơi kia bỏ qua một lỗ chó, cho dù ngươi thân thủ có cao minh, cùng không theo dõi được ba tiểu tử trơn như rắn này, nhưng vò quýt dày có móng tay nhọn, bởi vì Lâm Vũ Thất cùng là đại đầu xà, hơn nữa là long đầu lão đại cùa địa đầu xà.
Lâm Vũ Thất hắc bạch hai đạo đều qua lại. người bên ngoài không biết quy củ môn lộ hắn thì hiêu rõ, trong tay lại có đủ nhân thủ, luôn theo dõi ba lưu manh này, thủy chung không để cho bọn họ chạy thoát. Ba lưu manh ra kliòi huyện thành Bồ Đài, lập tức nhanh chân hướng về phía xa xa mà đi, nhưng đi được chưa xa, chừng bảy tám dặm đường, ba người vượt qua đường lớn, quẹo vào một rừng cây, đang muốn đi đường nhỏ tới huyện lân cận, thì bảy tám đại hán che mặt cầm trong tay đoản côn đột nhiên như quỷ mị xuất hiện, đem bọn họ vây lại vào giữa.
Liêu Lương Tài biến sắc, ánh mắt xảo trá nhìn quanh, thử thăm dò cầu khẩn nói: “Hảo hán gia, các vị hảo hán gia, ba người chúng ta đều là người cùng khổ, người không có đồng nào, các vị hảo hán muốn thay trời hành đạo, giết phú tế bần, cùng không nên tìm tới ba người chúng ta”.
Đầu lỉnh đại hán lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm! Liêu vô lại, thức thời chút, thành thật nhận tội, Đường gia tiểu nương tử là bị nhà ai bắt đi?”
Liêu Lương Tài sắc mặt đại biến, quát lên: “Chạy!” rồi lăn người vào trong bụi cỏ mà chạy trốn, hai lưu manh khác kinh nghiệm đánh nhau cùng vô cùng phong phú, nhất thời lăn người theo các hướng mà chạy trốn, nhưng bọn chúng có nhanh, cùng nhanh không lại bảy tám thanh mộc côn. Chỉ nghe tiếng gió mộc côn huy vù, vù vù rung động, giống như đánh rắn giập đầu, chuyên nhằm mắt cá chân ba người quét tới, bị mộc côn quất trúng, đau nhức tận xương, chỉ chốc lát ba người đã chồng chất ngã xuống đất. ôm chân quay cuồng rú thảm, kêu không ra tiếng người.
Đầu lình đại hán cười lạnh: “Không cho các ngươi chút lợi hại, không biết Mã vương gia có ba con mắt! Giờ chịu khai chưa?”
Liêu Lương Tài kêu thảm thiết nói: “Hảo hán gia, chúng ta không biết ngươi đang nói cái gì, chúng ta chỉ là bị người lợi dụng, chúng ta..
Một mộc côn hung hăng đập lên trên miệng hắn. mấy cái răng cửa nhất thời bay ra, Liêu Lương Tài miệng đầy máu tươi, môi rách nát, kêu thảm mà thanh âm cùng không ra được, thấy hai lưu manh khác mặt không còn chút máu. đại hán che mặt đi đến trước mặt Từ Lượng, trong mắt mang theo nét cười lanh quát: “Ngươi nói!”
“Phốc!” Mộc côn dính máu lại hung hăng đập lên trên ống quyến của hắn, Từ Lượng hét thảm một tiếng, đau đến toàn thân đều run rẩy.
“Phốc!
“Hảo hán, ta không biêt ngươi nói...
“Phốc!”.
Chân kia cùng bị mộc côn đập lên, Từ Lượng cuộn thân thể, nước mắt nước mùi đồng loạt tràn ra, kêu thảm nói: “Ta thật không biết, ta thật không biế!”
“Có cốt khí. thật con mẹ nó có cốt khí!” Đại hán kia âm hiểm cười: “Đem chúng kéo qua, chôn sống!”
Mấy người đại hán nhào lên. kéo như chó chết lôi bọn họ đi. trong rừng cây đã đào một cái hố cùng không lớn, ba người bị trói nhét vào, cảm giác có điểm chen chúc, bọn đại hán dùng chân đạp loạn một trận, sau đó lấp đất vào bên trong, ba người há mồm kêu to cứu mạng, nhưng há miệng liền ăn một ngụm đất vàng, chỉ phải ngậm miệng không nói.
Bảy tám người đồng loạt động thủ, rất nhanh đã đem ba người chôn sống, chỉ là hố hơi nông, ba người mành liệt quằn quại, còn có thế từ trong đất ngẩng đầu lên, nhưng mà bọn họ chỉ cần vừa lộ đầu, liền bị một gậy vào đầu. đánh cho bọn họ đầu rơi máu chảy, cứ như thế mấy lần. ba người thỡ củng không nổi, đầu đầy máu, mắt thấy những hán tử che mặt này ra tay độc ác, mắt không vương pháp, nếu còn cứng rắn không nhận tội, bọn họ Thực có can đảm làm thịt mình, ba người rốt cuộc sụp đố, Liêu Lương Tài mành liệt nhướng cổ, máu cùng bùn đầy mặt, giống như một tiếu quỷ mới bỏ ra vậy, rú thảm nói: “Chúng ta khai, chúng ta khai..
Cùng lúc đó, có vị thư sinh đi huyện học bản địa bái kiến giáo dụ, huấn đạo cùng các vị phu tử, vị tú tài này là thư sinh huyện khác du học đến đây, tên là Cao Hiền Ninh, Cao tú tài trong nhà rất giàu có, du học đến đây, đến huyện học bái phòng, mang đến vài nghiên mực tốt. còn có một chút đặc sản địa phương làm lễ vật, lễ nhiều người không trách, Cao tú tài lại là người nhà nhặn biết lễ, rất nhanh cùng với bọn họ rất quen, càng cùng học sinh viên môn trong huyện xưng huynh gọi đệ, thành hảo hữu.
Buối sáng cùng ngày, có một tiểu thôn cô xinh đẹp cùng đến huyện Bồ Đài, lời xưa nói: “Thâm sơn dục tuấn điếu, sài ốc xuất giai lệ” dùng ở trên người vị tiểu cô nương nàỵ thật sự là chính xác, tuy nói là áo vải váy thô, nhưng bộ dáng quả Thực hết sức xinh đẹp.
Cô nương búi tóc tam nha rất hoạt bát đáng yêu. sắc mặt hơi vàng, ngũ quan thanh tú, một đôi mất to trong sáng say lòng người. Chỉ xem bộ dáng kia chính là dấu hiệu tiểu nữ nhân cực kỳ mỷ lệ, càng khó được là nàng đáng người thon dài thướt tha, linh lung bay bổng. Tiểu cô nương mặc thường phục thôn có hai đoạn đầy miếng vá, bộ đồ hai đoạn thể hiện rỏ đường cong của cô gái, nhìn dáng người, nên to thì to, nên tinh tế thì tình tế, bởi vì nhà nghèo nên không có được y phục cho đàng hoàng, đôi chân thon dài kéo căng cái quần đầy mảnh vá, dường như có thể làm cho cái quần rách toạc ra vậy.
Nàng ở trong huyện thành vừa lộ mặt. người qua đường ai cùng nhìn lại, đợi nàng trong phố lớn ngõ nhỏ đi dạo nửa ngày, người biết được cùng càng nhiều. Qua buổi trưa, vị tiểu thôn cô xinh đẹp này đứng ở một trước một ngõ nhỏ, che mặt khóc ni non, lần này lại càng làm cho người ta chú ý, rầm rập liền vây thành một vòng người lớn, nhiệt tâm rối rít hỏi, không khõi cùng thay nàng thổn thức.
Tiểu thôn cô này gọi là Xuân Thôn Nhi. là một cô gái số khổ. Cha mẹ sớm tang, một thân một mình dựa vào thêu thùa nữ công làm cho người ta mà sống qua ngày, không khéo trong nhà lại bị một hồi lữa lớn đốt sạch, rơi vào đường cùng, lúc này mới trải qua vất vả từ Duyệt châu phủ chạy đến huyện Bồ Đài tìm nơi nương tựa bà con xa của nàng, ai ngỡ hỏi thăm nửa ngày, thật vất vả tìm được nhà cữu cữu, nhưng lại khóa cửa.
Thì ra củu củu bà con xa của nàng năm trước đã đi Kim Lăng, bởi vì cửu cửu bà con xa của nàng là thợ xây, bị triều đình triệu đến Kim Lăng kiến tạo cung điện, cùng không biết lúc nào mới có thể trở về. Tiểu cô nương tiền bạc đã dùng hết, cùng đường, chỉ có thể ở trước cửa nhà cữu cửu ôm mặt khóc rống lên. Láng giềng nhìn thấy không khỏi phát lòng trắc ẩn. nhưng bọn họ cùng không phải là nhà giàu có gì, ai cam lòng giúp đỡ quá nhiều? Nhiều lắm là hảo tâm tặng vài cái bánh, không để cho tiểu thôn cô này chết đói đầu đường mà thôi.
Người lương thiện vẫn có, nhưng lúc này Cừu Thu Cừu đại lão gia đầy hào hứng, lấc nhẹ quạt xếp, vừa vặn trải qua ngõ nhỏ phần lớn là người nghèo này, thấy một đám người vây quanh một thiếu nữ trẻ tuổi, Cừu đại lảo dưới sự kinh ngạc vội vàng tiến lên hỏi, sau khi biết được tình hình. Cừu đại lão gia thiện tâm không khỏi nhỏ nước mắt đồng tình.
Cừu đại thiện nhân đã đến tuổi tri thiên mệnh, mềm lòng, không chịu được nhất chính là cái này, sau khi nhỏ nước mắt. lại nhìn bộ dáng của cô nương này, Cừu đại lão gia nhân tiện nói: “Đáng thương, cô nương nếu không chỗ có thể đi, phủ của bổn lão gia còn thiếu vài nha đầu sai sử, ngươi có muốn đến phủ của ta làm việc không? Một là có cơm ăn, hai là cùng có thể đợi cữu cửu của ngươi, hắn sớm muộn gì cùng sẽ trở về”.
Xuân Thôn Nhi khiếp đảm nói: “Cảm ơn đại lão gia, tiểu nữ tử... còn có một thân di, hiện ở tại Bá châu Hà Bắc, tiếu nữ tử muốn đi... muốn đi đến đó tìm nơi nương tựa”.
“Ổ...” Cừu Thu dùng quạt xếp gõ nhẹ vào lòng bàn tay, lại hỏi: “Vậy ngươi có còn lộ phí không?”
Xuân Thôn Nhi lắc đầu, nhịn không được dùng tay áo che mặt, lại hu hu khóc lên.
“Được rồi được rồi, Tiểu nương tử đừng khóc” Cừu Viên ngoại từ trong ngực móc ra một xấp tiền, đưa tới. vẻ mặt ôn hòa nói: “Đã như vậy, lào phu sẽ giúp đỡ ngươi một lần, này, cầm lấy, không cần phải thẹn thùng”.
Đem tiền nhét vào trong tay tiểu cô nương, Cừu Viên ngoại lại quay đầu phân phó nói: “Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi”.
Hoa Tiểu Ngư Nhi Quản gia Cừu phủ vội vàng tiến đến: “Lão gia”.
Cừu Viên ngoại chỉ ngón tay, phân phó nói: “An bài vị cô nương này ỡ trọ nghi tạm. sáng sớm mai đón xe ngựa đi đường dài. ừm... nữ tử một thân một mình, tại bản địa lại không có người chiếu ứng, đem nàng an bài đến ở tại Thái Bạch cư Lâm gia, tiền trọ lão gia thay nàng trả, Thái Bạch cư là khách điếm lớn nhất quy củ nhất ở huyện chúng ta, có thể bảo đảm an toàn”.
Nhưng người xung quanh đều tán thường, ỡ quê hương mình lại có một thân sì thích làm việc thiện như vậy, có thế cứu trợ hương nhân số khổ, mọi người chẳng phải trên mặt cùng có ánh sáng? Xuân Thôn Nhi chớp đôi mắt to, nước mắt lưng tròng nhìn Cừu Viên ngoại, có điểm không biết làm sao, bên cạnh có người vội vàng hô: “Tiểu nương tử, còn không tạ ơn Cừu Viên ngoại, đó là đại thiện nhân đó”.
“A, tiểu nữ tử tạ ơn viên ngoại, tạ ơn Cừu lão gia”.
“Ài. không cần khách khí. không cần khách khí. lão phu đây là làm việc thiện, kết thiện quả, ha ha...” Cừu Thu đôi mắt ngưng đọng thật sâu liếc nhìn cô nương, mở ra cây quạt, rồi đi về phía trước.
Cừu đại lão gia muốn đi huyện nha bái phỏng Tri huyện Đan lão gia. Đường huynh trong nhà Cừu đại lão gia, tại phủ Tế Nam làm Tham Tán, bản thân hắn là huyện Bồ Đài lại là thân hào hương thân địa chủ cực kỳ giàu có, cùng Tri huyện Đan đại lão gia đi lại mười phần thân mật, hai người đều thích rượu, cùng đều thích cờ, thinh thoảng lại tại hậu viện huyện nha bày cờ làm mấy ván, lúc này hắn đang muốn tới huyện nha đi gặp lào hữu.
Mới rạng sáng hôm sau. Hoa Tồng quản liền chạy tới Thái Bạch cư, Lâm gia chường quầy, các tiểu nhị khách khí đưa vị tiếu cô nương số khổ kia ra cửa. Hoa tống quản dẫn nàng, lại đi xe ngựa Triệu gia. Xe ngựa Triệu gia có một tuyến đường dài, vừa vặn đi qua độ khẩu (điếm qua sông)
phía tây, mỗi ngày một chuyến xe, sáng sớm khởi hành. Hoa tổng quản thanh toán tiền, dặn dò hỏa kế xe ngựa Triệu gia, đem cô nương này đưa đến độ khấu, thuận tiện để nàng lên thuyền đi về Hà Bắc, lúc này mới cáo từ rời đi.
Tiểu cô nương thiên ân vạn tạ, cầm lấy bao y phục, leo lên xe ngựa đường xa, đi lên con đường hướng về Bá châu. Sáng sớm rất nhiều dân chúng trong thành, đều mắt thấy nàng rời đi, có người hôm qua đã gặp qua, ở thật xa còn muốn lên tiếng gọi, nói lên lời chúc phúc của mình, chúc nàng lên đường bình an.
Bồ Đài là huyện nhỏ, đây cùng là buổi sáng, trên con đường hướng tới độ khẩu xe ngựa không thấy, lữ hành rất thưa thớt. chỉ có cỗ xe ngựa của Triệu gia. Xe ngựa khi đến tây độ khẩu, xuất hiện ngã ba đường, đi về phía trước qua ngọn núi nhỏ chính là chỗ qua sông, trái phải là con đường phân biệt thông nam bắc, trong đó hướng nam là quan đạo, rộng mở bằng phẳng, cỗ xe này chính là nhằm hướng nam mà đi, hướng bắc là một lối nhỏ, đi thông tới một thôn nhỏ, cách hơn mười dặm.
Trên đường có mấy người, là người từ độ khẩu cùng thôn trang nhỏ chạy đến chuẩn bị đón xe khách, mấy người ngồi xổm dưới bóng cây hóng mát nói chuyện phiếm, chờ xe ngựa tới, xe ngựa dừng lại, xa phu trước đưa Xuân Thôn Nhi xuống xe, chỉ về phía núi nhỏ cười nói: “Này, đi theo con đường này thẳng tới, chính là chỗ qua sông, nơi đó có hai chiếc đò ngang, cái lớn là xe ngựa cùng hàng hóa, cái nhỏ là đưa khách đi bộ, cô nương lên thuyền nhỏ là được, bằng không thuyền lớn thu đỏ ngang phí so với thuyền nhỏ cao hơn ba văn”.
“Cảm ơn vị đại ca”.
Xuân Thôn Nhi chỉnh đốn trang phục thi lễ. nắm thật chặt bọc nhỏ trên người, sau khi khách ở đây theo thứ tự lên xe, thì xa phu về phía nàng chào rồi ra roi đi về phía nam.
“Kỳ quái, tại sao đều không có động tỉnh, là không khiến cho kẻ xấu chú ý, hay là sắc quỷ này chướng mắt bộ dáng của bổn cô nương?”.
Bành Tử Kỳ giả danh Xuân Thôn Nhi con mắt xoay chuyển, bốn bề vắng lặng, không khỏi âm thầm do dự. Nàng tại huyện Bồ Đài từ buổi sáng lăn qua lăn lại đến sau giờ ngọ, vừa là nghe ngóng vừa hỏi đường, lại ỡ bên đường khóc rống, nếu quả thật có kẻ ngấp nghé sắc đẹp, không có ý tốt. nhất định có thể nghe được tiếng gió, nhưng từ đêm qua đến giờ, cùng không có gặp người động thủ, với sự tham lam chưa từng có của người nọ ngay cả phụ nhân định cư bốn huyện cùng không tha, thì làm sao có khả năng bỏ qua? Chẳng lẽ đúng như Huỵện thái gia chỗ suy đoán, Đường gia tiêu phụ nhân là cùng tình nhân bỏ trốn?
Trầm ngâm một lát, Bành Tử Kỳ thầm hạ quyết tâm: “Cứ mặc kệ hắn, bình tĩnh đã, đến độ khấu quan sát rồi hãy nói, nếu vẫn không có gì thì ta sẽ thay đổi nam trang trở lại huyện Bồ Đài cùng bọn họ tụ hợp”.
Nghĩ tới đây, Bành Tử Kỳ cất bước đi về phía núi. đi đường bằng thì không sao, lúc này đi lên cao, đã có thể cảm giác được này quần có chút căng chật. Bành Tử Kỳ trên mặt ừng đỏ, trong lòng thầm mắng: “Tên khổn Dương Văn Hiên kia, là thật tìm không thấy áo quần phù hợp, hay... hay cố ý chỉnh ta? Chờ xong việc này, ta nhất định sẽ không bỏ qua, hừ!”
Thật vất vả đi được nửa đường, ỡ dưới một thân cây đứng lại, đang muốn nghỉ ngơi một chút cho ráo mồ hôi, thì trong rừng cây vang lên một hồi rầm rập, đi ra hai đại hán tay cầm dây thừng, chính giữa đứng một người, đúng là Tống quản Cừu phủ Hoa Tiểu Ngư.
“A!” Bành Tử Kỳ nghẹn ngào kinh hô, che cái miệng nhỏ anh đào lại nói: “Hoa Quản gia, người... ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Hoa Tiểu Ngư mặt đầy vẻ khó dò cười âm hiếm: “Hắc hắc, tiếu nương tử, Tiểu Ngư nhi ta đợi cô đã lâu rồi.