Gia tướng Từ phủ tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không dám không tuân theo, vội vàng điểm vài thị vệ, đi theo hắn chạy tới đuổi người.
Mính Nhi quay về xe, vừa ngồi vào chỗ của mình, bên ngoài liền truyền đến thanh âm bọn thị vệ quát mắng xua đuổi, Mính Nhi càng nghĩ càng cảm giác bất an, không khỏi có phần lo lắng.
Tuổi nàng còn nhỏ, chưa từng tự mình trải qua đại án Hồ Duy Dung, Lý Thiện Trường trong năm Hồng Vũ, họa kéo dài liên quan đến công khanh cả triều, nhưng đang ở thế gia công khanh, vài đại án này nàng đã nghe nhiều nên thuộc, lúc này có thể từ trong dòng nước xoáy nhảy ra sao? Quốc Công thì thế nào, vẻn vẹn một án Hồ Duy Dung, mà ngay cả bao nhiêu công hầu thế gia, bao nhiêu nhất phẩm đương triều bị kéo vào?
Dương Húc làm việc tư, hướng về phía vương Phò mã mượn một tòa nhà như vậy, Vương Phò mã sẽ không nói, Dương Húc cũng không có khả năng nói với người ta, hơn nữa lúc này mới có một ngày, trừ khi là người có tâm, nếu không làm sao nghe được đến chỗ này? Chỉ điểm người nhà Đoạn ngự sử để van cầu Dương Húc, chỉ sợ là không có ý tốt, trên triều đình khuyên can Hoàng Thượng đừng nổi sát tâm, và tiếp nhận lời nhờ cậy của gia đình thân thuộc phạm để nói tốt cho người, đây chính là hai chuyện tuyệt đối khác nhau.
Mính Nhi xuất thân huân thần thế gia, khứu giác chính trị rất linh mẫn, nàng rèn luyện chính trị hàng ngày không chỉ nói nữ tử cẩu thả như là Tử Kỳ, Tô Dĩnh, ngay cả Tạ Vũ Phi, một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh như vậy cũng không bằng được nàng, đây là tri thức lắng đọng qua năm tháng do thân thế và địa vị tạo nên. Người khác muốn lần sờ tìm hiểu cả đời, may mắn không chết mà nói, mới có thể từ vô số giáo huấn tổng kết ra chút ít tri thức này, nàng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất.
“Không được, phải lập tức tìm được hắn, nhắc nhở cho hắn! Xú gia hỏa kia tuy rất cảnh giác, nhưng thủ đoạn mềm dẻo thủ đoạn sát nhân trên quan trường kia, hắn chỉ là tân binh, không khéo lại còn làm người thế mạng để người ta bán nữa?”.
Mính Nhi là một tiểu thư khuê các, cũng không thể xông đi tìm nam nhân, sau khi rời khỏi chỗ nhà cửa Vương Phò mã cấp cho Hạ Tầm, nàng lập tức quay về phủ Định Quốc Công, muốn cháu Từ Cảnh Xương đi tìm Hạ Tầm, lúc này Hạ Tầm vừa mới rời khỏi hoàng cung, đang tiến về phía Hình bộ.
Hạ Tầm ngay từ đầu đã có ý thức không muốn chạm vào chính đàn, tẩy trừ thay đổi triều đại là điều tất nhiên, một người có tội, liên lụy cả nhà thậm chí toàn tộc, thậm chí như Cảnh Thanh, dưới sự tức giận của thiên tử, đến mọi người cùng thôn với hắn đều nhận lấy liên lụy, có nên làm hay không? Hạ Tầm cho rằng không nên, nhưng hắn cho rằng không nên cũng không thể đi uốn nắn.
Người quý tự biết, nhặt được thứ gì tự bỏ vào túi, tựa như hắn ở trong thành Tế Nam, dân toàn thành đói, chết thảm vô số, trong tay hắn cỏ lương, lại chí đủ bảo toàn.
Cho mình, nghèo thì chỉ lo thân mình, hắn còn không có năng lượng thiên tử gì đó, điểm này, hắn nhận thức cực kỳ tinh tường.
Huống chi, hắn cho rằng không nên, là dựa theo quan niệm giá trị đời sau để cân nhắc, hắn không cách nào dùng những thứ này để nói người thời đại hiên nay kính phục. Tựa như có chút người dùng tư duy giáo dục hình thành thời hiện đại đi công kích hình thức tam thê tứ thiếp giống như ngựa đực thời cổ đại, ai biết tổ tông mười tám đời nhà hắn, trừ khi đều là bần dân, nếu không cũng đã làm như vậy. Thời đại khác biệt, hoàn cảnh khác biệt, không có cùng nền văn minh, dùng một bên để đánh giá giá trị đúng sai của thời đại khác, chẳng lẽ không phải gà giảng với vịt sao.
Hạ Tầm làm một gã chấp pháp, lúc làm việc, đại đa số tình huống, lý trí của hắn chiếm thượng phong so với tình cảm, hắn biết rõ, mặc dù ở hiện đại, mấy tội phạm chính trị cũng làm liên lụy đến người thân trong gia đình, tuy tội liên đới hiện đại không đến mức bị chém đầu thị chúng, nhưng xã hội hiện đại, bản thân tội phạm chính trị có mất đầu không?
Người khác nhau, chỉ là hình luật cổ kim nặng nhẹ khác nhau, về phần tội không liên quan đến người nhà thậm chí các loại đãi ngộ không công bằng, cổ kim giống nhau. Hiện đại còn như thế, ngươi đang ở sáu trăm năm trước dùng một giải thích của người hiện đại, như một thằng ngốc đi theo người ta giảng nhân quyền? Ngốc có quyền xuyên việt sao?
Nhưng lý trí là một chuyện, con người không có khả năng vĩnh viễn hành động theo lý trí, bảng danh sách mới làm đã khuếch trương đến năm mươi ba người, xem tình hình, có thể càng ngày càng nghiêm trọng, Hạ Tầm thực sự hơi thiếu kiên nhẫn, hắn tiến cung chính là muốn khuyên hoàng đế có chừng có mực, kinh sợ cũng được, nhưng cũng không hẳn là tiếp tục khuếch trương xuống dưới, xem dạng như vậy, chỉ cần hoàng đế không mở miệng, Trần Anh và Kỷ Cương sẽ cứ làm đến cùng, tính mạng con người, không ngừng biến mất.
Chu Lệ tuy ngập lửa giận, nhưng không có chỉ lo việc bắt bớ, chuyện này phân phó xuống dưới, có người làm đến nơi, đứng ở độ cao của hắn, có quá nhiều đại sự cần xử lý, không thể nào cả ngày chuyên chú. Đặt trong tình hình hiện đại mà nói, cho dù một lãnh đạo cao cấp, muốn vài viên chức bình thường căn bản không có sức phản kháng, phân phó tâm phúc bên nhân lực, kế toán, văn phòng nói một tiếng là được, còn không phải hắn liền tự hạ giá trị bản thân, đích thân chạy tới nhìn xem người nọ giờ đây có ở đó hay không hoặc là hỏi cụ thể nên sửa trị như thế nào hay sao? Huống chi là thiên tử một quốc gia.
Sách sử ghi lại, loại hoàng đế hào hứng bừng bừng chuyển ghế đích thân quan sát việc hành hình, chỉ là những hoàng đế cho rằng xuống dưới làm việc là thực thế là thương dân, mà truyền thuyết ly kỳ hoàng đế ở trên điện Kim Loan dựng lên nồi chảo nấu thịt người, càng trực tiếp đem chuyện xưa âm tào địa phủ Diêm la vương tiểu quỷ chạy tới bắt đi.
Lúc Hạ Tầm chạy tới trong nội cung, Chu Lệ đang bề bộn tuyển người nhập các, cùng phái người nói với sứ thần tuyên bố với các nước sự tình mình đăng cơ.
Bình thường cho rằng, quy chế nội các là sáng chế thứ nhất của Chu Lệ, thực ra cũng không phải, phế Tể tướng, thiết lập nội các, sáng lập chế định nội các và phân quyền, là do Chu Nguyên Chương. Chu Nguyên Chương đối với việc mình làm tiên phong cực kỳ đắc ý, cố ý ở trong sắc dụ Tổ Huấn Điều Chương, tức là Hoàng Minh Tổ Huấn nói với con cháu và thần dân: “Từ xưa, khi quốc gia thành lập pháp chế, đều vâng mệnh quân vương. Sau này tử tôn lại tuân thủ luật cũ dẹp an thiên hạ.
Quân vương sáng thế, rất gian nan, triều đại trước để lại, đều biết nhân tình thiện ác. Sợ đời sau giữ gìn, quân vương đã có, sinh trưởng trong thâm cung, không am hiểu đời. Chỉ sĩ núi rừng đi ra, khoe khoang mình hiểu biết. Đến mức có gian tặc, vì quyền lợi, chỉ cậy thông minh. Trên không thể xem xét mà tín nhiệm, thay đổi tổ pháp làm loạn quốc gia, gieo hại thiên hạ, ta ngày đêm suy nghĩ, sau khi lập pháp ban xuống, là vĩnh viễn không thể xóa được”.
Ý hắn là, quân vương khai quốc xuất phát từ dân gian, biết rõ dân chúng khó khăn, cũng biết các loại tệ nạn trong quan phủ, bởi vậy chế định quy chế hoàn thiện hơn, con cháu đời sau sinh trưởng ở trong thâm cung, dễ dàng bị người lừa gạt và đầu độc, cho nên đối với chế độ của hoàng đế khai quốc, không thể sửa đổi được. Nhưng sau khi Kiến Văn đăng cơ, dù cũng không đến nỗi ngu ngốc, nhưng quốc sự lại bị thao túng trong tay Phương Hiếu Nhụ và Hoàng Tử Trừng, các chế tài danh nghĩa thì còn, thực tế đã mất.
Giờ đây Chu Lệ định thành lập nội các một lần nữa, mấy ngày nay hắn lại lục tục chọn lựa một số quan viên tham dự, đối với tấu chương bốn năm nay của Kiến Văn thì tiến hành chỉnh lý, trên thực tế chính là một quá trình khảo sát và huấn luyện đối với bọn họ, Chu Lệ định chọn lựa từ đó năm đến bảy người, cộng đồng tạo thành nội các, tham dự việc quốc sự quân cơ. Giờ đây hắn đã chọn trúng hai người, Giải Tấn và Dương Vinh, Giải Tấn là người chấp bút ghi Đăng Cực Chiếu, tài hoa hơn người, Dương Vinh là nhắc nhở hắn trước nên thăm tổ lăng, dễ thành người kế tục đại vị, tâm tư kín đáo.
Ngoài ra hắn còn nhìn trúng mấy người Hồ Tĩnh, Hoàng Hoài, Dương Sĩ Kỳ, Hồ Nghiễm, Kim Ấu Tư, nhưng mấy người này hắn định tiếp tục khảo sát khảo sát, bởi vì quốc vụ bận rộn, hắn chuẩn bị, trước hết để cho Giải Tấn và Dương Vinh đi vào các, mấy người khác lục tục gia nhập.
Trừ lần đó ra, chính là đem việc mình đăng cực báo cho biết chư bang, Triều Tiên, Nhật Bản, Lưu cầu... Ngoại trừ các nước vùng duyên hải, còn có phiên quốc Tây Vực, kể cả đế quốc Mộc nhi xa xôi, một đại đế quốc hiển hách tại phương Tây, hắn cũng biết rõ.
Ngoài ra, hắn còn tính toán an bài người điều tra tình hình Thát Đát và bộ tộc Ngõa Lạt, hai quốc gia phương bắc này, trong mắt hắn thì đó là uy hiếp lớn nhất của Đại Minh, mà hai nước trong quá trình phân liệt đến thành lập, Đại Minh đang bề bộn nội chiến, đối với quốc gia bọn họ lớn hay nhỏ nhỏ, binh lực bao nhiêu, chủ chương lãnh tụ chính quyền... Các phương diện cũng không hề biết, chuyện này hắn chuẩn bị an bài Phi Long Hạ Tầm và Cẩm y Kỷ Cương phân biệt đi làm. Hai người tuy đều là Cẩm Y vệ, nhưng một sáng một tối, có thủ lĩnh, an bài như vậy cũng là lần khảo nghiệm thứ nhất của hắn đối với hai tổ chức bí điệp có cùng năng lực làm việc này.
Hạ Tầm thấy Chu Lệ đang bề bộn không ngớt, Chu Lệ.
Lập tức đem chuyện này nói cho hắn nghe, Hạ Tầm cũng không hy vọng Phi Long bí điệp một tay mình hao phí toàn bộ tinh lực chế tạo đều chỉ dành trên người Chu Duẫn Văn củi mục kia, tuy nói Hoàng Thượng coi trọng nhất chính là sự kiện này, Hạ Tầm lập tức đáp ứng một lời, tiếp đó là đề nghị về phía Chu Lệ, uy đã dựng lên, phá rồi lại lập, lực đạo “phá” cũng không xê xích gì nhiều, hôm nay bách quan đang hoảng sợ, hẳn là nên có chừng có mực.
Vài ngày qua, con tức của Chu Lệ đã không lớn như hai ngày đầu, ngẫm nghĩ một lát, liền gật đầu.
Hạ Tầm vui vẻ, vội vàng nén âm thanh, lại hỏi dò: “Hoàng Tử Trừng và Tề Thái đều đã bắt trở lại, nhóm gian thần hàng đầu trong ‘Bảng gian nịnh’, đều đã bị giam giữ, ý Hoàng Thượng định xử lý bọn họ như thế nào?”.
Chu Lệ liếc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi lại có gì muốn nói?”.
Hạ Tầm vội nói: “Hoàng Thượng hy vọng nhất, không phải giết vài thư sinh ngu ngốc, mà là để sĩ tử toàn thiên hạ biết, cho nên thần cho rằng, đối với người có thể tranh thủ, cần phải dùng lực mạnh để tranh thủ, mặc dù bọn họ không thể hiệu lực vì Hoàng Thượng, cũng tận khả năng đừng giết hết, trải qua chuyện Cảnh Thanh đâm vương này, nếu Hoàng Thượng còn có thể khoan hồng độ lượng đối với bọn họ, người đọc sách cũng không phải mỗi người đều đọc sách đến hôn mê ngu ngốc, luôn luôn biết chuyện có lý, sẽ khâm phục sự khoan dung của bệ hạ, cam lòng để bệ hạ sử dụng”.
Chu Lệ lại liếc liếc hắn, Hạ Tầm vội chắp tay cúi đầu trước ngực.
Cảnh Thanh thứ giá, liên quan đến rất rộng, Trần Anh và Kỷ Cương lại bắt một nhóm người lớn, cựu thần Kiến Văn giờ đây đều vội vã thiết lập quan hệ với bọn họ, chỉ e sợ tránh không kịp, nào có một người chịu cầu tình vì bọn họ, đã sớm tai vạ gió. Mà Hạ Tầm làm như vậy, rõ ràng cho thấy mình không nịnh nọt, một khi có người noi theo Cảnh Thanh, lại một người giỏi hành thích đến đầu hàng, Hạ Tầm sao có thể không bị liên quan? Hắn là theo long thành thần, công huân lớn lao, giờ đây đã là người quyền lực cực cao, nếu là vì chuyện tư tâm, rõ ràng không cần làm như vậy.
“Hắn là nghĩ cho ta mà thôi!”.
Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Lệ có chút tình cảm ấm áp, hắn thả tấu chương đang nhìn một nửa trong tay xuống, thần sắc hòa hoãn, nói với Hạ Tầm: “Được rồi, vậy ngươi đi một chuyến, đường đường là quốc công ra mặt, trẫm cũng tính là cho bọn họ mặt mũi, bề ngoài trẫm đã đủ thành tâm chưa? Nguyện ý nhận tội, trẫm liền khoan hồng, phục quan nguyên chức. Một mực khăng khăng, mặc dù tội không đáng chém, cũng phải sung quân lưu vong, tuyệt không bỏ qua!”.
“Thần tuân chỉ”.
Chu Lệ lại nhìn hắn một cái, nói: “Nhưng... Có ba người, ngươi không cần để ý tới”.
Hạ Tầm cũng không hỏi tên ba người kia, tại triều, Chu Lệ hận nhất chính là Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, Tề Thái, trong đó đặc biệt là Phương Hiếu Nhụ dùng kế ly gián suýt nữa hại mình giết con mình, bên ngoài, hận nhất là Thiết Huyễn đem linh vị lão tử hắn nâng lên đầu thành để làm tấm chắn, nếu cầu tình cho mấy người này, đó là xác định mũi dính đầy tro, hắn vội đáp: “Thần rõ ràng!”.