Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Dạ Hành

Chương 444:

Chương 444:


Khinh Công Thật Tốt.

Sáng sớm, Hứa Hử đi ra gặp Lạc Vũ vốn ở gần đây, Lạc Vũ nghe mấy đầu lĩnh hải tặc nói, liền hưng phấn đùng đùng chạy tới tiểu viện chỗ Hạ Tầm ở. Thật ra cũng không tính sớm, tuy nói mặt trời còn chưa lên cao, nhưng thái dương đã bay lên từ lâu. Huống chi, trên đảo Song Tự cũng có thuyền đánh cá, thuyền đánh cá đi rất sớm, bởi vậy đại bộ phận mọi người trên đảo đã sớm thức dậy.

Thời tiết sáng sủa, cho nên thần sắc con người cũng có vẻ rất tốt. Hứa Hử và Lạc Vũ khí phách hiên ngang đi tới, thật xa đã nhìn thấy Bành Tử Kỳ và Tiểu Địch đang cùng hai tiểu nha đầu Tư Dương và Tư Tầm ở trên bờ biển, hai tiểu nha đầu ngươi đuổi ta chạy, thỉnh thoảng nhặt con ốc biển thủy triều cuốn lên, nhìn xem là một loại gì đó, rồi lại vừa cười vừa nhảy.

Hứa Hử vẫy vẫy tay hướng về phía Bành Tử Kỳ đang ở trên bờ biển xa xa, xem như là mời đến, lại làm một thủ thế mời Lạc chỉ huy, liền sóng vai đi vào sân nhỏ.

“Quốc Công, Quốc Công gia, đã dậy chưa?”.

Vốn cho rằng Dương Húc đã sớm dậy, nhưng trong sân không thấy người, Bành Tử Kỳ đang ở trên bờ biển, Dương Húc tự nhiên là ở trong phòng Tạ Vũ Phi, Hứa Hử liền hô về phía gian phòng Tạ Tạ: “Quốc Công, Hứa Hử và Lạc chỉ huy, còn có vài mấy đầu lĩnh đến thăm Quốc Công, Quốc Công?”.

Trong phòng, Tạ Tạ đêm qua ở trong tình trạng kiệt sức, đến giờ thần trí vẫn không rõ, nàng nắm một cái gối đầu, để lên trên đầu, tiếp tục o o ngủ say. Bên kia, trong phòng Tô Dĩnh cũng đã kiệt lực. Tô Dĩnh được sủng ái đến không còn chút sức lực, dùng sức đẩy Hạ Tầm đang ngủ say: “Mau đứng lên, mau đứng lên, đại đương gia đến đây”.

“A, người này, không thể chờ đợi được sao, sáng sớm đã đến quấy rầy!”.

Hạ Tầm bực tức, chầm chập mặc quần áo. Tối hôm qua quá mức dũng mãnh, thân thể tuy hắn cường tráng, giờ đây cũng có chút cảm giác bủn rủn. Mặc quần áo tử tế nâng giày lên, Hạ Tầm nhấc chân đi về hướng cửa ra vào, bị Tô Dĩnh giữ chặt, gấp giọng nói: “Chàng làm gì?”.

Hạ Tầm khó hiểu nói: “Đi ra ngoài gặp hắn”.

Tô Dĩnh mặt đỏ tới mang tai nói: “Không được, chàng đi ra ngoài như vậy, ta làm sao sống được, chàng... Chàng từ cửa sổ phía sau đi ra ngoài”.

Hạ Tầm không cho là đúng nói: “Sợ gì, nàng chính là nữ nhân của ta, mọi người khắp thiên hạ đều biết, ngươi đã là nữ nhân của ta!”.

“Không nên không nên, nhanh lên, từ cửa sau đi ra ngoài!”.

Tô Dĩnh cực kỳ thẹn thùng, tuy nói giờ đây chuyện nàng và Hạ Tầm người cả đảo đều biết, nhưng ở mặt ngoài là làm ngơ không biết, tầng cửa sổ này mà bị phá ra, nàng là một nữ tặc, để một đại nam nhân từ trong gian phòng của mình đi ra ngoài, vậy thì dấu mặt đi đâu được?

Hạ Tầm thật không hiểu nàng nghĩ thế nào, rơi vào đường cũng, đảnh phải theo nàng, mở cửa sổ phía sau.

Nhảy ra ngoài, Hạ Tầm vừa đi ra ngoài cửa sổ, thì cửa đã đóng lại. Hạ Tầm đứng ở ngoài cửa sổ mà choáng váng, phòng này kiến tạo dựa vào thế núi, đằng sau là một đống đá lớn, dốc đứng mười phần, xem chừng cũng cao đến bốn trượng là ít, mà vách núi trái phải đều gắn liền với nhau, phong kín. Địa phương để hắn đứng chân cũng chỉ đủ rộng cho một người, không nói vách núi này có thể leo lên hay không, cho dù có thể, Hứa Hử đứng ở trong sân cũng có thể nhìn thấy hết.

“Quốc Công...”.

Hứa Hử còn đang gọi, Lạc Vũ dường như hiểu chút gì đó, nhẹ nhàng kéo Hứa Hử một cái, cười khanh khách nói: “Quốc Công và phu nhân xa cách lâu ngày gặp lại, còn trẻ như vậy, không thiếu được một đêm điên cuồng, có lẽ... Hiện tại còn chưa dậy, chúng ta đi ra bờ biển một chút, một lát nữa lại đến”.

“A! Có lý!”.

Hứa Hử vỗ trán một cái nói: “Ai da, có lý, có lý có lý, là ta hồ đồ, đi một chút đi, ta đưa Lạc đại nhân đi bờ biển tán gẫu giải sầu trước”.

Một đám người xoay người đi trở về, vừa mới đi đến cửa sân, Hạ Tầm khó khăn lắm bò lên trên nóc nhà, bởi vì lo lắng bọn họ chờ sốt ruột, liền gọi trước: “Ta ở trong này!”.

Bọn người Hứa Hử nghe tiếng dừng lại, quay đầu nhìn: “Hả? Người đâu?”.

Cửa phòng chính mở, không có ai, cửa phòng hai bên trái phải vẫn đóng chặt, mấy người đang lưỡng lự, Hạ Tầm đột nhiên xông ra từ trên nóc nhà, Lạc Vũ mắt sắc, là người thứ nhất nhìn thấy, vội vàng chắp tay, ngửa đầu chắp tay... Hướng về phía trên nóc nhà: “Mạt tướng Lạc Vũ, bái kiến Phụ Quốc Công”.

Tuy là võ tướng, dù sao cũng là người ở trong quan trường, nhìn tư thế người ta, gặp không sợ hãi, thong dong tự nhiên, đừng nói hắn xuất hiện từ trên nóc nhà, có lẽ cho dù từ dưới nền đất chui ra, hắn cũng có thần khí như vậy. Hứa Hử âm thầm kinh ngạc, trên mặt cũng không dám lộ ra kinh hãi, vội vàng tiến lên bái kiến, chỉ có điều bái người hẳn là cúi đầu, lúc này lại chỉ có thể ngửa đầu.

Mấy đại đầu lĩnh phía sau hắn không hiểu, rồi lại không dám hỏi, liền đi theo Hứa Hử chắp tay về phía trên nóc nhà, Hạ Tầm hơi khó xử liên ho khan hai tiếng, chỉ về phía xa xa nói: “A, bản quốc công... Xem phong cảnh bờ biển này đẹp quá mức, ngắm ở trên cao, có một phen tư vị khác, cho nên... Khụ khụ...”.

Hắn cũng khó có thể tự bào chữa, nhấc áo bào lên, liền tung người nhảy xuống.

Bình thường từ độ cao này nhảy xuống với hắn mà nói thì cũng không khó, nhưng tối hôm qua cày ruộng thật sự là quá sức một chút, thể lực có phần tiêu hao, hai chân vừa chạm đất là cảm thấy mềm oặt, Hạ Tầm lảo đảo một cái, Hứa Hử và Lạc Vũ vội xông về phía trước một bước, một trái một phải đỡ lấy hắn, Hứa Hử gượng cười khen tặng: “Quốc Công... Khinh công thật tốt!”.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm kế thừa ngôi báu, thống trị triệu người, giang sơn đất nước, đều là con dân của ta, không thể cẩu thả làm đất hoang phế. Dân chúng Đông Hải, tuy là vùng thiếu văn minh, vẫn còn biết tôn sùng Trung Quốc. Đã hỏi cung điện trên cao, khẩn cầu để ý. Theo tình cũng đáng nghe theo, ân chuẩn không cần nghi ngờ. Ta đặc biệt ban thưởng cho các ngươi làm vệ quân Song Tự Đại Minh, cố phiên vệ tại Thiên triều. Sau khi nhận phong, bọn ngươi phải tu sửa yêu dân, làm theo việc công quốc gia, dân chúng phụ cận, yên bề gia thất, không gây chuyện. Khâm thử!”.

Trên đảo Song Tự, bốn ngày sau đó, Hạ Tầm và thủ lĩnh quần đạo Song Tự nhiều lần nói chuyện với nhau, không ngừng giải đáp chỗ hoang mang của bọn họ, rốt cuộc cũng tiêu trừ nghi kỵ của bọn họ, dưới trướng Song Tự có hơn mười hòn đảo lớn nhỏ, đều phục tùng, từ nay về sau, những dân chúng trong năm đầu thời Hồng Vũ vứt bỏ không cần quốc thổ, một lần nữa trở về Minh quốc, tất cả mọi người trên đảo một lần nữa treo cờ xí Đại Minh lên.

Tuyên đọc thánh chỉ xong, ngay sau đó chính là công văn chính thức do nội các ký, thánh chỉ chỉ là cho thấy thái độ của hoàng đế, đối với quần đạo Đông Hải, chân chính có hiệu lực pháp luật là các công văn ký giấy chiêu an, đối với Hứa Hử và cường đạo Đông Hải muốn ban thưởng như thế nào, ở trong công văn mới có thể thể hiện. Dưới Hứa Hử, các đại đầu lĩnh người người đều làm quan, dựa vào quyền lực lớn nhỏ, phân biệt phong làm chi huy Thiêm sự, Thiên hộ, Bách hộ, mà Hứa Hử tự nhiên là Vệ chỉ huy.

Thánh chỉ, công văn liên tiếp này, đều cần Hạ Tầm đến tuyên đọc, trên sườn núi gió lớn, hắn lấy đủ khí lực, chẳng những muốn cho cường đạo Song Tự quỳ gối phía dưới nghe chỉ có thể nghe rõ ràng, còn muốn hết sức để cho dân chúng ở chỗ xa hơn nghe được rõ ràng, thật sự là một việc tốn sức. Hạ Tầm không làm qua MC, bình thường cũng không luyện giọng, thánh chỉ, công văn lúc này, đọc từng cái một, về sau thật sự là khàn cả giọng.

Chờ đọc xong hết, Hạ Tầm chỉ cảm thấy hơi trong người mình cũng sắp hết.

“Đọc vài phần chiếu thư, công văn mà thôi, tại sao mệt mỏi thành như vậy? Nhất định là vậy vài ngày không biết kìm chế, hàng đêm tăng ca, xem ra buổi tối hôm nay ta phải nghỉ ngơi một chút, buổi sáng ngày mai dậy sớm luyện công như bình thường!”.

Hạ Tầm sau khi đem một phần ủy dụ cuối cùng đọc xong, ho khan hai tiếng, âm thầm tự đề tỉnh mình.

Các đầu mục hải tặc cầm lấy ủy dụ, cả đám đều cười đến không ngậm miệng được, nếu có thể có một xuất thân quang minh chính đại, ai nguyện ý làm hải tặc đâu. Tuy nói bọn họ là bộ hạ cũ của Trương Sĩ Thành, nhưng thời đại đã cách quá xa, bất kể là Chu Nguyên Chương cũng tốt, Trương Sĩ Thành cũng tốt, đều đã mất. Hôm nay chủ lực của Song Tự ở niên đại Trương Sĩ Thành và Chu Nguyên Chương tranh đấu, đại bộ phận còn chưa sinh ra, đã sinh ra cũng đều là con nít không hiểu chuyện, ai còn nhớ kỹ những chuyện trước kia.

Về phần những lão nhân kia, đã sớm không làm việc chém chém giết giết, giờ đây bọn họ không làm binh lính, bọn họ ở lại trên đảo như trước, sau này chủ yếu làm việc buôn bán hàng hóa.

“Hứa Đô ti!”.

Hai tay bưng lấy ủy dụ và quan bào, thân hình Hứa Hử cúi xuống, nghiêm nghị nói: “Ti chức có mặt!”.

Vệ chỉ huy lĩnh hàm Đô ti, được xưng là Đô ti lại càng nghiêm chỉnh hơn một chút.

Hạ Tầm cười cười, vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Ngươi, cùng hai Chỉ huy Thiêm sự sắp tới phải cùng ta vào kinh thành, chính tứ phẩm, từ đại quan tứ phẩm của triều đình, thượng nhiệm cần phải đi gặp Thiên tử”.

“Vâng!”.

Trong lòng Hứa Hử kích động một hồi, Thiên tử Đại Minh! Đây chính là tồn tại chí cao trước kia hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, mà hiện tại thậm chí mình còn có cơ hội nhìn thấy hắn. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lúc trước Yến vương thế tử hắn đã gặp qua, giờ đây thế tử này nên là hoàng thái tử, không phải mang hình dáng kia, đều là hai bả vai đỉnh đầu, cũng không có cái gì liên quan, lúc ấy nhìn thấy hắn còn không hề có cảm giác, giờ đây muốn nhìn thấy bộ dáng cha hắn, làm sao lại mang bộ dạng này được?

Nói cho cùng, mình quá quan tâm sẽ bị loạn, khi đó cũng không nghĩ là muốn làm việc dưới tay triều đình, nên cũng không cần quan tâm, ngày nay cầm bát com người ta, vậy đã khác. Nghĩ thông suốt đạo lý này, Hứa Hử âm thầm cười, loại cảm giác khẩn trương đã giảm bớt rất nhiều.

Hôm nay tuyên chỉ nhận chức quan, quan viên có tư cách trực tiếp nhận chỉ triều đình đều được nhận quan phục và ủy dụ ngay hiện trường, người nhà bọn họ và bộ hạ thân tín đều theo tới, tuyên chỉ đã xong, người trong nhà đều vây quanh, lạ lẫm nhìn quan phục trong tay bọn họ, sờ sờ quần áo, đụng đụng cái mũ, toàn thứ hiếm lạ, những quan nhân kia tuy kiệt lực làm ra một bộ dáng trang nghiêm, nhưng thực sự không nhịn được mặt mày hớn hở.

Hạ Tầm khoát khoát tay về phía bọn họ, lớn tiếng nói: “Được rồi, tất cả mọi người tản ra, khuya hôm nay, Hứa Đô ti thiết yến cho mọi người, tận tình chè chén, nhớ kỹ, đây là ngày cuối cùng các ngươi làm hải tặc, uống rượu thoải mái, từ ngày mai trở đi, đều là người triều đình, phải làm hết phận sự, giữ gìn đất đai bảo vệ dân!”.

Đám hải tặc ầm ầm hưởng ứng, Hứa Hử nhân tiện nói: “Được rồi, tất cả giải tán đi, giờ Dậu, tất cả trở về, huynh đệ chúng ta có thể có hôm nay, toàn bộ đều là nhờ Quốc Công gia tài bồi, buổi tối hôm nay, đều chuẩn bị đủ tinh thần, kính Quốc Công một ly!”.

Đám hải tặc nghe xong liền đáp ứng một tiếng, lập tức tự tản đi, có người không chờ được, ở ngay hiện trường mặc quần áo quan, đội mũ quan, cầm yêu đao, đứng ở đằng kia tùy ý để người nhà thưởng thức. Đám hải tặc khác trông thấy, cũng học bộ dáng quan nhân của bọn họ, chắp tay thở dài, gọi một tiếng đại nhân.

Bọn họ làm hải tặc đã quen, đứng không đứng đúng, ngồi không ngồi đúng, nhất là chân còn chưa rửa, không đi được giày quan, mặc quan bào không có giày, xem thế nào cũng đều có điểm bộ dáng người vượn đội mũ. Chỉ có điều, người người đều như vậy, thì lại không cho rằng quái lạ, đại ca đừng nói nhị ca.

-o0o-




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch