Tới gần cuối năm, Kim Lăng tiến nhập một trạng thái an bằng, lại sâu cất giấu bầu không khí xao động.
Quan ở kinh thành bắt đầu đặt mua lễ vật, thừa dịp lễ mừng năm mới phong ấn nghỉ ngơi, bọn họ muốn xin về quê nghỉ. Bởi vì đường xá không tiện, quan viên ở xa thường hai năm mới trở về nhà một lần, nhưng dù là năm trước vừa trở về, năm nay bọn họ cũng có ý định về quê. Năm nay từ người cũ đến người mới, vương triều thay đổi, trải qua một trận rung chuyển cực lớn, cảm xúc may mắn thoát khỏi tai nạn, càng quý trọng thân tình hơn, hiếu tử càng muốn sớm xuất hiện ở trước mặt cha mẹ cao đường, không nên để các lão nhân hoài niệm.
Tất cả nha môn lục bộ đều bận rộn kiểm kê cuối năm, tổng kết sự vụ một năm, tuy bận rộn, nhưng bởi vì sắp tới cuối năm, mọi người ra ra vào vào đều mang theo chút không khí vui mừng, người bình thường không qua lại đàm tiếu sắc mặt lúc này cũng nhu hòa hơn.
Nếu nói bề bộn, thì phải là Lại bộ và Lễ bộ. Lại bộ Khảo Công ti vội vàng vào trong triều, quan viên tiến hành đánh giá công lao khoa khảo, để Hoàng Thượng luận công ban thưởng, nhất là lễ mừng năm mới năm nay, chính là nguyên niên Vĩnh Lạc, việc trải qua trong khoảng thời gian này, hoàng đế khẳng định phải tiến hành điều chỉnh với Lục bộ Cửu khanh, tất cả nha môn, tất cả quan viên một lần nữa, khảo công là việc tham khảo cực kỳ quan trọng, đến nỗi dù là một tiểu lại của Lại bộ, giờ đây trong nhà cũng đều đông như trẩy hội, không ngừng có các loại quan viên ra ra vào vào, lễ vật dâng tặng lên nhiều hơn, bộ dáng người Lại bộ cũng cười nhiều hơn.
Lễ bộ cũng rất bề bộn, tân niên bắt đầu, hoàng gia ăn mừng tân xuân, tế bái tổ tông, tôn thất đoàn tụ, đều có một bộ lễ nghi của hoàng gia. Cải nguyên Vĩnh Lạc, lễ nghi chúc mừng càng thêm rườm rà, phiên vương các nơi, đại quan biên giới cũng đã lục tục phái người trở về triều kiến giá, một số đặc phái viên ngoại quốc sau khi nhận được Minh đình thông báo việc tân đế đăng cơ, cũng đã phái đặc phái viên ra, đặc phái viên đang căng chân chạy tới kinh thành, hy vọng có thể đến kịp khảnh điển Vĩnh Lạc nguyên niên, bái kiến thiên tử thượng quốc.
Mấy ngày nay Hạ Tầm cũng rất bận rộn, ban ngày hắn thường xuyên phải xuất hiện ở trên công trường kiến trúc Đại Báo Ân tự, giờ đây ở chỗ này có sáu bảy vạn dân công phục dịch, trong thời đại đó, triệu tập nhiều dân công như vậy, cùng nhau tham dự một công trình, được xưng tụng cực kỳ to lớn, nhất là dưới chân thiên tử, hoàng đế đối với việc bỗng nhiên tập trung nhiều người ở cùng một địa phương như vậy cũng cực kỳ chú ý, nếu có người nhân cơ hội làm loạn, hoặc là quản lý không tốt làm ra một trận cháy lớn, Hạ Tầm làm quan viên chủ quản cũng bị bỏ tù.
Mỗi ngày, hắn phải đốc thúc quan viên công bộ tính toán lương tiền, lục tục đình chỉ thi công các hạng mục, từng nhóm lao dân đi lính điều về nhà ăn lễ mừng năm mới, còn phải để Ngũ thành binh mã ti và phủ ứng Thiên cùng đi, dò xét khu nhà ở lao công, bảo đảm an toàn dùng lửa. Buổi tối còn phải nghe bộ hạ chạy từ đảo Song Tự đến, báo cáo cho hắn việc buôn lậu trên biển, các loại tiền lời thu hoạch được từ buôn lậu ở Triều Tiên thậm chí cả Đông Nam Á, hạch toán các hạng mục thu chi.
Ước tính thu chi, lợi nhuận, phải luận công ban thưởng. Thành viên Tiềm Long cũng là người, dù là lúc nào cũng làm con chuột, lễ mừng năm mới cũng muốn đoàn tụ cùng người nhà, nên phát lương tiền phải tính toán tinh tường, sớm phát ra. Những sự tình này trước kia có Tạ Vũ Phi giúp hắn, Hạ Tầm ít nhúng tay vào, nhưng hôm nay Tạ Tạ đã có bầu, phụ nữ có thai dùng não quá độ rất không tốt đối với thai nhi, cho nên trên cơ bản, việc này cũng chỉ có thể do một mình hắn hoàn thành.
Phi Long bí điệp là một phần tư binh của hoàng đế, đây là một chỉ mật thám luôn tồn tại, nhưng hoàng đế rất rõ ràng lực lượng tồn tại của nó, phương diện này dễ xử lý, Hạ Tầm chỉ cần phân phó nhân viên tương quan tính toán các loại việc xảy ra trong năm, đi tìm hoàng đế phê duyệt, liền có thể trích ra từ trong kho. Hôm nay nhớ tới, tuy phương thức La Khắc Địch nuôi bí điệp cho hiệu suất công tác không cao lắm, nhưng những thứ họ tìm về, khiến cho Hạ Tầm rất hâm mộ.
Người trong triều đang bận, dân gian cũng như thế.
Kim Lăng là đế đô Đại Minh, thương hành đi qua, lữ khách các nơi, rất nhiều người, hôm nay đều lục tục về quê hương, đường thủy đường bộ nối liền không dứt, đều là người người vội vàng về quê hương.
Dân chúng muốn lễ mừng năm mới, dường như giặc Oa cũng muốn lễ mừng năm mới. Dân chúng trong lễ mừng năm mới phải lo liệu hàng tết, mà giặc Oa trong lễ mừng năm mới thì thừa dịp tiến hành cướp bóc quy mô càng lớn.
Sau khi Ngũ quân đô đốc phủ định kế hoạch ra tiêu diệt giặc Oa, đã giải trình với Binh bộ, truyền đạt quân lệnh cho chư vệ vùng duyên hải, thủy bộ phối hợp tiến hành áp chế, nhưng Hạ Tầm từ sổ sách người Song Tự chạy đến báo. Biện pháp áp chế đó, hiệu quả dường như không quá lý tưởng.
Biên giới biển Đại Minh quá dài, hắn phảng phất như một cự nhân ngủ ở nơi đó, mà đội giặc Oa tựa như một đám muỗi, không chỗ nào không quấy rầy, căn bản khó lòng phòng bị. Một khi chư vệ vùng duyên hải tập kết trọng binh, có lực uy hiếp, nhưng không cách nào hình thành sát thương hữu hiệu đối với giặc Oa.
Người Oa không phải muốn tấn công chiếm lấy cứ điểm quân sự, mà là đoạt tiền đoạt lương đoạt nữ nhân, thậm chí đoạt hài tử, một khi quan binh tập kết, không cách nào bảo vệ mảng thổ địa lớn như vậy, thường thường sau khi bọn hắn nghe thấy cảnh vệ xuất binh, người Oa đã đốt giết đánh cướp một phen rồi nghênh ngang rời đi. Nếu trú binh phân tán, Uy nhân dũng mãnh, quân Minh có lực lượng nhỏ khi đối kháng sẽ rơi xuống hạ phong.
Quan Hải vệ, Thái Thương vệ, Song Tự vệ có hải thuyền càng mệt mỏi, một tướng lãnh cho tới hiện tại chưa từng tiếp xúc qua biển rộng, thậm chí đến hồ nước lớn một chút cũng không gặp qua, tùy ý để hắn phát huy sức tưởng tượng lớn nhất, cũng không nghĩ ra, khi tìm kiếm trong biển rộng mênh mông, một đội ngũ giặc Oa căn bản không muốn đối địch chính diện với ngươi, là gian nan bực nào, mặc dù sau khi dùng mấy trăm thuyền, chạy tốc độ cao, ra đa quét phạm vi lớn, máy bay trinh sát bán kính rộng, đều là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, huống chi là dựa vào những thuyền buồm bằng gỗ kia.
Hạ Tầm không phải rất hiểu, nhưng có thể nghe hắn nói những tình huống này, đã cảm thấy rất đau đầu, bất quá hắn không thể tránh được việc này, thậm chí không thể tham gia nghị luận. Bởi vì dân chúng bình dân, nếu nghe nói trận chiến đánh không tốt, cũng có thể rót mấy chén rượu uống với nhau, thừa dịp rượu trợ hứng đàm luận một phen, nhưng bởi vì hắn mang thân phận đặc thù, hắn không thể làm như vậy.
Đến vị trí này của hắn, các mặt, từ trên xuống dưới cần giữ gìn quan hệ nhiều lắm, đặc biệt phải chú ý không thể làm sự tình vượt khỏi tầm kiểm soát. Trừ khi hắn đi Đô Sát viện làm Ngự sử, nếu không sẽ không có biện pháp không chỗ nào không hỏi. Ngươi có thể tưởng tượng Bộ trưởng Bộ tài nguyên chạy đến Bộ quốc phòng, trên biên cảnh phát sinh sự kiện hai nước xung đột, sau đó vung tay múa chân với các đại lão quân đội, không phải quá ngu ngốc sao?
Muốn làm một siêu nhân ôm đồm tất cả, cuối cùng nhất định sẽ không thể chịu nổi, nhưng mà, các phương diện sự tình, bất kể là trong kinh hay ngoài kinh, kể cả phát sinh ở Đông Hải, hắn đều hết sức chú ý, bởi vì hắn đang tìm kiếm một cơ hội thoát ly dòng nước xoáy tranh giành thái tử. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chỉ cần hắn ở lại trong kinh, dùng năng lượng hắn có, tất sẽ trở thành mục tiêu hai bên tranh đoạt, hắn không cách nào siêu nhiện ra khỏi bên ngoài.
Đương nhiên, nhúng tay vào trong đó, ủng hộ một vị hoàng tử, dùng tước lộc địa vị bực này của hắn, cũng chưa chắc sẽ có họa sát thân, nhưng khả năng nguy hiểm hơn xa so với những lợi lộc đạt được, như vậy còn có lý do gì nhúng tay vào trong đó?
“Cần phải được sống bên ngoài!”. Lựa chọn tốt nhất của hắn chính là đi ra ngoài. Nhưng đi ra ngoài, cần một cơ hội, một cơ hội chính đáng. Trước đó, hắn chỉ có thể cẩn thận qua lại giữa hai vị hoàng tử, cũng không thể biểu hiện vô cùng nhiệt tình, hãm vào quá sâu, muốn thoát thân cũng không thể, lại không thể để hai người cảm giác mình là “Kẻ địch”.
Những ngày này, Hạ Tầm đem hết tất cả vốn liếng, cẩn thận ứng xử với hai vị hoàng tử, vạn hạnh là còn chưa có cạm bẫy nào xảy ra, nhưng sự kiên nhẫn của hai vị hoàng tử đang dần dần hao tổn hầu như không còn, tiến độ buộc hắn tỏ thái độ càng lúc càng nhanh, Hạ Tầm cũng sắp không chống đỡ được.
Đủ loại như thế, làm tinh thần Hạ Tầm gần đây có phần sa sút, thực sự cả thể xác và tinh thần đều có cảm giác mệt mỏi.
Tạ Tạ và Tử Kỳ phát giác tâm sự trượng phu gần đây rất nặng nề, liền quan tâm chăm sóc hắn nhiều hơn. Tử Kỳ tuy quen mắt Tạ Tạ mang thai, nhưng thực sự không đố kỵ việc nàng cả ngày dây dưa trượng phu, nàng vẫn là nữ truyền nhân ngang ngược bá đạo của Ngũ hổ đoạn môn đao, nhưng vài năm sống cuộc sống hôn nhân, đã làm cho nàng biến thành một thiếu phụ biết yêu biết hận, biết ôn nhu săn sóc.
Hôm nay Hạ Tầm bận rộn một ngày ở Đại Báo Ân tự, trở lại quý phủ, Tả Đan đã đợi ở đó.
Hạ Tầm kêu Tả Đan cùng ngồi xuống ăn chút gì đó đơn giản, sau đó đi vào thư phòng, Tả Đan dựa theo Hạ Tầm phân phó, mỗi ngày đều sưu tập tình báo các mặt, báo cáo cho hắn, đã thành lệ. Hạ Tầm một bên uống trà, một bên chăm chú lắng nghe, cảm thấy hứng thú gì đó, liền ghi nhớ điểm quan trọng trên giấy.
Nói xong lời cuối cùng, Tả Đan lại nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện, hoàng hậu tuyên bố, vì tiểu quận chúa Trung Sơn vương phủ chiêu quận mã”.
“A?”.
Ngòi bút Hạ Tầm dừng lại, trên giấy xuất hiện một điểm đen thật to, bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Chiêu quận mã?”.
Tả Đan cười nói: “Vâng, hôm nay là thời gian các cáo mệnh phu nhân tiến cung thỉnh an nương nương, nương nương lộ ra tin tức này, giờ đây tin tức đã truyền ra trong thành Kim Lăng, đại thần trong nhà có nam tử văn vố chưa kết hôn, đều thu xếp chuyện này. Định Quốc Công và Quốc Công đi lại luôn luôn gần với nhau, ti chức nghĩ, chuyện này Quốc Công cũng nên chú ý một chút, nếu quận chúa gả cho quan viên không cùng đường với Quốc Công, dù ít dù nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến Quốc Công”.
“Ừm!”.
Hạ Tầm lại cúi đầu xuống, vẽ loạn bôi bôi trên tờ giấy, nhưng căn bản không biết mình đang viết gì, lưỡng lự một lát lại hỏi: “Muốn làm thân gia cửa này... Rất nhiều sao?”.
Tả Đan nói: “Vâng, quận mã này khác với Phò mã, không có quá nhiều ước thúc, tỷ tỷ quận chúa lại là đương triều hoàng hậu, việc hôn nhân này rất náo nhiệt, cho dù là công hầu huân thích không muốn kết thân với công chúa, người nhất phẩm quan to, đối với việc này đều mưu cầu danh lợi. Quan lại có thể nghe được tin tức, tự mình không tư cách góp lời cho Hoàng hậu nương nương, giờ đây đang quan hệ khắp nơi, muốn sai người nói đỡ”.
“Biết rồi!”.
Hạ Tầm nhàn nhạt lên tiếng, nhất thời tâm loạn như ma, Tả Đan liền đứng dậy cáo từ, mình trả lời ra sao cũng không biết.
Thẳng đến lúc cửa phòng truyền đến một tiếng kẹt một tiếng nhỏ, hắn mới định thần trí, nhìn kỹ, một trang giấy trắng đã bị hắn bôi thành đen xì, có thể làm giấy than được rồi.
Hạ Tầm đặt hạ bút, vo giấy thành một đống, hung hăng ném vào sọt rác, nằm ra trên ghế, thở ra một hơi dài.
Trong đầu hắn không ngừng quanh quẩn giọng nói và dáng điệu nụ cười của mình Nhi, từ nha đầu ăn mặc lông xù dường như một con thỏ trắng xảo quyệt, hoạt bát tập tễnh ở trên gió tuyết yến sơn kia; Rồi đến thiếu nữ thuần khiết như con mèo mị hoặc nép người bên cạnh hắn, dùng một đôi bàn tay nhỏ bé nâng gò má hắn, ôn nhu như mộng ảo, tiếng nói ngọt ngào thổ lộ hết với hắn: “Đại thúc, ta rất thích ngươi!”...
Không phải nghĩ, đau dài không bằng đau ngắn sao? Mục đích không phải đã đạt được rồi sao? Tại sao trong lòng vắng vẻ, có loại cảm giác mất mát buồn vô cớ.
Hạ Tầm nhàm chán bồi hồi đi trong đình viện, bên tai chợt truyền đến một tiếng địch thê lương, nghiêng tai lắng nghe một hồi, men theo tiếng địch kia cất bước đi đến.
Địch là khương địch, nhạc khúc tràn đầy một loại phong tình nước khác, mang theo loại cảm giác thê lương buồn bã.
Hạ Tầm lững thững đi đến, mới phát giác thanh âm truyền từ chỗ ở của hai cô gái Quy Tư, các nàng ở sân phía tây, chỗ cũ của Tô Dĩnh, một góc phủ đệ hẻo lánh nhất, lúc ban đêm, không một chút dấu tích người, lại không có đèn, có vẻ rất cô liêu. Hạ Tầm lúc này mới nghĩ ra, từ lúc tiếp các nàng về phủ, liền nhét vào chỗ này mặc kệ tự sinh tự diệt, những ngày này lại chưa từng hỏi tới.
Hắn đi đến trong tiểu viện hai người ở, thấy trong nhà lộ ra một ngọn đèn, liền cất bước đi tới. Đến cửa ra vào, tiếng địch vừa mới nghe thấy bên trong liền ngừng, hai cô gái dùng ngôn ngữ mình nghe không hiểu đối đáp vài câu gì đó, trầm mặc một hồi, tiếng địch buồn bã lại vang lên.
Hạ Tầm đẩy cửa, cửa phòng vừa vang lên tiếng động, hai nữ hài nhi bên trong nghe thấy có người đến, thét một tiếng: “a!”. Kinh hãi, một người trong đó liền xoay sang chỗ khác, chân tay luống cuống lấy khăn che mặt, người khác quẳng địch đi, khăn che mặt vội vàng che lại một nửa, trông thấy người đến là Hạ Tầm, vừa mừng vừa sợ, vội buông khăn che mặt, bước nhanh đến trước mặt hắn, hai đầu gối quỳ xuống, kính cẩn nói: “Chủ nhân!”.
“Đứng lên đi”.
Hạ Tầm nhìn nhìn nàng, đây cũng là đầu hắn trông thấy tướng mạo cô gái Quy Tư này, hốc mắt thật sâu, mũi thẳng cao, màu da trắng bóc, đường cong ngũ quan trong sáng, mang theo một loại mị lực chỉ có ở nữ nhân châu Âu trẻ tuổi.
“Ngươi là...”.
“Ta là người hầu của ngài, chủ nhân!”.
“Không không không, ta muốn nói... Ngươi tên gì?”.
“Nô tỳ gọi là Tây Lâm thưa chủ nhân”.
“A, Tây Lâm, ta không thịnh hành nhiều quy củ như vậy, không cần phải luôn mồm chủ nhân chủ nhân, đứng lên mà nói”.
“Vâng, chủ nhân”.
Hạ Tầm bất đắc dĩ, lại nhìn xem cô gái khác đang quỳ xuống, khăn che mặt của nàng đã buộc lại, gặp Hạ Tầm vẫy vẫy tay về phía nàng, cũng liền đứng lên, kính cẩn khoanh tay đứng đó. Hạ Tầm đi qua bên người các nàng, ngồi trên mặt ghế, hai nữ hài nhi Quy Tư lập tức đi tới, quỳ xuống một trái một phải, nhẹ nhàng đấm chân cho hắn.
Các nàng từ nhỏ đã bị bồi dưỡng trở thành người hầu, những quy củ hầu hạ chủ nhân này đã thành thói quen tất nhiên, làm một cách cực kỳ tự nhiên, một chút cảm giác kệch cỡm gò bó cũng không có. Hạ Tầm vốn muốn bảo các nàng ra, tay giơ lên, nhưng lại không thể hạ xuống, chỉ nhìn các nàng nói: “Trong nhà, các ngươi còn che mặt làm gì, buổi tối rồi, nếu vào trong nội viện chạy một vòng, cẩn thận bị hộ viện coi các ngươi trở thành kẻ trộm”.
Hai nữ hài nhi hiển nhiên là nghe hiểu câu nói đùa này, hai người liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ vui vẻ, nữ hài nhi kia còn kéo khăn che mặt xuống, cô bé này càng thêm xinh đẹp, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa hồ trời sinh đã mang theo một sự ngọt ngào vui vẻ, bộ dáng quyến rũ nhìn có phần quen mắt, Hạ Tầm nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ lại Kiệt Tây Tạp, A Nhĩ Ba trong Thần Kỳ Tứ Hiệp kia, thật là cực kỳ giống.
Hạ Tầm hỏi: “Ngươi tên là gì?”.
“Nô tỳ gọi Thượng Na”.
“Thượng Na, các ngươi luôn che mặt làm gì?”.
Thượng Na ngoan ngoãn đáp: “Chủ nhân, nữ nhân ngoại trừ tay chân, đều là chỗ xấu hổ, chỉ có cha mẹ thân sinh và nam nhân nàng mới có thể trông thấy, không thể để những người khác nhìn thấy”.
“A...”.
Hạ Tầm xoa xoa mũi, khó xử nói: “Vậy... Các ngươi vẫn nên đứng lên đi”.
Tây Lâm chăm chú nói: “Chủ nhân, chúng ta vừa rồi tưởng lầm người là người khác, lúc vội vàng mới đeo khăn che mặt, tất cả mọi thứ của chúng ta đều thuộc về chủ nhân, ở trước mặt chủ nhân, không cần che giấu”.
Hạ Tầm có điểm ăn không tiêu, nói tránh đi: “Nhạc khúc các ngươi vừa rồi thổi là của quê hương?”.
Thượng Na đáp: “Vâng thưa chủ nhân, đây là nhạc khúc quê hương ta. Chúng ta... Rời xa cố hương, lúc ban đêm âm u, rất tịch mịch, tâm tình thật không tốt, cho nên thổi nổi lên nhạc khúc cố hương, không ngờ lại quấy nhiễu chủ nhân”.
“Cố hương...”.
Hạ Tầm ngẫm nghĩ một hồi, nhìn các nàng, đột nhiên hỏi: “Nếu... Ta có thể đưa các ngươi trở về, các ngươi nguyện ý trở lại cố hương không?”.
Hai nữ hài nhi liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Hạ Tầm hỏi: “Tại sao?”.
Tây Lâm nhẹ nhàng đáp: “Nô tỳ nhìn ra được, chủ nhân nhân từ là phát ra từ nội tâm, nhưng mà, chúng ta tưởng niệm cố hương, chỉ là bởi vì nơi đó là địa phương chúng ta sinh trưởng, chúng ta cũng không phải muốn trở về, chúng ta không nghĩ đến việc trở về”.
Hạ Tầm nhíu nhíu mày, hỏi: “Vì sao?”.
Thượng Na buồn bã nói: “Thưa chủ nhân, ngài cảm thấy, nếu hai người nữ hài nhi chúng ta trở về, dùng cái gì để sinh tồn, dùng cái gì để tự bảo vệ mình?”.
Hạ Tầm im lặng một lát, nhớ tới Mính Nhi muốn lấy thì không thể, muốn vứt bỏ lại không nỡ, không khỏi thở dài thật sâu, lẩm bẩm: “Bất như ý sự thường bát cửu, khả dữ ngữ nhân vô nhị tam (Việc không như ý thường chiếm tám chín phần, có thể được như ý có bao nhiêu người)...”.
Hai câu thơ Đại Minh này cô gái Quy Tư cũng không rõ ràng lắm, nhưng các nàng nhìn ra được, chủ nhân tựa như cũng không vui vẻ gì lắm. Các nàng mấy ngày nay mặc dù hầu hết thời gian đều đợi ở trong sân này, nhưng đối với chủ nhân mình cũng hiểu được một chút, biết hắn là một lão gia quý tộc rất có quyền thế trong đại đế quốc phương đông này. Các nàng vì rời xa cố hương mà ưu sầu, vì no bụng mà không vui, nơi ở không tốt mà phiền não, chủ nhân là nhân vật có quyền thế như vậy lại có gì phiền não?
Các nàng rất ngạc nhiên, nhưng vẫn biết điều, không hỏi.
Hạ Tầm phân phó nói: “Thủ khúc vừa rồi, thổi lại một lần đi, ta cũng muốn nghe một chút”.
Thượng Na trông rất giống Kiệt Tây Tạp, hoạt bát hơn một ít so với Tây Lâm, lớn mật hỏi thăm: “Chủ nhân thích thủ khúc sao này?”.
Hạ Tầm thở dài nói: “Ta chỉ... Tâm tình cũng không tốt...
Thê lương, để người nghe xong sẽ thản nhiên có cảm xúc nhớ nhà, tiếng địch còn đang ung dung phiêu đãng, Hạ Tầm đã rời khỏi chỗ ở của cô nương Quy Tư, bước chậm về hướng hậu trạch.
Lúc vượt qua cầu cầu vồng, Hạ Tầm dựa vào lan can, ngửa đầu nhìn trăng rằm, giật mình đứng thật lâu, có lẽ... Vẫn còn dư vị Mính Nhi vừa hôn.
Tình này đang biến thành hồi ức, chỉ là lúc ấy đã ngơ ngẩn.
Hậu trạch, một cửa sổ phòng khách khép lại, xa xa đã nhìn thấy có một chút ánh sáng lộ ra từ cửa sổ.
Mùa đông Kim Lăng cũng không quá lạnh, trong phòng có chậu than, tuy ấm áp, nhưng không khí sẽ không tốt, tuy nói là dùng than tốt, nhưng Hạ Tầm nói qua với Tạ Tạ, cửa sổ đừng đóng quá chặt, tận lực để không khí ra vào, không thể tưởng được, Tạ Tạ ngoài miệng nói hắn chuyện gì cũng đều không hiểu, ngược lại đã ghi nhớ ở trong lòng.
Hạ Tầm nhìn, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, lặng lẽ đi qua, đi đến dưới cửa.
Bên trong có ba người, Tạ Tạ, Tử Kỳ cùng Tiểu Địch.
Tạ Tạ đang cầm một cái đan để đan xiêm y, đó là một quần áo cho tiểu hài tử mặc, Tạ Tạ trước kia cũng không đụng thêu thùa, nay thì một đường châm cũng làm rất chăm chú, khóe mắt khóe môi đều là vẻ thỏa mãn hạnh phúc vui vẻ.
Tiểu Địch đang ăn gì đó, trước mặt bày biện vài mâm đựng trái cây, bên trong đều là các loại quả vỏ cứng ít nước, Tiểu Địch ăn rất nhiệt tình, một bên tự mình ăn, một bên cắn cắn chút hạt dưa, cây hạch đào, thứ quả tốt cho da, đưa tới trước mặt Tạ Tạ, Tạ Tạ thỉnh thoảng lại cầm một hạt bỏ vào miệng.
Tạ Tạ liếc nhìn nàng, khẽ cười nói: “Có cần như vậy hay không, nhìn bộ dáng ngươi u oán kìa. Ha ha, bảo bối của ta sinh hạ, không phải gọi ngươi là nương sao, không cần mình vất vả sinh, đã có hài tử ôm, ngươi còn không vui vẻ cái gì?”.
“Thật sao?”. Tử Kỳ sáng mắt: “Ngươi nói đó, chờ hài tử sinh, cũng phải gọi ta là nương, không không, không được bảo ta là nương trước, Ừm! Chờ hắn sinh ra, ta sẽ dạy hắn nói chuyện, đầu tiên là một tiếng nương, nhất định là ta, ha ha ha ha...
Tiểu Địch nhăn nhăn mũi, rất chăm chú nói: “Hai vị phu nhân, sinh con có tốt như vậy không? Ta nghe mẹ ta nói, sinh con rất đau đớn! Ta sau này gả cho người, không cần sinh con!”.
Tạ Tạ liếc nhìn nàng, cười nhạt nói: “Quỷ nha đầu, chớ có cố làm ra vẻ trước mặt ta, ngươi còn sau này gả cho người nào, ngươi không phải người của thiếu gia nhà ngươi sao?”.
Tinh thần Tử Kỳ tỉnh táo, bỗng nhiên ngồi xuống nói: “Thật? Khi nào vậy, tại sao ta không biết?”.
Tiểu Địch xấu hổ nói: “Không có đâu, Vũ phu nhân cứ... Hay nói đùa”.
Tạ Tạ bĩu môi nói: “Hừ hừ, bản phu nhân có hỏa nhãn kim tinh, tất cả yêu ma quỷ quái, ở trước mặt bản phu nhân, không có chỗ trốn đâu!”.
Khuôn mặt Tiểu Địch đỏ như khối thịt bò, vội vàng giải thích: “Thật không có...”.
Ba nữ tử cười đùa trong phòng, Hạ Tầm đứng ở ngoài cửa sổ, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Từng ngày hối hả chỉ vì cơm áo gạo tiền, mới có được lương thực và quần áo. Đưa quần áo mặc trên người, ngẩng đầu lại ngại phòng ốc thấp. Nhà lầu cao, trước giường lại chê thê tử không mỹ mạo. Kiều thê mỹ thiếp đều lấy, lại lo trước cửa không có ngựa... Các vị ở trên cao, mỗi ngày đều tư tưởng việc đăng cơ. Một ngày nắm chính quyền, lại muốn đánh cờ với thần tiên... Nếu không có người gặp đại nạn, bắc thang lên tới trời còn ngại thấp!”.
Trong lòng ngâm bài Thập Bất Túc (mười điều không đủ), tâm tình Hạ Tầm đã thoải mái rất nhiều: “Đã như vậy, nên buông, đều để xuống đi!”.
Hắn thoáng điều chỉnh tâm tình, đẩy cửa cười nói: “Đang nói chuyện gì, sao vui vẻ như vậy?”.