Thành cổ xuôi theo núi, dựa vào gần biển, một đầu hợp với cảng cá, một đầu ẩn sâu trong thung lũng, tường thành cũng theo thế núi phập phồng liên miên, bậc thang cứ theo đó mà xây, đường phố từ trên xuống có mười cấp, lúc sương sớm, dựa vào kiến trúc như ẩn như hiện, phảng phất nhân gian tiên cảnh.
Mà nhân gian tiên cảnh, giờ phút này cũng đã biến thành địa ngục chốn nhân gian.
Máu loãng, dọc theo thềm đá uốn lượn chảy ồ ồ từ trên xuống xuống, tất cả quầy hàng hai bên đường đá đều bị rối loạn, trên mặt đất vứt bỏ rất nhiều thứ gì đó, một mảnh bừa bãi, thỉnh thoảng có thể thấy đến một thi thể máu chảy đầm đìa nằm lăn trên mặt đất.
Một nhà dựa vào vách núi để xây cửa hàng đã sập một nửa, đám trúc dựng trên mặt đất chỉ còn cao bằng đầu gối, nhưng dọc theo cây gậy trúc là máu tươi đầm đìa chảy xuống, cho thấy đó là một hài nhi trong tã lót, hài nhi còn nhỏ, bị người mất nhân tính xuyên thủng qua cây gậy trúc, tính mạng nho nhỏ này đi vào đời còn chưa được vài ngày, đã trôi qua cả đời.
Cửa sổ một gia đình trên phố mở ra, trên cửa một thi thể nữ tuổi trẻ nằm sấp, nửa thanh thân thể rũ xuống bên ngoài cửa sổ, tóc dài mất trật tự rũ xuống trên mặt đất, thân thể nàng trần truồng, trước khi chết hiển nhiên đã từng bị lăng nhục, máu từ dưới người nàng chảy dọc theo tường đá xuống dưới, ở dưới vách tường thành còn có một đống máu.
Sâu trong ngỏ nhỏ, truyền đến một tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, thanh âm phòng ốc bị đốt cháy toát ra khói dày đặc phiêu hốt mông lung, vị trí cụ thể không chính xác, một số người may mắn bảo toàn tính mạng, vẫn ẩn núp, thăm dò xung quanh, nơm nớp lo sợ, không biết những người Oa hung tàn kia đã rời đi hay chưa.
Huyện thành Tượng Sơn bị người Oa công phá.
Khâu Phúc quyết định sách lược chủ động đi ra, chủ động đả kích, nhưng hắn quá xem nhẹ sức mạnh giặc Oa. Nguyên bản các vệ sở thiết lập tựa vào biển, có thể nhanh chóng đến thành trấn xung quanh, ở trong phạm vi bọn họ khống chế, người Oa thật không dám xâm nhập, không dám công kích phòng ngự. Bị động phòng ngự tuy không phải biện pháp tốt, lại có thể bảo vệ thành trì khá lớn.
Huyện thành Tượng Sơn, bởi vì quá gần hải cảng, luôn luôn là địa phương giặc Oa thèm thuồng. Chỉ là huyện thành Tượng Sơn, phụ cận có một Thiên hộ, giặc Oa không có cơ hội thừa dịp tấn công. Nhưng dựa vào kế hoạch Khâu Phúc chủ động đi ra, các vệ binh mã vùng duyên hải đều tập trung lại, kết quả các thành ở vùng duyên hải có gián điệp của người Oa, đối với hành tung bọn họ rõ như lòng bàn tay, giặc Oa tránh chỗ thực, tìm chỗ hư, dẫn bọn họ hối hả ngược xuôi, làm cho các vệ quan binh mệt mỏi, nhưng ngay cả bóng dáng chủ lực giặc Oa cũng không tìm thấy.
Lúc này đây, quân Minh lại bị giặc Oa thành công dẫn dắt rời khỏi, bọn họ chỉ dùng mấy trăm người phô trương thanh thế, làm chủ lực quân Minh trúng kế điệu hổ ly sơn, mấy ngàn giặc Oa lại đột nhiên xuất hiện ở Sơn cảng, lao thẳng tới huyện thành Tượng Sơn giống như hư không, đốt giết đánh cướp, gần như tàn sát tất cả dân trong thành. Huyện lệnh Tượng Sơn chết trận, cả thị trấn dưới dâm uy của giặc Oa, hóa thành địa ngục nhân gian...
Đại Tập sơn, Hứa Hử bước trên lục địa, chỉ cảm thấy mình đang.
Đứng ở bong thuyền, có loại cảm giác phập phồng bất định.
Mấy ngày bôn ba trên biển, cho dù hắn là người từ nhỏ đã kiếm ăn trên nước cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu.
Râu mép Hứa Hử dài, hốc mắt hãm sâu, một thân quan phục nhăn nhăn nhúm nhúm, hắn mệt mỏi ngồi xuống trên mặt đá hỏi: “Còn chưa có tin tức Vũ Hiệp sao?”.
“Không có, tiểu nhân đã đã tìm được Nhị đương gia, Nhị đương gia nói...”.
Nói chuyện, là nam nhân râu quai nón, mặc một thân quân phục Bách hộ, Hứa Hử liếc mắt nhìn hắn, người nọ vỗ ót, ôi một tiếng, sửa lời nói: “Tiểu nhân đã đã tìm được Nhâm đại nhân, Nhâm đại nhân nói sẽ nhanh chóng chạy đến tụ hợp cùng Đô Ti đại nhân”.
Hứa Hử gật gật đầu, thở dài nói: “Gọi tất cả mọi người lên đảo nghỉ ngơi một chút đi”.
“Vâng, đại đương... Đại nhân, đánh như vậy không được đâu, chúng ta cho tới hiện tại cũng chưa đánh loại trận chiến uất ức kiểu này, giặc Oa nói tụ thì tụ, nói tán thì tán, nhìn biển rộng trông không thấy biên giới này, người ta nếu không muốn đánh với ngươi, ngươi đi chỗ nào để bắt hắn đánh. Huống chi, vì tìm người, thuyền chúng ta đều chia ra, tìm được rồi, có thể đánh được chúng sao? Tuy chúng ta quen sử dụng thuyền, thế nhưng chưa từng hành trình đêm ngày như vậy, không khác gì đám ruồi bọ di chuyển trên biển cả! , nhất là mùa đông, rất nhiều huynh đệ đều sinh bệnh”.
Hứa Hử chậm rãi nói: “Đánh như vậy, xác thực không phải biện pháp, ta đã hướng đưa ra ý kiến lên trên, nhưng quân lệnh một ngày không xuống, chúng ta phải kiên trì”.
Hắn trầm mặc, lại nói: “Ngày mai, trở lại Song Tự một chuyến, tiếp tế chút ít thực vật, nước uống, đội thuyền hư hao cũng cần kéo về sửa chữa”.
Người râu quai nón nói: “Nói đến thuyền này, ta thật tức giận. Cho chúng ta chiến hạm, đều là thủy sư bọn họ đào thải, hỏa pháo hỏa súng cũng thế, hỏa súng lần trước nổ tung, làm bị thương mấy huynh đệ chúng ta, giờ đây không người nào dám dùng, bà nội nó, tất cả mọi người là người triều đình, dựa vào cái gì mà phân biệt đối xử như mẹ kế vạy?”.
Hứa Hử phát hỏa, quát: “Chúng ta vốn chính là do mẹ kế nuôi! Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Làm việc đi!”.
Người râu quay nón lầm bầm đi ra, Hứa Hử nhìn tướng sĩ mỏi mệt không chịu nổi đang từ trên chiến hạm đi xuống thở dài, thật sâu.
Sịt sịt sịt.
Huyện thành Tượng Sơn bị phá, dân chúng chết hơn vạn, hành động tiêu diệt người Oa hơn một tháng không chút thấy hiệu quả nào, giặc Oa lại phát triển rầm rộ, tin tức theo khoái mã trì báo lên kinh thành. Khâu Phúc nhận được chiến báo vừa sợ vừa giận, hắn biết rõ tính tình Hoàng Thượng, đó là một người cực kỳ hiếu thắng, mình trước kia nói tâng bốc lên, kết quả đường đường là uy vũ Thiên triều, áp chế giặc Oa lại bị áp chế, hao binh tổn tướng thì thôi, giống như Sơn thị trấn, cơ hồ tất cả dân trong thành bị tàn sát, một khi Hoàng Thượng biết được...
Khâu Phúc âm thầm kinh hãi, lập tức cầm phong chiến báo này đi gặp Chu Cao Hú.
Chu Cao Hú đang cùng Phò mã Vương Ninh, Tả đô Ngự sử Trần Anh đàm tiếu trong thư phòng.
Cửa sổ mở ra, hôm nay tuyết rơi ngay từ sáng sớm, trên mặt đất đã có một tầng tuyết hơi mỏng, hoa mai đã mở, hoa mai lốm đa lốm đốm nhẹ nhàng gắn trên cành cây, trên cành cây bên cạnh lại trắng toát như vấy nước sơn, cánh hoa đỏ tươi vây quanh nhụy hoa băng thanh ngọc khiết, chập chờn trong gió nhẹ.
Chu Cao Hú cười nói: “Đêm qua tiểu vương đọc sử sách, hơi tâm đắc, cảm hứng thích thú làm một bài thơ, Phò mã và Trần đại nhân đều là chỉ sĩ uyên bác, kính xin bình luận một phen”.
Trần Anh kinh ngạc nói: “Thơ là điện hạ làm sao? Điện hạ rất vũ dũng, thiên hạ đều nghe thấy, về phần điện hạ làm thơ, thần còn chưa từng thấy qua, hôm nay thật sự là đến đúng lúc rồi!”.
Vương Ninh cũng cười nói: “Thần lại hiểu rõ điện hạ văn võ song toàn, nhưng thực sự chưa từng thấy điện hạ làm thơ, hôm nay vừa vặn được thưởng thức một phen”.
Hai người này đều là văn nhân, được Chu Cao Hú coi là người nhiều mưu trí, đàm tiếu cùng bọn họ, tất nhiên chỉ có thể luận văn, Chu Cao Hú mỉm cười, đứng dậy đi đến bên cạnh án thư, trải ra một cuộn giấy dài, Trần Anh lập tức vén tay áo lên, nâng nghiên mực đến cho hắn.
Chu Cao Hú vuốt cằm gật đầu về phía hắn, biểu hiện tạ ơn, cầm bút chấm mực, viết một hàng chữ như rồng bay phượng múa ở trên giấy đằng kia: “Sơ kiến đái tiểu tuyết, kiểu kiểu đương tiền doanh. Ám hương tập la mạc, thi hoài hạo nhiên thanh. A thủ tả tân cú, dị bỉ trần tục tình. Truy vịnh cổ đế vương, đắc thất tương dữ bình. Ô thanh cứu tâm tích, đan duyên phân trọng khinh. Tri ngã cập tội ngã, quý bỉ xuân thu danh. Hàn nguyệt chiếu khỉ song, quýnh quýnh vi ngã minh. Chỉnh khâm trọng tự cảnh, lẫm liệt như hoài băng (Mới gặp tuyết nhỏ, trước mặt sáng trong. Hoa mai nở rộ, ý thơ cuồn cuộn. Tay viết mấy câu, kể chuyện trần tục. Truy vịnh cổ đế vương, bình luận được mất. Ô thanh cứu rỗi cõi lòng, phân nặng nhẹ. Biết ta mang tội, xấu hổ với danh xuân thu kia. Trăng lạnh chiếu qua cửa sổ, ánh sáng chiếu lên cho ta. Cả cảnh như mờ ảo, lạnh thấu xương như ngâm trong băng)...”.
Bút nhẹ nhàng đi qua, Vương Ninh đã nhẹ nhàng vỗ tay khen: “Chữ tốt! Thư pháp điện hùng vĩ linh động, hào phóng mạnh mẽ, thật đúng là người nào chữ nấy”.
Khóe miệng Chu Cao Hú nhếch lên, mỉm cười, bỏ một thủ thơ này đi, nhẹ nhàng đặt bút, lùi hai bước, khẽ cười ha ha nói: “Kính xin Phò mã và Trần đại nhân bình luận chỉ giáo!”.
“A! Điện hạ bài thơ này...”.
Trần Anh moi ruột gan, đang nghĩ từ ngữ vuốt mông ngựa, quản gia vương phủ vội vàng đi vào, nói nhỏ vài câu bên tai Chu Cao Hú, sắc mặt Chu Cao Hú hơi đổi, tiếp đó liền khôi phục thong dong, nói với Vương Ninh và Trần Anh: “Tiểu vương có chút việc bận, rời đi một lát” Nói xong liền theo quản gia kia vội vàng đi ra ngoài.
“Khâu công!”.
Một thư phòng khác, Chu Cao Hú trầm mặt nói: “Sắp tới tết nguyên đán! Đại Minh muốn cải nguyên niên là Vĩnh Lạc, lúc này, chúng ta đưa lên cho phụ hoàng một phần hậu lễ như vậy? Hừ, ngươi nghĩ, long nhan phụ hoàng ta có thể cực kỳ vui mừng hay không!”.
Khâu Phúc là Đại lão thô lỗ, thầm nghĩ đến tính tình hoàng đế, tất.
Không thể tiếp nhận sỉ nhục đại quân triều đình thảm bại trong tay giặc Oa nho nhỏ, cũng không nghĩ tới việc này nữa, vừa nghe Chu Cao Hú nói, trên trán liền thấm ra đầy mồ hôi lạnh.
Chu Cao Hú cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Đại ca biết ngươi là người của ta, ngươi nói, lúc hắn nghe tin tức tốt như thế, có thể giậu đổ bìm leo, giẫm chúng ta một cước hay không?”.
Sắc mặt Khâu Phúc càng khó coi.
Chu Cao Hú lại nói: “Tân niên sắp bắt đầu, sứ tiết các quốc gia đều đến chúc mừng, đến Kim Lăng xem xét, Thiên triều thượng quốc quả nhiên uy phong, tự nhiên bị một đám giặc Oa đánh cho hoa rơi bại liễu, tất nhiên kinh sợ đối với ta Đại Minh, vui lòng phục tùng, đến lúc đó, trên mặt phụ hoàng vô cùng sáng rọi, dựa vào tính tình phụ hoàng ta, có công cần phải thưởng, ngươi nói hắn sẽ làm thế nào?”.
Khâu Phúc lau một đống mồ hôi lạnh nói: “Điện hạ, lão thần hồ đồ, lại không ngờ việc này... Chúng ta làm sao bây giờ?”.
Chu Cao Hú trầm mặt bước đi thong thả trong phòng, đột nhiên quay lại hỏi: “Tin tức này, giờ đây đã có ai biết?”.
Khâu Phúc nói: “Huyện lệnh huyện Tượng Sơn, huyện thừa, huyện úy, tất cả đều đã chết trận, lúc binh mã chúng ta chạy trở về, dân chúng trong thành, mười phần chỉ còn một hai, giờ đây do Lạc Vũ tiếp quản, giống như Sơn huyện, tin tức là Lạc Vũ phái khoái mã báo lên, cho nên... Hẳn là còn chưa truyền bá ra”.
Ánh mắt Chu Cao Hú lóe lên, quả quyết nói: “Quan địa phương huyện Tượng Sơn đều chết sạch, Tri phủ nha môn không thể biết tin tức nhanh như vậy. Lập tức phái người hồi âm, bảo Lạc Vũ khống chế cả nơi đó cho ta, tin tức tuyệt đối không cho phép lan truyền. Vô luận như thế nào, qua năm nay, đừng làm cho phụ hoàng ta bực bội!”.
“Dạ dạ, lão thần rõ ràng!”.
“Huyện Tượng Sơn thuộc sở hữu của phủ Ninh Ba, bản vương sẽ phái người đi Ninh Ba phủ khơi thông, nếu Tri Phủ Ninh Ba nghe được tin tức, bảo hắn kéo dài một hai tháng, tạm thời không đăng báo. Ở trong lúc này, ngươi cần phải cho ta đánh thắng một trận lớn trở về, tốt nhất thu được một số thuyền của giặc Oa, bắt sống một số giặc Oa! Một bại một thắng, trước bại sau thắng, hai phong tấu chương đồng loạt trình lên, lại vừa hóa giải hiểm nguy, không để phụ hoàng ta tức giận!”.
“Vâng, lão thần biết phải làm như thế nào, lập tức trở lại an bài!”.
Khâu Phúc không có cách nào khác, nhưng một khi có người nghĩ chủ ý cho hắn, vận hành như thế nào, hắn tự nhiên là hiểu được.
“Chậm đã!”.
Chu Cao Hú nhếch môi hơi mỏng lên, lộ ra chút ý hung ác, nhàn nhạt nói: “Nếu như... Không thể lấy công chuộc tội, ngươi biết nên làm như thế nào chứ?”.
“Điện hạ muốn nói?”.
“Tìm kẻ chết thay!”.
“Lão thần rõ ràng!”.
Trần Anh, Vương Ninh đang bình luận thủ thơ, cửa phòng mở ra, trên mặt Chu Cao Hú đầy sự ấm áp vui vẻ đi tới, khiêm tốn nói: “Ha ha, bài thơ này của Tiểu vương, lọt được vào mắt hai vị sao?”.