Mặc dù Hạ Tầm tận lực che giấu, vẫn lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trịnh Hòa mỉm cười, nói: “Phụ Quốc Công đối với một nhà Hoàng Thượng, là mấy lần cứu mạng, nương nương một mực ghi nhớ trong lòng. Chỉ là hôm nay không thể so với lúc trước, nếu nương nương thiết yến, chuyên vì đáp tạ Quốc Công, sợ sẽ gây nghị luận không tốt trên triều. Hôm nay, đại điện hạ ngẫu nhiên nói với nương nương, Định Quốc Công muốn mở tiệc chiêu đãi Phụ Quốc Công, ta được nương nương phân công, mượn rượu Định Quốc Công, đáp tạ phụ Quốc Công”.
“Không dám, không dám, đây đều là việc thần tử phải làm, nương nương quá ưu ái”.
Miệng Hạ Tầm đầy vẻ đáp tạ, trong lòng dĩ nhiên rõ ràng, Hoàng hậu nương nương ý nghiêng về phía Đại hoàng tử, hôm nay phái Trịnh Hòa, không phải vì đáp tạ ân cứu mạng gì, hiển nhiên là muốn lôi kéo mình, hiệu lực cho Đại hoàng tử. Cho dù không phải vì lý do này, cũng là nhắc nhở mình không được can dự vào, để nhị hoàng tử sử dụng.
Mọi người đều ngồi xuống, mặc dù nói hôm nay là gia yến, không cần phân tôn ti cao thấp, nhưng ai có thể chiếm ghế đầu tiên trước mặt Chu Cao Sí. Trải qua mấy lần nhường nhịn, liền để cho Chu Cao Sí ngồi trên cùng, Hạ Tầm và Từ Cảnh Xương một trái một phải, theo thứ tự xuống dưới, chính là Nội các thủ phụ Giải Tấn và các quan viên, Trịnh Hòa tất nhiên là phải ngồi ở vị trí cuối, đừng xem hắn có thanh danh hiển hách, ở trước mặt một số triều thần, phẩm trật của hắn hôm nay hiển nhiên là thấp nhất.
Chu Cao Sí rất thân thiết với Hạ Tầm, xác thực không phải là giả, nhưng ngôn ngữ trong lúc đó, vẫn để lộ ra ý tứ mời chào, chỉ là nói hơi mờ mịt, ví dụ như “Quốc Công đang lúc tráng niên, tương lai còn rất nhiều việc, nên lập nhiều công huân cho triều đình” Một loại lời nói, trong lời nói mơ hồ lộ ra ý tứ mời chào, một khi mình làm Thái tử, sẽ đem danh lợi mua chuộc lòng người, nhưng lời nói khéo đưa đẩy mười phần, cho dù lan truyền ra ngoài, cũng là hoàng tử khen ngợi và biểu dương đối với trọng thần, cánh tay đắc lực trong triều, người khác không tìm ra cái gì sai.
Hạ Tầm vốn có chút khẩn trương không khỏi trầm tĩnh lại, Chu Cao Sí hàm súc như vậy, không có đưa vấn đề trần trụi đặt lên trên mặt bàn, hắn sẽ không bị buộc tỏ thái độ tại chỗ, từ đó cũng có thể dùng chút ngôn ngữ ngoại giao khéo đưa đẩy để ứng đối. Nhưng Trịnh Hòa xuất hiện, vẫn cho hắn rung động tương đối lớn.
Dùng bản tính tính tình Từ Hoàng hậu, đối với trưởng tử cá tính chuyện trầm ổn, đôn hậu thành thật này hiển nhiên thiên vị hơn một ít, hơn nữa Tĩnh Nan bốn năm, mẫu tử ở Bắc Bình đồng cam cộng khổ, bởi đó càng sủng ái Chu Cao Sí hơn, thật sự rất bình thường. Nhưng Hoàng hậu phái Trịnh Hòa tới, rõ ràng chính là đại biểu tâm nàng ý, hiển nhiên, nàng không chỉ thiên vị trưởng tử trên mặt cảm tình, hơn nữa còn tốn công lao, trên lập trường tranh giành ngôi vị thái tử, nàng đã xác định đứng ở bên đứa con lớn nhất.
Hạ Tầm rất rõ ràng vị trí Từ Hoàng hậu ở trong lòng Chu Lệ, Từ Hoàng hậu thời Vĩnh Lạc hoàng đế, giống như Mã Hoàng hậu trong thời Hồng Vũ Hoàng đế, lực ảnh hưởng là mười phần to lớn, tuy chỉ ở trong hậu cung không được can dự việc nước, Từ Hoàng hậu đưa ra lập trường của mình cho hoàng đế thấy, Chu Lệ cũng không có khả năng không lo lắng ý kiến Hoàng hậu.
Đạo Diễn đâu? Ngoại trừ Từ Hoàng hậu, vị cao tăng phật môn vừa là thầy vừa là bạn cũng là một người ảnh hưởng lớn nhất đối với hoàng đế, nếu hắn cũng đứng ở bên Chu Cao Sí... Xét thấy điều này, Hạ Tầm cũng không thể xác định được ai là người chiến thắng, thái độ cũng hơi hàm hồ.
Rượu qua ba tuần, Từ Cảnh Xương liền sai vũ kỹ ca múa trong nhà ra trợ hứng rượu, nhìn một đoàn ca múa, Hạ Tầm hơi mót, liền xin lỗi một tiếng về phía Chu Cao Sí, đứng dậy được người dẫn đi nhà xí. Hạ Tầm vừa mới đi, Từ Cảnh Xương liền tiến đến bên tai Chu Cao Sí, nói nhỏ nói: “Biểu huynh, Phụ Quốc Công thái độ ám muội, thủy chung không chịu nói rõ ủng hộ hay không, cái này...”.
Chu Cao Sí mỉm cười, nhỏ giọng đáp: “Cảnh Xương, không nên gấp gáp, Phụ Quốc Công dĩ nhiên là thân phận cao quý, hôm nay ta chỉ là một hoàng tử, phong không thể phong, thưởng không thể thưởng cho hắn, hắn có thể có thái độ như thế, đã là đáng quý. Không thể bức bách quá mau, nếu bữa tiệc rượu hôm nay, có thể làm lòng hắn hơi sinh do dự, sẽ không đi về phía Nhị đệ, vậy là đủ rồi!”.
Từ Cảnh Xương thấy thần sắc Chu Cao Sí thong dong, chắc cũng không vội, đành phải bất đắc dĩ ngậm mồm.
Trên chính trị, tuy có kinh nghiệm ma luyện, nhưng có một số việc, cũng cần chú ý thiên phú, Chu Cao Sí chính là người rất có thiên phú chính trị. Hắn biết mình không được phụ thân yêu mến lắm, nếu quá mức lôi kéo triều thần, làm phụ thân phật ý, biến thành chuyên quyền. Hắn là hoàng trưởng tử, chiếm ưu thế trời ban, lại có mẫu thân sủng ái, chỉ cần không có thiếu sót lớn, phụ thân sẽ không thể làm gì hắn.
Cho nên, hắn muốn hết sức tranh thủ, là khiến cho triều thần giữ gìn trung lập, việc này cũng dễ dàng được triều thần tiếp nhận, có thể làm ra ít tác dụng, phụ thân đang độ tuổi xuân, còn nhiều thời gian, cần gì buộc quần thần bày tỏ lập trường.
Công tâm mà nói, Chu Cao Sí xác thực là tính tình trầm ổn, bản tính đôn hậu, nhưng thành thật không có nghĩa là không có dục vọng, không có tính tình, không có tâm kế. Hắn một mực cẩn thận, hiếu kính cha mẹ, quan tâm huynh đệ, nhưng phụ thân lại cứ thích Nhị đệ, thái độ ác liệt đối với hắn. Mặc kệ hắn cố gắng cỡ nào, công lao cỡ nào, luôn luôn không làm phụ thân vui, hắn làm sao không có oán khí.
Hắn là thế tử, Thái tử vốn nên chính là hắn, hôm nay phụ hoàng chậm chạp không lập Thái tử, khiến cho các thần tử nghị luận, rất nhiều người đều trông chừng đứng về phía Nhị đệ, đem hắn đặt vào một hoàn cảnh khó xử, để người chê, để người cười nhạo, hắn làm sao không phẫn nộ. Nhưng hắn tinh tường, ưu thế của mình là ở chỗ hoàng trưởng tử, hôm nay yếu thế, hoàn cảnh của mình xấu là do không có phụ hoàng thiên vị.
Bởi vậy, hắn không thể như Nhị đệ không kiêng nể gì cả, càng không thể như Nhị đệ, dùng thủ đoạn trần trụi lung lạc quần thần, việc Chu Cao Hú có thể làm được, huynh trưởng hắn lại làm không được. Hắn chỉ có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh, không tức không giận, khiến cho cán cân dịch chuyển, đảo hướng một chút về phía mình.
Nhưng, Từ Cảnh Xương nhiệt tình như vậy, Chu Cao Sí vẫn rất cảm động, hắn ở trong vố thần không có bao nhiêu ảnh hưởng, Trương Phụ miễn cưỡng xem như một người, Từ Cảnh Xương xem như một người, nhưng hai người này đều là thừa hưởng chức vụ, trước mắt ở trong quân còn không có lực ảnh hưởng, đây cũng là nguyên nhân hắn công khai lộ mặt lần thứ nhất, liền kiệt lực tạo áp lực về phía Hạ Tầm.
Hạ Tầm nhìn như phương diện nào cũng đều dính vào, phương diện nào cũng đều không sâu, nhưng hắn giờ đây đã có Song Tự vệ, coi đây là lô cốt đầu cầu, bước đầu tiên bắt đầu giao thiệp với quân giới. Hắn còn trẻ, ai biết năm năm sau mười năm sau, hắn sẽ đi được bao xa? Những lão tướng mang binh kia và Nhị đệ có tình đồng chí, tranh thủ không được, giờ đây hắn chỉ có thể ra tay về phía Hạ Tầm, sợ uy nghiêm phụ thân, thủ đoạn còn phải ôn hòa.
Hắn cũng không dễ dàng đâu.
Hắn vỗ vỗ bả vai Từ Cảnh Xương, cúi người qua, mỉm cười nói: “Có một số việc, một chút thì có thể, hăng quá hóa dở!”.
“A! Quốc Công!”.
Hạ Tầm trở về, đúng lúc bắt gặp tiểu quận chúa Mính Nhi.
Quả nhiên là tình cờ tốt, Từ Cảnh Xương mời khách ở trung đình, các nữ quyến ở hậu trạch, trước mắt đèn mới rực rỡ lên, tiểu quận chúa lại xuất hiện ở chỗ này.
Hạ Tầm lại sợ gặp Mính Nhi, lần trước sau khi vừa hôn nàng ở trên cầu, thường thường không kìm lòng được liền nhớ tới nàng, theo lý thuyết, hắn không phải người giỏi trong tình trường, việc mây mưa cũng chưa trải qua ít, không có lý nào lại bởi vì một tiểu nha đầu trẻ trung như vậy mà vẫn nhớ mãi không quên, nhưng tiểu nha đầu này hàng ngày vẫn chui vào trong đầu hắn.
Nhưng, ý nghĩ kỳ quái này, lại bị buổi nói chuyện của Chu Lệ đánh tan. Đúng vậy, tiểu quận chúa có lẽ là thật sự hắn, nhưng với thân phận quận chúa, há có thể để nữ nhân khác chia xẻ tôn vinh và danh phận thê tử với nàng. Hạ Tầm lạnh tâm, vốn cũng không để nó nảy sinh một chút ảo tưởng, cũng đã tan vỡ hoàn toàn, lại vì Mính Nhi yêu cầu ngang ngược như vậy mà lòng càng thêm không vui.
Trông thấy Mính Nhi xuất hiện, Hạ Tầm đầu tiên là khẽ giật mình, sắc mặt lạnh xuống, hắn chắp chắp tay, cứng ngắc nói: “Quận chúa!”.
Mính Nhi rất vui vẻ, tâm nguyện sẽ được đền bù, được cùng người trong lòng ở chung một chỗ, loại vui mừng toát lên trên thể xác và tinh thần nàng, đến nỗi nàng gần đây rất mơ màng, vậy mà xem nhẹ sự lạnh lùng trên mặt Hạ Tầm. Nàng vui mừng nghênh tiếp nói: “A, biết hôm nay Cảnh Xương mời người uống rượu, nhưng không biết ngươi cũng tới!”. Nói xong liền phất phất tay về phía nô bộc, gia phó vội vàng biết điều rời đi.
Hạ Tầm cười nhẹ một tiếng nói: “Quận chúa còn có việc sao, nếu không có việc gì, Dương mỗ trở về trên tiệc đây”.
Mính Nhi ngẩn ngơ, rốt cuộc phát giác có điều không ổn, nàng xem xem sắc mặt Hạ Tầm, cẩn cẩn thận thận hỏi: “Ngươi tức giận hả?”.
Hạ Tầm lạnh lùng thốt: “Ta không thể tức giận sao?”.
Trong mắt Mính Nhi mang theo một chút hoang mang: “Ai chọc giận ngươi vậy?”.
Hạ Tầm nói: “Quận chúa đã biết rõ còn cố hỏi làm gì!”.
“Hả?”.
Mính Nhi nhíu lông mi thanh tú, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn nói, là do ta?”.
Hạ Tầm lạnh giọng nói: “Nhận được quận chúa ưu ái, Dương Húc cũng không phải là người ý chí sắt đá, sao có thể không hề xem xét? Nhưng làm gì được, gặp nhau muộn, Dương mỗ dĩ nhiên đã có thể thất. Hơn nữa, Dương mỗ không muốn làm người lang tâm cẩu phế chi, giáng chức thê làm thiếp, chỉ vì cưới vợ quận chúa. Quận chúa thân phận cao quý, Dương Húc xấu hổ, là không trèo cao nổi!”.
Mính Nhi hơi không dám tin tưởng mình lỗ tai, rụt rè hỏi: “Ngươi, ngươi đang nói gì vậy?”.
Hạ Tầm phẩy tay áo một cái, liền cất bước đi, ống tay áo mang theo một cơn gió nhẹ cuốn tới trên người Mính Nhi, lại giống một thanh chùy năng ngàn cân, bỗng chốc tử đánh nát tâm can nàng. Mính Nhi môi trắng bệch, đột nhiên quát: “Dương Húc, ngươi đứng lại đó cho ta!”.
Hạ Tầm đứng lại, cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi: “Quận chúa còn có gì phân phó?”.
Mính Nhi từng bước đi qua, đi đến trước mặt hắn, mặt đối mặt nhìn hắn, hai con ngươi lập lòe lệ quang: “Ngươi, nói ta tự cho mình cao quý? Ngươi, nói ta bức ngươi giáng chức thê làm thiếp?”.
Thân thể nàng lạnh run lên, nước mắt như trân châu cuồn cuộn rơi dọc theo gò má: “Dương Húc, trong mắt ngươi, Từ Diệu cẩm ta tệ đến như vậy sao? Được, đây là ta tự làm tự chịu, ai kêu ta thiếu tự trọng! Ta.
Không nên làm vậy!”.
Nước mắt óng ánh rơi xuống trước ngực, giống như một cây kim đâm vào lòng Hạ Tầm, trong rung động và sợ hãi, nhớ lại từ lúc quen biết Mính Nhi đến nay, bản tính nàng, cách nàng làm người. Hạ Tầm đột nhiên ý thức được, có khả năng mình đã phạm vào một chuyện sai lầm: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ... Không phải ngươi nói ra với Hoàng thượng?”.
Mính Nhi ngửa cổ lên, cố chấp nói: “Ai nói không phải? Chính là ta nói!”.
Hạ Tầm cười khổ nói: “Quận chúa, cô đừng trách móc. Lúc ấy, lúc ấy ta vừa nghe, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhất thời hồ đồ, cũng không nghĩ nhiều”.
Mính Nhi ngắt lời nói: “Cho nên, Từ Diệu cẩm ta ở trong lòng ngươi, biến thành nữ tử xấu xa không chịu nổi như vậy, thật không? Không sai, ta tự cho mình cao quý! Cao quý này, không phải gia thế cha mẹ cho! Không phải địa vị Trung Sơn vương phủ! Cao quý này, là một nữ hài nhi được dạy dỗ! Từ Diệu cẩm tuy bướng bỉnh, thực sự vẫn còn được dạy môn quy! Từ năm tuổi, ta đã có hai mẹ giáo dưỡng, mỗi ngày dạy bảo ta, một nữ hài nhi cần làm gì, cái gì không thể làm! Mười hai tuổi, ta mỗi ngày vào cung tiếp nhận nữ quan dạy bảo, học tập cử chỉ, hiểu biết pháp luật!”.
Nàng càng nói càng thương tâm, lệ tuôn cuồn cuộn, nghẹn ngào nói: “Cao quý này, là một nữ hài nhi gia kiêu ngạo và rụt rè, danh phận và trong sạch! Nhưng vì ngươi, tất cả những thứ này ta đều không để ý, ta bỏ đi tôn nghiêm và kiêu ngạo của một nữ hài nhi, hèn hạ như bụi cát, chỉ vì để ngươi niềm vui, đổi lấy chính là hèn hạ như vậy? Dương Húc, ngươi tốt! Ngươi rất tốt!”.
Nàng giơ lên bàn tay, tát bốp một cái, in trên mặt Hạ Tầm, Hạ Tầm bị đánh đến ngây người.
“Ta hận ngươi, ta hận ngươi cả đời!”. Nước mắt Mính Nhi chứa đựng lời nói, quay người chạy vội đi.
Hạ Tầm ngơ ngác đứng ở đàng kia, một chút cảm giác say đều bị đánh tỉnh. Nhìn Mính Nhi đang vung lệ mà đi, đến dũng khí đuổi theo hắn cũng không có.
Trong cung Không Ninh, Từ Hoàng hậu đang lau nước mắt muội muội, nhìn mà đau lòng! . Nàng cũng chỉ vì ý định có lòng tốt lo nghĩ cho chung thân muội muội, ai biết... Sẽ để việc này biến thành kết cục như vậy? Buổi tối hôm qua, đã bị trượng phu dạy bảo một trận, sáng sớm hôm nay, muội muội lại mang bộ mặt này đến đây.
Từ Hoàng hậu dỗ muội muội nói: “Mính Nhi, muội đừng khóc. Là tỷ tỷ sai rồi, tỷ tỷ vốn định cho muội gả đi có được phong cảnh tượng quang, đỡ để người khác nói ra nói vào, đều là tỷ tỷ không tốt, nhất thời váng đầu...”.
“Không quan hệ đến tỷ tỷ! Ta biết tỷ tỷ là vì muội!”.
Mính Nhi lại ngượng ngùng nói: “Ta hận tên khốn kiếp kia! Hắn tự cho mình là đúng! Bởi vì hắn không phải! Hắn tự cao tự đại! Hắn không có lương tâm!”.
Nghe muội muội nói lời có chút tính tình trẻ con, Từ Hoàng hậu không nhịn được, muốn cười một tiếng, nhưng nàng không dám cười, tiểu muội này ngoài mềm trong cứng, nếu cười ra tiếng, hậu quả sẽ không chịu nổi. Từ Hoàng hậu vội vàng khuyên nhủ theo ý tứ muội muội: “Đúng đúng, tiểu tử Dương Húc này không phải thứ gì tốt, không hay ho gì, ta không chấp nhặt với hắn, chuyện này, cũng là tỷ tỷ suy nghĩ không chu toàn, lại để cho tỷ phu ngươi đi hòa giải, nhìn xem có thể vẫn hồi hay không”.
“Vãn hồi gì?”.
Mính Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, kiên quyết nói: “Từ Diệu cẩm muội cho dù không gả ra được, cũng không có chút quan hệ nào với hắn! Không cần phải nhắc tới hắn trước mặt muội!”.
Từ Hoàng hậu vội vàng sửa lời nói: “Được được được, tỷ tỷ giúp muội tuyển vị hôn phu vừa lòng đẹp ý, nhân phẩm tướng mạo, đều gấp trăm lần Dương Húc hắn!”.
Mính Nhi lắc đầu nói: “Muội không cần, muội không muốn ở Kim Lăng”.
Từ Hoàng hậu luống cuống, liền vội vàng hỏi: “Vậy muội đi đâu?”.
Mính Nhi tinh thần chán nản, buồn bã nói: “Tỷ, muội muốn đi Phượng Dương, đến đó, về nhà, ở một đoạn thời gian”.
Từ Hoàng hậu thở phào một cái, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: “Cũng tốt, đi ra ngoài giải sầu, chút nữa, ta gọi Cảnh Xương đưa muội đi”.