Hứa Hử đứng thẳng eo lên, hắn cực kỳ ngoài ý muốn, cực kỳ ngạc nhiên.
Hắn dự đoán, nếu hắn tiếp nhận triều đình chiểu an, đại bộ phận bộ hạ của hắn đều bị biến thành dân tịch, tước hết đến mức chỉ còn lại có trên dưới một trăm người, cho hắn một chức vị Bách hộ, coi như là an bài hợp lý, nếu niệm tình hắn đã từng phái thuyền cứu thái tử, như vậy cho hắn làm một Thiên hộ, cũng là có nhiều khả năng.
Nhưng người ta không loại bỏ sự chỉ huy của hắn, hơn nữa còn cho hắn biên chế một vệ... Một vệ, chỉ huy vệ là võ quan tứ phẩm đó. Chỉ cần hắn đáp ứng, có thể lập tức trở thành đại quan tứ phẩm của triều đình, dù là Hứa Hử tung hoành Đông Hải, thấy nhiều quan lại, thậm chí còn liên lạc với một ít quốc vương tiểu quốc phiên bang, vẫn còn cảm thấy hơi mơ màng phát mộng. Đừng xem hắn luôn mang một bộ dáng bộ không để triều đình vào mắt, nhưng quái vật khổng lồ Đại Minh này, trong lòng hắn, những tiểu quốc phiên bang kia là không thể so sánh với nhau.
“Như thế nào, Hứa huynh?”.
“A! A!”.
Hứa Hử lấy lại bình tĩnh, thẹn thùng cười vì mình quá thất thố, thản nhiên nói: “Hổ thẹn, triều đình hậu đãi như thế, xác thực vượt quá xa Hứa mỗ... Vượt quá dự đoán lúc trước của tại hạ, nhất thời có chút thất thần, khiến cho Quốc Công chê cười”.
Hạ Tầm cười nói: “Nói như vậy, an bài này, Đại đương gia đã hài lòng chưa?”.
Hứa Hử thoáng có phần do dự, thật ra trong lòng hắn còn có một đại sự khó có thể giải quyết, nhưng triều đình cho hắn điều kiện tốt như vậy, nếu nhắc lại yêu cầu vậy thì đúng là không biết tốt xấu, cho nên trong lòng Hứa Hử giãy dụa không thôi, không biết nên hay không nên nói cho Hạ Tầm biết.
Hạ Tầm nói: “Như thế nào, còn có việc gì khó xử sao, nói ra đi, nếu đã chiêu an, việc bên trong tất nhiên cùng bàn, nếu chờ triều đình tiếp nhận chiêu an, sẽ không thể tự chủ trương”.
Hứa Hử cắn răng nói: “Vâng, Quốc Công, lúc trước Lý Cảnh Long đối với chúng ta cũng có ý mời chào, lúc ấy chúng ta cũng không biết thằng nhãi này không có ý tốt, nhưng chúng ta cũng không đáp ứng, không tin triều đình lắm, chỉ là một phương diện khác... Những năm gần đây, chúng ta sống định cư ở đảo Song Tự, vợ con đều ở đây, còn có rất nhiều người dựa vào chúng ta để sống, mà triều đình sẽ an trí nhiều người như vậy thì thế nào?”.
Hứa Hử thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Vùng duyên hải ít đất, sau khi những người này quy thuận triều đình, mỗi hộ chỉ sợ đến hai mẫu đất cũng không được phân, khó có thể duy trì sinh kế cho người một nhà. Nếu rời bến đánh cá, có ít người là tráng đinh muốn làm binh, có ít nhà đã không có người lao động, còn có vài nam tử nhà người ta đã chết hoặc là tàn phế trong lúc chiến đấu với hải tặc và tặc khấu khác, cũng khó có thể... Những người này, đều từng vào sinh ra tử cho đảo Song Tự ta, tại hạ không thể.
Vứt bỏ mà không quản tới!”.
Thật ra Hứa Hử còn có một sự kiện chưa nói, bọn họ làm ăn buôn lậu, tuy làm hải tặc có nhiều nguy hiểm, nhưng lợi nhuận cũng cao, nếu sau khi tiếp nhận chiêu an không cách nào giải quyết thật tốt vấn đề của những gia đình bộ hạ này. Sợ rất nhiều gia đình đến ấm no cũng không có được, chất lượng sinh hoạt tương phản lớn như vậy mà nói, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người phản đối chiêu an.
Bất quá, không lo gia đình không có củi gạo, trước mắt Song Tự đang ở trong khốn cảnh, phức tạp lâu ngày, Hứa Hử thật sự là muốn tiếp nhận chiêu an, nhất là khi nghe triều đình chấp nhận điều kiện hậu đãi như vậy.
Lúc trước Hứa Hử đáp ứng cứu trợ yến vương, nguyên nhân chủ yếu vẫn muốn lợi dụng Yến vương làm loạn khiến cho triều đình Đại Minh gặp chút ít phiền toái, Đại Minh càng loạn, khống chế đối với vùng duyên hải càng nới lỏng, người ở đây lại càng sống khá giả, về phương diện khác, hắn cũng nhờ Yến vương nơi đó đạt được một số món lợi khá lớn, khi đó, hắn cũng chưa có ý muốn tiếp nhận chiêu an.
Bất quá, xưa đâu bằng nay, bắt đầu từ một năm trước, hắn thông qua Hà Thiên Dương, bày tỏ ý tứ về phía Hạ Tầm, nếu Yến vương được giang sơn, hắn nguyện ý tiếp nhận chiêu an.
Loại phát sinh thay đổi này có rất nhiều nguyên nhân, nhưng xét đến cùng, thời gian gần đây, bọn họ càng ngày càng không dễ chịu.
Sở Mễ bang bị tiêu diệt, Trần Tổ Nghĩa trốn về Nam Hải, bởi vì hắn ở Nam Hải cũng gặp phải một chút phiền toái, tạm thời không phát động quá nhiều hải đạo phía bắc quyết chiến với Song Tự bang, nhưng hai đại đội cường đạo Đông Hải và Nam hải liên tục xung đột, quy mô không ngừng lớn. Bởi vì hai bên trở mặt, Song Tự bang xuôi nam buôn lậu cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, doanh thu buôn lậu Nam Dương cũng giảm bớt trên diện rộng.
Mà sau khi Kiến Văn bắt đầu nhập khẩu rất nhiều chiến mã từ Triều Tiên, triều đình dùng rất nhiều hàng hóa, hàng tiêu dùng cao cấp làm vật trao đổi, Triều Tiên nào có nhiều vương công quý tộc để tiêu hóa những vật phẩm xa xỉ này như vậy, thế là liên kết buôn bán cùng người Nhật Bản, đến lúc này phương diện Nhật Bản có thể từ Triều Tiên nhập khẩu rất nhiều vật phẩm xa xỉ vốn là thuộc về Đại Minh, việc mua sắm hàng hóa thông qua con đường buôn lậu của Song Tự cũng giảm bớt từ đó.
Một nam một bắc, hai lỗ hổng rất lớn, làm Song Tự bang thời gian gần đây rất khổ sở.
Nhất là, thừa dịp Đại Minh nội loạn, lũ khấu Nhật Bản xâm phạm vùng duyên hải Đại Minh, quân Minh không điều ra đủ lực lượng ngăn cản, mỗi lần lũ khấu đều có thể thắng lợi trở về, lũ khấu nếm được vì ngon ngọt trở về tuyên truyền, ủng hộ càng nhiều lãng nhân Nhật Bản gia nhập vào trong hàng ngũ hải tặc, bọn họ nhiều lần xuất nhập Đông Hải, liền sinh ra tranh chấp với đảo Song Tự bá chủ động hải.
Cường đạo đảo Song Tự là bộ hạ Trương Dĩ Thành, mà Trương Sĩ Thành năm đó quá mức được dân chúng vùng Giang Tích ủng hộ, cho nên Trương Sĩ Thành bại trận, sau này bọn họ chạy trốn tới hải đảo, cũng không chịu làm việc gây tai họa đến dân chúng Giang Tích, lúc bọn họ thành đầu lĩnh buôn lậu lớn nhất Đông Hải, dân chúng vùng duyên hải chính là trụ cột và hậu thuẫn kiên cường để bọn họ buôn lậu, bọn họ càng không thể tự hủy Trường Thành của mình.
Kể từ đó, bọn họ thành cái đinh trong mắt lũ khấu, một mặt là tiền buôn lậu thu vào giảm bớt rất nhiều, một mặt là không ngừng phát sinh xung đột, không ngừng có người tử vong, tàn tật, những sự tình này trước mắt cũng không quá mức trầm trọng, nhưng các loại áp lực đọng ở trên người hắn, làm người vạch kế hoạch lớn, Hứa Hử rất khổ sơ.
Đối với Nam Hải Trần Tổ Nghĩa, đó là trở mặt triệt để, lũ khấu Nhật Bản không thèm mua bán, tai họa là dân chúng Đại Minh, cho dù hắn không sợ ruồng bỏ tổ tông làm Hán gian, một phần bọn thủ hạ cũng sẽ không đi cùng hắn, đứng trước một nguy cơ phân liệt quy mô nhất, nếu muốn sinh tồn, đầu nhập vào Đại Minh là lựa chọn duy nhất.
Nhưng nếu hải tặc không nhận được an trí thích đáng thì việc tiếp nhận chiêu an cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió, không thể thiếu một phen đao quang kiếm ảnh, tẩy trừ huyết tinh bên trong, dùng vũ lực bắt buộc người không chịu tiếp nhận chiêu an phục tùng, dù thế nào cũng cần điều đó, nhưng hắn có thể sử dụng thủ đoạn như vậy?
Hứa Hử cảm kích nói: “Hoàng đế có thể cho ta một chức vụ tai to mặt lớn, chắc hẳn Quốc Công nói không ít lời hữu ích cho tại hạ. Hứa Hử không phải người không biết tốt xấu, nhưng Song Tự có mấy vạn người, trong đó hơn một nửa là lão nhược phụ nữ và trẻ em, đều là gia quyến các huynh đệ Song Tự. Huynh đệ chúng ta bị chiêu an, ăn cơm hoàng thượng tất nhiên sẽ không đói bụng, nhưng thê nhi già trẻ chỉ dựa vào chút tiền quân quân nhân này không thể ăn no được!
Quốc Công cũng biết, vùng duyên hải ít đất, triều đình cũng không thể lấy đâu ra đất để phân cho chúng ta, câu cửa miệng nói dựa nước ăn nước, nhưng tráng đinh trong nhà trở thành binh làm cho lão nhược phụ nữ và trẻ em trong nhà bọn họ không có gì để sống, vậy cũng không thỏa đáng. Tại hạ nguyện ý tiếp nhận chiêu an, chỉ là an trí nhiều người như vậy thế nào, rất là đau đầu.
Không thể tìm ra con đường cho bọn họ, tại hạ tuy là Đại đương gia đảo Song Tự, cũng rất khó chuyên quyền độc đoán, sợ là sợ hôm nay đáp ứng triều đình, quay đầu lại thì bên dưới rối loạn, khi đó không chỉ tại hạ lâm vào thế khó xử, Quốc Công sợ cũng chịu liên quan, cho nên, kính xin Quốc Công cho tại hạ một chút thời gian, trước tiên ta phải nói để vài đại đầu lĩnh dưới tay phục tùng...
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Đại đương gia không cần lo lắng vấn đề này, ta đã nghĩ tới”.
Tinh thần Hứa Hử chấn động, vội vàng hỏi: “Quốc Công có biện pháp nào sao?”.
Hạ Tầm chậm rãi nói: “Đại đương gia cho rằng, Hoàng Thượng cho ngươi một vệ, vệ này... Phải thiết lập ở đâu?”.
Hứa Hử vốn cũng là người khôn khéo, lập tức ý thức được trong lời nói có huyền cơ, hắn vừa mừng vừa sợ, có chút không dám tin tưởng, lưỡng lự nói: “Quốc Công nói... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ vẫn là Song Tự?”.
“Không sai!”.
Hứa Hử nghe xong cả người đều đứng tại chỗ, sau nửa ngày nói không ra lời.
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Vĩnh Lạc hoàng đế và Thái tổ hoàng đế khác nhau, Vĩnh Lạc hoàng đế đối với hải dương... Rất có hứng thú. Lúc ta hướng Hoàng thượng đưa ra việc chiêu an, có nói qua lịch sử Song Tự trước kia, Song Tự vốn là trong lãnh thổ Đại Minh ta, chỉ bởi vì nó nằm một mình tại hải ngoại, thật sự không có phương tiện quản lý, năm đó Thái tổ hoàng đế mới không quan tâm cư dân Song Tự, vứt bỏ mà không cần nó.
Nhưng mà, triều đình vứt bỏ mà không cần, liền để hải tặc sử dụng. Song Tự là một bến cảng tự nhiên, phụ cận Hàng Châu, không có cảng ở quá sâu, cũng không có thuyền viễn dương lớn lai vãng, mà phía bắc giáp Triều Tiên và Nhật Bản, nam giáp Lữ Tống và Lưu cầu, mặt đối diện lại là tim gan Đại Minh ta, một chỗ như vậy, nếu như vận dụng tốt, chính là một bến cảng vô cùng tốt, nhưng trọng cảng này, vẫn cần phải thiết lập quan binh bảo vệ chứ?
Ha ha, Hoàng Thượng đáp ứng thiết vệ lúc này, đây là một lý do trong đó; Một nguyên nhân khác là: tính toàn bộ dân cư trên đảo Song Tự, ta phỏng chừng ít nhất cũng có bảy tám vạn người, nhân khẩu nhiều cỡ này, ngươi bắt phủ huyện nào an trí, cũng không thể an trí được. Bắc Bình lại đang cần người, nhưng tất cả gia đình trên đảo các ngươi phải làm nông dân và trên đường chỉ chăm lo được cho một số gia đình nhỏ, căn bản sẽ không chăm sóc toàn bộ, đưa đến Bắc Bình, vậy cũng không thực tế, cho nên, để các ngươi ở lại chỗ này, chính là lựa chọn tốt nhất”.
Hứa Hử mừng rỡ, vội vàng đứng dậy, vái thật dài về phía Hạ Tầm, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Đã như vậy, vậy không còn bất cứ vấn đề gì nữa, tại hạ nắm chắc có thể thuyết phục tất cả đầu lĩnh trên đảo, đồng loạt tiếp nhận triều đình chiểu an. Quốc Công, tại hạ... Không không, ti chức, ti chức lập tức triệu tập tất cả đầu lĩnh trên đảo, đến đây, chờ đợi Quốc Công tuyên chỉ”.
“Không vội!”.
Thần sắc Hạ Tầm nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng chịu đáp ứng điều kiện hậu đãi như vậy, còn có một nguyên nhân, ngươi ngồi xuống, nghe ta từ từ nói!”.
Hạ Tầm nói: “Lũ khấu gần đây cũng hơi quá càn rỡ, vị Hoàng Thượng này của chúng ta, ngươi không biết tính tình hắn, hắn là tuyệt đối không chịu để người ngoài khi dễ, Hoàng Thượng giờ đây vừa trèo lên đại bảo, còn co lại chưa ra tay, nhưng khi ra tay, là tuyệt đối không buông tha những lũ khấu này.
Vậy phải làm sao bây giờ? Song Tự nếu có một đạo nhân mã, cùng giống như son vệ, cùng Hàng Châu vệ hô ứng lẫn nhau, lũ khấu tất yếu không thể không cố kỵ quấy rầy vùng duyên hải. Thật ra, các ngươi luôn luôn ở đây, chỉ có điều, cùng lúc đó, các ngươi còn phải đề phòng quan binh, hai bên chẳng những không phối hợp, ngược lại còn đề phòng lẫn nhau, lúc này mới không phát huy lực lượng tương xứng.
Sau khi đảo Song Tự thiết lập vệ sở, triều đình sẽ cung cấp chiến hạm chính thức cho các ngươi, cũng để các ngươi hoạt động. Dùng địa hình đặc thù Song Tự, lũ khấu đánh không được, chờ các ngươi được phân phối chiến hạm và hỏa khí, dùng bản sự tung hoành trên biển nhiều năm của các ngươi, còn sợ không thể giáo huấn bọn họ hay sao?”.