“Cô cô, Hoàng hậu nương nương không phải nói muốn chọn cho cô cô một người ưng ý sao. Lại nói tiếp, cô cô cũng đến tuổi hứa hôn, nên lo lắng chung thân đại sự. Có Hoàng hậu nương nương xuất đầu, cô cô nhất định có thể tìm lang quân vừa lòng đẹp ý, đây là ý tốt của Hoàng hậu nương nương, cô cô cần gì phải đi ‘Quy viên’, dựa vào chất nhi xem, cô cô vẫn nên ở lại trong kinh thành, nếu nương nương thật sự tìm được nhân tuyển phù hợp, cô cô cũng có thể lặng lẽ nhìn xem”.
Phu nhân Định Quốc Công đuổi theo sau Mính Nhi, không ngừng khuyên bảo.
Tuy tuổi nàng còn lớn hơn so với Mính Nhi, nhưng chồng của nàng lại là cháu ruột của Từ Mính Nhi, đây mới thực là trưởng bối nhà mình, cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể kém. Nhưng bởi vì tuổi nàng còn lớn hơn so với Mính Nhi, chuyện hai người luôn luôn giống như tỷ muội, cho nên lúc này nói là việc hôn nhân trưởng bối nhà mình, thực sự không cảm thấy có gì không ổn.
“Ai muốn tỷ tỷ xen vào việc của người khác, ta lấy chồng hay không đó là việc của ta!”.
Mính Nhi nghiêm mặt, thu thập hành lý nói: “Xảo Vân, ngươi nhanh nhẹn lên, ta lên trên xe chờ ngươi”.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, Mính Nhi nói với phu nhân Định Quốc Công: “Ngươi đừng quản chuyện này nữa, ta đi Quy viên giải sầu, ngắn thì nửa năm, lâu là một năm, khi nào thì trở về thì tính!”.
“Cô cô, cô cô!”.
Từ Mính Nhi nâng cao bộ ngực nhỏ lên, ủng thô nhỏ rung động đạp bành bạch xuống đất, như một con khổng tước kiêu ngạo đi ra ngoài.
Phu nhân Định Quốc Công khó hiểu, lẩm bẩm: “Đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ cô cô và Hoàng hậu nương nương đã cãi nhau?”.
“Mỹ nhân vũ như liên hoa toàn, thế nhân hữu nhãn ứng vị kiến. Cao đường mãn hồng cù du, thí vũ nhất khúc thiên hạ vô. Thử khúc hồ nhân truyện nhập hán, chư khách kiến chỉ kinh thả thán. Mạn kiểm kiều nga tiêm phục nùng, khinh la kim lũ hoa thông lung. Liễu quần chuyển tụ nhược phi tuyết, tả toàn hữu toàn sinh toàn phong. Tỳ bà hoành địch hòa mộc táp, hoa môn sơn đầu hoàng vân hợp. Hốt tác xuất tắc nhập tắc thanh, bạch thảo hồ sa hàn phúng phúng. Phiên thân nhập phá như hữu thần, tiền kiến hậu kiến liễu địa tân. Thủy tri chư khúc bất khả bỉ, thải liên lạc mai đồ chiêu nhĩ, thế nhân học múa chỉ là múa, tư thái sao có thể được như thế...”.
Không thể tưởng được, Trần Anh luôn luôn cũ kỹ nghiêm chỉnh, cũng là một người thương hoa tiếc ngọc, mắt thấy hai tiểu mỹ nhân tóc vàng nhẹ nhàng nhảy múa, đại khái là uống quá mấy chén, hào hứng quá đáng, hắn lại vỗ tay theo khúc nhạc, cao giọng ngâm một bài thơ.
Vừa dừng múa, thơ Trần Anh cũng khó khăn lắm mới ngâm xong, mọi người liên thanh trầm trồ khen ngợi, Hạ Tầm ngạc nhiên liếc nhìn hắn, cười nói: “Thì ra Trần Ngự sử luôn luôn nghiêm túc ngay ngắn cũng là con người tao nhã như vậy, ha ha, người là mỹ nhân, thơ là thơ hay, thơ như mỹ nhân, mỹ nhân như thơ, đúng là hai thứ hỗ trợ, hai vị tiểu mỹ nhân, nên kính Trần Ngự sử một ly mới đúng”.
Những quan viên khác đều hỗ trợ, liên thanh phụ họa không ngừng.
Hai mỹ nhân Quy Tư hiển nhiên là hiểu được tiếng Hán, các nàng dừng múa, đang tiến lên hướng Chu Cao Hú tham bái, nghe thấy lời Hạ Tầm nói, một đôi mắt đẹp liền nhìn về phía chủ nhân mình, Chu Cao Hú mỉm cười đưa tay, hai tiểu mỹ nhân lập tức một người cầm bình, một người nâng chén, nhẹ nhàng bước liên tục, chậm uốn éo eo mảnh, chân thành đi về trước bàn Trần Anh.
Trần Anh được yêu mà sợ, vội vàng đứng dậy tạ ơn Chu Cao Hú, tiếp nhận chén rượu từ trong tay mỹ nhân mềm mại như cây cỏ, tiểu mỹ nhân khác rót đầy rượu, giơ chén lên liền uống sạch bằng một ngụm.
Chén kia hơi lớn, rượu này vừa xuống dưới bụng, nét mặt già nua của Trần Anh không khỏi hồng lên, hai tiểu mỹ nhân hé miệng cười, lại cúi đầu về phía hắn, liền muốn khoan thai lui ra.
Chu Cao Hú đột nhiên cười nói: “Mỹ nhân này rất đẹp, Trần Anh ngâm thơ rất hay, Văn Hiên bình luận được cũng tốt, phải mời rượu một ly!”.
Hai nữ hài nhi nghe vậy, một đôi mắt to có thể nói liền liếc nhìn Chu Cao Hú, hơi lộ ra ý hỏi thăm, hiển nhiên là không hiểu Văn Hiên chủ nhân nói là ai.
Chu Cao Hú cười nói: “Làm sao, không biết Văn Hiên là người phương nào? Ha ha, cả sảnh đường đều là quý nhân, hai người các ngươi tự đi chọn, người nào phong lưu phóng khoáng, để cho nữ hài nhi động tâm nhất, đó chính là Văn Hiên”.
Hai nữ hài nhi nghe vậy, một đôi mắt liền chớp động, tất cả mọi người mỉm cười, có người tự nhận tuổi tác tướng mạo, phong lưu phóng khoáng, có thể để cho mỹ nhân tâm động, càng lặng lẽ đứng thẳng lên eo, nâng chén, làm ra trạng thái tao nhã.
Lại nói, trong mọi người đang ngồi, nam sĩ anh tuấn tiêu sái có ba người, một là Hạ Tầm, hai người khác chính là Vương Ninh và Hồ Quan. Hai vị này đều là mỹ nam tử được tuyển ra, là rể hiền hoàng gia.
Vương Ninh là người thứ nhất bị bài trừ, bởi vì tuổi hắn hơi lớn một chút, hơn ba mươi tuổi, đúng là lúc nam nhân thành thục, mị lực hấp dẫn nữ hài tử nhất, nhưng những năm này Vương Ninh sống an nhàn sung sướng, thân thể đã bắt đầu mập ra.
Còn lại hai người cũng chỉ có Hồ Quan và Hạ Tầm, hai người kia chẳng phân biệt được cao thấp, hai tiểu mỹ nhân Quy Tư nhìn quanh, có phần khó có thể xác định. Hồ Quan cũng nhân cơ hội ưỡn ngực, một đôi mắt sắc không ngừng lưu luyến trên bộ ngực đầy đặn của hai tiểu mỹ nhân tóc vàng. Hạ Tầm chỉ hơi cười, cầm đũa gắp món ăn, bộ dáng dường như cực kỳ lạnh nhạt đối với trò chơi này.
Hai tiểu mỹ nhân nhìn hai bên một chút, đột nhiên lầm nhầm đối đáp hai câu, dùng ngôn ngữ quê quán tất cả mọi người nghe không hiểu, liền khoan thai bước về phía Hạ Tầm.
Các nàng mặc dù không phân ra được cao thấp về tướng mạo hai nam nhân này, lại nhớ rõ mới vừa rồi là quan nhân này đang lúc dùng bữa dẫn đầu ồn ào bắt các nàng mời rượu, cho nên người này có khả năng rất lớn là “Văn Hiên”, hai cô gái mười phần cơ linh, một bên uyển chuyển bước chân đi về phía Hạ Tầm, lỗ tai ánh mắt lại đồng thời nghe ngóng, nhìn phản ứng người bên ngoài.
Vừa thấy mọi người vỗ tay cười to, hai nữ hài nhi liền biết mình suy đoán không sai, liền cười xinh đẹp về phía Hạ Tầm, quỳ xuống trước bàn hắn, một người nâng chén, một người rót rượu, sau đó mắt to vũ mị hơi hướng lên, cánh tay dâng rượu. Nếu nói vừa rồi đối với Trần Anh, hai tiểu mỹ nhân Tây Vực này vẫn chỉ là cười theo chức nghiệp, trong lúc trông thấy Hạ Tầm thật sự có vài phần ý tứ thưởng thức hàm xúc, vui vẻ ngọt ngào thì càng đậm vài phần.
Hai tiểu mỹ nhân vừa đến phụ cận, một luồng mùi vị hương cỏ ngâm quần áo liền xông vào mũi. Hạ Tầm cũng không nhịn được, chăm chú nhìn lại, hai hồ cơ này mặt che lụa mỏng, nhìn không thấy toàn cảnh, nhưng mặt mày có thể nhìn ra được, lông mi đen sẫm sáng sáng, chỉ dùng dịch nước Áo Tư Man để tô vẽ lông mày, cho nên vừa đen lại sáng, nồng đậm rậm rạp, một đôi mắt xanh như biển, một loại lực hấp dẫn rất khác lạ.
Lúc này, tay ngọc thon thon, đang đem chén nâng đến trước mặt hắn. Bàn tay trắng nõn như ngọc bích, móng tay tô màu nước biển, tựa như một đóa hoa tươi tách ra, một chén rượu trên bàn tay, thành một giọt sương sớm óng ánh sáng long lanh trên cánh hoa, càng thêm ngon miệng. Cái gì gọi là tú sắc có thể ăn được, tất cả chính là để miêu tả cho trường hợp này, Hạ Tầm liền cũng ha ha cười, tiếp nhận chén, sảng khoái uống.
Chu Cao Hú cười nói: “Văn Hiên hôm nay uống rượu, một chén này, uống vô cùng sảng khoái, ha ha, xem ra, muốn Văn Hiên uống nhiều, còn phải có tiểu mỹ nhân hầu hạ mới được!”.
Khâu Phúc rất không vui: Bà nội nó chứ, tiểu tử này vừa mới mời rượu ta, nói hắn tửu lượng kém, mới chỉ uống nửa chén, tốt! Tiểu mỹ nhân mời rượu, hắn uống hết?
Khâu Phúc bưng chén rượu lên, xông lại, nâng cốc về phía bàn Hạ Tầm, một đống râu ria xồm xàm, mặt vừa đen vừa lớn giống như Trương Phi, âm thanh thô ráp nói: “Đến đây! Lão Khâu uống ba chén với ngươi!”.
Sịt sịt sịt.
Hạ Tầm say.
Rót rượu, chính là truyền thống tốt đẹp của chúng ta. Nếu uống rượu là một đám quân nhân, muốn không say càng khó như lên trời.
Hạ Tầm phải để người đưa rời thuyền, một người duy nhất không say là Chu Cao Hú, thứ nhất là vì tửu lượng của hắn quả thật không tệ, thứ hai cũng là bởi vì... Không ai dám rót rượu cho hắn.
Chu Cao Hú mỉm cười đưa khách nhân xuống lầu, Hạ Tầm chắp tay về phía Chu Cao Hú nói: “Nhị điện hạ, thần... Cáo từ”.
Chu Cao Hú cười nói: “Văn Hiên say, bộ dáng như vậy làm sao cưỡi ngựa được, ở đây bản vương có chuẩn bị xe kiệu, đến đây, đưa Phụ Quốc Công về phủ”.
“Dạ!”.
Gia tướng Hạ Tầm vốn đã chào đón, Chu Cao Hú ngoắc một cái, một cỗ xe ngựa cực kỳ hào nhoáng dưới cây liễu bên bờ sông liền chạy tới, hai gia nô áo xanh mũ quả dưa đỡ Hạ Tầm, giúp hắn đi lên. Màn kiệu vừa nhếch lên, mùi thơm thảo dược ngâm quần áo liền lại xông vào mũi, Hạ Tầm tập trung nhìn vào, chỉ thấy trong xe bố trí như một căn phòng sang trọng, hai thiếu nữ mặt đeo khăn mỏng đang ngồi bên trong.
Vừa thấy hắn tiến đến, hai thiếu nữ liền song song đi đến, chân chạm đất, âm thanh kiều mị nói: “Chủ nhân!”. Nói là Hán ngữ, thoáng mang theo chút làn điệu dị quốc, không phải tiêu chuẩn, nhưng thanh âm lại rất dễ nghe.
“A! Sai rồi, sai rồi...”.
Đầu óc Hạ Tầm choáng váng xoay người, gia nô Chu Cao Hú dìu hắn đi lên khẽ cười nói: “Phụ Quốc Công gia, không có sai, hai tiểu mỹ nhân này, là thị tỳ Nhị điện hạ tặng cho Quốc Công, sau này sẽ là người của Quốc Công gia, mời Quốc Công gia đến!”. Hai người không khỏi phân trần, liền đẩy Hạ Tầm đi vào.
“Nhị điện hạ! Hậu lễ bực này làm sao được, kính xin điện hạ thu lại...”.
Hạ Tầm cảm giác đầu lưỡi mình có phần cứng ngắc, nhưng những lời này coi như đầy đủ, mình nghe cũng rất tinh tường.
Chu Cao Hú nghe mồm miệng hắn nói không rõ vài câu gì, liền cười ha ha nói: “Ngày đó ở Bắc Bình, sau là Kim Lăng, hai lần Văn Hiên cứu mạng, Tiểu vương suốt đời khó quên, tiếc là khi đó còn trẻ, không thể báo đáp, hôm nay có được một đôi mỹ nhân, chuyển tặng Quốc Công. Hoa nở có thể rụng, không nên đợi hoa rời cành mới hái. Văn Hiên, hưởng thụ đi! Ha ha ha ha”.
Xa phu giơ roi quát: “Giá!”.
Xe ngựa liền nhanh chóng phi về phía trước, xe vừa khởi động, Hạ Tầm không tự chủ được liền ngã về phía sau, chỉ cảm thấy ngồi ở một chỗ mềm mại, định thần lại, thấy một tiểu mỹ nhân Quy Tư quỳ sát ở dưới, tứ chi co lại, đem thân thể thon dài thướt tha trở thành tấm đệm. Người kia ngay ngắn ở bên vịn thân thể hắn, khó trách lần ngã này không ngồi trên mặt đất, thì ra là ngồi ở eo nhỏ mỹ nhân.
Hạ Tầm làm sao có thể coi hai người này là nô lệ để đối đãi như chủ nhân, cả kinh nhảy dựng dậy, ôi một tiếng, đầu đâm vào thùng xe, hai tiểu mỹ nhân bị dọa cho hoảng sợ. Các nàng ở Tây Vực, thủa nhỏ bị bán, sau khi lớn lên kính dâng cho quý nhân bồi dưỡng, nghe thấy nhiều những cực hình không có nhân tính kia, nếu chủ nhân bị thương, còn phải...
Hai người vội vàng đỡ Hạ Tầm đến trên ghế ngồi, liên tục sờ đầu, dùng thanh âm làn điệu dị quốc mang theo sự nhút nhát e lệ cầu khẩn.
Nói: “Nô tỳ phục vụ không chu toàn, xin chủ nhân thứ tội!”.
“Không sao không sao, là ta không cẩn thận, các ngươi không cần tạ tội”.
“Vâng, chủ nhân!”.
Hai nữ hài nhi thở phào nhẹ nhõm, liền quỳ một chỗ theo quy củ.
Trên thân còn không dám ngồi thẳng, hai tay đặt lên đùi, phảng phất giống như một đôi mèo con, eo nhỏ nhắn trắng muốt như một quả chuối bóc dở, theo xe ngựa xóc nảy mà nhẹ nhàng lay động.
Trong xe này cũng trải thảm Ba Tư mềm mại, bằng không, xe ngựa lộc cộc, đầu gối các nàng nứt ra mất. Dù là như thế, Hạ Tầm làm sao nhìn được, đừng nói là hai người đẹp, cho dù là hai hạ nhân mặt mũi vô cùng bình thường, hắn cũng không thể tiếp nhận loại đối đãi này, nhân tiện nói: “Được rồi, các ngươi không cần phải quỳ ở đó, đến... Bên người ta ngồi xuống đi!”.
“Vâng, chủ nhân!”.
Hai nữ hài nhi vui vẻ đáp ứng một tiếng, một trái một phải ngồi cạnh Hạ Tầm, hai cánh tay mềm mại như ngọc, giống như bạch tuộc, rất tự giác quấn lên, ôm cánh tay Hạ Tầm vào trong ngực.
Hai mỹ nhân Quy Tư mắt xanh tóc vàng, da như băng tuyết, tất cả đều rất khác biệt, ngồi gần như vậy cũng đủ muốn chết, càng muốn chết hơn là, hai nữ nhân này dĩ nhiên đã đổi quần áo múa, giờ phút này ăn mặc càng làm người ta bốc lửa, lụa đặc biệt diễm lệ của tộc Ngột Nhân, chế thành váy dài và tay áo sa la bó chặt mở ra ở giữa cổ, cái áo bó sát người làm cho toàn bộ thân thể quyến rũ lộ hết cả ra càng thêm vẻ vũ mị, bộ ngực hõm sâu, như muốn lột quần áo ra, làm người xem kinh tâm động phách.
Hai nữ tử như vậy, còn dính sát trên thân thể, một trái một phải, ôm cánh tay hắn, đem cánh tay hắn chăm chú đặt ở bộ ngực đầy tính đàn hồi, Hạ Tầm thật sự là có phần ăn không tiêu, vội vàng lại phân phó nói: “Bản quan uống rượu quá lượng, rất nóng, nhanh vén màn lên!”.
“Vâng, chủ nhân!”.
Các nàng rất nghe lời, những lời này nói rõ ràng, đại khái là thói quen phục tùng. Mành nhếch lên, cảnh bên trong lộ hết ra, người qua đường thấy bọn họ, hai cô gái theo quy củ liền ôm tay cánh tay hắn ngồi xuống, không dám cử động thân thiết hơn.
Hạ Tầm thở phào một cái, thân thể thoáng nhích lại gần về phía sau, cố gắng nâng hai mắt, trong lòng đã cảnh giác hơn. Chỉ dựa vào biểu hiện trên tiệc rượu hôm nay của Chu Cao Hú, Hạ Tầm vốn mười phần thưởng thức hắn, nhưng hắn cử động đưa tặng hai người này, lại triệt để phá vỡ ấn tượng của Hạ Tầm đối với hắn.
Thời đại này, hào môn quyền quý vẫn dùng kiều thiếp mỹ tỳ, ca kỹ vũ nương tặng nhau, chính là chuyện thường xuyên để giao thiệp, Hạ Tầm đã lăn lộn một thời gian ngắn trên quan trường, đối với loại không khí này cũng có nghe thấy, về phía mình thì không có gì, nhưng, đường đường là hoàng tử, cần nịnh bợ người khác sao?
Chu Cao Hú đang lúc tuổi thanh xuân, thiếu niên hừng hực, cho dù hắn không phải mười phần yêu thích sắc đẹp, đối mặt một đôi giai nhân xinh đẹp động lòng người như vậy cũng không có chuyện vứt bỏ, hắn tặng lễ trọng như vậy, là ý kết giao tìm ủng hộ, chỉ sợ cũng không giống quan niệm đường hoàng hắn công khai nói trên yến tiệc.
Lễ thấp hơn người, tất có việc cầu!
Nhất là màn biểu diễn phía sau của Chu Cao Hú, làm Hạ Tầm càng nghĩ càng là kinh hãi, kinh hãi Chu Cao Hú nhẫn, xá, ngụy!
Một kẻ vũ phu thuần túy không đáng sợ, như Đại hoàng tử muốn kết giao quần thần, người lại khuyết thiếu nhuệ khí như vậy cũng không đáng sợ, chỉ có loại người này mới thật sự đáng sợ, loại người như hắn, ngươi không để hắn sử dụng, chính là kẻ địch của hắn, khó chơi đây!
Hai mỹ nhân Quy Tư liếc nhìn nhau, rất vui vẻ ôm chặt cánh tay Hạ Tầm hơn chút ít, các nàng phát giác, chủ nhân này dường như nói chuyện rất tốt, có thể gặp được một chủ nhân tính tình tốt, đối với thân thế vận mệnh nữ tử đáng thương bực này, không thể nghi ngờ là việc rất may mắn.
Còn đối với Hạ Tầm mà nói, lại là vận rủi đến, xe ngựa tiểu quận chúa, đang đi tới ở phía đối diện!