Ba người Hứa Hử buổi sáng đi đến Binh bộ trước, hành trình đi Binh bộ rất thuận lợi.
Binh Bộ Thượng Thư là Như Thường, Như Thường làm việc kín đáo tinh tế, hắn hiểu rõ hải tặc Song Tự là Phụ Quốc Công Dương Húc chiêu an, hơn nữa mơ hồ biết được, bọn họ và Dương Húc còn có sâu xa khác, cho nên rất chiếu cố bọn họ, trước khi vào triều cố ý nói với Binh bộ Đường Quản, nhắc nhở một phen, cho nên người Binh bộ đối với ba người Hứa Hử rất khách khí, tất cả thủ tục do Như Thường chiếu cố, lo liệu cũng rất thuận lợi.
Ba người đi đến thì không yên, nhưng sự tình lo liệu thuận lợi như vậy, bọn họ cũng rất vui vẻ, từ Binh bộ đi ra, mắt thấy đến trưa, đi đến một nhà tửu lâu dùng chút ít đồ ăn, cơm nước no nê đi ra, lúc này mới tiến đến Ngũ quân đô đốc phủ.
Ba người Hứa Hử nghe được từ Hạ Tầm, quan viên Binh bộ phần lớn là xuất thân văn nhân, cho nên lúc bái phỏng Binh bộ cố ý mang theo vài món đồ Nhật Bản và quạt xếp, vài đồ vật này cũng coi như quỷ báu, lại đính thêm chút phong nhã quang, chỉ cần nói một câu là chiến lợi phẩm đánh lũ khấu, ngay cả đưa hối lộ cũng không dính.
Mà quan nhân Ngũ quân đô đốc phủ đều là quân nhân chính thức, cho nên hắn chuẩn bị mấy thanh đao Nhật Bản làm lễ gặp mặt. Hứa Hử chuẩn bị mấy thanh đao này cũng không tệ, so với ba thanh đao Hạ Tầm thu được cũng không kém bao nhiêu. Đao Nhật Bản so với đao Đại Minh chất lượng tốt hơn nhiều, hắn cố ý chọn lựa ra mấy thanh đao chất lượng tốt nhất.
Ba người mang theo đao, hưng phấn đi vào Ngũ quân đô đốc phủ, thị vệ thủ vệ hỏi rõ ý đồ ba người đến đây, lại xem xét qua quan bằng, lênh bài, liền dẫn ba người đi vào. Thị vệ đưa ba người vào một gian phòng ký tên, vào bên trong, một quan viên đang dùng trà nói: “Trinh Kinh Lịch, vài vị đại nhân này tới báo danh, lĩnh ấn”.
Trinh Kinh Lịch uống trà, lười biếng lên tiếng, đến mí mắt cũng không mở ra: “A! Quan chồ nào vậy?”.
Vị Trinh Kinh Lịch này ba mươi lăm ba mươi sáu năm tuổi, tướng mạo bình thường, dáng người gầy ốm, ngồi bên trong một chiếc ghế bành khổng lồ, giống như một con khỉ ngồi xổm nơi đó. Trinh Kinh Lịch tên là Trinh Tiểu Bố, dùng xem chức quan hắn hơi nhỏ, đến Ngũ quân đô đốc phủ này, mặc ngươi chỉ huy thiên quân vạn mã, nói như thế nào một là một hai là hai, người đến nơi này cũng phải quy củ tử tế, hắn thật sự đúng là không cần phải bắt ngươi trả lời câu nào.
Thị vệ kia đáp: “Là vệ Song Tự Đông Hải vệ Chỉ huy Hứa Hử Hứa đại nhân triều đình vừa mới thiết lập, còn có hai vị đại nhân Phó Chỉ Huy sứ Nhâm Tụ Ưng, Trương Vũ Hiệp”.
“A?”. Trinh Tiểu Bố ngẩng đầu lên, híp hai mắt đánh giá ba người Hứa Hử, Hứa Hử khiêm tốn cười cười: “Trinh Kinh Lịch, ba người chúng ta lần này tới phủ đô đốc là bái kiến thượng quan, lĩnh ấn tín, chúng ta vừa mới làm quan, rất nhiều quy củ cũng còn không hiểu rõ lắm, kính xin Trinh Kinh Lịch chỉ giáo nhiều hơn”.
“Ha ha...”.
Trinh Tiểu Bố giật cuống họng ra, cười hai tiếng, kỳ quái nói: “Đại nhân quá khách khí, chỉ giáo thì không dám. Lại nói tiếp, hạ quan làm ngũ đương trung, cũng đã dốc sức chịu khổ làm hơn mười năm, lại được tổ tiên ban cho, mới có thể tích lũy đến kinh nghiệm này, cái đó sao so được với đại nhân ngươi, làm hải tặc, làm vài chuyện khi nam phách nữ, vào nhà cướp của, rất thống khoái, quá thống khoái, cúi đầu xưng thần về phía triều đình, hắc! Một vệ chỉ huy tứ phẩm liền tới tay, làm cho người hâm mộ quá”.
Nhâm Tụ Ưng làm đầu lĩnh hải tặc, xưng bá nhất phương, dám làm dám chịu, bao lâu nay chưa từng bị người khác chế diễu như vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Bên kia Trương Vũ Hiệp đã hành động phái, bả vai lay nhẹ, đã trôi qua chồ xung yếu, hai tay Hứa Hử cản lại, lập tức chế trụ bọn họ.
Trinh Tiểu Bố tấm tắc hai tiếng, cười tủm tỉm nói: “Làm sao, còn muốn động thủ? Chồ này là địa phương gì, các ngươi có thể giương oai sao?”.
Hứa Hử trầm giọng nói: “Trinh Kinh Lịch, chúng ta nhận chức quan triều đình, ăn là bổng lộc triều đình. Nha môn Ngũ quân đô đốc phủ tuy lớn, thực sự không nên khinh người quá đáng. Bản quan vừa mới đi qua Binh bộ, Binh bộ Đường Quan Điển đại nhân, thực sự chưa từng nhục nhã Bản quan như thế, ngươi chỉ là một bát phẩm Kinh Lịch, sao dám vũ nhục thượng quan như thế?”.
Trinh Tiểu Bố nghe xong cười lanh nói: “Mặc ngươi đánh đến nơi nào, quan to ở chồ này, ta còn chưa thấy có người sĩ diện ở trước mặt ta, quan? Quan ta thấy nhiều lắm, quan nhân thắp hương bái Phật tiến sai cửa miếu lại mới là lần đầu tiên!”.
Trinh Tiểu Bố nói, liền nghiêng thân đi, khoát tay nói: “Các ngươi chắc còn nhiều việc cần phải làm lắm, các ngươi đi về trước đi”.
Hứa Hử nhẫn nhịn cho nói: “Trinh Kinh Lịch, chúng ta bao lâu mới có thể nhận...”.
Trinh Tiểu Bố vuốt cằm một hồi, nhìn trời nhổ một bải nước bọt toàn lá trà, nhìn cũng không nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: “Các ngươi đợi đi, mồi ngày đến điểm mũ, chắc sẽ có vận khí gặp đại nhân rảnh rồi, tất nhiên sẽ thấy các ngươi” Nói hất tay áo lên, ung dung nói: “Mặc quan bào vào chính là quan sao? Hù, là chó, không bao giờ không ăn ***!”.
Những lời này nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để ba người nghe rõ, tuy hắn không phải hướng về phía ba người Hứa Hử nói, nhưng rõ ràng là đang nhục mạ bọn họ. Trương Vũ Hiệp và Nhâm Tụ Ưng giận tím mặt, chỉ trong một giây, một cơn gió lốc liền nhào tới, lúc này Hứa Hử không ngăn cản, hắn đứng ở đằng kia, sừng sững như núi.
Hứa hẹn với Hạ Tầm, Hứa Hử nhớ rõ, nhưng đây không phải là tạo phản, mà là dẹp người!
Nếu làm quan phải chịu nhục như vậy, hắn thà không làm quan!
Trương Vũ Hiệp vừa nhấc chân, một tấm án thư trầm trọng liền bị hắn đá bay lên giữa không trung, giấy bút nghiên mực, chất đống công văn trên bàn đều bay đi, Trịnh Kinh Lịch ngồi ở trên mặt ghế vốn rất trầm ổn, nhìn thấy uy thế này thì giật mình, cũng không nhịn được, ôi một tiếng, suýt nữa ngã chổng vó xuống đất.
Nhưng hắn không rớt xuống đất, bởi vì Nhậm Tụ Ưng đã đến, Nhâm Tụ Ưng nắm chặt cổ hắn áo, Trinh Tiểu Bố thấp bé thon gầy, lần này cả người đều bị Nhâm Tụ Ưng nhấc lên, mấy chiếc quạt phiến gắn liền vào mặt hắn: “Đồ chó, lão tử lớn như vậy, chưa bao giờ bị người sỉ nhục như thế này, ngươi là một Kinh Lịch bát phẩm nho nhỏ, rất giỏi sao, lão tử theo tướng quân tứ phẩm, đứng ở chồ này để ngươi sỉ nhục”.
Vài miếng quạt phiến rơi xuống dưới, mặt khỉ của Trinh Tiểu Bố thật so với mông con khỉ còn đỏ hơn nhiều. Miệng hắn toàn là máu, kêu to oa oa, thị vệ cửa ra vào kia xem xét có đại sự xảy ra, các võ quan địa phương đến Ngũ quân đô đốc phủ bị khinh bỉ còn phải nén giận, cho tới bây giờ còn chưa gặp có ai dám vung tay, người thị vệ này vội đi ra ngoài hô người, một lát sau, một đám thị vệ chen chúc tiến vào, nguyên một đám cầm thường cầm khiên, rất hùng hổ.
Nhâm Tụ Ưng xem xét, nhét Trinh Tiểu Bố vào một bên, chuẩn bị lấy đao Nhật Bản tặng lễ ra, ba huynh đệ mồi người một cái, đứng thẳng hiện lên hình chữ phẩm, bọn họ tuy không dám chính thức động thủ, nhưng loại cục diện này, những thị vệ kia cũng chưa từng thấy qua, không biết nên ứng đối như thế nào, hai bên liền giằng co ở trong.
Đô Đốc xí sự Tạ Quang Thắng ngủ một giấc, vừa mới đứng lên, một ly trà mới uống hai ngụm, Trinh Tiểu Bố miệng đầy máu chạy vào, vừa vào cửa đã khóc lóc hô: “Xí sự đại nhân, có người đến gây chuyện ngoài kia”.
Tạ Quang Thắng nhìn bộ dáng hắn, không khỏi cười ha hả: “Ha ha, Tiểu Bố, đây là đắc tội với ai, để người đánh thành bộ dáng như vậy?”.
Vị Tạ Xí sự này dáng người thon dài, mày rậm dài, một đôi mắt phượng, mũi như cong như chim ưng, ba túm râu dài, ngày thường là nghi biểu đường đường, mặc dù đã trên dưới bốn mươi, nhưng lại được xưng tụng là mỹ nam tử. Nhưng đừng xem hắn rất có tướng nho gia, nhận biết chữ lại ít đến đáng thương.
Triều đình tuyển quan, thật là coi trọng tướng mạo, lúc trước Binh bộ Võ Tuyển ti tuyển quan, khi đó hắn tích chiến công, đã là một vị Thiên hộ, Võ Tuyển Lang trung thấy hắn tướng mạo tốt, cực kỳ hài lòng, nhưng còn muốn khảo sát thoáng tài văn của hắn, đối với một võ tướng mà nói, cái gọi là văn học, không khác giun dế, lang trung viết xuống trên giấy hai chữ “Châm chích” bắt hắn đi nhận thức, Tạ Quang Thắng thấy, há miệng nhân tiện nói: “Thiết đa”! Võ Tuyển Lang trung cười to, vốn muốn không cần, cuối cùng cảm thấy tướng mạo người này tốt, cuối cùng là đồng ý bổ nhiệm hắn là vệ chỉ huy.
Từ Thiên hộ tới vệ chỉ huy, đây chính là một chồ mấu chốt, Tạ Quang Thắng từ đó mới có thể từng bước thăng chức, tư lịch cho đến hôm nay, trở thành Đô Đốc Xí sự, quan to tam phẩm.
Trinh Tiểu Bố khóc ròng nói: “Đại nhân, có người làm phản. Hôm nay nguyên hải tặc Song Tự được triều đình chiểu an đến phủ đô đốc ta lĩnh ấn tín và dây đeo triện, ti chức nhìn bọn hắn hình thái thô lồ, không biết lễ nghi, liền có chút không ưa thích lắm. Lại nghe nói bọn họ đi Binh bộ trước, về sau là Ngũ quân đô đốc phủ, đây rõ ràng là không để chúng ta vào trong mắt, bởi vậy liền trào phúng bọn họ vài câu. Cũng là do miệng ti chức thiếu nợ, ai hiểu được những hải tặc này trong mắt không có ai, quen ngang ngược kiêu ngạo, đi đến, đá tung bàn xử án của ti chức, lại tát miệng ti chức vài cái, bộ dáng như vậy. Đại nhân, ti chức so với bọn họ, chỉ là một quan nhân nhỏ, đánh cho đến mức này cũng không sao, nhưng chuyện này này lan truyền ra ngoài, mặt mũi Ngũ quân đô đốc phủ chúng ta còn là cái gì?”.
Tạ Quang Thắng vừa nghe, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Nhắc tới Ngũ quân đô đốc phủ, là quan hệ chỉ mật thiết cùng với vệ chồ các nơi, trên thực tế là ở phía trên Binh bộ. Phàm là quan võ tập quan, lưu quan, thổ quan tập thế, ưu dưỡng, ưu cấp các hạng, đều phải qua Ngũ quân đô đốc phủ, sau khi Ngũ quân đô đốc phủ chuyển giao Binh bộ, Binh bộ phê chuẩn, cụ thể phân đi đâu, bổ nhiệm, còn phải thông qua Ngũ quân đô đốc phủ. Cái khác như võ quan cáo sắc, thao luyện thủy bộ bộ kỵ, quân ngũ được đưa lương thảo hoặc thay thế bổ sung, lương bổng, truân phí và loại khí giới khó khăn, tàu xe, tình hình quân tình, soạn thảo văn sách, làm tất cả mọi việc, cũng là do Ngũ quân đô đốc phủ ra mặt, cùng với nha môn tương quan với nó kết hợp giải quyết.
Nói cách khác, ở ngoài sáng, Binh bộ chỉ có quyền điều binh, Ngũ quân đô đốc phủ mới nắm toàn bộ cơ cấu đầu mối trong ngoài quân sự. Ngũ quân đô đốc phủ biến thành kẻ phụ họa cho Binh bộ, khắp nơi bị Binh bộ quản chế, đó là việc hậu kỳ trong Minh triều. Cho nên, Hứa Hử đưa tiền bảo hộ, hẳn là nên bái Ngũ quân đô đốc phủ trước, sau đó mới đi Binh bộ. Đáng tiếc, mấy vị này hoàn toàn không biết, mà chính Hạ Tầm đại quan nhân cũng không phải là làm từng bước từng bước một để thăng lên, tầm nhận thức đối với những thứ này cũng không hiểu rõ lắm, lúc chỉ điểm bọn họ thì nói ra hai nha môn này, cũng không có trình tự trước sau.
Trinh Tiểu Bố bị người đánh, Tạ Quang Thắng không để ý, nhưng Trinh Tiểu Bố bị đánh liên lụy đến thanh danh Ngũ quân đô đốc phủ, Tạ Quang Thắng sẽ không có thể chịu, nhất là nghe nói bọn họ đi đến Binh bộ trước, sau mới là Ngũ quân đô đốc phủ, căn bản không để Ngũ quân đô đốc phủ vào mắt, Tạ Quang Thắng càng tức giận hơn.
Người thô kệch này nhảy bật lên, vỗ bả vai Trinh Tiểu Bố nói: “Tiểu Bố, chuyện này ngươi làm đúng, lão tử đi nhìn xem, bọn họ dám hoành hành, hoành hành qua cả lão tử!”.
Trong quan nhân Ngũ quân đô đốc phủ, khí quan liêu nồng hậu, còn hơn cả lục bộ. Bởi vì quan viên Ngũ quân đô đốc phủ luôn luôn là do huân thích đảm nhiệm, tầng thứ tối cao là đại đô đốc, quan viên có thể đảm đương một bậc này là một loại công hầu như Từ Tăng Thọ, Lý Cảnh Long, quan viên kém nhất cũng phần lớn cũng là huân thích, một số nhỏ là theo tư lịch từng bước một đi lên.
Những võ quan trung tầng này so với các đại đô đốc còn khó chơi hơn, bởi vì chằng những đại bộ phận bọn họ cũng xuất thân huân thích, hơn nữa tính lưu động không bì kịp triều thần, trên cơ bản vào phủ đô đốc, sẽ ở nơi này cả cuộc đời, bởi vậy tác phong quan liêu ở đây so với lục bộ nghiêm trọng hơn nhiều. Cho nên chồ này có không khí phân biệt đối xử và tính bài ngoại nghiêm trọng hơn nhiều so với các nha môn khác. Bọn người Hứa Hử đã mạo phạm Ngũ quân đô đốc phủ, Tạ Quang Thắng sẽ không chịu coi như không quan trọng.
Sau khi Chu Lệ trở thành hoàng đế, thì đại đô đốc Từ Tăng Thọ đã chết, Lý Cảnh Long biên soạn Thái Tổ Thật Lục, hiện giữ đại đô đốc là mấy vị Quốc Công Chu Năng, Khâu Phúc. Mấy vị Quốc Công này hết sức quen thuộc với Hạ Tầm, nếu như bọn họ ở đây, hiểu rõ quần đạo đảo Song Tự đã từng cứu trợ thế tử, sự tình có thể sẽ không náo loạn như vậy.
Nhưng bọn họ hiện tại không có ở phủ đô đốc. Sau khi nhận chức ở ngũ quân phủ đô đốc, đã bị Chu Lệ phái đi các nơi chỉnh đốn binh mã, hợp nhất quân đội cựu triều Kiến Văn, phủ đô đốc hoạt động bình thường vẫn là do Ngũ quân đô đốc phủ phụ trách. Bọn đối với lợi ích của Ngũ đô đốc quân bảo vệ quá mức nghiêm mật, sao có thể dung túng người mạo phạm.
Tạ Quang Thắng nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, trên mặt Trinh Tiểu Bố có hai má sưng húp, chợt lóe lên sự vui vẻ quỷ dị, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Tạ Quang Thắng là Đô Đốc Xí sự Ngũ quân đô đốc phủ, chằng những là người chủ sự, hơn nữa chức vị so với bọn Hứa Hử còn cao hơn, hắn khẽ động, bọn người Hứa Hử liền không dám vọng động. Cùng người khác đánh nhau nháo sự, nói như thế nào cũng thế, động võ với Đô Đốc Xí sự, không khác gì tạo phản, Hứa Hử mặc dù không hiểu rõ việc trên lắm quan trường lắm, nhưng đạo lý đơn giản này vẫn rất rõ ràng.
Ba người vừa hạ vũ khí xuống, liền bị Tạ Quang Thắng hạ lênh trói, kéo tới cửa nha môn buộc vào cọc buộc ngựa, dùng tội xông tới bộ đường, mồi người khiển trách ba mươi roi, tiết mục như vậy ở tất cả cửa nha môn còn rất ít trông thấy, cho nên người vây quanh xem náo nhiệt ở chồ này rất nhiều. Lúc Hạ Tầm chạy tới, chính là nhìn thấy cảnh tượng bọn Hứa Hử họ vừa mới thụ hình xong.
Hạ Tầm hỏi rõ sự tình trải qua, sắc mặt lập tức ngưng trọng. Hắn không ngờ ba người Hứa Hử chỉ là đến Ngũ quân đô đốc phủ báo danh, nhận ấn, một việc nhỏ như vậy, lại có thể dẫn đến sự cố lớn như vậy. Từ loại góc độ nào đó mà nói, đảo Song Tự đã đóng dấu Phụ Quốc Công hắn, chuyện đánh roi trên người bọn Hứa Hử, nhưng lại vả vào mặt Hạ Tầm hắn, nếu hắn ngồi yên không để ý tới, vậy sau này không cần để ý nữa.
Nhưng nếu hắn muốn xen vào, giờ đây đương gia phủ đô đốc đều không ở chồ này, hắn tìm tới cửa, có thể can thiệp với ai? Sau khi Khâu Phúc và Chu Năng trở về, làm sao không có một loại cảm giác bị người lấn sân vẽ trên mặt mình? Giao tình giữa hắn và Khâu Phúc, Chu Năng, chằng lẻ còn có thể thân cận hơn so với người trong cửa nha môn bọn hắn? Bọn họ vừa mới chấp chưởng Ngũ quân đô đốc phủ, cũng cần dựng nên uy tín.
Ván này, không có lựa chọn lưỡng toàn. Hơn nữa không có khả năng cho hắn thời gian, chờ Khâu Phúc, Chu Năng trở về, sẽ giải quyết cùng bọn họ. Hoặc là, lựa chọn giao tình với hai Quốc Công, buông tha cho ba hải tặc, nhưng như vậy, thanh danh trên quan trường của hắn tất nhiên sẽ hao tổn nhiều, không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục nguyên khí; Hoặc là, bảo vệ ba người Hứa Hử, để cho ba hải tặc không có rễ không căn cơ này lấy về mặt mũi, đạt được thuần phục của bọn họ, bỗng chốc lại đắc tội với hai nhân vật quan trọng.